- Các vị thương khách! Hoan nghênh! Hoan nghênh!
Chưởng quầy khách điếm nhiệt tình chào đón.
- Còn phòng trống không?
Thẩm Quang quay đầu lại nhìn, cười hỏi:
- Lấy 2 phòng!
- Có! Có! Còn có một chuồng riêng biệt cho la ngựa, các điều kiện đều rất tốt, đảm bảo các vị sẽ vừa lòng!
Gần đây việc làm ăn của khách điếm không được tốt, khó khăn lắm mới có một thương đội đến, y vô cùng nhiệt tình, tự mình đến dỡ hàng giùm, lại sai tiểu nhị dắt la về hậu viện cho ăn cỏ.
Lúc này, phía sau truyền đến những tiếng vó ngựa dồn dập, trên đường cái khắp nơi đều là tiếng la hét hoảng sợ, Thẩm Quang quay lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy dân chúng ngoài đường lớn sợ đến lảo đảo, chạy tán loạn, lát sau có hơn trăm binh sĩ cưỡi ngựa chạy đến, bụi đất tung tóe, dáng vẻ vô cùng phách lối.
- Những người này là ai?
Thẩm Quang hỏi trưởng quầy.
Chưởng quầy cười khổ:
- Đây có lẽ là Vương Bạc, mỗi lần y đến Lâm Nghi đều là bộ dạng hùng hổ như vậy, giống như đến đòi nợ.
Trong lòng Thẩm Quang khẽ động, lại hỏi:
- Vương Bạc thường đến Lâm Nghi lắm sao?
- Trước đây thường tới, nhưng từ khi Mạnh Tư mã nhậm chức thì không đi qua nữa, nghe nói gã và Mạnh Tư mã có thù riêng rất sâu nặng.
Vậy thì lần này Vương Bạc đến Lâm Nghi là vì cái gì? Lẽ nào bọn chúng đã đánh hơi được gì rồi hay sao?”
- Khách thương là từ đâu đến?
Trưởng quầy thấy hàng hóa của bọn họ không nặng lắm, bèn thuận miệng cười hỏi.
- Bọn ta từ Giang Nam đến đây, buôn bán chút tơ lụa, làm ăn nhỏ thôi.
- Dạo này tơ lụa buôn bán không được tốt lắm, nhưng có thể là vẫn bán ra được, nếu các vị đến sớm vài tháng, buôn bán dã oản đậu, thật sự là sẽ phát tài đấy.
- Dã oản đậu là gì?
Thẩm Quang vờ vẻ không hiểu hỏi.
- Chính là đậu dại, một loại cỏ cho súc vật ăn, mùa đông năm ngoái quận Bắc Hải bên kia mua một lượng lớn hạt giống, 1 đấu hạt giống dã oản đậu có thể bán được 200 tiền, cỡ bằng giá tiền lúa mạch, mà phương nam bên kia 1 đấu dã oản đậu không quá 20, 30 tiền, lời gấp 10 lần, lúc đó thương nhân cả thành Lâm Nghi đều đang làm ăn mua bán cái này, rất nhiều người đều đã phát tài.
- Bây giờ có còn làm không?
Chưởng quầy khách điếm lắc đầu:
- Bây giờ thì không, mùa gieo trồng đã qua rồi, có lẽ người ta sẽ không mua tiếp nữa, mùa thu kết hạt, có nhiều hạt giống, cho nên nếu theo kịp thì sẽ phát tài, theo không kịp thì chỉ có thể nói là vận khí không tốt, khách thương, mời vào nhà!
Thủ hạ mà Thẩm Quang dẫn theo đã vào nhà, lần này Thẩm Quang đến Lâm Nghi là có nhiệm vụ quan trọng, y cần phải điều tra ra tình huống thật trong quân của Tôn Tuyên Nhã, cũng phải tìm thấy sơ hở trong phòng ngự của quận Lâm Nghi. Đương nhiên, Thẩm Quang không phải là không có mục tiêu, trước đây có vài tên quan viên địa phương quận Lang Gia, bây giờ đang làm việc cho Tôn Tuyên Nhã, bọn họ chính là người tốt nhất để moi tin.
Thẩm Quang an bài sơ qua, liền rời khỏi khách điếm, đi về phía trong huyện thành.
~~~~
Vương Bạc khoảng hơn 40 tuổi, là một văn nhân dáng người cao gầy, lúc đầu y là Thương Tào Tham Quân của Bột Hải Hội. Bởi vì y biết cách ăn nói, rất có sức ảnh hưởng, với lại năng lực tổ chức cũng tốt, nên y được Bột Hải Hội phái đến quận Tề, ngăn cản đợt tiến quân thứ nhất ở Cao Câu Ly của quân đội Đại Tùy.
Vương Bạc tổ chức nông dân quận Tề tạo phản thành công, khiến cho làn sóng phản Tùy dâng trào cuồn cuộn, cùng với sự ngọt ngào trong thứ rượu độc mang tên quyền lực đã khiến y phản bội Bột Hải Hội, mơ ước bản thân sẽ cát cứ Thanh Châu, trở thành hoàng đế một cõi nơi bán đảo Sơn Đông.
