La Sĩ Tín thấy quân giặc rút lui chỉ là một sự trùng hợp, y và Bùi Hành Nghiễm đã hẹn ước sẽ cùng đánh huyện Nghi Thủy. Bùi Hành Nghiễm dẫn quân xuất phát từ huyện Đông Hoàn, từ phía bắc tấn công huyện Nghi Thủy. Còn La Sĩ Tín thì dẫn quân xuất phát từ huyện Chư Thành, tấn công phía nam bao quanh huyện Nghi Thủy.
Chỉ là vận may của La Sĩ Tín quả thực rất tốt, đúng lúc gặp quân giặc hốt hoảng rút lui.
Binh lính quân Tùy từ bốn phương tám hướng đánh tới, vô tình đã bị hơn nghìn quân giặc bao vây, kêu la thảm thiết, kinh hoàng kêu lên. Đám binh lính giặc sớm đã mệt mỏi lâu ngày, nào còn có chút sức lực nào để ứng chiến với quân Tùy nữa. Thoáng chốc đã có hàng trăm người đổ máu. Số tàn binh còn lại cũng lần lượt quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu xin tha mạng.
Lúc này, La Sĩ Tín liền vung trường thương lên. Quân Tùy hô lên đánh, La Sĩ Tín lạnh lùng ra lệnh: - Bỏ vũ khí xuống xếp hàng, có bất kỳ phản kháng nào, giết ngay!
Quân giặc đều buông vũ khí xuống, nơm nớp lo sợ đứng dậy xếp thành hàng, rất nhanh đã xếp thành từng hàng dài, mỗi người đều giơ cao tay lên, một binh lính cởi bỏ bao lương thực, La Sĩ Tín liền nói: - Tướng quân, đều là lương thực.
La Sĩ Tín gật đầu. - Thu nạp binh khí và tài vật, để bọn chúng cõng túi lương thực về thành!
Quân giặc lại tiếp tục cõng túi lương thực lớn, bị áp giải quay trở về huyện Nghi Thủy. Huyện Nghi Thủy đặc biệt quan trọng đối với La Sĩ Tín, bất kỳ quân đội nào muốn tấn công quận Cao Mật, trước tiên đều phải công hạ được huyện Nghi Thủy mới có thể tiếp tục tiến lên phía bắc. Cho nên, công hạ được huyện Nghi Thủy, tuyến phòng ngự của y cũng có thể từ huyện Chư Thành đi về phía nam trăm dặm, bảo đảm được an toàn của quận Cao Mật.
Huyện Đông An cũng giống như quận Bắc Hải. Huyện Đông An là con đường huyết mạch của quận Bắc Hải, trấn giữ huyện Đông An, cũng bảo đảm an toàn của phía nam quận Bắc Hải.
Huyện Đông An và huyện Nghi Thủy bị quân Tùy công chiếm, cũng có nghĩa là Trương Huyễn đã hoàn thành cuộc tiến công đầu tiên của mình ở đường phía đông quận Lang Gia, đã chiếm cứ được địa hình có lợi có thể công chiếm và rút lui phòng thủ.
Theo kế hoạch của Trương Huyễn và Bùi Nhân Cơ, cùng thời điểm Trương Huyễn xuất binh, đại quân của Bùi Nhân Cơ cũng phải từ Lỗ quận xuất phát tấn công đường phía tây quận Lang Gia. Chiến dịch tấn công quận Lang Gia lần này đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với Bùi Nhân Cơ, không chỉ liên quan tới việc y khống chế Phi Ưng quân, đồng thời cũng là trận đầu tiên sau khi y kế nhiệm Trương Tu Đà. Thiên tử cũng đang chú ý dõi theo y. Y chỉ có thể dốc hết toàn lực mà không thể có bất cứ chút sai sót nào. Y phải chứng minh được mình tuyệt đối không thua kém gì Trương Tu Đà.
Phi Ưng quân của Bùi Nhân Cơ có hai vạn người, vì đã phá hủy hoàn toàn Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc, y chỉ chừa lại có hai nghìn người trấn thủ ở Tề quận, để lại một nghìn người trấn thủ Tế Bắc quận. Y đích thân dẫn mười bảy nghìn đại quân tấn công Lỗ quận.
