Ở hướng đông nam cách quận Đông An chừng ngoài 150 dặm, còn có một quận thành khác là quận Nghi Thủy. Quận Nghi Thủy cũng là một quận nhỏ, nó nằm sát quận Cao Mật, là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tiến từ quận Lang Gia vào Cao Mật.
Quận Nghi Thủy cũng có hơn ngàn quân phản loạn đang đóng quân, cũng như quận Đông An thu lợi từ thương đạo quận Bắc Hải, thương nghiệp khá phồn thịnh, quân trông giữ không ít, nhưng quận Nghi Thủy lại nghèo nàn hơn nhiều.
Trước tiên quận Cao Mật bên kia không có nhiều thương nhân xuôi nam, thương đạo của quận Bắc Hải cách quận Nghi Thủy quá xa, điều này khiến cho quận Nghi Thủy chỉ có chút giá trị quân sự, bảo vệ được quận Nghi Thủy thì có thể phòng ngự được quân đội từ quận Cao Mật xuôi nam, đồng thời có thể phòng ngự được quân phản loạn của quận Lang Gia giết vào quận Cao Mật.
Trên thực tế thủ quân của quận Nghi Thủy là tàn quân của Mạnh Nhượng, năm ngoái sau khi Mạnh Nhượng từ quận Cao Mật chạy trốn đến quận Lang Gia, trước hết đã nghỉ mấy ngày ở quận Nghi Thủy, tập hợp hơn ngàn tàn quân bại tướng từ quận Cao Mật trốn đến, gã để nhánh quân hơn ngàn người này bảo vệ quận Nghi Thủy, xem quận Nghi Thủy là nơi dừng chân của mình, còn mình thì xuôi nam đi tìm Tôn Tuyên Nhã.
Giả dụ Tôn Tuyên Nhã không chịu nhận gã, gã sẽ lấy quận Nghi Thủy làm căn cơ, phát triển thế lực trên bắc bộ quận Lang Gia, chờ thời cơ giết về quận Cao Mật, nhưng Tôn Tuyên Nhã đã nhận gã, còn phong gã làm tư mã, vô cùng trọng dụng gã.
Mặc dù như thế, Mạnh Nhượng vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ quận Nghi Thủy, trong lòng gã rất rõ, nếu như mình không có căn cơ, gã sẽ khó lòng mà đứng vững ở quận Lang Gia, đặc biệt quận Nghi Thủy chính là bàn đạp để gã giết về Cao Mật, gã càng không dễ gì buông tha.
Tướng thủ của quận Nghi Thủy tên là Mạnh An, là tộc đệ của Mạnh Nhượng, khi Mạnh Nhượng cát cứ quận Cao Mật, y thống lĩnh 1000 binh lính thủ vệ quận thành, cho nên y không phải chịu ảnh hưởng khi quân Tùy đánh quận Cao Mật, có thể suất lĩnh toàn quân an toàn trở về, trở thành nhánh quân cuối cùng mà Mạnh Nhượng có thể dựa vào.
Lúc này, Mạnh An cũng đã nhận được mệnh lệnh của Tôn Tuyên Nhã, bảo y phải toàn lực phòng ngự quân Tùy có thể sẽ từ hướng quận Cao Mật khởi xướng cuộc tiến công.
Mạnh An vốn là một tên vô lại đầu đường xó chợ của huyện Trâu Bình quận Tề, cả ngày gây chuyện thị phi, không học vấn không nghề nghiệp, bộ dạng vô cùng đáng khinh, bởi vì tộc huynh Mạnh Nhượng trở thành trùm thổ phỉ một phương Trường Bạch Sơn, y chạy đến để nương tựa, ngay cả Mạnh Nhượng cũng chê y vô dụng, không chịu trọng dụng y, phụ trách quản lý những thứ linh tinh như hậu cần lương thảo, mãi vẫn không có chút tiền đồ gì.
Mạnh An nghe nói quân Tùy sắp tấn công quận Nghi Thủy, y rất sợ hãi, vội vàng phái người đi báo cáo cho Mạnh Nhượng, y sẽ không nghe theo lệnh của Tôn Tuyên Nhã, chỉ có Mạnh Nhượng mới có thể chỉ huy được y, nhưng chưa đợi người được phái đi xuất phát, Mạnh Nhượng đã phái người đưa đến báo tin khẩn.
Trong phòng, Mạnh An tái mặt khi nghe người truyền tin truyền lời, bởi vì y không biết chữ, Mạnh Nhượng liền phái tâm phúc đến nhắn lời.
- Chủ công nói, cần phải bảo toàn thực lực là trên hết, nếu quân Tùy không đánh Nghi Thủy, vậy thì bảo vệ quận Nghi Thủy, nếu quân Tùy có dấu hiệu tấn công Nghi Thủy, vậy thì lập tức bỏ quận Nghi Thủy rút về phía nam.
Mạnh An liên tục gật đầu, lời nhắn của huynh trưởng đã nói lên tâm tư của y, sao y có thể ngăn cản được quân Tùy tiến công trên quy mô lớn, y cũng cảm thấy vẫn là rút về nam thì ổn thỏa hơn.
