Huyện Lâm Nghi quận Bắc Hải, trưa hôm nay, một đội kỵ binh từ quan đạo phía tây gấp rút chạy đến, đến gần Truy Thủy dần thả chậm tốc độ, ánh mắt Bùi Nhân Cơ chăm chú nhìn chằm chằm dã oản đậu sinh trưởng vô cùng tươi tốt ở hai bên bờ Truy Thủy, màu xanh lục tươi mơn mởn nhìn không thấy bờ, hệt như một tấm thảm màu lục trải dài hai bên lòng sông.
- Đại soái, đây chính là dã oản đậu mà đám người Trương Huyễn gieo trồng.
Một tên binh sĩ thấp giọng nói với Bùi Nhân Cơ.
Bùi Nhân Cơ không nói gì, xoay người xuống ngựa hái một nhánh cỏ non, để trên tay quan sát cẩn thận, tuy rằng lúc gieo trồng trên quy mô lớn vào đầu năm Vi Vân Khởi đã giải thích qua với y loại dã oản đậu này chủ yếu là để ứng phó với nạn đói, bởi vì sau khi phơi khô dã oản đậu có thể giữ được lâu dài mà không sợ thối rữa, Bùi Nhân Cơ vẫn nửa tin nửa ngờ.
Hiện tại y tận mắt nhìn thấy một mảng cỏ xanh nhìn không thấy bờ, y mới bắt đầu nhận ra, mục đích thật sự của Trương Huyễn khi trồng loại dã oản đậu này là để nuôi ngựa, Trương Huyễn là muốn xây dựng nên một đội kỵ binh hùng mạnh.
Bùi Nhân Cơ sớm đã nhận ra Trương Huyễn có dã tâm, chỉ là vì Trương Huyễn và Bùi gia có quan hệ, y vẫn luôn giữ im lặng, hiện tại việc gieo trồng dã oản đậu đã chứng thực phần dã tâm của Trương Huyễn.
Lúc này, một đội hơn 10 kỵ binh từ đằng xa vội vàng chạy tới, bụi vàng cuồn cuộn, rất nhanh đã chạy đến bờ bên kia của cầu Truy Thủy, người dẫn đầu chính là Trương Huyễn, hắn mới từ quận Cao Mật trở về, liền nghe nói là Bùi Nhân Cơ đã đến quận Bắc Hải, cố tình đến để đón tiếp.
- Ty chức đặc biệt đến để đón tiếp đại soái!
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, đi đến gần khom người thi lễ.
Bùi Nhân Cơ gật đầu mỉm cười:
- Trương tướng quân đi đường vất vả rồi!
Lần nay Bùi Nhân Cơ đích thân tới cửa tìm Trương Huyễn, chủ yếu là để thương nghị một số khâu trong việc xuất binh đến quận Lang Gia, tuy rằng Trương Huyễn đáp ứng sẽ phối hợp với y tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã, nhưng đó chẳng qua chỉ là tỏ thái độ, xuất binh 500 người cũng là phối hợp, xuất binh 1000 người cũng là phối hợp, nếu không làm rõ, Bùi Nhân Cơ sao có thể an tâm xuất binh đến quận Lang Gia.
Hai người xoay người lên ngựa, Bùi Nhân Cơ nhìn dã oản đậu hai bên bờ sông cười nói:
- Trương tướng quân gieo trồng nhiều dã oản đậu như thế, có thể nuôi bao nhiêu chiến mã?
Trong lời của Bùi Nhân Cơ có hai ý dò hỏi. Trương Huyễn lại một mực phủ nhận việc nuôi ngựa, cười nói:
- Nuôi chiến mã là chuyện của triều đình, không liên quan đến chúng ta, ta chỉ nuôi chút trâu bò dê ngựa mà thôi, mặt khác để dự trữ chút lương thực cứu tế, dã oản đậu còn có tên là cứu hoang đậu đấy!
Bùi Nhân Cơ cười ha hả:
- Trương tướng quân nói rất phải. Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.
Hiện tại y có việc phải cầu Trương Huyễn, có nhiều việc y cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt thôi.