Theo sự phân công của Bùi Nhân Cơ và Trương Huyễn ban đầu, Trương Huyễn sẽ tấn công huyện Nghi Thủy và huyện Cử. Còn quân đội của y thì tấn công Tân Thái huyện và Đông An huyện. Tuy nhiên, Bùi Nhân Cơ chuẩn bị phái Tần Quỳnh dẫn quân đi tấn công Đông An huyện, một kỵ binh liền chạy như bay tới.
- Đại soái, Trương tướng quân có tin khẩn cấp! Kỵ binh chuyển một bức thư nhanh của Trương Huyễn cho Bùi Nhân Cơ. Bùi Nhân Cơ mở thư ra xem qua một lượt, sắc mặt liền tái đi.
Tần Quỳnh liền bước lên hỏi: - Đại soái, đã xảy ra chuyện gì?
Bùi Nhân Cơ không nén nổi liền hừ một tiếng nói: - Trương Huyễn đã dẫn quân công chiếm được huyện Đông An rồi. Hắn đề nghị thay đổi kế hoạch, do đó quân đội của Bắc Hải quận phụ trách huyện Đông An, huyện Nghi Thủy và huyện Cử, còn quân đội của chúng ta thì phụ trách huyện Tân Thái và huyện Chuyên Du.
- Đây là vì sao?
Tần Quỳnh không hiểu hỏi lại: - Vì sao hắn lại muốn thay đổi kế hoạch?
Bùi Nhân Cơ rất hiểu vì sao Trương Huyễn lại thay đổi kế hoạch, bởi vì huyện Đông An nằm ở vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Sơn cốc của huyện Đông An lại là sơn mạch suy nhất có thể thông hành chiến xa vận chuyển quân nhu quân dụng. Huyện Đông An không chỉ là cửa chính phía nam quận Bắc Hải mà đồng thời cũng là cửa nam của Tề quận.
- Hắn là muốn khống chế lối ra vào của Tề quận. Bùi Nhân Cơ lạnh lùng nói.
Tần Quỳnh bởi vì Trương Huyễn khi ở Lạc Dương đã từng trăm phương nghìn kế để đoạt lại chiến mã cho Tần Dụng, cho nên trong lòng vẫn luôn cảm kích đối với Trương Huyễn. Y liền thay Trương Huyễn giải thích: - Đại soái, từ quận Bắc Hải đi ra, huyện Đông An chính là còn đường quan trọng. Quân của Trương Huyễn đã công hạ được huyện Đông An là chuyện thuận lý thành chương rồi, ty chức lại cảm thấy hắn không có dụng tâm gì đặc biệt.
Lời giải thích của Tần Quỳnh quả thực rất có lý. Ngày xưa y chỉ suy nghĩ tới Trương Huyễn sẽ xuất binh từ Cao Mật quận, lại không ngờ cuối cùng Trương Huyễn lại xuất binh từ Bắc Hải quận. Y lại nhớ tới lời mà Trương Huyễn đã từng nói, Uất Trì Cung đã dẫn hai nghìn quân tập kết ở phía nam Bắc Hải quận rồi.
Điều này rõ ràng là Trương Huyễn đã có ý chuẩn bị xuất binh từ Bắc Hải quận rồi. Xem ra Trương Huyễn sớm đã có suy nghĩ này, có lẽ là y đã hiểu lầm rồi.
Sắc mặt Bùi Nhân Cơ có chút hòa hoãn lại: - Được rồi! Nếu hắn đã công hạ được Đông An huyện rồi, vậy thì chúng ta cũng không cần phải tiến lên phía bắc nữa, trực tiếp đánh Tân Thái huyện.
Tần Quỳnh liền khom người nói: - Ty chức nguyện làm quân tiên phong!
Bùi Nhân Cơ liền bật cười. - Một Tân Thái huyện con con, còn cần tiên phong gì chứ? Đại quân ép lên, trực tiếp nghiền thành bột!
Bùi Nhân Cơ lệnh cho Giả Nhuận Phủ dẫn theo hai nghìn binh lính áp giải quân nhu quân dụng, lương thảo. Còn y thì dẫn theo một vạn năm nghìn đại quân đi thẳng tới phía ngoài Tân Thái huyện 40 dặm. Đại quân tiếp cận biên giới, dựng cờ phủ kín bầu trời, khí thế chiến tranh cũng nổi lên rầm rập.
