Tuy bộ dạng Vương Thế Uẩn mập mạp, nhưng thực ra gã cũng là một người rất khôn khéo, nhất là quản lý tính toán sổ sách, nếu không Vương Thế Sung cũng sẽ không để gã đến phụ trách quản lý việc nội bộ của mình.
Vương Thế Uẩn không hề nghĩ Trương Huyễn sẽ lập tức đồng ý, gã chuẩn bị đề xuất ra một số thành ý để đổi lấy sự nhượng bộ của Trương Huyễn, nhưng Trương Huyễn lại đồng ý ngay, thực sự khiến gã có chút hoang mang, gã thực sự không nhìn ra được ý đồ thực của Trương Huyễn, đành trở về bẩm báo lại với Vương Thế Sung.
Quan sát động tĩnh của Trương Huyễn, rồi sau đó mới cân nhắc hành động, nếu Trương Huyễn thật sự có thành ý điều nhân khẩu trở về lại, không cần bọn họ phải trả giá gì, đó là điều tốt không gì bằng, nếu Trương Huyễn chỉ làm qua loa, vậy sẽ tới đàm phán lại.
Vương Thế Uẩn lên một chiếc xe bò, vội vã trở về.
- Tướng quân thật sự định điều dân chúng về Thanh Hà quận sao?
Phòng Huyền Linh ngồi ở cạnh bên cười hỏi.
- Chúng ta còn có bao nhiêu lương thực?
Trương Huyễn không lập tức trả lời, hỏi ngược lại Phòng Huyền Linh.
- Gần một trăm vạn thạch lương thực từ Võ Thành huyện chở về lúc trước, tính cả hai vạn năm ngàn thạch dự trữ, nhưng sau đó chở bốn vạn thạch tới Tề quận, cấp phát hai vạn thạch cho dân chúng, bây giờ vẫn còn khoảng sáu vạn thạch, có thể duy trì đến vụ thu hoạch hè.
- Nhưng ty chức nghe nói lần này triều đình vận chuyển hai trăm vạn lương thực từ kho Lê Dương tới cấp cho Vương Thế Sung, Vương Thế Sung có đầy đủ lương thực, ta hy vọng chiếm được mấy vạn thạch lương thực ở chỗ Vương Thế Sung, mặc dù ta cũng không muốn đem dân chúng điều trở về Thanh Hà quận, nhưng nếu có thể đạt thành giao dịch này với Vương Thế Sung, điều một ít dân chúng trở về ta có thể chấp nhận.
Phòng Huyền Linh trầm tư một lúc nói:
- Nếu tướng quân chỉ cần lương thực, ty chức thấy hoàn toàn có thể lấy được ở chỗ Bùi Soái, không cần phải giao dịch với Vương Thế Sung.
- Nói vậy nghĩa là sao?
Trương Huyễn vội vàng hỏi.
- Ty chức nhận được tin từ phía phụ thân, lúc tướng quân còn chưa về, Thánh Thượng đã hạ chỉ lệnh Bùi Nhân Cơ tấn công đánh Tôn Tuyên Nhã Lang Nha quận, cho thấy điều này đã củng cố Bùi Nhân Cơ nắm trong tay đội quân tinh nhuệ, ty chức tin rằng nếu Bùi Nhân Cơ cần lương thực, Thánh Thượng nhất định sẽ phân phối lương thực từ kho Lê Dương cấp cho y, nếu Bùi Nhân Cơ cần chúng ta xuất binh tương trợ, có phải y cũng phải cấp cho chúng ta một phần lương thực không?
Trương Huyễn không thể không thừa nhận Phòng Huyền Linh có cách nhìn sâu xa, chuyện này do Vệ Huyền tiết lộ nội tình cho hắn, còn Phòng Huyền Linh chỉ nhận được một tin tức từ phía phụ thân thì đã suy đoán ra thế cục trước mắt. Đầu óc quả thật rất sáng suốt.
Trương Huyễn cười cười lại hỏi:
- Vậy theo ý ngươi, ta phải làm thế nào đối với yêu cầu của Vương Thế Sung đây?
- Tướng quân có thể đem chuyện này đổ cho Bùi Nhân Cơ, y là chủ soái của tướng quân, nếu y không đồng ý, tướng quân làm sao có thể tự ý nhận lời đem dân chúng Thanh Hà điều về đấy được chứ?
- Nhưng nếu Bùi Nhân Cơ bán ân tình này cho Vương Thế Sung, y đồng ý đem dân chúng Bắc Hải quận điều về thì sao?
- Nếu là như vậy thì Bùi Nhân Cơ sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với tướng quân.
