Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 356 - Chương 314: Trận Đầu Của Uất Trì

Chương 314: Trận đầu của Uất Trì
Chương 314: Trận đầu của Uất Trì

Ngay trong một rừng cây cách thành trì hơn 10 dặm, vừa canh năm Uất Trì Cung đã thống lĩnh 2000 quân Tùy đến huyện Đông An, bọn họ mai phục trong rừng cây, kiên nhẫn cùng đợi cơ hội để công thành.

Uất Trì Cung được Trương Huyễn bổ nhiệm làm tiên phong, ra lệnh y phải đoạt được huyện Đông An để làm trọng địa tiếp viện hậu cần cho quân Tùy, đây là lần đầu tiên Uất Trì Cung một mình thống lĩnh quân đội hành động, trong lòng của y vô cùng khẩn trương, nhưng đồng thời cũng rất mong chờ.

Đám thương nhân vừa vào thành chính là do Uất Trì Cung an bài. Mục đích là để đánh lừa quân thủ thành, Uất Trì Cung tuy rằng ít đọc sách, nhưng y rất ham học. Lần phái Hồ Bình vào thành này cũng là do học được từ Trương Huyễn: “Thừa dịp địch yếu mà công kích”.

Uất Trì Cung kiên nhẫn chờ cơ hội, đồng thời y cũng đang quan sát huyện thành, tường thành chỉ cao có một trượng năm thước, không có sông đào bảo vệ thành, lúc công thành dùng thang là có thể lên được thành. Trước đó y đã lấy được tình báo, quân phản loạn thủ thành chỉ có 1000 người, trang bị vô cùng đơn sơ, đánh hạ tòa huyện thành này thì không có vấn đề, mấu chốt là y sẽ tổn hao bao nhiêu binh lính, Uất Trì Cung hy vọng sẽ không tổn hao một sĩ binh nào.

Thế là một ngày đã trôi qua, hoàng hôn đã đến, binh lính đã ngủ hết một ngày, đang ngồi cùng một chỗ ăn lương khô. Lúc này, một tên đi huyện thành do thám tin tức chạy như bay đến, bẩm báo với Uất Trì Cung:

- Tướng quân, quân trông giữ chủ yếu tập trung ở thành bắc, bên tường nam thành quân trông giữ rất ít, không đến trăm người.

Uất Trì Cung gật đầu, việc này đã nằm trong dự đoán của y, quân trông giữ phòng bị quân đánh từ phương Bắc đến, đối với phía nam ắt hẳn sẽ có sơ hở, hơn nữa bọn họ gần như là dựa vào bản năng của loạn phỉ để thủ thành, không biết dùng binh pháp gì cả.

Uất Trì Cung cười lạnh một tiếng, quay đầu lại ra lệnh:

- Truyền lệnh của ta, sau khi trời tối sẽ hành động!

Màn đêm dần dần buông xuống, mấy ngày nay trời thường mưa, thời tiết không tốt lắm, đêm đến mây đen phủ kín bầu trời, đầu thành và mọi nơi đều trở thành một mảnh tối đen, chỉ có một chiếc đèn lồng tử khí lớn treo trên cổng thành lúc sáng lúc tối, ánh sáng leo lét, giúp người đi lại ngoài thành biết được vị trí của cửa thành.

Có lẽ là tin tức mà Hồ Bình mang đến khiến Hồ Tam Lang rất nhẹ nhõm. Ban đêm gã không có lên thành tuần tra mà trốn trong phòng uống rượu ăn thịt, tìm hai kỹ nữ từ thanh lâu đến để bồi gã.

Lúc này tuy rằng đã là tháng ba mùa xuân, nhưng vùng núi vào đêm vẫn hơi lạnh, chủ tướng không ở đây, bọn lính cũng đều tự tìm chỗ ngủ, trên đầu thành chỉ có vài binh lính tuần tra qua lại.

Cách Nam thành mấy trăm dặm, hai ngàn quân Tùy lặng yên mai phục trong bụi cỏ, bọn họ mang theo mười cái thang, ai cũng nhao nhao muốn thử. Chờ đợi chủ tướng hạ lệnh.

Uất Trì Cung tay cầm thiết thương, mắt nhìn đầu thành chăm chú. Đầu thành chỉ có một đội trinh sát tuần tra, ước chừng hơn hai mươi người, lười biếng mà đi tới đi lui dọc theo đầu thành, cũng căn bản không có chú ý động tĩnh ở ngoài thành, dường như chỉ là ứng phó cho qua. Hơn nữa tần suất tuần tra của bọn họ càng lúc càng chậm, đến cuối cùng nửa canh giờ mới xuất hiện một lần.

