Bùi Củ buông sách tủm tỉm cười nói:
- Mời Trương tướng quân ngồi!
Trương Huyễn ngồi xuống, hạ thấp người nói:
- Trong khoảng thời gian này, vãn bối thật sự bận quá...
Không đợi Trương Huyễn nói tiếp, Bùi Củ liền khoát tay cắt lời hắn:
- Chắc Trương tướng quân vẫn chưa biết, nửa tháng gần đây thân thể ta không tốt, rất ít vào triều. Tới tuổi này rồi nhất định phải vạn phần để ý, một chút bệnh nhỏ bệnh nhẹ cũng không thể phớt lờ.
Bùi Củ chính là đang nói cho Trương Huyễn, trong khoảng thời gian này ông ta ngã bệnh, cho nên không chú ý đến Trương Huyễn, đây là cấp cho hai bên một bậc thang.
Trương Huyễn trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Hiện tại thân thể Bùi công thế nào?
- Theo ngươi thì sao?
Bùi Củ cười hỏi ngược lại.
- Chắc là đã tốt một chút rồi.
- Đúng là tốt hơn nhiều, riêng hôm nay còn vào triều gặp thánh thượng. Đúng rồi, thánh thượng còn nhắc tới Trương Tu Đà.
- Thánh Thượng nói như thế nào?
Trên mặt Trương Huyễn tràn đầy hứng thú hỏi.
Bùi Củ liếc mắt nhìn Trương Huyễn một cái, ý vị thâm trường nói:
- Thánh Thượng rất lo lắng tình hình loạn phỉ vùng Sơn Đông, ông ta lo lắng loạn phỉ có thể ngóc đầu trở lại hay không? Ta nói cho Thánh Thượng, nếu quả thật có ngày đó, không ngại phái Trương Tu Đà đi lần nữa.
Rốt cuộc Dương Quảng có nói lời này với Bùi Củ hay không Trương Huyễn cũng không biết, nhưng Trương Huyễn hiểu vì sao Bùi Củ nói chuyện này. Trên thực tế ông ta đang ám chỉ chính mình, bỏ cũ thay mới Trương Tu Đà là một sai lầm.
Tuy nhiên đây cũng không phải là biện pháp tốt để bù lại sai lầm. Cái gì gọi là “Nếu quả thật có ngày đó?”, dùng một việc không có khả năng phát sinh để tỏ vẻ xin lỗi, chỉ có thể nói Bùi Củ không có thành ý xin lỗi. Nếu ông ta có thành ý, nên dùng một loại phương thức cụ thể hơn để diễn tả, điều này chỉ có thể chứng minh Bùi Củ vẫn qua loa với mình.
Có thể coi là lừa gạt, cũng là một loại phương thức xin lỗi. Tại sao Bùi Củ phải xin lỗi, mà không phải mình xin lỗi ông ta?
Trương Huyễn bỗng nhiên ý thức được, chính mình dường như lý giải sai lầm, Bùi Củ rất có thể cũng không biết mình và Đậu Khánh hợp tác.
Trương Huyễn bất động thanh sắc, tiếp tục nghe Bùi Củ nói tiếp.
Bùi Củ thấy Trương Huyễn không tiếp lời mình, liền biết hắn không muốn nói chuyện này, liền chuyển đề tài cười nói:
- Ta cũng đã lâu không thấy Yến Vương điện hạ, tình hình y bây giờ thế nào? Chắc là Trương tướng quân biết chứ?
Cho đến lúc này, Trương Huyễn mới hiểu được bất mãn của Bùi Củ ở nơi nào? Không phải là mình hợp tác với Đậu Khánh, mà là Yến Vương. Mình và Yến Vương khôi phục quan hệ, hình thành uy hiếp rất lớn đối với Bùi Củ.
Đây là Bùi Củ đang thử mình.
Trương Huyễn hơi hơi thở dài:
- Ty chức chỉ ngẫu nhiên gặp Yến Vương một lần, thái độ của y rất khách khí. Tuy nhiên ty chức cảm giác được, y đã không còn là Yến Vương lúc trước nữa rồi, giữa chúng ta đã có ngăn cách. Hơn nữa hiện tại Yến Vương còn có chút thành kiến đối với ty chức. Ty chức suy nghĩ trăm lần vẫn không giải đáp được, Bùi công có thể lý giải được không?
Bùi Củ đương nhiên biết thái độ của Yến Vương đối với Trương Huyễn là gì, Dương Đàm còn dẫn theo Trương Huyễn tiến kiến thánh thượng suốt đêm, đây gọi là có thành kiến sao? Trong lòng Bùi Củ không khỏi cười lạnh một tiếng, Trương Huyễn thật sự nghĩ rằng mình không biết gì sao?