Trương Huyễn cười to, không ngờ cách nghĩ của Phòng Huyền Linh còn cao minh hơn hắn, còn chu toàn hơn. Hắn vui vẻ gật đầu.
- Vậy cứ làm theo lời ngươi nói!
***
Lúc này Vương Thế Sung ở ngay Tề quận đối diện phía Cao Đường huyện. Gã khoanh tay đứng trên tường thành, nhìn về phương nam xa xa, dâng trào cảm xúc trong lòng. Lần này tới Thanh Hà quận, thực sự khiến gã cảm nhận sâu sắc sự mất mát.
Gã vốn nghĩ lợi dụng nhậm chức ở Hà Bắc lần này thành lập căn cơ cho bản thân. Không ngờ Thanh Hà quận lại đổ nát như thế, ngàn dặm đồng hoang, dân sinh suy thoái. Nhân khẩu hầu như đã chết và chạy nạn hết, chỉ còn không tới hai vạn nhân khẩu, như này làm sao gã thiết lập căn cơ bản thân.
Mà Hoàng Hà đối diện Tề quận lại phồn vinh giàu mạnh, nhân khẩu dân đông, chỉ nhân khẩu dân Thanh Hà quận tị nạn ở đấy đã là hai mươi mấy vạn, ở chỗ Bắc Hải quận cũng có mấy vạn nhân khẩu, làm thế nào để đem những nhân khẩu này đều quay trở lại, đây mới là vấn đề trước mắt gã phải đối mặt, về chuyện tấn công đánh Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức, bây giờ gã vẫn không có tâm trạng suy nghĩ tới.
Nhưng Vương Thế Sung cũng biết, nhân khẩu và lương thực hai thứ này là nguồn tài nguyên quan trọng nhất trong mấy năm gần đây, Bùi Nhân Cơ và Trương Huyễn chưa chắc đồng ý, phía Bùi Nhân Cơ tự gã có thể dùng Thánh Thượng để buộc y nhượng bộ, nhưng phía Trương Huyễn lại không dễ xử lý, tên Trương Huyễn này mặc dù trẻ tuổi, nhưng lại rất khôn khéo, nếu muốn đem nhân khẩu từ chỗ hắn về, không thể không bỏ ra chút vốn.
Lúc này, có binh lính chạy tới báo:
- Khởi bẩm Thông thủ, trưởng sử đã trở về.
Đại ca của gã đã từ Bắc Hải quận trở về, tinh thần Vương Thế Sung liền phấn khởi, vội vàng nói:
- Nhanh dẫn huynh ấy đến gặp ta!
Lát sau, dáng người mập mạp của Vương Thế Uẩn được dẫn tới tường thành, Vương Thế Sung vội vã hỏi:
- Tình hình thế nào? Có thu hoạch không?
Vương Thế Uẩn mệt thở hổn hển, vừa xua xua tay, một câu cũng không nói nên lời, qua một hồi, gã mới nói với Vương Thế Sung:
- Ta đi tới Lịch Thành trước, nhưng Bùi Nhân Cơ vốn không muốn gặp ta, thủ hạ của y nói y đi Lỗ quận rồi, phải mấy ngày sau mới trở về, không còn cách nào khác, ta đành đi Bắc Hải quận, đã gặp được Trương Huyễn.
- Hắn nói thế nào?
Vương Thế Sung lo lắng hỏi.
- Ngược lại hắn rất khách khí, mà còn đồng ý một cách sảng khoái, đồng ý hiệp trợ tướng quân điều dân chạy nạn về Thanh Hà quận.
Vương Thế Sung ngây ngô một hồi.
- Vậy hắn ra điều kiện gì?
- Vấn đề là ở đây, hắn không ra bất cứ điều kiện gì, ta cũng cảm thấy hắn không đủ thành ý, vì trước đó ta đã nói chuyện với Tư Mã Lưu một lúc, gã nói dân an cư lạc nghiệp, tốt nhất đừng làm khổ họ nữa, ta nghĩ chắc đây cũng là thái độ của Trương Huyễn, có lẽ hắn chỉ muốn nói cho có lệ.
Trong lòng Vương Thế Sung cũng nghi ngờ, nếu Trương Huyễn đưa ra điều kiện ngược lại gã có thể hiểu được, nếu không đưa ra một chút điều kiện nào, quả thật khiến người ta nghi ngờ, ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi:
- Vậy Trương Huyễn nói khi nào điều người về?
- Hắn không nói thời gian cụ thể, chỉ nói cố gắng nhanh.