Khi bọn lính quay đầu về hướng đông, Uất Trì Cung liền biết cơ hội đã tới. Y thấp giọng ra vài câu lệnh, vừa đưa tay, mấy chục tên lính khiêng thang nhanh chóng chạy về dưới thành, Uất Trì Cung cũng theo sát phía sau, y rất cẩn thận, phải đích thân tiến công lên được đầu thành xong mới hạ lệnh cho toàn bộ binh lính tiến công.

Cái thang đáp lên thành, Uất Trì Cung tay cầm thiết thương nhanh chóng leo lên đầu thành, nhưng sự việc lại cứ khéo như thế, một binh lính phản loạn núp trên đầu thành ngủ bỗng nhiên mắc tiểu, trèo lên lỗ châu mai tiểu xuống dưới, ngay đúng trên đỉnh đầu của Uất Trì Cung, gã liếc mắt nhìn một cái thấy dưới thành có thang công thành và vô số bóng đen, bỗng chốc sợ ngây người.

Nước tiểu tanh hôi trúng ngay mũ giáp của Uất Trì Cung, y giận tím mặt, hung hăng đâm một thương tới, hạ thể của binh lính phản loạn bị trường thương đâm thủng, kêu thảm một tiếng, ngã từ trên thành xuống.

Nhưng tiếng hét đã kinh động đến đội tuần tra vừa rời đi, hai mươi mấy tên quân phản loạn đều chạy về bên này, Uất Trì Cung xông lên đầu thành, y hét lớn một tiếng, thương đâm về phía quân phản loạn, một thương đâm xuyên qua ba gã quân phản loạn, trường thương vung lên, ba tên cùng bị đánh bay xuống thành.

Uất Trì Cung trở nên hào hứng, thiết thương như bão tố, thương nào cũng trí mạng, trong chớp mắt, hai mươi mấy tên lính bị y giết chết hơn phân nửa.

Mấy tên lính còn lại sợ tới mức quay đầu chạy trốn, hét lớn trên đầu thành, hơn trăm tên lính đang ngủ trên nam thành bừng tỉnh từ trong mộng, từ trong thành lâu vọt ra. 'Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!' tiếng chuông cảnh báo ở nam thành gõ vang.

Lúc này, hai mươi mấy tên lính đi theo Uất Trì Cung cũng nhanh chóng lên thành, đi theo Uất Trì Cung ngăn chặn binh lính phản công, hai ngàn quân Tùy ở tường thành cũng đã phát binh, bọn họ khiêng mười cái thang công thành vọt đến tường thành như thủy triều, từng cái thang công thành dưới sự chỉ huy của binh lính quân Tùy đã đáp lên tường thành, hai ngàn người ra sức leo lên đầu thành.

Lúc này hơn trăm binh lính trên đầu thành căn bản không phải là đối thủ của Uất Trì Cung, bị giết hết từng tốp từng tốp một, chết vô cùng thê thảm. Chỉ trong chốc lát, quân Tùy xông lên đầu thành, mười mấy tên quân phản loạn còn lại thấy tình thế không ổn, đều chạy xuống thành....

Hồ Tam Lang đang cùng hai kỹ nữ uống rượu chơi đùa trong phòng, đang lúc hứng khởi, bỗng nhiên trong sân truyền đến tiếng hô đầy khẩn trương của thân binh:

- Tướng quân, trên đầu thành có tiếng cảnh báo!

Hồ Tam Lang chấn động, y không thiết uống rượu nữa, một cước đá lăn hai kỹ nữ, mặc xong quần áo liền chạy ra sân:

- Chuyện gì?

Gã to tiếng quát hỏi.

- Không biết đã xảy ra chuyện gì, bên kia nam thành có tiếng cảnh báo!

- Đi theo ta!

Hồ Tam Lang trở mình lên ngựa, tay cầm đại đao chạy về nam thành, phía sau mấy trăm binh lính đi theo, nhưng khi bọn họ chạy trên đường cái chưa được trăm bước, liền có một nhóm người áo đen vọt tới, Hồ Tam Lang vung đại đao ra:

- Là ai?

- Là tổ̉ tông nhà ngươi!

Không đợi Hồ Tam Lang kịp phản ứng, một thanh đại thương sáng bóng đã xuất hiện trước mắt gã, gã tránh không kịp, đầu thương đã đâm xuyên qua cổ họng của gã, Hồ Tam Lang mất mạng tại chỗ.

Uất Trì Cung cười lạnh một tiếng, đạp lên thi thể của chủ tướng quân phản loạn, hét lớn một tiếng:

- Lão tử là Cự Linh Thần Uất Trì Cung, người đầu hàng được miễn chết, người phản kháng không chừa lại dù chỉ một tên, giết hết!

