- Nguyên Đỉnh, ngươi thật sự muốn sớm rời khỏi Lạc Dương sao?
Tần Quỳnh ngạc nhiên hỏi.
Hội anh hùng mặc dù đã kết thúc, nhưng phía Binh bộ vẫn không có tin tức, có người nói Binh bộ đang cân nhắc trọng dụng võ sĩ biểu hiện xuất sắc trong hội anh hùng, tin này khiến đa số võ sĩ đều không rời Lạc Dương, nhẫn nại chờ chực xét tuyển của Binh bộ, Tần Quỳnh cũng không ngoại lệ, tuy y đã là Hùng Võ Lang Tướng, khả năng thăng chức không cao, nhưng y hy vọng Tần Dụng có thể có được con đường làm quan này.
Trương Huyễn khẽ cười nói:
- Dù sao ta cũng không mong đợi Binh bộ sẽ phong cho tôi chức quan gì khác, ở lại thêm cũng không có ý nghĩa, hơn nữa xa quận Bắc Hải đã lâu, cũng thấy hơi nhớ, Thúc Bảo không muốn cùng trở về sao?
Tần Quỳnh khắc khổ cười một tiếng.
- Ta đương nhiên là muốn trở về, về thăm người nhà, chỉ là muốn Xảo Lang có một chức nhỏ nên bất đắc dĩ mới ở lại, cũng tốt, Nguyên Đỉnh trở về tiện giúp ta gửi một phong thư cho người nhà.
- Không thành vấn đề, ngoài ra ta còn gửi thêm một phong thư cho đại soái, phiền Thúc Bảo chuyển thay ta.
Hai hôm nay Trương Tu Đà cũng không ở Lạc Dương, phải ngày mốt mới có thể trở về, Trương Huyễn không chờ được y, đành phải gửi một phong thư cho y.
Tần Quỳnh gật gật đầu, lại hỏi:
- Các huynh tính khi nào đi?
- Ngày mai! Sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ đi.
- Sĩ Tín cũng sẽ cùng đi với các huynh chứ?
Trương Huyễn trầm lặng một lúc, gật gật đầu.
- Ta để gã đi cùng với Thúc Bảo, nhưng gã nhất quyết không chịu, hay là Thúc Bảo nói với gã xem.
Tần Quỳnh hiểu rất rõ La Sĩ Tín, đừng thấy ngày thường gã hi hi ha ha, xưa nay vốn chưa từng nghiêm chỉnh, nhưng một khi gã quyết định chuyện gì, chín cái đầu trâu cũng không kéo lại được, điều này thực sự khiến trong lòng Tần Quỳnh có chút thất vọng, La Sĩ Tín không chịu ở lại theo y, đủ thấy trong lòng gã, Trương Huyễn quan trọng hơn so với y.
Tần Quỳnh không còn cách nào, đành phải miễn cưỡng cười cười.
- Vậy ta chúc các huynh thuận buồm xuôi gió!
- Thúc Bảo ngươi cũng bảo trọng!
Trương Huyễn vỗ vỗ vai Tần Quỳnh, đứng dậy cáo từ đi, Tần Quỳnh nhìn Trương Huyễn đi khuất dần, trong lòng bỗng thấy mất mác cái gì đó không nói nên lời.
***
Sáng sớm hôm sau. Ở trước cửa Lư Phủ xuất hiện mấy chiếc xe ngựa lộng lẫy. Mười mấy tên thị vệ bảo vệ nghiêm mật, đây là xe ngựa giá lâm của công chúa Quảng Lăng rồi, lập tức kinh động Lư phủ, sớm đã có người chạy đi bẩm báo với Lư phu nhân.
Lúc này Lư phu nhân đang ở nội đường bàn bạc chi tiết về vấn đề xuất giá của con gái. Hôm qua mai mối đến nhà cầu hôn, tất nhiên là bà nhận lời đồng ý ngay. Ngày mai Thôi gia sẽ chính thức tới cầu thân, mang nhiều lễ vật tới, chính là sính lễ nạp thái. Một khi Lư gia nhận lễ vật, là coi như cuộc hôn sự này đã định.
