Thẩm Quang phải tìm người có tên là Phùng Nghị, vốn là Hộ tào tham quân của quận Lang Gia, trong lúc đại quân của Tôn Tuyên Nhã tấn công quận Lâm Nghi, thái thú Trương Văn Trọng bị trọng thương không điều trị được mà mất mạng, Quận Thừa bỏ chạy đến quận Hạ Bì, những quan viên còn lại đều bị ép phải đầu hàng Tôn Tuyên Nhã.
Tôn Tuyên Nhã là một lão già lỗ mãng, lão căn bản là không hiểu nội chính, cũng không hứng thú gì với việc xử lý những sự vụ thường nhật, đặc biệt là những sự tình dân sinh dân tình rườm rà kia, lão liền giữ lại những quan lại cấp thấp này, để bọn họ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ cũ, bán mạng cho mình.
Nhà của Phùng Nghị nằm ở trong một con hẻm nhỏ nằm phía bắc quận Lâm Nghi, là một tiểu trạch rộng hai mẫu, y và thê tử cùng với hai đứa con trai còn có mẫu thân đều ở nơi này.
Thẩm Quang tìm đến con hẻm nhỏ, y đến trước cửa viện gõ cửa, lát sau, cửa két lên một tiếng, lộ ra gương mặt đáng yêu của một đứa bé trai:
- Thúc tìm ai?
- Đây có phải là nhà của Phùng tham quân không?
Thẩm Quang cười hỏi.
- Phụ thân, có người tìm!
Bé trai chạy vào trong nhà.
Lát sau một gã nam tử đi ra, khoảng hơn 30 tuổi, dáng người bậc trung, tướng mạo bình thường, thuộc loại gương mặt quần chúng, cho dù gặp nhiều lần cũng không nhớ được.
- Xin hỏi có phải là Phùng tham quân không?
Thẩm Quang đi vào sân cười hỏi.
- Ngươi là.......
Phùng Nghị nghi ngờ mà nhìn y.
- Ta từ quận Cao Mật đến, Hàn Quận Thừa bảo ta đem một phong thư đến cho Tham quân.
Ánh mắt của Phùng Nghị lập tức trở nên cảnh giác, ngoảnh đầu lại dặn dò vợ đóng kĩ cửa viện, y lại nhìn thật sâu Thẩm Quang, khoát tay:
- Mời đến thư phòng của ta nói chuyện!
Hai người vào thư phòng ngồi xuống, Thẩm Quang lấy ra một phong thư đưa cho Phùng Nghị, phong thư này là bút tín do đích thân Quận thừa Hàn Thọ Tự của quận Cao Mật viết cho Phùng Nghị, Hàn Thọ Tự vốn là Quận thừa của quận Lang Gia, lúc Tôn Tuyên Nhã tấn công quận Lang Gia đã trốn xuống quận Hạ Bì, năm nay là năm đầu tiên được triều đình bổ nhiệm là Quận thừa Cao Mật.
Phùng Nghị vốn là cấp dưới của Hàn Thọ Tự, được Hàn Thọ Tự đề bạt, y nhanh chóng đọc xong thư, trong thư đương nhiên là khuyên y nên quay đầu lại, hiệp trợ quân Tùy, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, đến cuối cùng không chỉ hại chính mình, còn hại đến con nhỏ.
Phùng Nghị thở dài, hai năm nay y vẫn cứ sống trong cảnh thấp thỏm lo âu, sao y lại muốn bán mạng cho thổ phỉ được chứ, chỉ là không có cách nào khác, nếu y không cống hiến cho Tôn Tuyên Nhã, tính mạng của thê tử và con cái y khó mà bảo toàn.
- Xin hỏi ngươi là.......
Phùng Nghị nhìn Thẩm Quang, y cảm thấy Thẩm Quang không giống người đưa thư bình thường.
Thẩm Quang mỉm cười:
- Ta là giáo úy dưới trướng Trương tướng quân Bắc Hải, ta họ Thẩm.
- Hóa ra là Thẩm giáo úy, thất kính!
Phùng Nghị vội vã đứng dậy thi lễ lần nữa.
Thẩm Quang liếc mắt nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa ở trong sân. Y không hề lo lắng Phùng Nghị sẽ bán đứng mình, bây giờ y quả thật cần Phùng Nghị có thể cung cấp tình báo mà mình cần.
Thẩm Quang liền hạ thấp giọng nói:
- Triều đình đã hạ lệnh cho Phi Ưng quân tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc, Phi Ưng quân đã xuất quân, nhưng chúng ta cần một lượng lớn tình báo, bao gồm số lượng quân đội, lương thảo của quân phản loạn cùng với tình hình trước mắt của quận Lang Gia. Ta hy vọng là Phùng tham quân biết bao nhiêu thì nói cho ta bấy nhiêu, tất cả tình báo chúng ta đều cần.
