Phí Huyện, lúc này, Tôn Tuyên Nhã đang phải chịu giáo huấn. Gã bố trí hai vạn trọng binh ở Phí Huyện, thề rằng phải bảo vệ cánh cửa phía bắc huyện Lâm Nghi này, đồng thời bổ nhiệm huynh đệ của mình, Tôn Chí An làm chủ tướng của Phí Huyện.
Ngay khi quân Tùy tập trung tại phía bắc huyện Đông An, Tôn Tuyên Nhã cũng tự mình đến Phí Huyện thăm dò để chuẩn bị tình hình chiến tranh. Cho dù Tôn Tuyên Nhã không biết được tình hình quân Tùy chuẩn bị xuôi nam một lần nữa, nhưng Tôn Tuyên Nhã cũng biết, quân Phi Ưng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định vẫn sẽ lại nam chinh.
Trên thành, Tôn Tuyên Nhã đưa mắt nhìn về đồng ruộng mênh mông ở phía bắc, trong lòng lúc này có chút lo lắng. Giống như tất cả các phản tặc, Tôn Tuyên Nhã tuyên bố với bên ngoài mình có hai mươi vạn đại quân, nhưng trên thực tế hơn mười vạn trong số đó đã là người già, phụ nữ và trẻ em, binh lính thật sự chỉ có năm vạn người.
Quân đội của Tôn Tuyên Nhã thua xa so với quân đội hoàn mỹ của Vương Bạc. Không chỉ trang bị lạc hậu mà sức chiến đấu cũng kém hơn nhiều, chỉ có thể dựa vào nhân số đông mà lấn át Vương Bạc một bậc.
Tôn Tuyên Nhã vô cùng lo lắng vấn đề lương thực. Gã phải nuôi hơn hai mươi vạn nhân khẩu, không đủ lương thực luôn là vấn đề khiến gã cảm thấy phức tạp. Hiện giờ, lương thực còn lại đã không còn nhiều nữa, dân thường bắt đầu phải chịu chế độ tiết kiệm khiến cho tiếng oán than dậy đất. Gã cũng không còn cách nào chỉ có thể trông đợi vào lương thực vụ mùa năm nay để giải quyết khẩn cấp. Nhìn thấy một tháng nữa lúa mì sẽ chín, nếu lúc này quân Tùy nam chinh sẽ gây ra phiền toái lớn cho mùa màng.
Lúc này, ở phía sau vang lên giọng nói của huynh đệ Tôn Chí An:
- Ta có việc gấp muốn gặp đại vương!
Tôn Tuyên Nhã vừa quay đầu lại thì thấy huynh đệ Tôn Chí An của gã đang cầm trong tay một phong thư, lo lắng đẩy tên lính đang ngăn mình.
- Để y tới đây!
Tôn Tuyên Nhã bỗng nhiên có dự cảm, có phải là tin tức của quân Tùy không.
Tôn Chí An vội vàng đi lên trước:
- Đại ca, là thư của Vương Bạc!
Tôn Tuyên Nhã không khỏi nhướng mày. Vương Bạc viết thư tới làm gì? Mỗi lần Vương Bạc viết thư hoặc đích thân tới đây đều là yêu cầu mình giết Mạnh Nhượng. Một hai lần gã còn có thể đối phó qua loa, nhưng nhiều lần như vậy khiến cho Tôn Tuyên Nhã cảm thấy căm tức. Mình dùng người như thế nào thì Vương Bạc y quản làm gì, năm lần bảy lượt chạy tới chỗ mình khoa tay múa chân.
Hơn nữa, lần trước Vương Bạc đại thắng quân Tùy khiến cho mọi người đều nói Vương Bạc mới là người đứng đầu quận Lang Gia làm cho Tôn Tuyên Nhã vô cùng ghen ghét. Cho nên, sau khi đại chiến kết thúc, Tôn Tuyên Nhã vẫn không hề liên lạc với Vương Bạc.
Tôn Tuyên Nhã đoạt lấy bức thư trong tay huynh đệ, mở ra, cau mày lại đọc. Sắc mặt của Tôn Tuyên Nhã dần dần thay đổi, bắt đầu trở nên khẩn trương rồi lại cẩn thận đọc lại lần nữa, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra. Quân Tùy không ngờ đã tập kết ở huyện Đông An, hơn nữa bây giờ đã do Trương Huyễn làm chủ tướng.
Tôn Tuyên Nhã đọc lại lần nữa, trong thư không có tin tức chi tiết mà gã muốn biết. Gã lập tức nói với huynh đệ:
- Người đưa thư đâu, dẫn tới gặp ta!