Kế tiếp là bắt đầu đi tới quy trình chính thức. Cho tới khi làm lễ bái đường ở nhà trai, là coi như con gái đã gả đi, nỗi lo lắng lớn trong lòng Lư phu nhân coi như đã trọn vẹn.
Tuy tướng công bà không ở trong phủ, nhưng tướng công bà đã đồng ý cuộc hôn sự này, vậy nên bà phải làm xong trước một số nghi lễ. Đợi sau khi tướng công bà về lại tiếp tục bái đường thành thân.
Trong lòng Lư phu nhân có chút lo âu, còn quá nhiều chuyện phải cần bà đi làm, nhưng không có ai giúp bà một tay. Khiến bà hơi khó ứng phó, mặc dù bà có một nữ quản gia đắc lực Mã Ấu Bà, nhưng Mã Ấu Bà dù sao cũng là tôi tớ, có một số chuyện bà ta không thể làm, nếu không sẽ bị người chê cười, tốt nhất là có một chị em dâu chú bác tới giúp đỡ bà. Lúc này, Lư phu nhân chợt nhớ tới vợ của Lư Sở, hai hôm trước nàng ấy còn tới đây làm khách, bảo nàng ấy tới giúp không phải là tốt quá sao.
Lư phu nhân đang vội vàng viết phong thư, đúng lúc này, nữ quản gia Mã Ấu Bà chạy vào, vô cùng hoảng hốt nói:
- Phu nhân, công…….công chúa điện hạ tới đây.
Lư phu nhân liền sửng sốt.
- Cái gì công chúa điện hạ?
- Công chúa Quảng Lăng tới đây, muốn gặp phu nhân.
Lư phu nhân lập tức giật mình hốt hoảng, bà biết công chúa Quảng Lăng là con gái út của đương kim Thánh Thượng, địa vị cao quý, sao nàng lại tới Lư phủ?
Lư phu nhân không kịp suy ngẫm nữa, vội vàng nói với Mã Ấu Bà:
- Nhanh. …….nhanh đi lấy y phục cho ta!
Lư Trác được phong làm Tam phẩm Quốc Tử Giám Tế Tửu, Lư phu nhân cũng được phong lên Tứ phẩm cáo mệnh, công chúa điện hạ giá lâm, bà nhất định phải mặc trang phục chính lễ đón tiếp. Lát sau, bà mặc triều phục vào, đầu đội mũ ngọc bích, dẫn theo nha hoàn Mã Ấu Bà ra nghênh đón.
Trước chính đường, quản gia đã trải lên thảm đỏ, đặt sẵn một cái ghế trước chính đường, lão thái giám cười nói:
- Không cần long trọng như thế đâu, đây không phải chính thức tới viếng thăm, chỉ là chút việc riêng, tùy ý là được rồi.
Tuy nói là nói vậy, quản giá vẫn đuổi hết các tôi tớ đều lui xuống, bọn họ không được phép lộ diện. Lúc này, một tiếng ngọc bội vang lên, Lư phu nhân từ trong nhà vội vã đi ra.
Dương Cát Nhi cùng mấy cung nữ theo hầu đi vào trong phủ, Lư phu nhân vội vàng đi tới hành lễ.
- Thần thê Lư thị tham kiếm công chúa, không biết công chúa điện hạ đại giá quang lâm, nghênh đón không chu đáo, xin công chúa điện hạ thứ tội!
Dương Cát Nhi thiếu kiên nhẫn khoát khoát tay.
- Ta chỉ là tới thăm Lư Thanh tỷ tỷ chút thôi, phu nhân hà tất phải đại lễ như vậy?
Lư phu nhân liền giật mình, công chúa điện hạ tới thăm con gái bà, nghĩa là sao?
Dương Cát Nhi lại cười hỏi:
- Lư Thanh tỷ tỷ ở đâu?
Lư phu nhân do dự một hồi, bà không dám nói con gái không có ở nhà, vội vàng nói:
- Nó ở nhà, xin công chúa điện hạ vào nội viện ngồi chờ, thần kêu người đi gọi nó tới đây.