Hai người thúc ngựa chậm rãi mà đi, không lâu sau đã đến huyện Lâm Nghi, Trưởng Sử Vi Vân Khởi cũng đã đến quận Lâm Nghi, nghênh đón Bùi Nhân Cơ vào huyện nha.
- Ta đến Bắc Hải lần này, chủ yếu là để thương lượng một số khâu trong việc xuất quân đến quận Lang Gia. Tin rằng Trương tướng quân đã nhận được thư của ta rồi.
Bùi Nhân Cơ hớp một ngụm trà cười nói.
Vi Vân Khởi vội sai người bày ra sa bàn của khu vực Sơn Đông ra, ánh mắt Bùi Nhân Cơ sáng lên, tấm tắc khen ngợi:
- Đây quả thật là đồ tốt!
- Đây là kiến nghị của Trương tướng quân, chúng ta phải dùng hơn nửa năm mới hoàn thành nó.
Trương Huyễn ngồi kế bên mỉm cười bổ sung:
- Còn có một số khâu cần phải hoàn thành, đợi đến lúc cuối khi đã hoàn thành nó, ta sẽ đưa một bản cho đại soái.
- Chúng ta đã định rồi, không được làm cho có lệ cho ta thôi đâu đấy.
- Ty chức sao dám chỉ làm cho có lệ cho đại soái.
Bùi Nhân Cơ quan sát tỉ mỉ sa bàn dùng bùn đất tạo thành này, càng nhìn càng ghen tỵ, y rất cần một bản địa đồ giống thật như thế này, y hận không thể lập tức đem sa bàn này đi.
Trương Huyễn cầm một cây gỗ chỉ vào huyện Lâm Câu nằm ở góc phía nam của quận Bắc Hải nói:
- Trước mắt Uất Trì Cung suất lĩnh 2000 quân đội trú đóng ở đây, có thể tấn công huyện Nghi Thủy bất cứ lúc nào, mà còn có thể xuất binh đến quận Cao Mật.
Tầm mắt của Trương Huyễn dừng trên quận Cao Mật, cây gỗ trên tay y chỉ vào huyện Chư Thành:
- Ta vừa từ huyện Chư Thành trở về, La Sĩ Tín bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị thống lĩnh 1000 quân bao vây huyện Sao Cử, như vậy, ta có thể cam đoan có thể nắm được hai quận ở đông bắc quận Lang Gia.
Ý của Trương Huyễn là, hắn phụ trách hai huyện là huyện Nghi Thủy và huyện Cử ở đông bắc, mà huyện Đông An và huyện Tân Thái ở phía tây bắc do Bùi Nhân Cơ phụ trách.
Vốn là phương án này không có vấn đề, tuy rằng huyện Đông An gần quận Bắc Hải hơn, nhưng nó có vị trí chiến lược rất quan trọng, y không muốn để huyện Đông An cho Trương Huyễn, phù hợp cho Phi Ưng quân quận Tề cướp lấy hơn, Bùi Nhân Cơ đối với điểm này không có dị nghị, điều y quan tâm hơn là rốt cuộc Trương Huyễn xuất bao nhiêu quân, lẽ nào chỉ xuất 3000 thôi sao?
- Trương tướng quân dự định phái bao nhiêu quân để phối hợp tác chiến?
Bùi Nhân Cơ hỏi rất trực tiếp, tuy rằng Trương Huyễn là thủ hạ trên danh nghĩa của Bùi Nhân Cơ, nhưng Trương Huyễn tự xây dựng phủ, tự lập quân đội, Bùi Nhân Cơ chỉ có thể lấy cách thức hợp tác để yêu cầu Trương Huyễn xuất binh, nếu Trương Huyễn không chịu xuất binh, Bùi Nhân Cơ cũng không thể làm gì hắn.
Trương Huyễn không trả lời rõ ràng mà mỉm cười nói:
- Lần này Vương Thế Sung chuẩn bị tấn công Cao Sĩ Đạt của quận Bình Nguyên, triều đình cho y hai mươi vạn thạch lương thực, không biết chúng ta tấn công Tôn Tuyên Nhã, triều đình đồng ý cấp bao nhiêu lương thực?
