Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 355 - Chương 313: Chiến Tranh Ập Đến

Chương 313: Chiến tranh ập đến
Chương 313: Chiến tranh ập đến

Cách khoảng chục dặm có một khúc sông rộng hơn nghìn mẫu, địa thế xung quanh nhô cao, như một cảng nước tự nhiên, ở một bình nguyên cách chưa đến trăm bước nhô lên một khối kiến trúc bằng đá chiếm trăm mẫu đất, vẫn chưa thi công xong, không ít thợ thủ công đang bận rộn xây nhà đá.

- Đây là........

Trương Huyễn kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nói không nên lời.

Vi Vân Khởi cười nói:

- Sau khi tướng quân vào kinh ta liền bắt tay xây dựng và tu sửa bến tàu trong lòng sông, chỗ này cách cửa biển chỉ 30 dặm, thậm chí có thể làm cảng biển, ta cảm thấy sau này nó sẽ phát huy tác dụng to lớn trong việc vận chuyển vật tư, lương thực và quân đội.

Trong mắt của Trương Huyễn lóe ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, hắn kìm nén không nổi trái tim đang kích động, thúc ngựa lao xuống triền núi, chạy về công trình bằng đá ở đằng xa.

Từ đường vẽ màu trắng được vẽ nên từ vôi trên mặt đất liền có thể nhìn ra được, đây quả thật là một dãy kiến trúc chiếm diện tích cực kỳ lớn, ít nhất là 500, 600 mẫu, những tòa kiến trúc trước mắt chỉ mới là bắt đầu.

Vi Vân Khởi đuổi theo Trương Huyễn, mỉm cười giới thiệu:

- Những tòa được xây dựng trước là kho hàng, sẽ có lương thực được vận chuyển đến ngay, cần phải có nơi cất giữ, còn phải có người trông coi, cho nên tiếp theo phải xây một vài nơi bảo vệ, trong quân doanh, còn có nơi đóng dấu quản lý bến tàu kho hàng, còn về dân phu dỡ hàng, doanh phòng của bọn họ không làm được kịp, trước dựng tạm lều vậy!

Trương Huyễn đã hoàn toàn hiểu ra thâm ý của Vi Vân Khởi, Vi Văn Khởi suy nghĩ còn chu toàn hơn, sâu xa hơn so với mình, hắn không nghĩ tới việc xây dựng bến tàu, càng không nghĩ đến sẽ có những công năng gì, thân là Trưởng Sử, Vi Văn Khởi lại thay hắn suy tính hết thảy rồi.

Trương Huyễn gật đầu, nhìn những tảng đá hình vuông lại hỏi:

- Những tảng đá này lấy từ đâu?

Vi Vân Khởi mỉm cười:

- Tướng quân thử nhìn sau lưng!

Trương Huyễn quay đầu, chỉ thấy một ngọn núi cách hơn 2 dặm sau lưng hắn đã bị đục khoét, cỏ dại trên đá núi bị diệt sạch, lộ ra những viên nham thạch màu trắng xám, mơ hồ có thể nhìn thấy mười mấy bóng người đang ở bên đó đào đá, bình thương đây là công việc của thợ mỏ, thợ mỏ có kinh nghiệm phong phú, hiệu suất khai thác đá sẽ cao hơn, cho nên trong một tháng ngắn ngủi đã tạo ra không ít nhà cửa.

- Vậy bến tàu đâu? Thuyền làm thế nào cập bờ dỡ hàng?

Trương Huyễn không hiểu hỏi.

- Mời tướng quân đi theo ta!

Vi Vân Khởi dẫn theo Trương Huyễn đi qua mấy gian nhà đá, đám binh sĩ ở đằng sau chậm rãi dắt ngựa theo sau, rất nhanh bọn họ đã đến bên ngoặt sông, địa thế của ngoặt sông cao hơn mặt nước khoảng một trượng, trở thành một cái đê tự nhiên, nhưng đống bùn được đắp cao thấp không đều, sau đó Trương Huyễn nhìn thấy một cái đê cũng dùng đá tảng đắp thành, trở nên vô cùng bằng phẳng kiên cố, có thể bỏ neo những chiếc thuyền lớn chứa trên ngàn thạch lương thực.

Nhưng đá tảng chỉ trải được khoảng trăm bước, vẫn còn khoảng 2 dặm đê cần phải tiếp tục trải.

- Cho ta thêm nửa năm, ta tin là chỗ này sẽ có sự thay đổi lớn!

