Giữa trưa ngày hôm sau, đám người Trương Huyễn tới Chư Thành huyện. Chư Thành huyện giáp với vùng nam bộ bán đảo Giao Đông, nơi này ngọn núi nhấp nhô, xanh cao ngút trời, núi Chương Nhật, núi Phong Hỏa, núi Lư, núi Từ, từng ngọn núi hùng vĩ to lớn nối tiếp nhau trở thành bức bình phong thiên nhiên của Cao Mật quận và Lang Nha quận.
Nhưng trong từng ngọn núi to lớn, lại có những con đường nhỏ xuyên qua núi nối tiếp giữa Cao Mật quận và Lang Nha quận.
Sở dĩ Trương Huyễn đến Chư Thành huyện tuần tra, bởi vì sắp tới Phi Ưng quân sẽ phát động chiến dịch với Tôn Tuyên Nhã phỉ tặc đóng chiếm ở Lang Gia quận, Trương Huyễn cũng đã hứa với Bùi Nhân Cơ, hắn sẽ phối hợp chủ lực tác chiến cho Bùi Nhân Cơ từ phía đông.
Đám người Trương Huyễn vừa đến bên ngoài Chư Thành huyện, La Sĩ Tín đóng quân ở Chư Thành huyện dẫn theo mấy người cưỡi ngựa chạy tới, từ xa cười nói:
- Trương đại ca, sao không phái người báo trước một câu! Đệ cũng không có chuẩn bị cơm trưa!
La Sĩ Tín đảm nhiệm quân sử Cao Mật chưa được mấy ngày, gã cũng mới nắm rõ được tình hình, dưới tay gã có hai ngàn người, chủ yếu trú đóng ở Chư Thành huyện và Đông Hoàn huyện, hai huyện thành Lang Gia này là đường bọn phỉ tặc phải đi qua để vào Cao Mật quận, chỉ cần canh giữ ở hai huyện thành này, thì Cao Mật quận sẽ bình an vô sự.
La Sĩ Tín cưỡi ngựa chạy tới, liền nhìn thấy xe ngựa, gã không khỏi sửng sốt một lúc, sau đó liền hiểu ra, chớp chớp mắt nhìn Trương Huyễn thấp giọng nói:
- Dẫn đại tẩu ra ngoài giải sầu sao?
Trương Huyễn dẫn theo Lư Thanh từ kinh thành trở về Bắc Hải quận, mọi người cùng đồng hành với nhau, đều quen thuộc nhau, La Sĩ Tín đương nhiên biết Lư Thanh là gì của Trương Huyễn, gã vừa dứt lời, Trương Huyễn liền đánh vào đầu gã một cái, cười nói:
- Tên tiểu tử hồ đồ này, mới mấy ngày không gặp, da lại bắt đầu ngứa rồi.
Mọi người thấy La Sĩ Tín bị đánh thật thảm hại, đều bật cười. La Sĩ Tín sờ sờ vào sau gáy chỗ bị đánh lẩm bẩm nói:
- Dù gì người ta cũng là chư hầu của một phương, có thể giữ sĩ diện một chút được không?
Trương Huyễn cười nói:
- Nếu muốn làm chư hầu một phương, thì phải ra dáng chư hầu một phương chứ, đừng nói những lời để bị đánh.
- Ty chức tuân lệnh!
La Sĩ Tín ỉu xìu trả lời một tiếng, dẫn đám người Trương Huyễn vào thành.
Chư Thành huyện không to, có chỉ hơn ngàn hộ gia đình, bởi vì chỗ Lang Gia quận giáp với Cao Mật quận, buôn bán cũng khá phồn hoa. Khắp nơi đều là cửa hàng buôn bán da lông, trên đường chỗ nào cũng thấy thương nhân thu mua da lông, ở đây sản xuất da cáo Lang Gia là nổi tiếng nhất.
Bởi vì La Sĩ Tín vẫn ở một mình trong quân doanh, nhất thời không tìm thấy phòng nào thích hợp để bố trí cho bọn họ. Liền sau đó Trương Huyễn thuê cả một tiểu điếm lớn nhất Chư Thành huyện, để binh lính và chủ tớ Lư Thanh nghỉ ngơi. Bọn họ từ Bắc Hải quận tới, đi ba ngày đường, cũng thực sự có chút mệt mỏi.
Lư Thanh và A Viên vào trong phòng nghỉ ngơi, nhưng Trương Huyễn thì không rảnh rỗi. Hắn lập tức cùng La Sĩ Tín đi ngay tới quân doanh.
Trong đại doanh, trái ngược với một La Sĩ Tín bình thường hi hi ha ha cười đùa, trở nên nghiêm túc. Gã treo tấm bản đồ lên, đây là bản đồ phòng ngự của quân đội Cao Mật quận.
Trương Huyễn cần phải hiểu được tình hình phòng ngự của Cao Mật. Nếu tấn công đánh Lang Gia quận, chủ lực của bọn họ sẽ không xuất binh từ Cao Mật quận, vì đường xá quanh co, cung ứng lương thực hậu cần khó khăn, tuy nhiên có thể xuất kỵ binh từ Cao Mật quận, vây quanh phía sau lưng địch.