Một lát sau, tên lính đưa thư được đưa tới. Gã quỳ một gối:
- Tham kiến Đại vương!
- Chủ công các người còn có lời nhắn gì không?
- Hồi bẩm Đại vương, còn có một tin mà Chủ công vừa mới nhận được, nhưng vẫn chưa xác định nên Chủ công chỉ nói qua loa. Nếu Đại vương có hứng thú thì có thể nói với Đại vương.
- Tin gì?
Tôn Tuyên Nhã vội hỏi.
- Chủ công nhận được tin tức, quân Tùy bắt đầu xây dựng và sửa chữa thành ở Mông Âm, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Nếu Đại vương có hứng thì có thể phái người đi xem xét thử.
Tôn Tuyên Nhã nhất thời không hiểu được. Quân Tùy xây dựng thành ở Mông Âm làm gì? Tôn Chí An dè dặt nhắc nhở:
- Có thể nào sẽ bỏ trống kho lương đó không?
Tôn Tuyên Nhã lập tức nghĩ đến điều gì, liền ra lệnh:
- Lấy bản đồ tới đây!
Gã thân binh vội vàng trải tấm bản đồ ra trước mặt gã. Tôn Tuyên Nhã nhanh chóng tìm được vị trí của kho lương đó ở Mông Sơn.
Pháo đài tên là Mông Âm Bảo, cách Phí Huyện chưa tới năm mươi dặm, vốn là một thành lũy chắc chắn được xây dựng ở Bắc Tề bốn mươi mấy năm về trước, dùng để tích trữ lương thực. Tuy đã bị bỏ quên nhiều năm nhưng năm đó Bắc Tề dùng đá tảng xanh xây thành bảo nên chỉ cần tu sửa một chút là có thể sử dụng được như trước. Chẳng lẽ quân Tùy lại muốn dùng nơi đó để tích trữ lương thực sao?
Trong lòng Tôn Tuyên Nhã có chút khẩn trương, trầm tư một lát rồi nói với Tôn Chí An:
- Mau chóng phái một đội quân đi xem xét. Nếu có thể thì hãy lập tức phá hủy tòa thành đó.
- Tuân mệnh!
Tôn Chí An lập tức cử thuộc cấp Dương Mãnh dẫn theo hai nghìn quân tiến về phía bắc. Gã vẫn không yên tâm nên tiếp tục dẫn theo năm trăm quân đi theo sau tiếp ứng.
***
Địa hình Phí Huyện phức tạp, phía đông là vùng đồng bằng lớn. Phía bắc cũng là đồng bằng, nhưng càng về phía bắc, địa hình càng cao dần, đồi núi ngang dọc, sau đó liền nhập vào dãy núi Mông Sơn liên miên.
Tôn Tuyên Nhã tìm thấy vị trí của tòa thành ở cách Phí Huyện năm mươi dặm về phía bắc, đúng điểm giao giữa Phí Huyện và Cử Huyện, cũng chính là con đèo cuối cùng ở phía nam của dãy núi Mông Sơn. Qua tòa thành này, địa hình sẽ trở nên bằng phẳng, thậm chí kỵ binh có thể đi được, cho nên vị trí chiến lược của nó vô cùng quan trọng.
Khi Trương Huyễn lần đầu tiên nam chinh quận Lang Gia đã phát hiện ra tòa thành bị bỏ hoang này. Thất bại trong lần nam chinh đầu tiên khiến Trương Huyễn ý thức được, nếu không giải quyết được vấn đề hậu cần thì rất khó tiêu diệt được loạn phỉ ở quận Lang Gia. Vì thế, giá trị chiến lược của tòa thành bị bỏ hoang này lập tức xuất hiện.
Tòa thành ở phía nam của dãy Mông Sơn nên có tên là Mông Âm Bảo, được xây bằng đá tảng xanh của dãy Mông Sơn, Bắc Tề xây dựng năm Thiên Thống. Cho tới nay, suốt năm mươi năm, Bắc Tề xây dựng cải tạo ở quận Gia Lang để tiêu diệt loạn phỉ, nhiều nhất có thể đóng được ba nghìn quân, tích trữ được năm vạn thạch lương thực.
Sau khi Bắc Tề diệt vong, tòa thành này liền bị bỏ hoang. Năm tháng trôi qua, tòa thành cũng đã bị hư hại rất nhiều. Phía trong tòa thành, cỏ dại mọc thành bụi, tường thành cũng đã nhiều chỗ sụp xuống. Nhưng mấy ngày nay, từ khi một đội quân Tùy tới, tòa thành lại được sửa chữa một lần nữa.