Phùng Nghị trầm mặc chốc lát, nói:
- Nếu ta cung cấp đầy đủ tình báo thì có phải là có thể chuộc được tội lỗi của ta?
Thẩm Quang cười gật đầu:
- Miễn là Phùng tham quân đồng ý phối hợp tích cực, vậy thì ngươi sẽ không phải là tham quân của quân phản loạn nữa, mà là nội ứng của chúng ta ở quận Lang Gia!
Cuối cùng Phùng Nghị đã hạ quyết tâm:
- Được rồi! Ta sẽ viết tất cả tình hình ra giao cho Thẩm giáo úy.
- Không chỉ tình báo mà ngươi biết, mà những tình báo tạm thời chưa biết cũng hy vọng Phùng tham quân tận lực nghe ngóng.
Thẩm Quang lấy ra một phần danh sách đưa cho Phùng Nghị, Phùng Nghị lặng lẽ nhận danh sách, trên vai cảm thấy có áp lực rất nặng nề.
~~~~
Hoàng thành Lạc Dương, Tế tửu Quốc Tử Giám Lư Trác bước nhanh vào Nội Sử tỉnh, y nhận được thư gửi gấp của thê tử liền gián đoạn việc thị sát Quan Học, vội vàng chạy về Lạc Dương.
Tâm tình của Lư Trác trong khoảng thời gian này rất tệ, một mặt y phải gánh chịu áp lực lớn từ Thôi gia, mặt khác con gái trốn khỏi nhà cũng khiến y cảm thấy rất mất thể diện.
Đương nhiên, y tuyệt đối không thừa nhận nữ nhi là ‘bỏ trốn’, cái từ này quá mức trầm trọng, y chịu không nổi, y ngày đêm lật xem gia phả, cuối cùng phát hiện quận Tề bên kia có một chi của Lư thị, là trong thời Bắc Ngụy rời đến quận Tề, đã gần trăm năm nay không hề lui tới.
Lư Trác liền giải thích với Thôi gia, con gái đã đến Lư Tthị bên quận Tề giải sầu rồi.
Nhưng cách giải thích này ngay cả bản thân y cũng không chấp nhận được, huống hồ gì là Thôi thị. Thôi Triệu đã tỏ rõ thái độ, mối hôn sự này dừng tại đây, lễ vật cầu thân của Thôi thị sẽ không đưa đến Lư gia nữa.
Mối hôn sự này thất bại xem như xong, nhưng mấu chốt là con gái tự tiện trốn khỏi nhà, thật khiến cho tấm mặt mo này của Lư Trác chịu không nổi, các thế gia Hà Bắc đều đã xem đây là trò cười, bảo gia tộc Lư thị sao có thể gặp người?
Lư Trác càng nghĩ càng tức, ngọn lửa tức giận này liền dời đến người Trương Huyễn, con gái không hiểu chuyện không nói, nhưng Trương Huyễn thân là tướng lĩnh quân đội, sao hắn có thể làm ra loại chuyện này?
Nhưng có một chuyện mà Lư Trác vẫn luôn bị thê tử giấu giếm, đó chính là Dương Lăng công chúa từng đến Lư phủ, sắm vai mấu chốt trong việc nữ nhi trốn đi, Lư phu nhân hạ lệnh cho những người biết chuyện phải câm miệng, bình thường Lư Trác cũng không trao đổi gì với hạ nhân, nên vẫn luôn bị che giấu.
Lư Trác vội vàng đi vào quan phòng của Nội sử thị lang Ngu Thế Cơ, chắp tay thi lễ:
- Ngu thị lang tìm ta có việc gì chăng?
- Có chút việc cần tìm Lư sứ quân.
Ngu Thế Cơ lấy một cuốn tấu đưa cho Lư Trác:
- Thư buộc tội này Lư sứ quân vẫn nên lấy về đi!
Đây là thư buộc tội Trương Huyễn phá hư tộc quy Lư thị mà Lư Trác dâng lên thiên tử, trong cuốn tấu y viết rất mơ hồ, không nhắc đến việc nữ nhi trốn khỏi nhà, chỉ nói Trương Huyễn phá hư mối liên hôn giữa hai nhà Thôi Lư, mất hết thể thống, khẩn cần thiên tử chất vấn Trương Huyễn.
Lư Trác chần chờ nhận cuốn tấu:
- Ngu thị lang đây là...
Ngu Thế Cơ thản nhiên đáp:
- Cuộc chiến tiêu diệt loạn phỉ Sơn Đông sắp bắt đầu, thánh thượng vô cùng quan tâm, nếu như ta là Lư sứ quân, ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà quấy nhiễu thánh thượng.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì cả!