Một công dụng quan trọng khác của Cao Mật quận là phòng ngự công kích của đội quân Tôn Tuyên Nhã, Trương Huyễn không lo con đường Bắc Hải quận, nhưng từ Cao Mật quận có thể đánh giết vào thế lực trọng điểm khống chế của Trương Huyễn, chỉ cần đội quân Trương Huyễn giữ vững Chư Thành huyện và Đông Hoàn huyện, thì đội quân Tôn Tuyên Nhã không cách nào tiến vào Cao Mật quận, đây cũng là nguyên nhân chính mà Trương Huyễn đến tuần tra Cao Mật quận, tạm thời hắn vẫn chưa ước đoán được tình hình dân sinh của Cao Mật quận, sắp có đại chiến, thời gian còn lại của hắn không còn nhiều.
La Sĩ Tín chỉ vào bản đồ nói:
- Trước mắt ở Đông Hoàn huyện đã bố trí năm trăm người canh giữ, một nghìn năm trăm người còn lại tập trung phòng ngự ở Chư Thành huyện, trong các huyện thành khác của Cao Mật quận tạm thời không có binh lực đóng giữ.
Trương Huyễn nhíu mày.
- Tại sao chỉ có năm trăm người ở Đông Hoàn huyện?
Trương Huyễn vẫn chưa đi Đông Hoàn, vẫn chưa nắm rõ tình hình ở đó, nhưng suy nghĩ theo lẽ thường, trú binh ở Đông Hoàn huyện vẫn hơi ít.
La Sĩ Tín cười nói:
- Có thể tướng quân không biết, Đông Hoàn huyện thực ra là xây dựng ở giữa sườn núi, địa thế vô cùng hiểm yếu, là con đường duy nhất Lang Gia quận phải đi qua để tiến vào bắc đạo Cao Mật quận, năm trăm người trấn thủ như vậy là đủ rồi.
Trương Huyễn gật gật đầu, hắn lại cẩn thận xem xét bản đồ, chỉ vào dãy núi giữa hai huyện hỏi Quách Lận - Huyện lệnh Chư Thành cạnh bên.
- Quách Huyện lệnh, ngọn núi chỗ này không cao, hẳn là có thông đạo chứ!
Quách Lận vội vàng khom lưng trả lời:
- Có một số đường nhỏ có thể xuyên qua dãy núi.
- Chư Thành huyện và Đông Hoàn huyện các nhau bao xa?
- Chừng khoảng ba trăm dặm.
Trương Huyễn trầm ngâm một hồi, nói với La Sĩ Tín:
- Giảm đóng quân Chư Thành huyện xuống thành ba trăm người, thành lập mười trạm gác giữa Chư Thành huyện và Đông Hoàn huyện, đồng thời cũng làm ngòi lửa đơn giản báo hiệu, hy vọng trong vòng mười ngày làm xong chuyện này.
- Tướng quân, chỉ sợ mười ngày không xây xong trạm gác.
La Sĩ Tín vội nói.
- Trạm gác nhất định phải có, hiện giờ thời tiết cũng ấm áp, trước tiên có thể sử dụng lều bạt làm, nhưng trạm gác nhất định phải có, thời gian rất gấp rút, chiều nay bắt đầu bố trí.
- Ty chức tuân lệnh!
Trương Huyễn gật gật đầu cười, lại nói:
- Chiều nay ta sẽ đi loanh quanh gần đây và quân doanh, ngày mai đi Đông Hoàn huyện, sau đó thì từ Đông Hoàn huyện trở về Bắc Hải quận, nếu ngươi có yêu cầu gì, cố gắng đề xuất ra trong chiều hôm nay.
La Sĩ Tín cắn môi một cái, thấp giọng nói:
- Đệ muốn nói đề xuất bây giờ!
- Đề xuất cái gì?
La Sĩ Tín do dự một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí nói:
- Đệ cũng muốn tham gia trận chiến Lang Gia quận!
***
Khu vực Sơn Đông là bùng nổ trào lưu tạo phản sớm nhất, nhưng do loạn phỉ tàn sát giết hại quá độc ác, lượng lớn nhân khẩu bị tiêu vong, khiến sức sản xuất xã hội bị tổn hại quá lớn, tương ứng với sự suy yếu vô cùng lớn cho con đường sinh tồn của loạn phỉ.
Một khi quân Tùy phản công, các con đường tạo phản của loạn phỉ cũng nhanh chóng tiêu tan thành mây khói. Trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, đội quân Phi Ưng do Trương Tu Đà suất lĩnh đã tiêu diệt phần lớn loạn phỉ ở vùng Sơn Đông.
Sơn Đông bảy quận chỉ còn lại Lang Gia quận không bị đóng chiếm, vốn dĩ do Dương Quảng và quân đội Binh bộ bố trí, loạn phỉ ở Lang Gia quận nên để Dương Nghĩa Thần đi tiêu diệt, chính là vì Tôn Tuyên Nhã đa phần tàn sát bừa bãi ở Từ Châu, không ảnh hưởng lớn đối với vùng Tề Lỗ phía bắc.