Xung quanh tòa thành đều là những tảng đá rất lớn nên khai thác đá vô cùng dễ dàng. Một đội quân Tùy khoảng trăm người đang đục đẽo, vận chuyển đá dưới thành. Từng khối đá xanh được treo trên sườn núi để sửa chữa vách thành.
Cỏ dại bên trong thành đã được dọn sạch sẽ, lộ ra một tảng rêu. Quân Tùy phủ lên trên một lớp đá khiến cho nền trở nên khô ráo, lại xây dựng hơn trăm lều trại cho binh lính.
Ở phía đông bắc của tòa thành là hai kho lương thực được xây dựng bằng những tảng đá lớn, mỗi kho có thể chứa được hai vạn thạch lương thực. Hai vạn thạch lương thực là đủ để bảo đảm cho quân Tùy xuôi nam. Ngoài ra, còn phải sửa lại một kho vật tư, như vậy là một căn cứ hậu cần hùng hậu của quân Tùy đã xuất hiện.
Ở sát tường thành là một cần trục được làm đơn giản bằng gỗ, đang treo từng khối đá lên thành. Những mảng đá vụn được quân lính quét sạch thay bằng những khối đá đã được đục đẽo, dùng vôi và gạo để dính, tường thành vô cùng chắc chắn.
Lúc này, ở trên thành, thiên tướng Lý Thọ Tiết đang nhìn về xa xa phía nam thành. Phía nam thành vốn dĩ đều là những cánh đồng lúa mạch và làng mạc, bây giờ đã bị bỏ hoang cả. Mãi tới ngoài Phí Huyện hơn mười dặm mới có một ít người ở, nhưng mấy hôm trước quân lính đã phát hiện có trinh thám của phản loạn thường lui tới.
Điều này khiến cho Lý Thọ Tiết ít nhiều lo lắng. Quân phản loạn liệu có bắc tiến để quấy rầy mình sửa thành không?
Lý Thọ Tiết là người Liêu Đông, khoảng hơn hai mươi tuổi, có thể nói tiếng Cao Câu Ly một cách lưu loát. Y đi theo Trương Huyễn từ khi ở Trác Quận, đã tham gia tất cả các chiến dịch, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Y biết phải cảnh giới như thế nào. Trên gò núi cách quan đạo hai mươi dặm, Lý Thọ Tiết đã bí mật xây một cột khói báo động, nếu có quân phản loạn tiến về phía bắc sẽ lập tức có khói bay lên báo hiệu.
Đúng lúc này, Lý Thọ Tiết chợt phát hiện ngoài mười dặm có ba cột khói đen bay lên. Đây là báo động nghiêm trọng, chứng tỏ có quân phản loạn trên ngàn người.
- Nhanh chóng ra lệnh cho tất cả huynh đệ lui về thành!
Lý Thọ Tiết lớn tiếng quát.
“Keng… keng… keng!”
Chuông báo động trên thành vang lên, binh sĩ đang khai thác đá ở bốn phía lập tức dừng việc, rút về thành. Cùng lúc đó, cánh cổng thành bằng sắt vừa sửa lại cũng từ từ đóng lại, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ cho quân Tùy lui vào.
Thành tuy vẫn chưa được sửa xong hẳn, nhưng quân Tùy đã sửa chữa những chỗ sụp trước, khiến cho chỗ tường thành thấp nhất cũng tới hai trượng, đủ để ngăn cản đợt tấn công quy mô nhỏ. Quan trọng hơn là, thành được xây dựng ở giữa sườn núi nên dễ thủ mà khó công.
Lý Thọ Tiết quay đầu lại thấy trong thành có hơn trăm lều bạt, lập tức ra lệnh:
- Thu tất cả lều bạt lại, đề phòng quân phản loạn dùng hỏa công!
Binh sĩ thu tất cả lều lại, trong thành lập tức trở nên trống trải. Lúc này, năm trăm binh sĩ đã chạy lên trên thành, sẵn sàng trận địa để đón quân địch.
Sau nửa canh giờ, một đội quân phản loạn xuất hiện cách hơn mười dặm, nhìn như một dấu chấm đen nhỏ trên đường, có vẻ khoảng hơn hai ngàn người. Điều này khiến cho Lý Thọ Tiết thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Lý Thọ Tiết khẽ động, có một ý tưởng. Nếu để cho đoàn quân này cứ như vậy trở về thì cũng quá dễ cho chúng rồi. Y phải cho chúng một đòn nặng nề.
Lý Thọ Tiết lập tức ra lệnh:
- Tất cả binh lính xuống thành, chỉ để lại đội 1 ở lại canh phòng!
Y lại quay lại, chỉ vào mấy trăm thợ thủ công đang tránh trong kho hàng nói:
- Cho tất cả thợ thủ công lên thành!