Vi Vân Khởi chỉ những vùng đất rộng lớn xung quanh phòng ốc, đắc chí nói:

- Ta sẽ biến nơi đây thành một trấn cảng nhỏ phồn hoa, có cửa hàng, tửu quán, khách điếm, còn có dân cư, kho hàng, quan trọng hơn là phải có quân doanh, thậm chí ta còn dự định xây dựng một xưởng thuyền ở đây, xây dựng một đội quân thuyền, đây chính là giấc mộng của ta năm đó, ta có thể cưỡi thuyền lớn trực tiếp đi đến Liêu Đông.

Trương Huyễn cũng bị chí hướng của Vi Vân Khởi làm lay động, hắn yên lặng gật đầu:

- Tiên sinh cứ việc làm thoải mái, ta sẽ toàn lực ủng hộ!

~~~~

Phía bắc của quận Lang Gia là một dãy núi cao, chính giữa là đồi núi nhấp nhô, phía nam là một bình nguyên vô tận, quận Đông An nằm ở tận cực bắc của quận Lang Gia, là một quận thành nhỏ được xây giữa núi non trùng điệp, ở đây địa thế không bằng phẳng, kéo dài trăm dặm, giống một bình phong bằng đá thiên nhiên ngăn cách quận Tề, quận Bắc Hải và quận Lang Gia.

Nhưng trong vùng núi lại có những con đường nhỏ xuyên núi, thương nhân và đội la ngựa xuyên qua những con đường nhỏ trong núi này, đi về khu bình nguyên phía nam ở phía trước.

Tổng cộng quận Đông An có hơn vạn người, mà trong quận thành chỉ có hơn ngàn người đang sống, không đến 1000 hộ gia đình, ngoài ra có một ngàn trú binh của Tôn Tuyên Nhã, do một tên đại tướng loạn phỉ suất lĩnh.

Tên đại tướng loạn phỉ này họ Hồ, tên gì thì không ai biết, mọi người đều gọi gã là Hồ Tam Lang, là một đại hán có gương mặt hung thần ác sát, mọc đầy râu ria, nhân phẩm không quá kém, nhưng tính tình lại rất tệ, hễ không hợp ý là liền nổi trận lôi đình, lập tức động tay đánh người, dân chúng và binh lính trong quận Đông An không ai không sợ gã.

Trời vừa sáng, trên đầu thành liền truyền đến tiếng quát thô tục của Hồ Tam Lang:

- Lập tức đóng cửa thành, không cho bất cứ ai tiến vào, ai dám tự tiện cho người vào thành, lão tử cắt trứng chim của y!

Đám binh lính vừa mới mở cửa thành, nghe thấy tiếng quát của gã, cuống quít chạy về đóng cửa thành lại.

Tuy quận Đông An là một quận nhỏ, nhưng nó nằm trong một sơn cốc rộng hơn 10 dặm, đây cũng là sơn cốc rộng nhất trong dãy núi Nghi Sơn, người ngựa lương nhu có thể đi lại, Nghi Thủy chảy sát thành tây, là con đường bắt buộc phải đi qua khi đi từ quận Bắc Hải xuôi nam xuống quận Lang Gia, có vị trí địa lý vô cùng quan trọng, do mấy trăm dặm về hướng nam đều không có bóng người, không có thị trấn, cho nên thương đội nhất định phải nghỉ ngơi, chỉnh đốn, nhận tiếp viện ở đây.

Hồ Tam Lang vừa nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ quận Lâm Nghi, quân Tùy quận Bắc Hải rất có thể sẽ xuôi nam, Tôn Tuyên Nhã lệnh cho gã phải đóng chặt cửa thành, trong vòng một tháng không cho bất kỳ ai vào thành, trong lòng Hồ Tam Lang vô cùng căng thẳng, gã biết quận Đông An là cứ điểm đầu tiên từ quận Bắc Hải xuôi nam, hễ quân Tùy xuôi nam, quận Đông An sẽ hứng mũi sào đầu tiên.

Trên đầu thành, Hồ Tam Lang khẩn trương nhìn về phương bắc, đằng xa là những rừng cây rậm rạp, phủ kín hết ngọn núi, Nghi Thủy chảy uốn lượn qua rừng về phía nam, đến giờ, gã vẫn chưa thấy gì bất thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng gã nhìn thành trì, tâm tình vừa thả lỏng lần nữa lại căng thẳng trở lại.