Lúc trước Trương Tu Đà nam chinh bắc chiến, một miếng lương thực triều đình cũng không cho, khiến cho Trương Tu Đà vô cùng bị động, chủ yếu là quan hệ giữa ngài ấy và triều đình không tốt, nhưng Bùi Nhân Cơ không như vậy, Trương Huyễn tin rằng y tuyệt đối sẽ không có chuyện không có thu hoạch.
Hắn thấy Bùi Nhân Cơ có phần khó mở lời, lại cười nói:
- Hoàng đế sẽ không để binh đói chứ, muốn ta đánh quận Lang Gia, thì phải để huynh đệ ăn no mới được, Bùi soái thấy sao?
Bùi Nhân Cơ hiểu ý của Trương Huyễn, Trương Huyễn là đang đòi mình lương thực, y cười khổ nói:
- Triều đình đáp ứng ta, trong vòng nửa năm cũng cho chúng ta hai mươi vạn thạch lương thực, bằng với Vương Thế Sung, nhưng bên kho Lê Dương không có đủ thuyền, sắp tới chỉ có thể cấp năm vạn thạch trước, ta sẽ trích trong đó ra hai vạn thạch cấp cho quận Bắc Hải.
Mới hai vạn thạch, ít nhất Trương Huyễn cần năm vạn thạch, nhưng hắn cũng biết nhất thời Bùi Nhân Cơ cũng không lấy ra được nhiều như vậy, liền cười nói:
- Sau này vẫn còn phải chiến, lương thực có thể lấy dần, ta hy vọng cuối cùng Bùi soái có thể cấp cho quận Bắc Hải năm vạn thạch lương thực.
- Việc này không có vấn đề!
Bùi Nhân Cơ đáp ứng rất thoải mái:
- Trước cấp hai vạn thạch, sau khi lương kế tiếp đến, ta sẽ cấp thêm cho quận Bắc Hải ba vạn thạch, tuyệt đối không nuốt lời.
Trương Huyễn và Vi Vân Khởi nhìn nhau, có lời cam đoan này của Bùi Nhân Cơ, vậy bọn họ cũng có thể nhượng bộ. Trương Huyễn trầm tư chốc lát rồi nói:
- Không giấu gì đại soái, trước mắt quân chính quy bên bọn ta có 6000 người, ngoài ra còn có 4000 dân đoàn, ta lo là quận Bắc Hải và quận Cao Mật sẽ bị Cao Sĩ Đạt tập kích, cho nên cần giữ chút quân để phòng ngự, thêm nữa quận Cao Mật cũng cần quân phòng thủ, tính như vậy thì ta có thể xuất ra 6000 quân để hiệp trợ đại soái tiêu diệt loạn phỉ.
Bùi Nhân Cơ cũng biết đây là thành ý lớn nhất mà Trương Huyễn có thể lấy ra được, y gật đầu:
- Vậy chúng ta một lời đã định, Trương tướng quân xuất 6000 quân xuôi nam, ngày tháng xuất binh cụ thể, ta sẽ phái người đến thông báo trước cho tướng quân.
Trương Huyễn mỉm cười gật đầu:
- Một lời đã định!
~~~~
Bùi Nhân Cơ đã nhận được lời hứa hẹn của Trương Huyễn, nên không tiếp tục tiến sâu hơn vào quận Bắc Hải nữa, ăn trưa ở quận Lâm Nghi xong, Bùi Nhân Cơ liền trở về quận Tề.
- Tiên sinh cảm thấy chúng ta có thật sự nên xuất binh hay không?
Trên đường trở về huyện Ích Đô, Trương Huyễn hỏi Vi Vân Khởi.