Ngu Thế Cơ không chút do dự cắt ngang lời nói của Lư Trác:
- Thánh thượng trăm công ngàn việc, vất vả lo lắng cho quốc gia đại sự, không dư thời gian và tinh lực để hỏi han chút việc nhỏ này của các gia tộc, đây là việc tư của Lư sứ quân, xin đừng đem lên triều đường mà đàm luận.
Trong lòng Lư Trác vô cùng phẫn nộ, y chắp tay:
- Cáo từ!
Xoay người rời khỏi quan phòng của Ngu Thế Cơ, Ngu Thế Cơ nhìn theo Lư Trác đi xa dần, từ mũi hừ nhẹ một tiếng, nếu lão đã nhận 1200 lượng hoàng kim của Trương Huyễn, thì ít nhiều gì lão cũng phải làm chút chuyện gì đó.
~~~~
Lư Trác tâm trạng uể oải rời khỏi Nội Sử tỉnh, bỗng nghe thấy phía sau có người gọi y, quay đầu lại, hóa ra là tộc đệ Lư Sở.
Lư Sở tuy rằng cũng như Lư Trác là người trong Lư thị Phạm Dương, nhưng hai người không phải cùng một phòng, tuy nhiên là người cùng tộc, Lư Sở cũng được xem là thân thích duy nhất của Lư Trác ở trong Kinh thành, hơn nữa Lư Sở được phong làm Thượng thư Hữu Thị lang, ít nhiều cũng có chút thực quyền.
- Hóa ra là tam đệ, có chuyện gì sao?
Lư Trác quả thật là không có tâm tình để nói chuyện với Lư Sở.
Lư Sở kéo Lư Trác qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Huynh trưởng là vì chuyện của Trương Huyễn mà muốn diện kiến thánh thượng?
Lư Trác khẽ giật mình, sao y lại biết chuyện này, suy nghĩ một chút liền hiểu ra, nhất định là vì người vợ họ Lâm của Lư Sở, vợ của y với vợ của mình có quan hệ rất tốt.
- Tam đệ có kiến nghị gì sao?
- Chuyện này huynh trưởng ngàn vạn lần đừng tìm đến thánh thượng!
- Tại sao?
- Lẽ nào huynh trưởng không biết? Việc này có liên quan đến Quảng Lăng công chúa, nếu cuốn công chúa vào chuyện này, thì sẽ phiền toái lớn.
Lư Trác cả kinh, vội hỏi:
- Tại sao việc này là liên quan đến Quảng Lăng công chúa?
Lư Sở thầm thở dài, vợ của mình quả nhiên nói không sai, đại tẩu thật sự đã che giấu chuyện này, điều này là không đúng, sẽ gặp phải họa lớn đấy.
Lư Sở liền đem việc Quảng Lăng công chúa giá đáo Lư phủ, đưa Lư Thanh đi nói đại khái lại, cuối cùng nói:
- Việc này ngàn vạn lần đừng kinh động đến thánh thượng, bất kể thế nào, chúng ta chỉ có thể lén giải quyết.
Lư Trác giật mình đến há hốc mồm, vợ của mình không ngờ lại đem chuyện lớn động trời như thế che giấu đi, nàng ấy...nàng ấy sao lại làm như vậy?
Trong lòng Lư Trác rối loạn, y cũng không có chủ ý gì, sau một lúc lâu hỏi:
- Theo ý tam đệ, chuyện này ta nên làm thế nào?
Lư Sở an ủi y, nói:
- Ta có gặp qua Trương Huyễn, hắn không phải là loại người tùy ý làm bậy, ta cảm thấy hắn sẽ không làm ra loại chuyện quá giới hạn với Thanh nhi, huynh trưởng nếu không ngại thì viện một cái cớ đi quận Bắc Hải một chuyến, ta cảm thấy chuyện này có lẽ sẽ được giải quyết, không cần phải kinh động đến thánh thượng nữa.
Lư Trác viết thư buộc tội cũng là bởi vì quá nóng giận, nhất thời ấm đầu, bây giờ y đã dần tỉnh táo lại, lại biết việc của công chúa, y liền biết mình nên làm thế nào rồi.
- Tam đệ nói không sai, ta suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện, thôi vậy! Ta sẽ viện cớ tới Khúc Phụ tế thánh nhân, thuận tiện đi quận Bắc Hải một chuyến, giải quyết cho xong chuyện này.
Lư Trác tạm biệt Lư Sở, trong lòng cực kỳ không vui vội vàng đi vào phủ, y phải chất vấn thê tử cho ra lẽ, vì sao lại giấu mình chuyện công chúa tới cửa, suýt chút đã hại mình gây họa.
~~~~