Trong viện tử, danh tượng Nghiêm Phương hoàn thành việc sửa chữa trường kích của Trương Huyễn. Trương Huyễn cẩn thận cầm trường kích lên, chỉ thấy mũi kích lại khôi phục thẳng tắp bén nhọn lần nữa, hoàn toàn không nhìn ra đã từng bị bẻ cong, khiến hắn hết sức hài lòng.
Nghiêm Phương ở một bên cười nói:
- Hiện tại ta mới hoàn toàn hiểu được chỗ đặc biệt của Ca sa huyền thiết. Nói chung, khi rèn tốt nhất nếu thêm nhiều than, hình thành than thép cao. Tuy rằng độ cứng cao, nhưng dễ dàng bẻ gãy, ngược lại than thép thấp không dễ bẻ gãy, nhưng lại quá mềm yếu. Cho nên bình thường ta dùng cách rèn bao thép, dùng than thép thấp bao quanh than thép cao rèn ra. Như vậy cứng mềm vừa đủ, mà sau khi Ca sa huyền thiết thêm than độ cứng càng cao, lại rất khó bẻ gãy, đây là chỗ đặc biệt của nó.
- Vậy lão trượng làm sao chữa trị được?
Trương Huyễn lại hiếu kỳ hỏi.
Nghiêm Phương cười nói:
- Vốn ta nghĩ dùng phương pháp rèn lại để chữa trị, nhưng làm vậy nhất định phải nung nóng chảy toàn bộ đầu kích rèn lại, không quá thực dụng. Cho nên ta dùng búa nhỏ đập, mấu chốt nhất là không thể làm gãy vân thép bên trong, nhất định phải vừa gõ vừa nghe, cho nên hao phí thời gian hai ngày.
Trương Huyễn biết ông ta vì vậy mà hao phí phần lớn tinh lực, trong lòng hắn cảm kích, liền nói với Uất Trì Cung:
- Lão Úy, giúp ta lấy 50 lượng hoàng kim đến đây!
Uất Trì Cung chạy như bay, Nghiêm Phương cuống quít xua tay:
- Tướng quân, không cần thù lao gì cả, ta đến chữa trị binh khí cho tướng quân không phải là vì tiền.
- Ta biết, bởi vì nó là Ca sa huyền thiết.
Trương Huyễn tiếp nhận một thỏi hoàng kim, cứng rắn đưa cho Nghiêm Phương, cười nói:
- Nhưng nếu không đưa thù lao, lòng ta quả thật rất băn khoăn. Đây là hai chuyện khác nhau, có thể chữa trị binh khí hoàn mỹ như thế, chỉ sợ trong thiên hạ chỉ có mình lão trượng có thể làm được.
Trong lòng Trương Huyễn hiểu được, tuy rằng Nghiêm Phương không phải vì tiền, nhưng con ông ta mở cửa hàng binh khí đấy, người lõi đời như gã sao có thể không nghĩ đến chuyện đó.
Trong lòng Nghiêm Phương cảm động. Mặc dù chỉ là 50 lượng hoàng kim nhưng phần nhân tình này của Trương Huyễn cũng rất sâu nặng. Ông ta ngẫm nghĩ một chút liền bảo con trai lấy từ trong hòm gỗ ra một thanh kiếm, hai tay đưa cho Trương Huyễn nói:
- Đây là thanh kiếm cuối cùng ta tự mình rèn ra từ mười năm trước, vốn ta muốn cất làm kỉ niệm, đã có duyên, ta xin tặng cho tướng quân.
Trương Huyễn có một thanh Lư thị chi đao sắc bén, nhưng duy chỉ không có kiếm. Hắn nhận lấy đánh giá một chút. Chỉ thấy vỏ kiếm được chế từ gỗ tếch, bọc một lớp da Giao Ngư đen, không có bất kỳ trang sức gì, có vẻ vô cùng giản dị, tự nhiên.
Hắn chậm rãi rút kiếm ra, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí đập vào mặt, thân kiếm chỉ dùng thép Ô Tư để tạo ra, mặt trên có hoa văn đặc thù, thân kiếm gần như không sáng bóng, nhưng hàn khí kinh người, mịn nhẵn như nước. Trên thân kiếm có khắc hai chữ toản thể “Chỉ Vũ”.
Trương Huyễn nhẹ nhàng vung lên. Chỉ nghe 'Tạch...!' một tiếng, cọc buộc ngựa thô to như bắp chân lại bị chặt đi một đoạn, dọa hắn nhảy dựng lên. Không ngờ lại sắc bén như vậy, đây mới thực sự là bảo kiếm. Trương Huyễn biết thanh bảo kiếm này ít nhất có giá trị mấy trăm kim, không ngờ ông ta lại đưa cho mình.
Trương Huyễn hết sức cảm động, thi lễ thật sâu:
- Tâm ý của lão trượng, Trương Huyễn vô cùng cảm kích!