- Không cần, ta sẽ ngồi đây chờ tỷ ấy, phu nhân nhanh đi nhanh đi! Ta đang vội.
Trong lòng Lư phu nhân nghi hoặc, vội vàng kêu Mã Ấu Bà đi gọi con gái tới, không lâu sau, Lư Thanh dẫn theo A Viên bước nhanh vào tiền đường, hôm qua nàng nhận được thư hàm của Trương Huyễn, nàng đã chuẩn bị xong.
Lư Thanh bước tới trước Dương Cát Nhi hành lễ.
- Lư Thanh tham kiến công chúa điện hạ!
Dương Cát Nhi bước lên kéo nàng lại cười hì hì nói:
- Lư tỷ tỷ còn hành lễ làm gì? Chúng ta không phải nói là cùng đi du ngoạn sao? Hôm nay rảnh chứ!
Lư Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
- Hôm nay tôi rảnh.
Lư phu nhân và bà nha hoàn bên cạnh mặt mày ngớ ngác nhìn nhau, đều ngẩn người. Lư Thanh hứa đi du ngoạn với công chúa khi nào, sao bọn họ không biết gì?
Lư phu nhân luống cuống nói:
- Thanh nhi, chuyện này là sao?
Lư Thanh quay về phía mẫu thân hành lễ.
- Mẫu thân, tháng mười năm ngoái gặp công chúa điện hạ ở Vi phủ, trò chuyện rất vui với công chúa, hứa hẹn mùa xuân năm nay sẽ cùng đi du ngoạn, có điều con không nghĩ rằng hôm nay công chúa điện hạ sẽ đến.
Lư phu nhân nghe xong chết lặng người, trong lòng bà thầm hối hận, sớm biết trước công chúa muốn mời con gái đi du ngoạn, bà sẽ lấy cớ nàng ốm từ chối, nhưng giờ biết phải làm sao?
- Mẫu thân, con theo công chúa điện hạ ra ngoài du ngoạn, sẽ trở về nhanh thôi.
- Chuyện này…….
Lư phu nhân vẻ mặt khó xử, nhưng không biết phải nói gì?
Dương Cát Nhi cười nói:
- Phu nhân yên tâm đi! Mẫu hậu ta chỉ cho phép ta đi ra ngoài nửa ngày, chúng ta chỉ ra ngoài đi dạo một vòng thôi, ngắm cảnh sắc, sẽ trở về trước buổi trưa.
Lư phu nhân vốn nghĩ con gái sắp xuất giá, không tiện đi ra ngoài, nhưng chuyện này lại tuyệt đối không được để cho con gái biết, thật khó chu toàn, chuyện này bà không làm chủ được. Lúc này, Mã Ấu Bà khẽ nói với phu nhân:
- Phu nhân, phái người đi theo bọn họ là được.
Lời này đã nhắc nhở Lư phu nhân, bà có thể phái vài tên gia tướng cách xa đi theo bọn họ, như vậy sẽ không sợ xảy ra chuyện gì, Lư phu nhân cuối cùng gật gật đầu.
- Được rồi! Đi sớm về sớm.
Lư Thanh hành lễ với mẫu thân.
- Con đi đây, sẽ trở về nhanh thôi.
Dương Cát Nhi kéo tay Lư Thanh đi ra cửa phủ, lên xe ngựa của nàng, Lư phu nhân vội vàng chạy ra đuổi theo, giương mắt nhìn bọn thị vệ hộ tống mấy chiếc xe ngựa khuất xa, bà vội vã nói:
- Nhanh bảo giá tướng đi theo bọn họ!
***
Mười mấy tên gia tướng Lư gia đuổi theo trên đường, cuối cùng đã đuổi theo kịp xe ngựa của công chúa ở ngoài Nam Thành, bọn họ không dám lên trước, chỉ đi theo từ xa, xe ngựa của công chúa chạy về hướng nam, lại có mấy chục tên binh lính gia nhập vào đội ngũ thị vệ.
Xe ngựa đi về mười mấy dặm hướng nam, dừng lại ở một nơi phong cảnh xinh đẹp, chỉ nhìn thấy công chúa xuống xe, thưởng thức mấy cây hoa đào ở cạnh bờ sông.