Y lại hỏi:
- Ta sao mà nhận biết được dấu vết quân Tùy tấn công quận Nghi Lâm?
Binh lính báo tin thầm cười khổ, sao chuyện này lại hỏi mình, mình sao mà biết được, y chỉ đành bất đắc dĩ đáp:
- Ý của chủ công là để tự tướng quân đoán, hễ thấy tình thế không ổn là lập tức lui quân, mấu chốt là bảo toàn được lực lượng, nhiệm vụ của tướng quân sẽ hoàn thành.
- Được rồi!
Mạnh Nhượng cũng không có chủ ý gì, chỉ đành đi một bước tính một bước.
Binh lính báo tin trở về trước, tâm của Mạnh An loạn như ma, cũng không còn tâm trạng để ăn uống chơi bời nữa, mặc một bộ khôi giáp nghiêm trang tuần tra ở đầu thành, y lại phái thêm 10 thám tử đi dò xét động tĩnh bốn phía.
Mãi đến sáng ngày thứ hai, ngoài thành vẫn không có động tĩnh gì, Mạnh An đã sớm mệt đến không chịu nổi, chuẩn bị trở về ngủ. Ngay lúc này, có binh sĩ chỉ về phía bắc hét lớn:
- Tướng quân mau nhìn xem!
Phía bắc của quận Nghi Thủy là một gò núi thấp, rừng thông cao lớn rậm rạp mọc đầy, chỉ thấy mấy tên thám tử của y dẫn một người chạy từ con đường nhỏ trên gò núi xuống, chạy thẳng đến thành trì.
Mạnh An càng nhìn càng kinh hãi, cho dù người đó ăn mặc vô cùng rách rưới, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra được là quân phục của quân đội mình, toàn thân binh sĩ dơ dáy bẩn thỉu, có vẻ chật vật không chịu nổi.
Không lâu sau, thám tử mang theo tên binh lính này chạy tới dưới thành trì hô to:
- Tướng quân, là huynh đệ từ quận Đông An trốn đến.
Mạnh An chấn động, vội lệnh cho tùy tùng mở cửa thành, y cũng chạy xuống thành. Binh lính đã được dẫn vào trong thành, đang ngồi dưới chân thành ăn hai miếng bánh như hổ đói, ăn quá vội, bị nghẹn đến trợn trắng mắt. Mạnh An sai người cho gã uống nước, sau một lúc, binh lính kia mới hồi hồn, dập đầu nức nở:
- Mạnh tướng quân, quân Tùy thật sự giết đến rồi, Hồ tướng quân đã bị giết, đám huynh đệ toàn quân đều bị diệt, mười mấy người chúng ta trốn ra từ cửa thành Bắc, may mắn giữ được một mạng!
Mạnh An sợ đến kinh hồn bạt vía, vội hỏi tiếp:
- Có bao nhiêu quân, chủ tướng là ai?
- Ít nhất có 7000 - 8000 quân, chủ tướng tấn công vào thành hình như là Cự Linh Thần Uất Trì Cung!
Danh tiếng của Uất Trì Cung sớm đã uy chấn Sơn Đông, được binh sĩ truyền nhau như chiến thần, thậm chí danh tiếng còn hung hãn hơn Trương Huyễn mấy phần. Mạnh An nghe nói là Uất Trì Cung, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, thám tử lại vội nói:
- Tướng quân, chúng ta ở bên kia Hồ Sơn phát hiện dấu vết quân đội trú doanh, đại khái là 50 bếp, bếp vẫn còn ấm, bốn phía có rất nhiều dấu chân.
Mạnh An lập tức ngây dại, 50 bếp, vậy ít nhất là 1000 quân, trời ạ! Quân Tùy cũng muốn tấn công quận Nghi Thủy sao?
Một tên giáo úy ở bên cạnh nói:
- Tướng quân, nếu như quân Tùy thật sự tấn công quận Lang Gia, khẳng định sẽ không bỏ qua quận Nghi Thủy, không quét sạch phía sau, quân Tùy sao xuôi nam được?
Một câu nói đã thức tỉnh Mạnh An, quân Tùy sao có thể để lại sau lưng một quận Nghi Thủy mà không đánh, may mà Hồ Sơn còn khá xa, ở ngoài 50 dặm, quân Tùy có lẽ sẽ không giết đến nhanh vậy. Mạnh An lập tức hạ lệnh:
- Toàn quân lập tức tập kết, chuẩn bị rút lui!
Sau nửa canh giờ, Mạnh An suất lĩnh 1000 binh lính rời khỏi quận Nghi Thủy, vội vàng rút quân về phương nam.
Tung tích của quân Tùy mà thám tử phát hiện ở Hồ Sơn chính là 1000 binh lính do Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh, theo bố trí của Trương Huyễn, Bùi Hành Nghiễm cũng suất lĩnh 1000 binh lính từ quận Đông Lai đến, y là xuôi nam theo huyện Đông Hoàn quận Cao Mật, chuẩn bị cùng quân của La Sĩ Tín giáp công Nghi Thủy.