Chỉ tiếc là y gặp phải Trương Tu Đà, 10 vạn quân bị đánh tan tác, y chỉ đành dẫn mấy ngàn tàn quân chạy trốn đến quận Lang Gia.
Vốn là quan hệ giữa Vương Bạc và Tôn Tuyên Nhã rất tốt, hai người tối lửa tắt đèn có nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng từ sau khi Mạnh Nhượng đến, mối quan hệ giữa Vương Bạc và Tôn Tuyên Nhã nhanh chóng xấu đi, Tôn Tuyên Nhã mặc kệ Vương Bạc cực lực phản đối, bổ nhiệm Mạnnh Nhượng làm Tư Mã, điều này khiến cho Vương Bạc cực kỳ bất mãn.
Quân nha của Tôn Tuyên Nhã chính là quận nha lúc trước, đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, tòa đại trạch rộng khoảng 10 mẫu đất bên cạnh chính là vương trạch của Tôn Tuyên Nhã, đại trạch cùng với quận nha hòa cùng nhau, trở thành một vương cung, Tôn Tuyên Nhã tự xưng là Lang Gia Vương, có hơn 30 phi tần, hưởng thụ sự tôn vinh của bậc đế vương.
Có lẽ là do oan gia ngõ hẹp, Vương Bạc vừa đi lên bậc thang, liền đụng phải Mạnh Nhượng đang từ trong quận nha đi ra, hai người gần như theo bản năng đè lấy chuôi kiếm, trợn mắt nhìn nhau.
Đã có lúc, Vương Bạc và Mạnh Nhượng từng là chiến hữu thân thiết nhất của nhau, 2 người ăn cùng 1 bàn, ngủ cùng 1 giường, còn thân mật hơn so với phu thê, cùng nhau dấy lên phong ba tạo phản ở quận Tề, nhưng thuốc độc mang tên quyền lực đã ăn mòn tình hữu nghị giữa 2 người.
Vì tranh giành quyền chủ đạo ở Trường Bạch Sơn, trước khi đại quân của Trương Tu Đà đến, 2 người đã vì tranh giành quyền lực mà trở mặt thành thù, sau khi đại quân của Trương Tu Đà giết đến, Mạnh Nhượng nhân cơ hội Vương Bạc và đại quân của Trương Tu Đà đang ác chiến, đã thống lĩnh hơn vạn quân trốn đến quận Cao Mật, dẫn đến toàn tuyến quân của Vương Bạc bị tan vỡ.
Có thể nói, hận thù trong lòng của Vương Bạc đối với Mạnh Nhượng còn hơn cả Trương Tu Đà, thậm chí là khắc cốt ghi tâm.
Hai người giống như 2 con gà trống đang tức giận giằng co với nhau, chỉ cần một đốm lửa, 2 người sẽ rút kiếm đâm vào nhau. Ngay lúc này, Tôn Tuyên Nhã nghe tin đã nhanh chóng đi đến, cười ha hả nói:
- Vương huynh, là ngọn gió nào thổi huynh đến đây vậy?
Tiếng cười của Tôn Tuyên Nhã đã làm tan đi sát khí giữa hai người Vương Bạc và Mạnh Nhượng, Mạnh Nhượng hừ mạnh, xoay người đi ra ngoài, Vương Bạc hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng của gã đi xa dần, chậm rãi thu kiếm về vỏ, hôm nay y đến là vì có chuyện cần thương nghị với Tôn Tuyên Nhã, mối thù hận khắc cốt ghi tâm cũng chỉ đành tạm thời áp chế lại.
Vương Bạc xoay người chắp tay nói với Tôn Tuyên Nhã:
- Chiến tranh đã như lửa sém lông mày, vương gia có hay chăng?
Trong lòng Tôn Tuyên Nhã cả kinh, vội vàng nói:
- Vương huynh mời vào nội đường nói chuyện.
Hai người vào nội đường, Tôn Tuyên Nhã treo một tấm bản đồ lên, khẩn trương hỏi:
- Có phải Dương Nghĩa Thần muốn tấn công chúng ta?
Dương Nghĩa Thần đã mấy lần muốn tấn công quận Lang Gia, đều bị Tôn Tuyên Nhã thông qua biện pháp liên minh với Lý Tử Thông để hóa giải, Tôn Tuyên Nhã vẫn luôn lo lắng việc mình mất đi một minh hữu có thực lực, hiện tại Vương Bạc nói bọn họ sắp phải đối mặt với chiến tranh, nhất thời đã khơi gợi tâm sự của Tôn Tuyên Nhã.
Nhưng Vương Bạc lại lắc đầu:
- Không phải Dương Nghĩa Thần, mà là Bùi Nhân Cơ!
Tôn Tuyên Nhã lập tức ngẩn người, quận Lang Gia tuy là thuộc phạm vi Sơn Đông, nhưng cách cả dãy núi với 2 quận Tề và Lỗ, cách xa cả ngàn dặm, trước giờ đều không can thiệp chuyện của nhau, mình cũng không ngăn cản việc qua lại buôn bán với vùng Tề và Lỗ, tại sao lại là Phi Ưng quân đến đánh mình?