Bởi vì quận Đông An là một quận thành nhỏ, không phải là để phòng ngự, cho nên thành trì rất thấp, cao chưa đến hai trượng, trên thành vô cùng chật hẹp, chỉ có thể chứa được 3 người sóng vai mà đi, mà quận Đông An lại không có sông đào bảo vệ thành, quân Tùy có thể trực tiếp chạy đến dưới chân thành bắc thang trèo lên.

Quan trọng hơn là, gã chỉ có 1000 người, binh sĩ ngay cả giáp da cũng không có, mặc quân phục làm từ vải thô, đao mâu cũng vô cùng thô sơ lạc hậu, Tôn Tuyên Nhã quả là có 2000 quân tinh nhuệ, nhưng đều đóng ở quận Lâm Nghi, quận Đông An của gã giống như con vợ ghẻ vậy.

- Con mẹ nó, binh lính vũ khí rách nát thế này muốn lão tử sao mà thủ thành?

Hồ Tam Lang căm phẫn mắng một câu.

Lúc này, gã nghe thấy dưới chân thành có người hô to:

- Xin thương xót, cho chúng ta vào thành đi!

Hồ Tam Lang nhướng mày, bước nhanh về tường thành, ló đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy một nhóm thương đội đứng dưới chân thành, đằng sau là hơn trăm la ngựa chất đầy hàng hóa, có mười mấy tên tiểu nhị, đi đầu là một thương nhân vân du bốn phương cỡ 40 tuổi.

Y cũng nhìn thấy Hồ Tam Lang, vội hô lên:

- Hồ tướng quân, là ta!

Hồ Tam Lang có quen biết người thương nhân này, mà còn vô cùng quen thuộc, người này tên là Hồ Bình, là một người buôn cá ở quận Đông Lai, chuyên môn buôn bán vận chuyển cá biển, thường xuôi nam đến Lâm Nghi, bởi vì gã họ Hồ, cho nên nhận làm người nhà, Hồ Bình cũng thường xuyên tặng vài món quà quý như hải châu, đồi mồi cho gã, mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Lúc này, tất cả những binh sĩ trên đầu thành đều nhìn về phía gã, trong lòng Hồ Tam Lang bực bội, khoát tay:

- Để bọn họ vào thành, chỉ một lần thôi!

Cửa thành từ từ mở ra, đội la ngựa tiến vào thành, Hồ Tam Lang vội vàng chạy xuống thành hỏi:

- Lão Hồ, ta hỏi ngươi chuyện này!

Hồ Bình vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói:

- Tướng quân mời nói!

- Ta nghe nói quân Tùy ở quận Bắc Hải muốn xuôi nam đánh quận Lang Gia, ngươi từ quận Bắc Hải đến, có thấy quân đội điều động tập kết chưa?

Hồ Bình ngẩn người, gãi đầu nói:

- Không có chuyện này! Ta chỉ biết quan binh quận Thanh Hà sẽ đánh Cao Sĩ Đạt, nếu như quan quân quận Bắc Hải có động tĩnh, cũng là đánh Cao Sĩ Đạt, sao lại xuôi nam đánh quận Lang Gia?

Thật ra điều mà Hồ Bình nói rất có lý, Hồ Tam Lang cũng biết, nếu quan binh muốn đến quận Lang Gia tiêu diệt loạn phỉ, nhất định là quân đội của Dương Nghĩa Thần ở phía nam đánh lên Lâm Nghi ở phía bắc, mà không phải Phi Ưng quân xuôi nam, quả thật là khoảng cách quá xa. Hồ Tam Lang lại hỏi:

- Ngươi quả thật là không thấy quân Tùy tập kết?

- Không có!

Hồ Bình lắc đầu khẳng định.

- Nếu quân Tùy tập kết, sao chúng ta lại có thể xuôi nam buôn bán?

Hồ Tam Lang cũng đã hơi tin, thương nhân sợ chiến tranh nhất, nếu như có chút dấu vết chiến tranh nào, thương nhân tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, lẽ nào tình báo của Vương gia bị sai?

Tuy rằng trong lòng Hồ Tam Lang đã hơi thả lỏng, nhưng gã vẫn không dám kháng lệnh mở cửa thành, gã muốn quan sát một ngày đã rồi nói, gã vẫn cất cao giọng ra lệnh:

- Không được phép mở cửa thành, nếu có người muốn vào thành, cần phải báo ta trước, ai dám tự tiện mở cửa thành, lão tử một đao làm thịt y!

~~~~

Bình Luận (0)
Comment