Vi Vân Khởi hiểu tâm tư của Trương Huyễn, Trương Huyễn hy vọng có thể giữ lại một đám loạn phỉ ở địa phận Sơn Đông, khi Thanh Châu hợp lại với Từ Châu, triều đình sẽ khống chế chặt chẽ vùng đất này, lúc đó áp lực sinh tồn của họ sẽ trở nên nặng nề hơn, nhất cử nhất động đều bị canh chừng, thậm chí địa bàn của họ cũng sẽ bị đám người Vũ Văn Thuật cướp đi.
Đây chính là vấn đề về việc cân nhắc giữa cái lợi và cái hại. Không có việc gì mà chỉ có lợi mà không có hại, mấu chốt đó là lợi phải nhiều hơn hại, đây mới là phương án khả thi.
- Tướng quân cũng phải giành được chỗ tốt từ quận Lang Gia, ít nhất chúng ta không cần lo lắng về sau, ánh mắt của tướng quân có thể hướng thẳng về phương bắc, dựa vào thế lực riêng của Vương Thế Sung, e rằng khó lòng mà đồng thời đối kháng nổi với Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, tướng quân ở quận Thanh Hà diệt toàn quân Trương Kim Xưng, chỉ bằng điểm này thì không ai có thể thay thế được tướng quân, cho nên ta cảm thấy lần xuôi binh xuống nam đối với chúng ta có lẽ là lợi nhiều hơn hại.
Trương Huyễn gật đầu:
- Tiên sinh nói rất đúng, có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều về điểm bất lợi đối với ta, mà lơ là đi mặt lợi của nó, nếu đã như vậy, chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị chiến rồi!
- Trước đừng gấp!
Vi Vân Khởi cười một cách thần bí:
- Ta dẫn tướng quân đến một chỗ, mãi vẫn không có thời gian, vừa hay lần này đến quận Lâm Nghi, chúng ta đến bên Hoàng Hà nhìn thử.
- Đi xem cái gì?
- Tướng quân cứ đi theo ta là được, cách đây không xa lắm.
Mọi người đều quay đầu ngựa, men theo một con đường nhỏ chạy về phía bắc.
Cực bắc của quận Bắc Hải là một vùng đồi núi dài mấy trăm dặm chạy theo hướng đông bắc, dân cư thưa thớt, chỉ lác đác một vài thôn trang, trong khe núi có trồng lúa mì, đồng thời vùng này động vật hoang dã rất nhiều, cũng đã nuôi sống không ít hộ thợ săn.
Xuyên qua vùng núi đồi hẹp dài này liền tiến vào địa khu Hoàng Hà, hai bên bờ sông Hoàng Hà rộng chừng 10 dặm, bởi vì Hoàng Hà thường hay vỡ đê, hai bên bờ sông Hoàng Hà đều hoang vắng người ở, chỉ có khi mùa đông sau khi Hoàng Hà kết băng, mới liên tục có thương nhân vượt qua mặt băng Hoàng Hà, đi tới quận Bình Nguyên và quận Bột Hải ở bên bờ bên kia.
Theo sự ổn định dần của Hoàng Hà, lần cuối cùng đê bị vỡ đã cách đây 20 năm, hai bên bờ sông Hoàng Hà đã sớm mọc đầy bụi cây và bãi cỏ, nhưng vùng nay vẫn cứ hoang vắng như vậy, không thấy hộ gia đình nào cả.
Bởi vì vùng này đường đi rất gập ghềnh, lúc đầu quân đội tập kích Trương Kim Xưng không đi qua đây, mà là theo con đường khá dễ qua Hoàng Hà là quận Tề, rồi lại men theo đồi núi phía bắc giết vào quận Bắc Hải.
Vi Vân Khởi mặc dù nói chỗ này không xa lắm, nhưng bởi vì đường khó đi, bọn họ vẫn đi mất một ngày một đêm, mãi đến trưa ngày hôm sau mới đến bờ sông Hoàng Hà.
Trương Huyễn dừng ngựa trên một ngọn đồi, dõi mắt nhìn ra dòng sông Hoàng Hà đang chảy cuồn cuộn ngoài xa vạn dặm, lúc này, hắn bỗng phát hiện ra một thứ không nên xuất hiện ở đây, Trương Huyễn lập tức ngây ngẩn cả người.