Vương Thế Sung thấy nhức đầu, ý nghĩa của từ ‘nhanh chóng’ này, e rằng hai ba năm sau cũng chưa động tĩnh. Gã đã hiểu rõ ý của Trương Huyễn, Bùi Củ thẳng thắn từ chối, còn Trương Huyễn từ chối khéo, nói một cách khéo, lại dùng cách trì hoãn khiến sự việc không giải quyết được.
Nhưng gã không tranh thủ giành lấy cũng không được, Vương Thế Sung không còn cách nào khác, đành nói với huynh trưởng rằng:
- Huynh đi thêm Bắc Hải quận một chuyến nữa, huynh nói với Trương Huyễn, điều một người trở về, ta cho hắn một thạch lương thực, tuyệt không nuốt lời.
***
Nhưng lần này khi Vương Thế Uẩn tới Bắc Hải quận, tiếp đãi gã lại là Trưởng sử Vi Vân Khởi. Vi Vân Khởi nói với gã, gã đã tới muộn một bước, Trương tướng quân đã đi tuần tuần thị phòng ngự Cao Mật quận rồi, phải mấy ngày sau mới về, cũng nói với Vương Thế Uẩn rằng, sau khi tướng quân trở về nhất định sẽ viết thư thông tin cho bọn họ biết.
Vương Thế Uẩn thấy trống không, đành phải mặt ủ mày chau trở về Thanh Hà quận.
Trương Huyễn thật sự là đã đi tuần thị Cao Mật quận. Cao Mật quận vốn là Giả Vụ Bản đóng quân phòng ngự, năm ngoái sau khi Trương Huyễn nắm giữ Thanh Hà quận, Trương Tu Đà liền điều Giả Vụ Bản đi thủ vệ Thanh Hà quận, còn đem việc phòng ngự Cao Mật quận giao cho Trương Huyễn, thực ra chính là lấy Cao Mật quận ra để đổi Thanh Hà quận.
Nhưng kế hoạch không như diễn biến, Trương Tu Đà bị triệu về kinh thành, Dương Quảng lại bổ nhiệm Vương Thế Sung Thông thủ Thanh Hà quận, Giả Vụ Bản đành phải suất quân trở về Tề quận.
Lúc này Bùi Nhân Cơ đã được bổ nhiệm làm Thông thủ Tề quận liền triệu Phí Thanh Nô về Lỗ quận., bổ nhiệm Tần Quỳnh làm quân sử Lỗ quận, lại bổ nhiệm Giả Vụ Bản lên làm quân sử Tế Bắc quận, thay Vưu Tuấn Đạt, trên thực tế là cách chức cầm quân của Phí Thanh Nô.
Trên đường Trương Huyễn trở về Bắc Hải quận, đã thống nhất ý kiến với Bùi Nhân Cơ ở Lịch Thành huyện. Hắn sẽ toàn lực ủng hộ để Bùi Nhân Cơ nắm được Phi Ưng quân, Bùi Nhân Cơ cũng đã tình nghĩa thuận nước giong thuyền, tiếp tục bổ nhiệm Trương Huyễn làm quân sử Bắc Hải quận, bổ nhiệm con trai Bùi Hành Nghiễm làm quân sử Đông Lai quận, cũng đồng ý đề cử của Trương Huyễn, bổ nhiệm La Sĩ Tín làm quân sử Cao Mật quận.
Hai bên đều vui vẻ, theo Bùi Nhân Cơ. Con trai y Bùi Hành Nghiễm khống chế Đông Lai quận, mà độc lập phái La Sĩ Tín đóng quân Cao Mật quận, trên thực tế Trương Huyễn chỉ nắm giữ Bắc Hải quận và một nửa Cao Mật quận. Còn gã lại nắm giữ bốn bán quận của Sơn Đông lục quận, kết quả này làm cho y rất hài lòng.
Nhưng trên thực tế Trương Huyễn biết Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín đều trung thành với hắn. Một vạn đội quân của hắn kỳ thực đã nắm trong tay Đông Tam quận của Sơn Đông Lục quận, Bùi Nhân Cơ Thống soái đội quân hai vạn, nắm trong tay Tây Tam quận. Cũng chính là Tề quận, Lỗ quận và Tế Bắc quận.
Mặt khác Trương Huyễn cũng tỏ rõ thái độ, một khi nắm giữ được Lang Nha quận, hắn sẽ không nhúng tay vào, do Bùi Nhân Cơ phái quân đội trúđóng , điều này chính là đem quyền khống chế Lang Nha quận nhường lại cho Bùi Nhân Cơ.
Thỏa hiệp của hai bên đã vững vàng vượt qua đại nạn sau khi Trương Tu Đà bị điều đi, phân cách quyền lực, cũng đã củng cố năng lực khống chế Phi Ưng quân của Bùi Nhân Cơ.
