Đại hội Anh hùng khiến cho từng gia đình trong thành Lạc Dương đều lâm vào mê muội, mỗi người đều đang bàn tán về chuyện này. Tuy rằng Lư phủ là phủ đệ thế gia, gia tộc quan văn, không có nhiều hứng thú với Đại Hội Anh Hùng.
Nhưng tôi tớ Lư phủ đều là người bình thường, mỗi người bọn họ đều trầm mê vì Đại Hội Anh Hùng, thậm chí còn đặt cửa đánh bạc, đánh cuộc ai có thể lọt vào thập cường.
Lúc chạng vạng tối, A Viên chạy tới phòng bếp, tìm đầu bếp Lưu Nhị Cân của Lư phủ:
- Lưu nhị thúc, đại hội anh hùng có tin tức gì không?
Lưu Nhị Cân tuổi chừng hơn bốn mươi, bộ dạng vừa đen lại vừa béo, vẻ mặt dữ tợn. Nhưng tính cách của ông ta lại cực kỳ ôn hòa, hơn nữa thích A Viên. Ông ta cười ha hả nói:
- Không phải hai ngày trước đại hội anh hùng đã kết thúc rồi sao? Sao còn có thể có tin tức gì?
Vẻ mặt A Viên uể oải. Thật ra nàng muốn nghe một chút tin tức của công tử, hai ngày nay thanh danh của công tử như mặt trời ban trưa, mỗi người đều đàm luận về hắn, thật sự làm cho nàng vô cùng đắc ý. Nàng lập tức hữu khí vô lực nói:
- Được rồi! Ta sẽ không hỏi nữa.
Nàng xoay người định đi, Lưu Nhị Cân lại gọi nàng lại:
- A Viên, có tin này ngươi có muốn nghe không, là tin tức về Thanh cô nương.
- Tin gì?
Tin tức của Lư Thanh cũng rất quan trọng với A Viên, nàng lập tức hỏi:
- Nhị thúc nói mau.
- Hôm nay bà mối của Thôi gia tới cửa, chắc ngươi không biết!
- Sao ta không nghe nói gì?
A Viên vẻ mặt ngạc nhiên.
- Bà mối đi từ cửa sau vào phủ, tin tức căn bản không đến được tiền viện, là Tiểu Cầm đến đây lấy tổ yến cách thủy cho phu nhân lỡ miệng nói ra. Nghe nói phu nhân phong tỏa tin tức, không cho bất cứ kẻ nào...
Không đợi Lưu Nhị Cân nói xong, A Viên vội vã xoay người chạy đi:
- Nhị thúc, cảm ơn!
- A Viên! Đừng bảo là ta nói nhé.
Lưu Nhị Cân vội vàng hô to.
- Ta biết rồi!
A Viên chạy đến hậu viện như một cơn gió, nàng cũng không phải đi nói cho Lư Thanh, mà là đi tìm thị nữ Lê Hương. Lê Hương cũng là tiểu nha hoàn hầu hạ Lư phu nhân, chạc tuổi với A Viên, gia cảnh bần hàn, phụ thân bệnh liệt giường nhiều năm, cả nhà phải dựa vào mẫu thân giặt quần áo cho người ta sống qua ngày. Nàng không thể không bán mình cho Lư gia làm nha hoàn. Mấy tháng nay, nàng mượn A Viên không ít tiền mua thuốc cho phụ thân.
Lê Hương thấy A Viên tìm nàng, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nàng sợ A Viên bắt nàng trả tiền.
- A Viên tỷ, ta thật sự không có tiền trả tỷ.
A Viên một tay kéo nàng vào góc, thấp giọng hỏi:
- Ta là hỏi việc bà mối đến cửa!
Lê Hương sợ tới mức cả người khẽ run rẩy, phu nhân đã dặn riêng mọi người, không cho bất cứ ai truyền tin tức cho Thanh cô nương, nếu không sẽ loạn côn đánh chết. Nàng nói cho A Viên, chẳng khác nào nói cho Thanh cô nương còn gì nữa?
- Ta...Ta không thể nói!
A Viên lấy ra một cái túi nhỏ, đổ ra mấy thỏi vàng, ước chừng một lượng, giơ trước mặt nàng, lấy lợi dụ nàng nói:
- Ta biết muội cần tiền gấp để mua thuốc cho cha. Muội nói cho ta biết, thỏi vàng này sẽ tặng cho muội, mặt khác tiền ta cho muội mượn cũng không cần muội trả, thế nào?
Lê Hương nhìn chăm chú vào thỏi vàng trong tay A Viên, nuốt nước miếng. Hôm qua mẹ nàng mới tới tìm nàng, muốn nàng nghĩ cách mượn ít tiền, trong nhà bị người ta ép trả nợ, sống không nổi nữa. Hôm nay nàng đến các nơi đều không vay được tiền, hiện tại không ngờ A Viên lại đồng ý cho nàng hoàng kim, sao nàng có thể không động tâm?