Nhưng Bùi Hành Nghiễm lại không nghĩ đến quân phản loạn đã trở thành chim sợ cành cong, quân đội của mình vừa ló đầu ra, quân phản loạn liền hốt hoảng bỏ thành chạy trốn, ngay khi quân phản loạn vừa rời đi không bao lâu, quân của Bùi Hành Nghiễm liền giết đến quận Nghi Thủy.
Lúc này cửa thành quận Nghi Thủy đã mở rộng, đã là một tòa thành không, Bùi Hành Nghiễm vừa đến cửa thành, hơn mười lão nhân từ thành đi ra, quỳ ở ngoài cửa thành run rẩy hô to:
- Người dân quận Nghi Thủy quỳ nghênh thiên quân!
Những cụ già này đều là người từng trải, bọn họ sợ quân Tùy sẽ giết vào thành, lấy danh nghĩa diệt loạn phỉ mà tùy ý cướp giết, lúc đó bọn họ thật sự là đại nạn ập xuống đầu rồi.
Bùi Hành Nghiễm vội xuống ngựa, cười với đám lão nhân nói:
- Ta là Bùi Nguyên Khánh của Phi Ưng quân, Phi Ưng quân sẽ không quấy nhiễu dân chúng, các cụ xin hãy yên tâm.
Cụ già nghe nói họ là Phi Ưng quân, đều thở phào nhẹ nhõm, quân kỷ của Phi Ưng quân nghiêm minh, quả thật là không nhiễu loạn dân chúng, mà vị này lại là Đệ nhất mãnh tướng Bùi Nguyên Khánh của Sơn Đông, mọi người bất giác vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy nghênh đón Bùi Hành Nghiễm và quân đội của y vào trong thành.
- Quân phản loạn rời đi từ khi nào?
Bùi Hành Nghiễm thấy thủ quân trong thành rút sạch trơn, ngay cả một túp lều cũng không để lại, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Cụ già dẫn đầu cười khổ:
- Bọn họ vừa đi không bao lâu, Nghi Thủy của chúng ta không có lương thực gì, trong quận nha chỉ còn mấy trăm thạch lương thực, cũng bị bọn chúng đem đi hết, nếu như không phải là tướng quân đến kịp lúc, e là bọn chúng còn muốn sai quân đi cướp bóc, Nghi Thủy không gặp nạn, quả là ông trời mở mắt!
- Hóa ra là chúng vừa rời đi!
Bùi Nhân Cơ không khỏi cười phá lên:
- Xem ra lần này để tên tiểu tử họ La đó chiếm tiện nghi rồi.
~~~~
Quận Nghi Thủy cách quận Lâm Nghi khoảng 300 dặm, trên con đường hướng về phía nam đều là dãy núi nhấp nhô, không có quận trấn, ngẫu nhiên có thể gặp một vài thôn trang bị vứt bỏ, người của quận Lang Gia đều bị tập trung trong quận Lâm Nghi, trên đường không có tiếp tế, bởi vậy đối với quân phản loạn rút về phía nam mà nói lương thực là điều quan trọng nhất. Bọn chúng đã vơ vét sạch 500 thạch lương thực trong kho của quận nha, lại không có la ngựa vận chuyển, trên lưng mỗi binh lính phải vác 5 đấu gạo, thêm những vật tư mà bọn chúng tự cướp được, trên lưng mỗi người đều nặng nề vô cùng, tốc độ hành quân vô cùng chậm chạp.
Mạnh An lại lo lắng vô cùng, không ngừng nhìn ngó đằng sau, chỉ e quân Tùy từ sau lưng đuổi giết đến.
- Nhanh một chút!
Mạnh An vung roi quật vào binh lính, lớn tiếng mắng:
- Đi cả nửa ngày chỉ mới đi chưa đến 20 dặm, các ngươi muốn chết ở Nghi Thủy sao?
Bọn lính không ngừng kêu khổ:
- Tướng quân, thật sự là quá nặng rồi, bỏ lại một nửa lương thực đi!
- Không được! Lương thực không thể bỏ, hay là vứt bỏ tiền đồng của bọn ngươi đi!
Ai cũng không chịu bỏ lại tiền đồng, đám binh sĩ chỉ đành nện từng bước nặng nề liều mạng bỏ trốn, vừa chạy được vài dặm, người nào người nấy đều mệt đến thở dốc. Mạnh An thấy đám binh lính thật sự chống đỡ không nổi nữa, chỉ đành hạ lệnh:
- Nghỉ tại chỗ một khắc.
Y vừa dứt lời, mấy trăm mũi tên từ trong rừng ‘Vù’ cái bắn tới, Mạnh An bị bắn thành một con nhím, ngay cả một tiếng hét lên cũng không có, liền ngã từ ngựa xuống.
Bốn phía vang lên tiếng hô giết rung động trời xanh, rừng cây hai bên quan đạo vô số binh lính quân Tùy xông ra, dẫn đầu là một đại tướng, mũ sắt giáp sắt, tay cầm một thanh thương lớn, chính là chủ tướng Cao Mật La Sĩ Tín.