Có điều lại nói, Trương Huyễn nói như vậy, liền tỏ vẻ hắn vẫn chưa muốn từ bỏ một hậu đài là mình. Chỉ là quan hệ của bọn họ còn cần có thời gian để chậm rãi tu bổ.
Bùi Củ thản nhiên cười:
- Yến Vương điện hạ đang không ngừng trưởng thành, tướng quân không thể lấy quá khứ để nhận thức y được.
Hai người lại trầm mặc, đã trầm mặc một lát, Trương Huyễn lại nói:
- Hôm nay ta đến thăm hỏi Bùi công, là vì ta định quay về quận Hà Bắc rồi, đặc biệt đến chào từ biệt Bùi công.
- Nhanh như vậy tướng quân đã muốn quay về sao?
- Vào kinh gần một tháng rồi, ta lo lắng Tôn Tuyên Nhã sẽ có dị động, cho nên phải quay về.
- Thì ra là thế, cụ thể tướng quân ngày nào khởi hành?
- Thời gian chính thức vẫn chưa định, còn muốn cáo biệt với một vài bằng hữu, đại khái là vài ngày nữa.
- Được rồi!
Bùi Củ gật gật đầu cười nói:
- Trước hết ta chúc tướng quân thuận buồm xuôi gió, tướng quân có chuyện gì cứ việc viết thư đến, ta sẽ trợ giúp tướng quân như trước.
- Đa tạ Bùi công, ty chức cáo từ.
Trương Huyễn cáo từ, Bùi Tín tiễn Trương Huyễn ra khỏi cửa phủ, lúc này mới vội vàng trở về. Y tiến vào phòng, thấy tổ phụ đang viết thư, Bùi Tín không dám quấy rầy, khoanh tay đứng ở một bên.
Bùi Củ viết xong thư gửi Bùi Nhân Cơ, đặt bút xuống nói:
- Ngồi đi!
Bùi Tín ngồi xuống, không hiểu hỏi:
- Sao ông nội không đề cập đến chuyện Nguyên Mân?
- Tại sao phải nói đến chuyện kia, tỏ vẻ mất mãn với Trương Huyễn sao?
Bùi Củ nhìn tôn tử cười nói.
- Nhưng tổ phụ... lúc ấy rất tức giận, tôn nhi nhớ rất rõ ràng, tổ phụ còn tức giận mắng Trương Huyễn không đáng tin.
Bùi Củ cười cười:
- Mắng thì mắng, phàm là việc gì cũng phải cân nhắc lợi hại theo đại cục. Hiện tại ta xem như nhìn thấu, Bùi gia mơ tưởng khống chế Trương Huyễn, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt với hắn, cháu biết tại sao không?
Bùi Tín trầm tư một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Tổ phụ lo lắng Bùi nhị thúc?
Bùi nhị thúc theo lời Bùi Tín chính là Bùi Nhân Cơ. Bùi Tín ý thức được đại cục trong lời của tổ phụ, chính là chỉ Bùi Nhân Cơ.
Bùi Củ thấy y hiểu được, liền gật đầu nói:
- Căn cơ của nhị thúc ngươi ở Thanh Châu còn quá nhỏ bé, nó cần Trương Huyễn ủng hộ mới có thể đứng vững gót chân. Nếu bây giờ ta trở mặt với Trương Huyễn liền bất lợi với Bùi gia chúng ta. Cho nên ta mới dễ dàng tha thứ cho hắn. Nhưng tên Trương Huyễn này dã tâm quá lớn, chúng ta đồng thời cũng phải duy trì khoảng cách nhất định với hắn, để tránh bị hắn liên lụy.
- Tổ phụ muốn nói, Trương Huyễn có tâm muốn tự lập?
Bùi Tín giật mình hỏi.
- Trực giác của ta nói cho ta biết, hắn quả thật có loại ý nghĩ này.
- Tổ phụ, chúng ta làm sao bây giờ?
Bùi Tín thực sự hơi lo lắng. Dù sao y còn trẻ, lại là văn nhân, đời người từng trải còn kém xa mới bằng tổ phụ của y.
Bùi Củ cười lắc đầu:
- Chúng ta không làm gì cả, yên lặng theo dõi kỳ biến!
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Huyễn còn đang rửa mặt bên cạnh giếng, La Sĩ Tín giống như con khỉ chạy tới, vẻ mặt kính nể nhìn Trương Huyễn.
- Làm sao vậy?
