Mùa xuân Bắc Hải quận vô cùng tươi đẹp, dưới bầu trời trong xanh, mấy con chim hoàng oanh chải vuốt xây tổ khoác đôi cánh rực rỡ, suối nước mênh mông và những đám cỏ non xanh mọc cạnh hai bờ kênh Tế Thủy làm người ta thích thú, từng đàn vịt và đàn ngỗng bơi lội trên mặt nước, thỉnh thoảng có mấy chiếc thuyền đánh cá đi qua, lúa mì trên đồng đã vươn cao lên một thước, không khí hơi lạnh, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, giống như vùng đất mùa xuân mang theo hi vọng mới, đây là một mùa làm người ta say mê.
Trải qua một mùa đông sơ tán, nhân khẩu Ích Đô huyện đã giảm xuống còn hai trăm vạn, mọi người đều nhộn nhịp trở về quê hương của mình, bắt đầu cuộc sống mới, xây dựng nhà cửa, bện đan cỏ lau, khai hoang đất đai, trên khắp vùng đất đều là một cảnh tượng tưng bừng đầy sức sống.
Nhân khẩu giảm dần, sự chật chội ở Ích Đô huyện lại dần dần trở nên gọn ràng sạch sẽ, không khí không còn u ám, những ngôi nhà cũ xây dựng tạm bợ đã đổ sập, đất đai bị sang bằng, những khoảng đất trống được mở ra, một con đường lớn thẳng tắp xuyên qua nam bắc đã xây gạch mới, hai bên cửa tiệm sửa chữa đổi mới hoàn toàn, cảnh tượng cũ ngày xưa của Ích Đô huyện lại lần nữa hiện diện ra.
Đoạn đường lớn phía Bắc ở chính giữa, có một ngôi nhà chiếm khoảng ba mẫu đất đang khẩn trương sửa chữa, đã vào giai đoạn kết thúc.
Ngôi nhà này là của Trương Huyễn dùng ba mươi lượng vàng mua lại vào hai tháng trước, vốn là ngôi nhà của một gia đình quan lại, xây dựng vô cùng tao nhã, có tới hai mươi mấy phòng, còn có một hoa viên nhỏ, ở thời kỳ chiến loạn được một tên họ Lưu nhà giàu Cao Mật huyện mua lại, trong gia tộc hai mươi mấy nhân khẩu chen chúc ở đây. Sau khi nạn thổ phỉ ở Cao Mật bình ổn, hộ gia đình này đã trở về quê hương, căn nhà liền nhờ người bán đi, cuối cùng được Trương Huyễn mua lại.
Trương Huyễn vốn dĩ tính để cho vợ Uất Trì Cung và lão mẫu ở, nhưng bản thân Uất Trì Cung cũng đã mua một ngôi nhà, cho nên ngôi nhà vẫn để không, đúng lúc Lư Thanh tới Bắc Hải quận, ngôi nhà này liền phát huy tác dụng. Trước mắt Lư Thanh tạm thời ở trong nhà Uất Trì Cung, đợi sau khi bên này hoàn công xong, thì nàng lập tức có thể dọn tới ở.
Trương Huyễn đi tới phía hậu hoa viên, mấy cây lê hoa nở trăng tuyết, một màu rực rỡ. Trong góc mấy tên làm vườn đang gieo trồng một mảnh hoa mẫu đơn. Bên cạnh hồ cá lớn nửa mẫu đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, đã đổ đầy nước trong, thả một số lục bình, hoa sen cũng đã trồng lên. Mấy trăm con cá màu sắc sặc sỡ nhàn nhã bơi lội trong nước.
- Còn mấy ngày nữa mới có thể sửa chữa xong?
Trương Huyễn quay đầu hỏi một tên đốc công.
Đốc công vội vàng bước lên nói:
- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi sẽ gia tăng nhanh tiến độ. Tranh thủ ba ngày sau bàn giao công trình.
- Vất vả cho ngươi rồi!
Trương Huyễn cười cười, lại hỏi:
- Gần đây nhiều người xây nhà chứ!
Đốc công khắc khổ cười một tiếng nói:
- Bận tới ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, chắc phải làm tới mùa hè. Vi Trưởng sử còn muốn chúng tôi sửa chữa quận nha, tôi còn phải tìm cách đi Tề quận chiêu mộ thợ.
- Phía Thanh Hà quận thế nào rồi?
Đốc công lắc lắc đầu.
- Ở đó vẫn vậy, mười ngày trước tôi đã đi một chuyến đến đó, kiếm ít công việc nhận. Nhưng không nhận được việc làm ăn nào, đều là dựng nhà cỏ nhà đất. Những loại nhà đó không cần chúng tôi đi làm, gia đình giàu có trở về cũng không được mấy hộ.
