Dương Mãnh dẫn đầu hai ngàn quân hăng hái hướng về phía Mông Âm Bảo, có thể nhìn thấy tin tức của Vương Bạc cũng không sai. Mông Âm Bảo đúng là đã được sửa chữa, hơn nữa, trên thành còn cắm một lá cờ của quân Tùy, dường như bên trong thành có quân đội đang chiếm giữ.
Dương Mãnh không dám tùy tiện lên núi, nhìn thấy còn cách thành không tới hai dặm nữa, gã khoát tay, toàn quân từ từ dừng lại.
- Đi thám thính một chút!
Hai tên lính trinh thám chạy như bay lên núi. Dương Mãnh lại quan sát tòa thành ở trên sườn núi, vì để vận chuyển lương thực nên đường lên núi có một sườn dốc bằng phẳng vẫn còn chất đầy những tảng đá chưa chuyển xong. Bốn phía không nhìn thấy một lính Tùy hay là thợ thủ công nào, nhưng trên thành dường như có quân lính, nhưng vì địa thế quá thấp nên gã không nhìn thấy tình hình quân lính trên đó.
Một lát sau, hai tên lính trinh thám trở về, báo cáo:
- Khởi bẩm tướng quân, trên thành có khoảng hơn trăm tên lính và mấy trăm thợ thủ công, cổng thành đã đóng, ngoài ra, xung quanh không thấy có quân Tùy nữa.
Dương Mãnh mừng rỡ, hỏi tiếp:
- Các ngươi khẳng định chỉ có khoảng trăm tên lính?
- Tuy chức có thể khẳng định, quả thật chỉ nhìn thấy khoảng trăm tên lính, còn lại ở trên thành đều là thợ thủ công. Nhưng thành đã sửa xong, không có chỗ nào bị sụp nữa.
Dương Mãnh thầm nghĩ: “Xem ra, quân Tùy chỉ có trăm tên lính bảo vệ thợ thủ công sửa thành, đây chính là cơ hội để phá thành.”
Dương Mãnh nhận một nhiệm vụ khác đó chính là phá hủy hoàn toàn tòa thành. Đương nhiên, nếu như quân Tùy cử trọng binh đóng giữ ã cũng không còn cách nào, nhưng hiện giờ chỉ có hơn trăm người, chẳng phải là cơ hội đây sao?
Lúc này Dương Mãnh phát hiện ra cần trục tháp mà đám thợ thủ công bỏ lại ở ngoài thành, lại thấy dưới chân núi có số lượng lớn cây thông đã chặt, vừa cao vừa thẳng, gần đó có một đống đá tảng. Gã không kìm nổi, cười đắc ý:
- Trời cũng giúp ta!
- Lập tức làm thang công thành!
Dương Mãnh dẫn đầu hai ngàn quân, còn đối phương chỉ có trăm người, cơ hội này làm sao ã có thể bỏ qua được. Hai ngàn quân bắt đầu làm những chiếc thang đơn giản. Đặt hai cây gỗ lớn song song nhau, ở giữa đóng các cây gỗ, như vậy là một chiếc thang đơn giản đã được hoàn thành.
Một lúc lâu sau, quân phản loạn đã làm được hơn mười cái thang. Một hồi trống lớn vang lên, quân phản loạn đang ngồi nghỉ ngơi ở dưới chân núi đều đứng dậy, bắt đầu tập kết.
Trên thành, mấy trăm thợ thủ công đã đi xuống, chỉ còn lại một trăm binh lính. Nhưng chín trăm binh sĩ khác lại nấp ở đằng sau lỗ châu mai, tay cầm cung tên, chờ đợi lệnh bắn của chủ tướng.
Trong lòng Lý Thọ Tiết vô cùng khẩn trương. Đây là lần đầu tiên y một mình chỉ huy quân chiến đấu với quân phản loạn. Cho dù chỉ là một cuộc chiến quy mô nhỏ nhưng nếu thất bại, hậu quả rất lớn. Không chỉ phá hỏng kế hoạch nam chinh quận Lang Gia lần này mà đồng thời cũng sẽ tạo ra thương vong nghiêm trọng đối với quân Tùy. Y sẽ trở thành tội nhân của quân Tùy ở Bắc Hải.
Lý Thọ Tiết nhìn chằm chằm quân phản loạn dưới thành. Hai bên tóc mai đã ướt đầy mồ hôi. Lúc này, quân địch dưới thành đã ầm ầm trống trận. Lý Thọ Tiết lồng ngực như muốn nổ tung. Y lại nhìn số quân Tùy ở trên thành. Sự bình tĩnh của quân lính cho y một chút an ủi. Y không ngừng tự nói với mình, đây là một đội quân có tố chất và được huấn luyện, sao có thể không thắng được hai ngàn quân phản loạn chứ?
Mông Âm Bảo không lớn, chu vi chỉ khoảng bốn dặm. Phía đông là vách đá, phía bắc thì dựa vào sườn núi, chỉ có phía nam và phía tây là có thể phát động tiến công.