Còn cách Tân Thái huyện gần 10 dặm, một tên lính thăm dò của tiền quân liền chạy như bay tới báo cáo: - Đại soái, chủ tướng Tân Thái huyện Lạc Chấn Ngọc sai người tới xin hàng!
Bùi Nhân Cơ bật cười, liền hạ lệnh: - Dẫn lên đây!
Lập tức có một binh lính quân giặc được dẫn tới, quỳ xuống dâng một bức thư lên.
- Đây là thư xin hàng của tướng quân nhà ta, mong Đại soái ân chuẩn!
Có một binh lính nhận thư chuyển lên cho Bùi Nhân Cơ. Bùi Nhân Cơ mở thư ra đọc một lượt, là thư viết tay của Lạc Chấn Ngọc. Trong thư nói gã một lòng muốn đầu hàng Bùi soái, ngữ khí vô cùng xu nịnh. Tần Quỳnh bên cạnh liền nhắc nhở: - Đại soái, Tân Thái huyện có ba nghìn binh trú đóng, cẩn thận kẻo mắc lừa Lạc Chấn Ngọc!
Bùi Nhân Cơ khẽ mỉm cười nói: - Thúc Bảo, ngươi không biết rồi, Lạc Chấn Ngọc này vốn cũng là Ưng Kích lang tướng của Lỗ quận. Năm ngoái quân Tùy tiêu diệt Từ Viên Lãng Lỗ quận, Lạc Chấn Ngọc này cũng đã viết một bức thư cho Trương soái, tỏ ý thấy lạc đường muốn quay lại, quy hàng quân Tùy. Nhưng Trương soái lại vẫn chưa đồng ý, người biết chuyện này cũng không nhiều. Ta cũng là người hiểu rõ nội tình.
- Vì sao Trương soái lại không đồng ý?
- Bởi vì phụ thân của Lạc Chấn Ngọc đã chết trong tay loạn phỉ. Trương soái sợ tên Lạc Chấn Ngọc muốn trả thù cho cha, ngược lại nhận giặc làm cha, cho nên không đồng ý. Kỳ thực, khi đó ta cũng đã từng khuyên nhủ Trương soái, sự việc không thể đơn giản như vậy. Lạc Chấn Ngọc tất nhiên là có lời khó nói, nhưng ngươi cũng biết tính khí của Trương soái rồi, ghét ác như thù, cuối cùng ta cũng không khuyên nhủ được Trương soái.
Tần Quỳnh lúc này mới hiểu, liền cười hỏi: - Đại soái là muốn chấp nhận đầu hàng của Lạc Chấn Ngọc?
Bùi Nhân Cơ gật đầu nói: - Ta tin vào thành ý của hắn ta!
Y liền truyền tin cho tên lính đưa thư đó: - Quay về nói cho Lạc tướng quân các ngươi biết, ta nhận sự quy hàng của hắn ta!
~~~~
Một giờ sau, Bùi Nhân Cơ dẫn đại quân tới phía dưới thị trấn Tân Thái huyện. Cửa thành đã mở rộng cửa, chỉ thấy ba nghìn binh lính quân giặc chọn cờ đầu hàng màu trắng ở cổng thành, người dẫn đầu là một đại tướng khôi ngô tuấn tú, cởi trần nửa người trên, phía sau là cành mận gai, bước lên phía trước quỳ trước ngựa Bùi Nhân Cơ nói: - Tướng bất trung bất hiếu Lạc Chấn Ngọc xin quy hàng Đại soái, nguyện chịu mọi sự trừng phạt của Đại soái!
Bùi Nhân Cơ liền xuống ngựa đỡ gã đứng lên. - Lạc tướng quân lạc đường biết quay lại, là vinh hạnh của triều đình! Mau đứng lên đi!
Bùi Nhân Cơ liền rút cành mận gai xuống cho gã, lại sai người mang quần áo tới cho gã mặc. Lúc này mới vỗ vai gã nói: - Thu phục Lang Gia quận, toàn bộ dựa vào tướng quân đó.
- Ty chức nhất định sẽ đem hết toàn lực tương trợ! Mời Đại soái vào thành.
Bùi Nhân Cơ liếc nhìn thấy Tân Thái huyện to lớn, liền lớn tiếng hạ lệnh: - Đại quân vào thành!
Quân Tùy tiếp nhận ba nghìn quân giặc đầu hàng, ngạo nghễ tiến vào Tân Thái huyện thành.