Tướng gia Lư phủ cảm thấy bất thường, sao không thấy Thanh tiểu thư, tên gia tướng dẫn đầu vội vàng lên trước hỏi hoạn quan:
- Xin hỏi, Lư tiểu thư nhà ta có ở đây không?
Lão hoạn quan nheo mắt.
- Ngươi đang nói gì vậy? Lư cô nương gì? Đây là xe ngựa của Quảng Lăng công chúa điện hạ, tốt nhất ngươi nên tránh xa một chút!
Mười mấy tên thị vệ hung hăng xông tới, đuổi tên tướng gia cầm đầu đi, bọn tướng gia liền nôn nóng, cùng lớn tiếng gọi:
- Thanh cô nương! Thanh cô nương!
Không có ai trả lời, lúc này, công chúa lại lên xe ngựa, mọi người từ xa xa nhìn thấy rõ, trong xe ngựa chỉ có công chúa và hai cung nữ, làm gì có tiểu thư nhà bọn họ?
Bọn tướng gia trố mắt nhìn nhau, một người trong đó nói:
- Có chút kỳ hoặc, chúng ta về bẩm báo lại với phu nhân đi!
Bọn tướng gia nhốn nháo quay đầu ngựa lại, chạy trở về thành Lạc Dương. Dương Cát Nhi từ cửa sổ phía sau nhìn thấy bọn gia tướng khuất xa, cười hì hì nói:
- Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta cũng trở về cung thôi!
***
Lư phu nhân nghe nói con gái mất tích xong, công chúa điện hạ không nhận là đã gặp con gái bà, bà lập tức chết lặng người. Một lúc lâu sau, bà chợt hiểu ra, vội vã chạy vào khuê phòng của con gái, bà xông vào phòng con gái, nhìn thấy đầu giường để một phong thư.
Lư phu nhân run rẩy nhặt thư lên, vội vàng nhìn một lượt, bà cảm thấy mặt đất đang cuồng quay, lập tức hôn mê bất tỉnh, khiến bọn nha hoàn của bà hô to:
- Phu nhân! Phu nhân!
- Ta sinh ra một nghiệp chướng!
Lư phu nhân từ từ tỉnh lại, nghĩ tới không biết ăn nói với Thôi gia thế nào, nghĩ tới nổi khổ tâm sắp đặt giờ trôi theo dòng nước, bà vừa bực tức vừa hối hận, hoàn toàn quên đi thân phận của mình, lớn tiếng khóc thét lên.
Mã Ấu Bà đứng cạnh cũng ngẩn người ra, bà ấy chưa thấy phu nhân thất thố như vậy bao giờ, bà nhẹ nhàng nhắc nhở nói:
- Hay phu nhân nói cho lão gia biết đi!
Câu nói này đã nhắc nhở Lư phu nhân, bà lập tức không khóc, đúng! Ta phải viết một phong thư cho tướng công, lập tức viết ngay.
***
Trương Huyễn dẫn theo hộ vệ Uất Trì Cung, La Sĩ Tín và Bùi Hành Nghiễm hộ vệ một chiếc xe ngựa rời khởi Đông Môn, chạy dọc theo quan đạo hướng đông. Trong xe ngựa, Lư Thanh nhè nhẹ vén màn xe, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, ngắm nhìn bầy chim non tự do bay lượn trên bầu trời, trong lòng nàng vui sướng vô cùng, nàng cảm thấy mình cũng như một con chim non vừa từ trong lồng kín bay ra, tự do hạnh phúc bay lượn tới bầu trời mơ ước.
- Công tử, còn bao lâu nữa chúng ta tới Bắc Hải?
A Viên bên cạnh nàng đã thay nàng hỏi những lời trong đáy lòng nàng.
Trương Huyễn cười nói:
- Nhiều nhất là năm ngày nữa! Hy vọng chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió.
Mọi người tăng nhanh thêm tốc độ, thời gian trôi qua dần, bọn họ cách Lạc Dương càng lúc càng xa, cuối cùng khuất xa dần ở phương xa quan đạo.