Trương Huyễn mơ hồ không rõ cười hỏi.
- Đại ca, thật sự lợi hại á! Huynh dụ dỗ công chúa vào tay từ lúc nào?
Trương Huyễn nhảy lên đá một cước làm y bổ nhào, nhổ nước trong miệng mắng:
- Lại nói nhảm!
- Trời đất chứng giám nha! La Sĩ Tín ta không dám nói điêu nửa câu, bên ngoài có công chúa đến tìm đại ca.
Trương Huyễn vừa nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu được, nhất định là tiểu Công chúa Dương Cát Nhi đến tìm mình. Còn cho rằng hai ngày nữa nàng mới đến, không nghĩ tới hôm nay đã đến rồi, hơn nữa còn đến sớm như vậy. Trương Huyễn bỏ qua không giáo huấn La Sĩ Tín, vội vàng rửa mặt một phen rồi bước nhanh ra ngoài cửa phủ.
Một chiếc xe ngựa rộng thùng thình đang dừng lại trước cửa phủ, xung quanh có hai mươi mấy tên thị vệ cưỡi ngựa, cả đám mặt không có biểu tình. Khi Trương Huyễn đi từ trong phủ ra, phần lớn thị vệ đều làm như không thấy, chỉ có vài tên thị vệ khinh thường xoay đầu đi.
Trương Huyễn cảm thấy một trận nhức đầu, đến nhiều thị vệ như vậy, chuyện gì cũng không làm được. Lúc này, một lão hoạn quan vẻ mặt tươi cười chạy đến:
- Trương tướng quân, đến sớm như vậy, quấy rầy.
- Không sao!
Trương Huyễn nhìn thoáng qua xe ngựa:
- Công chúa điện hạ tới rồi sao?
- Trương đại ca, ta ở trong này!
Chỉ thấy màn xe mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ của tiểu công chúa Dương Cát Nhi. La Sĩ Tín đi theo sau Trương Huyễn lập tức thất vọng, hóa ra là công chúa nhỏ như vậy! Y lập tức cảm thấy buồn tẻ vô vị, liền xoay người chạy vào trong phủ.
Một tiếng “Trương đại ca” của Dương Cát Nhi khiến tất cả thị vệ đều nhíu mày lại, xưng hô này quả thực làm cho bọn họ không quen.
Trương Huyễn bước nhanh đi lên trước cười nói:
- Công chúa điện hạ hôm nay đi đạp thanh sao?
Dương Cát Nhi thông minh đến mức nào, lập tức nghe được sự miễn cưỡng trong giọng nói của Trương Huyễn, có chút mất hứng chu miệng nói:
- Thế nào, hôm nay ngươi có việc sao?
Trương Huyễn trầm ngâm một chút cười nói:
- Thật ra ta không có việc gì, chỉ là ta có chuyện phiền toái muốn công chúa hỗ trợ, thời gian là ngày mai.
- Chuyện gì? Mau nói cho ta nghe một chút!
Dương Cát Nhi ló đầu ra, nàng luôn luôn nhiệt tình giúp người làm việc, tuy rằng nàng chưa bao giờ có cơ hội giúp người.
Trương Huyễn tiến lên ghé tai nói nhỏ với nàng vài câu, trong mắt Dương Cát Nhi lập tức toát ra hứng thú thật lớn, nàng mặt mày hớn hở nói:
- Ta thích nhất là làm loại chuyện này, không thành vấn đề, cứ để ta lo.
- Vậy ngày mai người có thể đi ra không?
Dương Cát Nhi có chút do dự, mẫu thân chỉ cho nàng ra ngoài một ngày, hôm nay nàng đã đi đạp thanh rồi, vậy ngày mai liền không thể đi ra nữa. Nàng nhìn nhìn Trương Huyễn, lại ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc là giúp Trương Huyễn quan trọng hơn, hay là mình đạp thanh trọng yếu hơn?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn đưa ra quyết định, cười hì hì nói:
- Vậy được rồi! Hôm nay ta sẽ trở về, ngày mai chúng ta lại đi đạp thanh, Trương đại ca có việc thì đi làm đi!
Trương Huyễn thực sự cảm tạ, vội vàng ôm quyền thi lễ với nàng:
- Đa tạ công chúa điện hạ!
Dương Cát Nhi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Có gì đâu mà tạ ơn, ta đi trước.
Dương Cát Nhi ra lệnh một tiếng:
- Hồi cung!
Xe ngựa chậm rãi khởi bước, bọn thị vệ cũng không thèm nhìn Trương Huyễn, hộ vệ xe ngựa đi về phía cửa phường...