Nghiêm Phương cười gật gật đầu:
- Tướng quân là đại tướng mang binh, hy vọng tướng quân có thể hiểu được chân ý của thanh kiếm này. Kiếm không phải để giết người, mà là để dừng võ (Chỉ Vũ).
Nói xong, Nghiêm Phương ôm quyền thi lễ, dẫn theo con trai bước nhanh đến cửa phủ.
Trương Huyễn tiễn Nghiêm Phương ra khỏi cửa chính, nhìn hai cha con bọn họ đi xa, Uất Trì Cung bên cạnh cười nói:
- Tướng quân, thợ rèn chân chính hiểu được phương pháp bao thép trong thiên hạ, tổng cộng chỉ có ba người, ông ta chính là một người trong số đó.
Trương Huyễn gật gật đầu, hắn nhớ kỹ lời này của Uất Trì Cung.
Trương Huyễn xoay người đang muốn quay về phủ. Lúc này, bên cạnh truyền đến một âm thanh rụt rè:
- Xin hỏi, Trương tướng quân ở nơi này phải không?
Trương Huyễn quay đầu lại, thấy là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, bộ dạng cũng thanh tú, mặc một thân váy áo màu lục, đầu chải tóc búi một búi, đôi mắt to toát ra vẻ sợ hãi. Trương Huyễn cười hỏi:
- Trương tướng quân nào?
- Tên là Trương Huyễn!
Trương Huyễn mỉm cười:
- Chính là ta, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Tiểu cô nương nghe nói hắn chính là Trương Huyễn, vội vàng nói:
- Là A Viên nhờ ta đưa một phong thư đến, nói là rất trọng yếu.
Trương Huyễn lập tức đoán được, nhất định là Lư Thanh có tin cho mình, hắn nhìn người qua lại trên đường, liền cười nói:
- Vào trong rồi nói sau!
Trương Huyễn dẫn theo tiểu cô nương vào trong phủ, ngồi xuống ở hoa đàn cười hỏi:
- Là lời nhắn sao?
Tiểu nương vội vàng lấy ra một phong thư đưa cho Trương Huyễn:
- A Viên bị người giám thị, nàng không thể ra khỏi cửa, liền ủy thác ta đưa phong thư này tới. Trương tướng quân, nếu Lư phủ biết ta đem phong thư này tới, ta sẽ bị đánh chết.
- Nghiêm trọng như vậy?
Trương Huyễn cười mở thư Lư Thanh viết cho hắn ra, nhanh chóng nhìn một lần, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hắn ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Nô tì tên là Lê Hương, là hảo bằng hữu của A Viên.
- Lê Hương, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Lê Hương liền đem chuyện hai nhà Thôi Lư sắp làm đám hỏi, bà mối đã tới cửa, sẽ thành hôn trong một tháng tỉ mỉ kể lại một lần, cuối cùng nàng rụt rè nói:
- Phu nhân xuống nghiêm lệnh, nếu ai tiết lộ tin tức, sẽ loạn trượng đánh chết, A Viên nói người sẽ cảm tạ ta, ta...ta mới mạo hiểm đến truyền tin đấy.
Trương Huyễn hiểu được ý tứ của nàng, cười nói:
- Ngươi muốn tiền sao?
Mắt Lê Hương đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Phụ thân ta bị bệnh đã nhiều năm, nợ nần rất nhiều. Hiện tại mỗi ngày đều có người đến nhà đòi nợ, mẹ ta đã sống không nổi nữa rồi.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Trả hết nợ cần bao nhiêu tiền?
- Đại khái...đại khái hai trăm xâu tiền!
Trương Huyễn lấy 20 lượng hoàng kim, đưa cho nàng:
- Đem trả hết nợ đi, tiền dư còn lại liền chữa bệnh cho cha ngươi.
Hai mươi lượng hoàng kim này có thể đổi được 600 xâu tiền, Lê Hương lập tức khóc quỳ xuống:
- Tạ ơn ân cứu mạng của tướng quân!
Trương Huyễn cười nâng nàng dậy:
- Đừng khóc, giúp ta đưa một phong thư cho A Viên, coi như báo đáp ta.
Lê Hương lau nước mắt, gật đầu nói:
- Ta nhất định đưa giúp tướng quân.
Trương Huyễn trầm tư một lát, liền trở về phòng viết một phong thư, đưa cho Lê Hương:
- Giấu kỹ thư, cẩn thận đừng để bị phát hiện.
Lê Hương đem thư giấu trong tóc như trước, nàng lại dập đầu với Trương Huyễn một cái, lúc này mới vội vàng đi.
Đợi tiểu nha hoàn đi xa, Trương Huyễn quay đầu lại nói với Uất Trì Cung:
- Lão Uất, khả năng chúng ta phải rời kinh trước rồi.