- Nguyên nhân tại sao?
Trương Huyễn thấy khó hiểu, Trương Kim Xưng đã bị tiêu diệt. Tại sao vẫn không có người trở về.
- Tướng quân, Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức vẫn còn, chiến tranh ở đó vẫn sẽ xảy ra, trong lòng mọi người đều biết rõ, trở về lúc này sẽ phải làm con cừu béo cho chiến tranh, không ai mà ngốc.
Trương Huyễn gật gật đầu, nghe từ những lời bá tánh ở những phố chợ nói hắn hiểu được phần nào suy nghĩ của dân chúng, nhưng đây chỉ là cách suy nghĩ của phần lớn hộ gia đình giàu, chứ không đại diện cho dân chúng bình thường, dân chúng càng nóng lòng hồi hương trồng trọt, tin rằng tình báo của Vi Vân Khởi sẽ càng toàn diện, càng quyền lực hơn.
Lúc này, dường như Trương Huyễn có linh cảm, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vi Vân Khởi đứng cách ở phía sau mình không xa, Trương Huyễn cười đi tới.
- Tiên sinh sao biết ta ở đây?
- Nơi này cách quận nha rất gần, đi tới thì nhìn thấy rồi, ta có một tin tức muốn nói cho tướng quân biết.
Trương Huyễn gật gật đầu, dặn dò đốc công mấy câu, liền cùng với Vi Vân Khởi đi ra hướng cửa chính.
Đi đến cửa, Vi Vân Khởi thấp giọng nói:
- Vương Thế Sung phái người đến rồi.
- Vương Thế Sung đã tới Thanh Hà quận rồi sao?
- Ta cũng mới nhận được tin từ phía Thanh Hà quận, hôm trước Vương Thế Sung suất lĩnh hai vạn đại quân tới Thanh Hà quận, nhưng gã phái người tới tìm tướng quân đúng như dự đoán của tôi.
- Vì sao?
- Vì nhân khẩu, trước kia Vương Thế Sung phái người đưa tin cho Bùi Soái, yêu cầu y trục xuất toàn bộ nhân khẩu Thanh Hà quận chạy nạn tới Tề quận, chỗ chúng ta ở đây cũng có không ít dân chạy nạn Thanh Hà quận, đoán chừng Vương Thế Sung cũng sẽ yêu cầu chúng ta trục xuất họ về.
Trương Huyễn có thể hiểu được tâm tính cần nhân khẩu gấp rút của Vương Thế Sung. Vận chuyển lương thực, xây dựng công sự, tu sửa tường thành v.v, phải cần số lượng dân phu lớn, mà hiện nay mặt bắc Thanh Hà hầu như đã trở thành chốn không người, chỉ có hai huyện Lâm Thanh và Thanh Tuyền phía nam còn chút nhân khẩu, nhiều nhất cũng chỉ có hơn vạn người, thanh niên khỏe mạnh càng ít hơn.
Cho nên vấn đề lớn Vương Thế Sung phải đối mặt không phải diệt phỉ, mà mà là khôi phục lại dân sinh, khôi phục sản xuất.
Trương Huyễn lạnh lùng cười một tiếng.
- Chân mọc trên người của người khác sao, làm sao điều về? Ngược lại ta muốn xem Bùi Nhân Cơ trả lời y như nào?
Vi Vân Khởi cười cười nói:
- Ta nhận được tin là, Bùi Nhân Cơ trực tiếp cầm cấp thư của Vương Thế Sung ném vào trong đống lửa, y vốn không để ý tới yêu cầu của Vương Thế Sung, tôi không biết ở Lạc Dương tướng quân có thiết lập mối quan hệ chung gì với Vương Thế Sung không?
- Ở kinh thành tôi đã gặp qua Vương Thế Sung, hai bên khách khí hàn huyên mấy câu, nhưng chung nhận thức thôi! Chỉ sợ y suy nghĩ hơi nhiều.
Trầm tư một lúc, Trương Huyễn lại hỏi:
- Bắc Hải quận chúng ta có bao nhiêu dân chạy nạn Thanh Hà quận?
- Có khoảng hơn năm vạn người, chủ yếu tập trung ở Lâm Tri huyện, nhưng đa số dân tị nạn Thanh Hà quận tập trung chủ yếu ở phía Tề quận, ở phía Tề quận có tới hai mươi mấy vạn người, tôi từng khảo sát, những dân tị nạn này đa số đều không muốn quay về Thanh Hà quận, cho tới bây giờ, số dân tị nạn trở về Thanh Hà quận cũng chiếm chỉ hai mươi phần trăm.
- Vì sao? Vì lo lắng chiến loạn sao?
Vi Vân Khởi gật gật đầu.