Một chi đội kỵ binh hơn trăm người đang chậm rãi đi dọc theo đường bờ sông tây Duy Thủy, ở giữa đội ngũ còn có một chiếc xe ngựa, Lư Thanh đang ngồi trong xe ngựa, Trương Huyễn thị sát Cao Mật quận cũng tiện thể dẫn nàng đi cùng để giải sầu.
Tâm trạng của Lư Thanh rất tốt, trên đường sắc xuân tươi đẹp, phong cảnh như tranh, phong cảnh sông núi đẹp không sao tả xiết, quan trọng hơn nữa là nàng đã thoát khỏi hôn sự đáng sợ cửa Thôi Lư, có thể ở cùng với người mình yêu, cho dù có chịu thêm nhiều cực khổ nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Mặc dù ít nhiều cũng có chút day dứt với phụ mẫu, nhưng nàng tin thời gian sẽ làm thay đổi, cuối cùng phụ mẫu sẽ chấp nhận lựa chọn của nàng.
- Trương đại ca, thiếp phát hiện trên đường đi, bờ sông đều là một loại cây cỏ, vì sao như vậy? Chẳng lẽ vùng này chỉ có một loại cỏ này sao?
Lư Thanh ngắm nhìn những đám cỏ dọc bờ sông, tò mò hỏi.
Trương Huyễn thuận tay ngắt nhánh non đưa cho nàng, cười nói:
- Cỏ này là chúng ta đặc biệt trồng, gọi là cây đậu dại, cũng có thể gọi là đại đậu dại, cỏ này nuôi súc vật rất dễ, lúc mất mùa có thể cứu mạng người, ở chỗ Bắc Hải quận trồng rất nhiều, Đông Lai quận vẫn còn chưa trồng, dọc theo bờ sông Duy Thủy Cao Mật quận này mới trồng có một ít, lúc này sang năm dọc theo các nơi đều sẽ trồng hết, tương lai chúng ta sẽ nuôi bò, nuôi ngựa, nuôi dê, sẽ trở thành nơi chăn nuôi gia súc lớn nhất Trung Nguyên.
Lư Thanh cười dịu dàng đón lấy chồi non Trương Huyễn đưa cho nàng, bên trên nở đầy một chùm hoa nhỏ màu tím, giống như những ngọn đèn lồng nhỏ, ở trên còn đọng những giọt sương trong suốt, rất xinh đẹp.
Nàng nhếch miệng cười.
- Thực ra thiếp cũng biết, vùng Sơn Đông này trước kia là của Tề Quốc, Tề Quốc có thể trở thành bá chủ xuân thu, là bởi vì Quản Trọng phát triển mạnh chăn nuôi gia súc và muối cá, Trương đại ca đã suy tính chăn nuôi, vậy có từng nghĩ tới chuyện đi biển đánh bắt cá muối phơi?
Trương Huyễn rất kinh ngạc.
- Làm sao Thanh muội biết?
Hô lên một tiếng ‘Thanh muội’, mặt Trương Huyễn hơi ửng đỏ, hắn luôn gọi Thanh cô nương, hôm nay hắn cố ý đổi gọi Thanh muội, mặc dù hắn muốn biểu hiện tự nhiên một chút, nhưng kết quả lại không được như ý, hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mặt Lư Thanh cũng ửng đỏ, tuy trong lòng nàng mừng thầm, nhưng vẻ e dè của thiếu nữ vẫn khiến nàng có chút thẹn thùng, nàng trốn vào sau bức màn cửa không dám nói lời nào, bầu không khí giữa hai người hơi có chút lúng túng khó xử.
Qua một hồi lâu, Lư Thanh nhỏ giọng nói:
- Những điều này đều là phụ thân nói với muội, trước kia lúc cả nhà cùng ăn cơm, phụ thân thích nói chuyện trên trời dưới đất, kể phong tục các nơi, nói tới Tề Quốc, liền kể tới chăn nuôi và muối cá, muội còn nhớ rõ cho đến nay.
- Thì ra là vậy!
Trương Huyễn gật gật đầu cười.
- Khi nào có cơ hội nhất định sẽ nói chuyện với bá phụ một lần cho đã, rất hi vọng tới ngày đó!
- Huynh nhất định phải nói chuyện với người.
Lư Thanh thấp giọng nói một câu, lập tức kéo soạt màn xe, không dám nói chuyện với Trương Huyễn nữa, Trương Huyễn dần dần mới cảm nhận được ẩn ý nghĩa sâu xa của câu nói này, trong lòng hắn liền dâng lên một niềm hạnh phúc không thể thốt nên lời.