Nhưng sau khi Trương Tu Đà bị triệu về triều đình, Bùi Nhân Cơ nắm trong tay Phi Ưng quân, Dương Quảng liền buông phạm phi chế ngự Phi Ưng quân ra, quyết định để Bùi Nhân Cơ đi tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã Lang Gia quận, trên thực tế chính là cho Bùi Nhân Cơ một cơ hội củng cố quyền lực.
Lang Gia quận chính là vùng Sơn Đông Lâm Nghi bây giờ, trung bắc bộ là vùng Nghi Mông Sơn, toàn cảnh từ nam chí bắc toàn hai con sông lớn sông Nghi và sông Thuật, trong bảy quận Sơn Đông nhân khẩu Lang Gia quận là nhiều nhất, là quận có kinh tế yếu kém nhất, nhưng diện tích lại lớn nhất, chủ yếu dựa vào núi đối là chính.
Lâm Nghi huyện Trị quận ở ngay đầu nam Lang Gia quận, tiếp giáp Hạ Bì quận và Bành Thành quận, sào huyệt của Tôn Tuyên Nhã nằm ở đây, bởi vì phương bắc quá nhiều vùng núi, hành quân bất tiện, nguồn binh và tài nguyên của Tôn Tuyên Nhã cũng chủ yếu từ vùng Từ Châu đưa tới.
Tuy nhiên Tôn Tuyên Nhã chỉ là tổng đại biểu của dân phỉ Lang Gia quận, trên thực tế, thực ra trong Lang Gia quận có hai chi đội quân phỉ, một chi quân đội là Tôn Tuyên Nhã, một chi quân đội khác là Vương Bạc.
Vương Bạc sau khi bị Trương Tu Đà ở Tề quận đánh tan tác, dẫn tàn quân trốn đến Lang Gia quận, lại dần dần hùng mạnh trở lại, hiện tại Vương Bạc có hai vạn năm ngàn quân, sào huyệt ở Chuyên Du huyện phía đông Lang Gia quận, cách Lỗ quận không xa.
Mặc khác, Tôn Tuyên Nhã còn phái một chi đội quân khác trú đóng ở phía bắc huyện Cử và Đông An huyện, đều có hơn ngàn người, Vương Bạc cũng có một chi đội quân trú đóng ở phía bắc Tân Thái huyện, khoảng ba ngàn người, như vậy, toàn bộ Lang Gia quận đều bị quân phỉ khống chế.
Lâm Nghi huyện là một huyện lớn, xung quanh thành trì dài hơn hai mươi dặm, nhân khẩu gần hai mươi vạn người, trong đó hơn phân nửa đều là gia quyến của binh phỉ Tôn Tuyên Nhã, bọn họ dệt vải trồng trọt ở gần thành trì, sản xuất ra lượng vải vóc lớn và lương thực duy trì mấy vạn quân của Tôn Tuyên Nhã. Buôn bán ở trong huyện thành Lâm Nghi cũng vô cùng phát đạt, cửa hàng lớn nhỏ tất cả trên mấy trăm cửa hiệu, tửu quán, nhà trọ, thanh lâu, nhiều tới mấy chục cửa tiệm, trong huyện thành huyên náo mỗi ngày, người đi qua lại, vô cùng náo nhiệt.
Trưa hôm nay, một đội tiểu thương từ phía ngoài thành tây tới, hai mươi mấy con lừa, bốn mươi lăm tiểu thương, con lừa chở mấy chục hòm tre, đây là đội tiểu thương thường thấy ở vùng Sơn Đông, đa phần là một tiểu gia tộc nào đó phái ra để kiếm chút tiền phụ cấp cần thiết cho gia tộc.
Nhưng một thân phận khác của chi đội tiểu thương này lại là lính trinh sát của quân Phi Ưng từ Bắc Hải quận tới, người cầm đầu là Thiên tướng thám báo Thẩm Quang.
Thẩm Quang là đầu mục do thám dưới tay của Trương Huyễn, chức quan ở triều đình của gã vẫn là Giáo Úy, nhưng Trương Huyễn lại phong gã làm Thiên tướng, chủ quản ba trăm danh quân do thám tinh nhuệ, lần này Thẩm Quang xuất động xuôi nam xin dây trói giặc, gã là người Ngô Quận, mấy tên thuộc hạ đi cùng cũng là người vùng Giang Nam, đều nói giọng phía nam, như vậy khiến cho quân coi giữ không nghi ngờ.
Vào thành phủ phải trả hai trăm tiền, cả đoàn người dẫn theo lừa vào thành, lần đầu tiên Thẩm Quang đến Lâm Nghi, đối với nơi này không mấy quen thuộc, gã nhìn thấy một nhà trọ ven đường cái cách cửa thành không xa, liền quay đầu nói với mấy tên thuộc hạ:
- Chúng ta nghỉ lại ở đây trước!