Tiếng của Uất Trì Cung như sấm dội, cộng với việc y một thương đã đâm chết Hồ Tam Lang, mấy trăm binh lính còn lại đã sớm sợ tới hồn bay phách lạc, đều quỳ xuống xin hàng:

- Chúng ta nguyện hàng, xin tha mạng!

Uất Trì Cung vui vẻ, vung tay một cái, mấy trăm quân Tùy xông đến đoạt binh khí của bọn lính phản loạn, áp giải chúng về cửa nam.

Lúc này, quân Tùy đã giết đến bắc thành, mấy trăm tên quân phản loạn giữ thành bị giết tán loạn, quân phản loạn ngăn cản không nổi, chỉ đành quỳ xuống đầu hàng, không đến nửa canh giờ, huyện Đông An đã bị quân Tùy tập kích thành công.

Tuy nhiên cửa thành bắc đã bị mở ra, hơn 10 binh lính nhân cơ hội này chạy ra khỏi thành, biến mất ở trong bóng đêm.

Chuyện ngoài ý muốn này khiến Uất Trì Cung vô cùng ảo não, y vẫn chưa suy xét chu toàn, đáng lẽ là phải mai phục 200 đến 300 quân ở ngoài thành bắc, như vậy thì một tên cũng sẽ chạy không thoát được.

Hơn nữa lúc cuối khi kiểm kê binh lính, lúc quân Tùy tấn công bắc thành vẫn có ba người bị chết, bị thương năm người, dự kiến không có người chết đã không thành công, trong lòng Uất Trì Cung vô cùng uể oải.

Trưa ngày tiếp theo, Trương Huyễn thống lĩnh hai ngàn quân Tùy cũng đã tới Đông An, khi Trương Huyễn thúc ngựa chậm rãi tiến vào huyện thành, Uất Trì Cung với vẻ mặt xấu hổ, tiến lên quỳ một gối bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, ty chức công thành không được thuận lợi, xin tướng quân trách phạt.

Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, đỡ Uất Trì Cung đứng dậy, hỏi:

- Ngươi công thành bất lực ra sao?

Uất Trì Cung thở dài:

- Vốn kế hoạch của ty chức đề ra là không một ai bị thương, bị chết cả, nhưng cuối cùng vẫn có 3 người bỏ mạng, bị thương năm người, mặt khác còn để hơn mười tên giặc trốn thoát, vốn là có thể bắt gọn, nhưng ty chức suy xét không chu toàn, quên mất phải mai phục ở ngoài bắc thành.

Trương Huyễn mỉm cười:

- Đánh giặc làm sao có thể không có người chết, suy xét không chu toàn là do ngươi chưa đủ kinh nghiệm, nhưng ta cảm thấy đã rất tốt rồi, nào có việc gì thập toàn thập mỹ. Đừng tự trách, nếu không tất cả mọi người sẽ cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.

Uất Trì Cung hiểu được ý của Trương Huyễn, gãi đầu cười nói:

- Tướng quân muốn đến xem thương khố không?

Trương Huyễn gật đầu, trước mắt hắn phải đưa quân xuôi về phía nam, phải trông cậy vào huyện Đông An tiếp tế lương thực.

Trương Huyễn dẫn theo Phòng Huyền Linh và Uất Trì Cung đi vào kho lương của quân doanh, kho lương không lớn lắm, được tạo thành từ 3 gian phòng, bên trong chất đầy từng túi lương thực.

Uất Trì Cung chỉ vào kho lương nói:

- Đêm qua ta đã kiểm kê qua, ước chừng có ba nghìn thạch lương thực, mặt khác ở chỗ Hồ Tam Lang phát hiện bốn trăm thạch lương thực và mấy chục vạn quan tiền, theo lời khai của thân binh của Hồ Tam Lang, đây là tiền lương thực mà Hồ Tam Lang tham ô, gã chuẩn bị đem lương thực chuyển đến quận Tề để bán với giá cao.

Trương Huyễn cười gật đầu nói:

- Thu hoạch không tệ, ba nghìn bốn trăm thạch lương thực, cũng đủ chúng ta dùng mấy tháng.

Trương Huyễn lại nói với Phòng Huyền Linh ở bên cạnh:

- Toàn bộ mấy chục vạn quan tiền chia ra thưởng cho tam quân, 2000 quân của Uất Trì được thưởng gấp đôi, mặt khác để lại một chút cho quân đội của La Sĩ Tín, hy vọng y sẽ không khiến ta phải thất vọng.

Lúc này, Uất Trì Cung bỗng nhiên hiểu ra, mười mấy người trốn đi được cũng không nhất định là chuyện xấu.

Bình Luận (0)
Comment