- Chiến loạn là nguyên nhân chủ yếu, còn nguyên nhân nữa là ở Bắc Hải quận bọn họ đã khai hoang mở đất đai, đã trồng trọt lương thực, đã dựng nhà, có thể tiếp tục ở đấy sinh tồn, nhưng trở về Thanh Hà quận bọn họ phải làm lại từ đầu, cho nên hầu hết mọi người đều không muốn trở về.
Trương Huyễn liền bật cười.
- Nếu bọn họ đã sợ chiến loạn, thì chúng ta dùng chiến loạn để làm văn, nhưng tiên sinh phải phái người đi tới Thanh Hà quận truyền bá tin tức, lan truyền nói Thanh Hà quận sắp bùng nổ đại chiến, nên Vương Thế Sung đang cần số lượng lớn dân phu hiệp trợ tác chiến, ta tin, trong lòng mọi người sẽ đều có tính toán.
Vi Vân Khởi hiểu ý của Trương Huyễn.
- Thuộc hạ lập tức đi bố trí người.
Vi Vân Khởi xoay người định đi, Trương Huyễn lại gọi gã lại, cười nói:
- Thực ra điều một số người về đó cũng không phải là không được, chúng ta có nên ra giá cao một chút không?
- Tướng quân cứ việc mạnh miệng ra giá.
Vi Vân Khởi cười ha ha một tiếng, rồi vội bước đi.
Trương Huyễn đi tới nha quận, hắn đi vào khách đường, nhìn thấy Tư Mã Lưu đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, thấy Trương Huyễn đi vào, Lưu Lăng vội vàng đứng dậy giới thiệu nói:
- Tướng quân, vị này là sứ giả của Vương Thông Thủ, cũng là huynh trưởng của Vương Thông Thủ.
Dáng vẻ người đàn ông trung niên có vài nét giống Vương Thế Sung, nhưng béo hơn nhiều so với Vương Thế Sung, mặt béo phệ, đôi mắt nhỏ hầu như sắp bị thịt che mất, gã cố sức đứng người dậy, hành lễ với Trương Huyễn.
- Tại hạ Vương Thế Uẩn, tham kiến Trương tướng quân!
Trương Huyễn khách khí ha ha cười nói:
- Hóa ra là Vương… tiên sinh, không cần đa lễ, mời ngồi!
Nhất thời hắn không biết xưng hô như nào cho thích hợp, thực ra nếu xưng hô tiên sinh thế này cũng không mấy thỏa, nhưng Trương Huyễn ngoài cái đó ra, thực sự không nghĩ ra cách xưng hô nào khác thích hợp hơn.
Ngược lại Vương Thế Uẩn không để ý tới cách Trương Huyễn xưng hô với gã, gã là huynh trưởng quản gia của Vương Thế Sung, cũng là chủ quản dân sinh của Thanh Hà quận, chỉ cần Trương Huyễn đồng ý trục xuất dân chúng về lại Thanh Hà quận, bảo gã làm gì cũng được.
Vương Thế Uẩn cúi người cười nói:
- Tướng quân cũng biết, lần này Vương tướng quân được phong làm thông thủ Thanh Hà, đối mặt với đại quân Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức, thật sự là nhiệm vụ nặng nề, trong thời gian ngắn không thể thực hiện được mục đích, nhất định phải tính toán thời gian lâu dài, nhưng Thanh Hà quận đã trở thành vùng đất chết, mấy trăm dặm đều không có một hộ gia đình, vô cùng bất lợi đối với thời gian tác chiến lâu dài, Vương tướng quân hy vọng tướng quân ở đây có thể điều hết số dân chúng của Thanh Hà quận trở về, chúng tôi sẽ khôn cùng cảm kích.
Một câu khôn cùng cảm kích thì muốn chiếm lấy nguồn tài nguyên nhân khẩu quý giá, quả thật là mơ tưởng hảo huyền, Tr tài nguễn cười thầm trong lòng một tiếng, vẻ mặt lại thành khẩn cười nói:
- Ta và Vương tướng quân mới gặp như đã quen thân, yêu cầu của Vương tướng quân cùng là động lực của ta, ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Vương tướng quân tiêu diệt phỉ tặc, cố gắng điều dân chúng Thanh Hà quận trở về sớm, xin tiên sinh về chuyển lời với Vương tướng quân, ta sẽ lập tức tiến hành hành động.
Vương Thế Uẩn mừng rỡ, không ngờ Trương Huyễn sảng khoái đồng ý nhanh như vậy, gã vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn những lời cố gắng khuyên bảo giúp đỡ, bây giờ xem ra những lo lắng trong lòng gã trước đó đều hơi nhiều, gã lại cố hết sức đứng dậy.
- Tướng quân cao thượng, chúng tôi xin vô cùng cảm kích!