Lê Hương hạ quyết tâm, cầm lấy hoàng kim, thấp giọng nói:
- Vậy ta nói cho tỷ biết, hôm nay Thôi gia nhờ bà mối đến cầu thân, phu nhân đã đồng ý rồi. Hai ngày nữa liền trao đổi hôn thiếp, đưa sính lễ. Ta nghe phu nhân nói với bà mối, hạ tuần tháng ba sẽ tìm ngày lành đón dâu.
Mắt A Viên trừng lớn:
- Nhưng lão gia không ở đây, phu nhân sao có thể đồng ý?
- Nghe nói hôm qua lão gia gửi về một phong thư, hình như lão gia đã đồng ý rồi.
A Viên sợ tới mức ngây dại, Lê Hương lại giữ chặt nàng nói:
- Phu nhân không cho chúng ta tiết lộ tin tức cho Thanh cô nương, ai dám tiết lộ liền đánh chết, tỷ ngàn vạn lần không thể nói là ta nói đấy.
- Ta biết rồi!
A Viên còn đang ngẩn người, Lê Hương thấy trái phải không có người, liền chạy đi như một làn khói. Sau một lúc lâu A Viên mới kịp phản ứng, xoay người chạy như bay đến khuê phòng của Lư Thanh...
Sau khi Lư Thanh từ Thiện Lâm Tự về, Lư phu nhân tức giận cấm nàng đủ thứ, không cho nàng xuống lầu một bước, lại lệnh cho mấy phụ nữ khỏe mạnh ngày đêm canh giữ dưới cầu thang. Vốn ngay cả A Viên cũng không được phép xuống lầu, kết quả Lư Thanh tuyệt thực, bất cứ kẻ nào đưa thức ăn tới nàng cũng không ăn, Lư phu nhân hết cách, chỉ đành đồng ý cho A Viên đưa cơm cho nàng, nhưng không cho A Viên rời khỏi Lư phủ.
A Viên bưng một ly trà tới, ba phụ nữ khỏe mạnh canh giữ dưới cầu thang tránh ra cho nàng một con đường, nhưng ai cũng không thèm nhìn nàng. Đây là lệnh của Lư phu nhân, không cho bất cứ ai nói chuyện với A Viên, nếu không đánh một trăm trượng.
A Viên bưng trà lên lầu, khóe mắt liếc nhanh qua mấy phụ nữ khỏe mạnh phía dưới, đẩy cửa vào phòng.
- A Viên, có tin tức gì không?
A Viên vừa vào cửa, Lư Thanh liền đứng lên, chạy ra đón chào. Bị mẫu thân cấm túc gần mười ngày, thật sự làm cho nàng gầy hẳn đi. Tuy nhiên trạng thái tinh thần của nàng lại không tệ, tràn đầy tin tưởng đối với tương lai của mình.
Tuy rằng nàng bị mẫu thân cấm túc, nhưng không có lúc nào không quan tâm đến tin tức bên ngoài. Hơn nữa nàng quan tâm đến biểu hiện của ái lang ở Anh Hùng Hội, điều đó gần như trở thành trụ cột tinh thần của nàng mấy ngày này.
Hơn nữa, nghe nói ái lang cuối cùng dành được hạng ba Anh Hùng Hội, làm nàng hưng phấn một đêm không ngủ, chỉ hận mình không thể đi đến tửu quán uống rượu chúc mừng ái lang, không say không nghỉ.
- Cô nương, ta mang tin xấu đến!
A Viên vẻ mặt ưu sầu nói.
- Làm sao vậy?
Lư Thanh thấy vẻ mặt A Viên không đúng, trong lòng nàng cũng cảm thấy một tia bất an, vội vàng hỏi han:
- Là Trương tướng quân xảy ra chuyện gì sao?
- Không phải chuyện của hắn, là phiền toái của cô nương!
A Viên kéo Lư Thanh vào buồng trong, thấp giọng kể tỉ mỉ tình hình cho Lư Thanh. Lư Thanh sợ ngây người, sau một lúc lâu, nàng phẫn hận nói:
- Bà ấy muốn bức tử ta sao? Không được! Ta muốn đi tìm bà ấy, hỏi bà ấy có thật sự là mẫu thân của ta hay không?
Lư Thanh rốt cuộc không kìm nổi phẫn nộ trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài. A Viên sợ tới mức vội ngăn nàng lại:
- Cô nương, bình tĩnh một chút, cẩn thận làm hỏng chuyện đấy.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa thật lớn:
- Thanh cô nương, đã xảy ra chuyện gì?
Là thanh âm của phụ nhân trung niên, nhưng thanh âm cực kỳ khàn khàn, tựa như lời nói của nam nhân. A Viên liền tranh thủ mở hé cửa, cười bồi nói:
- Mã bà bà, không có chuyện gì xảy ra cả!