- Vương huynh, tin tức này có chính xác không?
Tôn Tuyên Nhã nghi ngờ hỏi.
- Là tin tức của bạn của ta ở quận Tề truyền đến, Bùi Nhân Cơ đã đang động viên cho cuộc chiến tranh, mục tiêu chính là chúng ta, lão ý đồ thông qua chiến tranh để củng cố địa vị của lão.
Tôn Tuyên Nhã biết bạn của Vương Bạc ở quận Tề chính là một vài thế gia, lúc đầu khi Vương Bạc chiếm núi Trường Bạch Sơn của quận Tề xưng vương, đã thầm xã giao với rất nhiều thế gia ở quận Tề, Vương Bạc quả thật có nguồn tin tức.
Tôn Tuyên Nhã lập tức cảm thấy lo lắng:
- Nếu thật là Phi Ưng quân, chúng ta phải làm sao cho phải đây?
Vương Bạc cười nhạt:
- Nếu là Trương Tu Đà, ta thật sự sợ, nhưng là Bùi Nhân Cơ mà không phải Trương Tu Đà, lão không có năng lực của Trương Tu Đà, thật sự ta không lo về Bùi Nhân Cơ, ta lo về nơi này!
Vương Bạc chỉ quận Bắc Hải ở trên bản đồ, Tôn Tuyên Nhã lập tức hiểu ra:
- Vương huynh nói đến Trương Huyễn?
- Đúng vậy!
Vương Bạc khẽ thở dài:
- Trương Huyễn chính là Trương Tu Đà thứ 2, thậm chí còn tàn ác hơn Trương Tu Đà. Nếu như Trương Huyễn từ quận Bắc Hải hay quận Cao Mật đánh xuống, chúng ta sẽ phải đối chiến với 2 cánh quân, hơn nữa ta cảm thấy khả năng này lớn hơn.
Lúc này Tôn Tuyên Nhã đã từ kinh hoàng lúc ban đầu tỉnh táo lại, y dù gì cũng là đầu lĩnh loạn phỉ cát cứ một phương, cũng có điểm hơn người, y trầm ngâm suy tư trong chốc lát rồi nói:
- Không biết Dương Nghĩa Thần liệu có phối hợp với Bùi Nhân Cơ nam bắc giáp công chúng ta không?
Vương Bạc lắc đầu:
- Ta thấy khả năng này không lớn, Mạnh Hải Công tiếp thủ quân đội của Lý Tử Thông, địa vị vẫn chưa vững vàng, Dương Nghĩa Thần đã không còn nỗi lo về sau nữa, gã nhất định sẽ nhân cơ hội tấn công Mạnh Hải Công, mà không phải chúng ta.
Nếu Dương Nghĩa Thần không đánh quận Lang Gia, Tôn Tuyên Nhã sẽ cảm thấy áp lực đã giảm đi nhiều, dù gì thì giữa quận Lang Gia với quận Tề, quận Bắc Hải có nhiều vùng núi ngăn cách, giao thông không thuận tiện, Phi Ưng quân xuôi nam, bảo đảm hậu cần là một vấn đề rất lớn.
Vương Bạc giống như hiểu suy nghĩ của Tôn Tuyên Nhã, cười nói:
- Phi Ưng quân xuôi nam yếu điểm là ở bảo đảm hậu cần, chúng ta chỉ cần nắm chắc nhược điểm này, chưa chắc không thể đánh bại chúng. Mấu chốt là 2 quân chúng ta cần phải có sự phối hợp ăn ý, không được xảy ra thêm tình huống tự giết hại lẫn nhau nữa.
Tôn Tuyên Nhã rất rõ giết hại lẫn nhau mà Vương Bạc chỉ chính là chỉ Mạnh Nhượng, nếu như là lúc thường, Tôn Tuyên Nhã tuyệt đối sẽ không để ý đến yêu cầu của Vương Bạc, nhưng trong thời kì đặc thù hiện nay Tôn Tuyên Nhã cũng không thể biểu hiện ra thái độ gì.
Gã cười ha hả:
- Vương huynh hãy yên tâm, ta sẽ xem trên giao tình lâu năm của chúng ta mà xử lý thỏa đáng việc này, ít nhất ta có thể đảm bảo, sẽ không để y nắm thực quyền, Tôn Tuyên Nhã ta nói được là làm được!
Mạnh Nhượng đã được phong là Tư Mã, còn nói là sẽ không để gã nắm thực quyền, đây không phải là đang lừa gạt mình hay sao? Trong lòng của Vương Bạc bất đắc dĩ, cho dù Tôn Tuyên Nhã không có thành ý thế nào đi nữa, thì dù gì y cũng đã tỏ rõ thái độ, Vương Bạc cũng chỉ đành nhận thái độ của Tôn Tuyên Nhã.
- Được rồi! Hy vọng 2 quân chúng ta có thể phối hợp chặt chẽ, đánh bại Phi Ưng quân.