Trong lòng Uất Trì Cung hiểu được, y cười gật gật đầu:
- Ta đi tìm tiểu Bùi về.
***
Lúc chạng vạng tối, Trương Huyễn đi tới Bùi phủ, đây cũng là lần đầu tiên Trương Huyễn đến thăm hỏi Bùi Củ sau khi ngoài ý muốn thân cận với Bùi Uẩn.
Đương nhiên, Trương Huyễn có thể lấy cớ tham gia Anh Hùng Hội, không rảnh tới bái phỏng Bùi Củ. Tuy nhiên đây chỉ là lấy cớ, tin tưởng Bùi Củ cũng nắm chắc tâm lý, cho nên trong Anh Hùng Hội Bùi Củ căn bản không lộ diện, cũng không quan tâm đến thứ hạng của Trương Huyễn. Điều này có vẻ hơi không bình thường, dường như là một loại biểu đạt bất mãn của Bùi Củ với Trương Huyễn.
Truy cứu nguyên nhân, cũng không phải Trương Huyễn cự tuyệt ý đồ thông gia của Bùi gia. Trong lòng Trương Huyễn hiểu được, nguyên nhân căn bản là hắn hợp tác với Đậu Khánh, đánh đổ Bột Hải Hội và Nguyên Mân, Bùi Củ không thể không biết.
Sở dĩ Trương Huyễn chưa tới thăm hỏi Bùi Củ, kỳ thật cũng là một loại biểu đạt bất mãn của hắn với Bùi Củ. Bùi Củ quá mức mạnh mẽ cứng rắn, không để ý tới quan hệ rõ ràng giữa lão và mình.
Trương Huyễn rõ ràng cảm giác được, Bùi Củ muốn biến mình thành gia tướng của Bùi gia, giống như Vũ Văn Thái Bảo. Chẳng qua đãi ngộ tốt hơn một chút so với Vũ Văn Thái Bảo, Bùi gia còn cho mình cưới một thứ nữ, để mình trở thành con rể Bùi gia, từ nay về sau bán mạng vì Bùi gia.
Đương nhiên, thông gia cũng là một loại phương thức lôi kéo, Trương Huyễn cũng không phải không hiểu được. Nhưng Bùi Củ không chỉ vì lôi kéo, mà là giữ lấy chính mình. Tỷ như bất mãn mình và Đậu Khánh hợp tác, dường như mình ngoại trừ Bùi gia ra, không thể hợp tác cùng bất cứ kẻ nào khác. Hơn nữa Bùi Nhân Cơ xa lánh Trương Tu Đà, càng làm cho Trương Huyễn hết sức bất mãn với Bùi gia.
Tuy nhiên, bất mãn thì bất mãn, nếu Trương Huyễn đã quyết định rời khỏi kinh thành trước, trước khi đi hắn vẫn phải đến cáo từ Bùi Củ. Hắn có thể giữ một khoảng cách với Bùi Củ, nhưng không thể trở mặt thành thù với ông ta.
Chỉ chờ giây lát trước cửa lớn, Bùi Tín bước nhanh ra đón, chắp tay cười nói:
- Trương tướng quân, đã lâu không gặp.
Trương Huyễn cũng cười nói:
- Thật sự bận quá, hai ngày này mới rảnh một chút.
- Có thể lý giải, chúc mừng tướng quân giành được thành tích tốt!
- Tín công tử cũng biết?
- Đương nhiên biết, Lạc Dương ai không biết, tổ phụ ta hôm qua còn nhắc đến tướng quân.
- Ồ! Không biết lệnh tổ có ở trong phủ hay không?
- Đương nhiên có, tổ phụ đang chờ tướng quân ở ngoại thư phòng, xin mời!
Trương Huyễn biết rằng, dựa vào địa vị và lòng dạ của Bùi Củ, cho dù ông ta bất mãn với mình cũng sẽ không dễ dàng biểu lộ ra. Hơn nữa trên lễ tiết tuyệt đối không nhìn ra thái độ thực sự của ông ta đối với mình.
Cho nên Bùi Củ để tôn tử Bùi Tín ra nghênh tiếp, còn chờ hắn ở ngoại thư phòng, Trương Huyễn cũng sẽ không cho rằng thái độ của Bùi Củ với hắn vẫn như trước.
Bùi Tín mời Trương Huyễn đến ngoại thư phòng, đứng trước cửa bẩm báo:
- Tổ phụ, Trương tướng quân đã đến.
- Mời vào đi!
Trong phòng truyền đến thanh âm của Bùi Củ.
Bùi Tín cung kính khoát tay:
- Mời Trương tướng quân!
Trương Huyễn bước nhanh vào ngoại thư phòng, chỉ thấy Bùi Củ mặc thường phục ngồi đọc sách trước đèn đồng. Hắn vội vàng tiến lên khom người thi lễ:
- Ty chức tham kiến Bùi công!