Một phụ nhân đen gầy đứng ngoài cửa, tóc được chải sáng bóng, trên cái mũi dài có một nốt ruồi đen thật lớn, một đôi mắt tam giác vô cùng âm u lạnh lẽo.
Người này tên là Mã Ấu Bà, là nha hoàn hồi môn của Lư phu nhân, bây giờ là bà quản gia nội trạch, làm người chanh chua, ỷ vào chỗ dựa là phu nhân mà ngang ngược trong phủ, mọi người trong phủ cực kỳ ghét bà ta.
Mã Ấu Bà vốn mặt kệ việc Lư Thanh, nhưng bởi vì hai nhà Thôi Lư đã quyết định thông gia, Lư phu nhân lo lắng bên con gái sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên để Mã Ấu Bà đến giám sát nhất cử nhất động của con gái.
Mã Ấu Bà không thèm nhìn A Viên, lại đẩy cửa lớn một chút, tiến vào trong thăm dò, Lư Thanh lập tức giận dữ, đi lên trước nổi giận nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Phu nhân bảo ta đến xem cô nương một chút, có chuyện gì, cô nương có thể nói với ta!
Mã Ấu Bà kiêu ngạo, thậm chí ngay cả Lư Thanh cũng không để trong mắt. Trong lòng Lư Thanh cực kỳ phẫn hận, hung hăng đẩy cửa:
- Nhanh cút ra ngoài!
Cửa phòng kẹp lấy cổ Mã Ấu Bà, đau đến mức bà ta kêu thảm một tiếng, vội vàng rụt đầu lại. Bà ta ôm cổ đi xuống lầu, hung ác ra lệnh với mấy người phụ nữ khỏe mạnh:
- Trông coi nàng thật kĩ cho ta, không những trông coi lầu trên, cửa sổ bên kia cũng phải trông coi, có bất kì dị trạng gì phải lập tức báo cho ta, nếu không cẩn thận cái mạng nhỏ của các ngươi!
Mấy kiện phụ lập tức sợ tới mức vội vàng cúi đầu vâng dạ, lập tức phân ra hai người chạy về phía cửa sổ đằng sau. Mã Ấu Bà cảm thấy chưa đủ người, nhất định phải thêm mấy người nữa để giám thị ngày đêm, bà ta bước nhanh đến viện tử của phu nhân.
***
Ngay lúc Mã Ấu Bà xuất hiện, rốt cuộc Lư Thanh cũng hạ quyết tâm, nàng nhất định phải phản kháng. Nàng không thể bị đưa tới Thôi gia như súc vật, nơi đó đối với nàng còn đen tối hơn cả địa ngục. Nàng tuyệt đối không thể để cuộc đời mình bị hủy hoại vì cuộc hôn nhân thống khổ mà vô cùng đáng hận này.
Lư Thanh viết một phong thư ngắn, giao cho A Viên.
- A Viên, muội nhất định phải nghĩ cách đưa thư này cho Trương tướng quân!
A Viên là một cô bé cực kỳ lanh lợi, nàng biết sau khi Mã Ấu Bà đã đến, mình cũng sẽ bị giám thị. Nàng suy nghĩ một chút, liền cuốn phong thư thành cuộn nhỏ, giấu trên tóc mình, cười hì hì nói:
- Cô nương ngủ trưa đi! Ta đi ra ngoài lập tức trở về.
A Viên bưng khay trà xuống lầu, một kiện phụ lập tức đi cùng nàng. A Viên chỉ cảm thấy nhức đầu một trận. Đây là một chuyện rất phiền phức, bà ta đi theo mình, mình làm sao truyền tin được?
A Viên cất khay trà, lại xoay người chạy đi tìm vài nha hoàn đi chơi, kiện phụ thấy nàng cũng không ra khỏi phủ, liền không đi theo nữa, đứng xa xa bên ngoài phòng hạ nhân chờ.
- A Viên, có chuyện gì!
Lê Hương đang chuẩn bị về đưa tiền cho mẫu thân bị A Viên lôi vào trong phòng, nàng vội vàng la lên:
- Phụ thân đang chờ ta đi mua thuốc đây!
A Viên nhìn thoáng qua xuyên thấu cửa sổ, thấy kiện phụ giám thị mình đứng xa xa ngoài cửa viện, nàng nói khẽ với Lê Hương:
- Có muốn mấy trăm xâu tiền, hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho cha muội không, hơn nữa còn có thể trả hết nợ của nhà muội.
Mắt Lê Hương sáng rực lên, đây chính là chuyện nàng tha thiết mơ ước, nàng liên tục gật đầu, sao nàng có thể không muốn chứ?
- Vậy muội giúp ta đưa một phong thư!