Tần Quỳnh thấy Bùi Nhân Cơ không hề tốn chút công sức nào đã lấy được Tân Thái huyện, không khỏi thở dài nói với y: - Đại soái tấm lòng rộng lớn, ty chức nể trọng vô cùng.
Bùi Nhân Cơ khẽ mỉm cười. - Ngươi nói trong bụng Tể tướng có người chống đỡ, kỳ thực sự chủ soái cũng cần có sự khoan dung độ lượng. Cái gọi là kẻ thiện chiến, công lao hiển hách vô cùng chính là đạo lý này.
- Ty chức hiểu rồi!
Lúc này, Lạc Chấn Ngọc đã thay quân phục quân Tùy bước nhanh tới, khom người hành lễ: - Mời Đại soái tham quan kho lương!
Lạc Chấn Ngọc là đại tướng của Vương Bạc ít nhiều cũng có thể cầm quân đi đánh giặc. Chuyện gã đầu hàng đối với việc Bùi Nhân Cơ tiêu diệt quân đội của Vương Bạc đóng vai trò vô cùng quan trọng. Cho nên, Bùi Nhân Cơ rất xem trọng gã, tạm thời phong cho gã là Thiên tướng, và hứa sau khi công hạ được Lang Gia quận, bổ nhiệm gã là quân sứ Lang Gia quận.
Lạc Chấn Ngọc thuộc kiểu người tinh thông quy tắc trong chốn quan trường, rất hiểu chuyện, mỗi một câu nói đều rất đúng mực, vừa không thể thấy được gã đang nịnh nọt, nhưng cũng lại khiến cho Bùi Nhân Cơ nghe rất thích thú.
- Đại soái, đây chính là kho lương thực chính!
Lạc Chấn Ngọc dẫn Bùi Nhân Cơ bước vào một cái kho cao lớn, bên trong lương thực chất đầy như núi. Lạc Chấn Ngọc lại cung kính nói: - Ty chức biết tướng quân yêu dân như con, cho nên không dám tự ý đem lương thực của dân xung vào kho quân. Đây quả thực là lương của kho quan, tổng cộng có tám nghìn thạch, ngoài ra quân lương có sáu nghìn thạch, tổng cộng có mười bốn nghìn thạch, tất cả đều giao lại cho Đại soái!
Bùi Nhân Cơ gật đầu. - Công hạ Lang Gia quận, nạn dân phải chạy về nhà, quả thực cần lượng lương thực rất lớn, tấm lòng của Lạc tướng quân thật hiếm có. Số lương thực này tạm thời để lại cho dân dùng, chờ quân nhu quân dụng của quân ta vào Tân Thái huyện, lương thực của đại quân có lẽ cũng không thiếu.
- Đại soái suy nghĩ thật chu toàn, ty chức kính phục!
- Đây là điều mà mỗi chủ soái nên làm, ngươi không cần phải cố ý nịnh nọt ta.
Mặc dù Bùi Nhân Cơ nói như vậy, nhưng lại rất vui, liền hỏi: - Bên phía Vương Bạc binh lực thế nào?
Sắc mặt Lạc Chấn Ngọc liền trở lên nghiêm túc. - Không phải ty chức muốn nói chuyện giật gân, nếu Đại soái xem thường quân của Vương Bạc, nhất định sẽ bị thua là điều không thể nghi ngờ!
Bùi Nhân Cơ gật đầu. Y đã nhận được tình báo của Trương Huyễn gửi tới, ít nhiều cũng đã nắm được tình hình của quân Vương Bạc rồi. Trong tình báo của Trương Huyễn cũng nói, quân đội của Vương Bạc khá là tinh nhuệ, đã không phải là đám loạn phỉ của Trường Bạch Sơn trước đó nữa rồi.
- Nói tiếp đi!
- Khởi bẩm Đại soái, quân đội của Vương Bạc có khoảng hai mươi lăm nghìn người. Trong đó hai nghìn người là thân vệ thân cận của hắn ta, tuyệt đối không phái đi tác chiến. Ngoài ra còn có ba nghìn người ở chỗ ta, trên thực tế ở Chuyên Du huyện cũng có hai vạn tinh binh, đều là quân Tùy trang bị, khác hoàn toàn với quân đội của Tôn Tuyên Nhã.
- Quân đội của Tôn Tuyên Nhã thì thế nào? Bùi Nhân Cơ mỉm cười hỏi lại.