Quân phản loạn đã bắt đầu tấn công. Chúng khiêng mười chiếc thang công thành, giơ cao tấm chắn, từng bước từng bước đi theo sườn dốc tiến lên phía đông của tòa thành.
- Bắn tên!
Lý Thọ Tiết ra lệnh, hàng trăm binh sĩ hướng về phía con dốc bắn tên. Những mũi tên thưa thớt bắn về phía quân phản loạn. Bắt đầu có những tên bị bắn trúng, ngã sấp xuống kêu gào thảm thiết, lăn lộn xuống núi.
Hơn mười người bị thương không ngăn được quân phản loạn tiếp tục tiến công. Dương Mãnh vung đại đao, hung tợn quát:
- Xuất kích!
- Giết!
Hai ngàn quân giặc reo hò, lao về phía tòa thành. Từng chiếc thang được dựng thẳng đứng lên, càng ngày càng gần với tường thành. Không chỉ có Lý Thọ Tiết mà tất cả binh lính quân Tùy đều khẩn trương. Nếu không phải đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc thì binh lính đều đã không kìm nổi mà đứng lên rồi.
Lý Thọ Tiết gắt gao nhìn chằm chằm vào quân giặc. “Vù!” một mũi tên bắn sượt qua đầu. Lý Thọ Tiết sợ tới mức ngồi xổm xuống.
“Ầm!”
Mấy chiếc thang gần như đồng thời được đặt dựa vào tường thành. Quân phản loạn bắt đầu chen nhau leo lên. Lý Thọ Tiết nhìn đầu thang nhô lên thành, hét lớn:
- Xuất chiến! Xuất chiến!
Lúc này, quân Tùy ngồi xổm phía sau tường thành đều đã đứng dậy, ném từng tảng đá lớn xuống phía dưới. Từng tốp quân phản loạn bị những tảng đá lớn va trúng, lăn lộn té xuống thành. Tên bay như mưa, phóng về phía quân giặc ở dưới thành. Quân địch kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống, thương vong nghiêm trọng.
Trên thành bỗng xông ra dày đặc binh lính, Dương Mãnh cả kinh há hốc miệng. Gã bỗng ý thức được mình đã trúng kế. Trong thành không chỉ có một trăm tên lính, chỉ là quân Tùy đang dụ dỗ mình công thành.
- Lui lại!
Dương Mãnh hét to. Đám quân phản loạn bị dọa đến hồn bay phách lạc, lảo đảo chạy xuống dưới sườn núi. Cả đám đã không còn đi theo đội hình nữa, chen lấn nhau, hỗn loạn vô cùng. Lý Thọ Tiết hô lớn:
- Mở cổng thành, truy sát!
Cổng thành mở ra, một ngàn binh lính quân Tùy lao ra đuổi giết quân phản loạn. Địch chết thây ngổn ngang khắp cánh đồng, máu chảy thành sông. Vô số quân phản loạn quỳ xuống đau khổ xin tha. Quân Tùy vẫn một mạch đuổi giết. Quân giặc chạy trốn bốn phía, rất nhiều kẻ đầu hàng.
Dương Mãnh bị một mũi tên bắn trúng sau vai, sợ tới mức nằm sấp trên lưng ngựa, hốt hoảng chạy trốn. Gã một mạch chạy được hơn hai mươi dặm. Một lát sau có một đám tàn binh lục đục chạy tới. Cuối cùng chỉ còn lại hơn ba trăm tàn quân. Dương Mãnh không khỏi thở dài một tiếng. Gã trở về phải ăn nói thế nào đây?
- Tướng quân, đi về trước đi!
Vài tên thân binh khuyên nhủ:
- Binh lực của chúng ta quá yếu, bị quân Tùy đánh bại cũng là tất nhiên. Đại vương sẽ không trách tội đâu!
Dương Mãnh bất đắc dĩ, đành quay ngựa về phía Phí Huyện. Mũi tên cắm trên người gã cũng chưa nhổ hết, chỉ băng bó đơn giản. Ít nhất cũng phải để Đại vương nhìn thấy thương thế của mình.
Một tốp lính ủ rũ đi về được vài dặm thì gặp một đội quân mấy trăm người, dẫn đầu chính là Tôn Tuyên Nhã. Dương Mãnh sợ hãi, vội vàng nhảy xuống ngựa, phủ phục trên mặt đất.
Tôn Tuyên Nhã nhìn thấy vết thương trúng tên trên lưng gã liền biết đã thảm bại quay về, không khỏi giận dữ, hỏi:
- Có chuyện gì?
Dương Mãnh rơi lệ nói:
- Khởi bẩm Đại vương, trong thành có quá nhiều quân Tùy, ty chức không ngăn cản nổi, thảm bại quay về, xin Đại vương trị tội!
- Có bao nhiêu quân Tùy?
Tôn Tuyên Nhã hỏi tiếp.
Dương Mãnh cúi đầu suy nghĩ. Gã không dám nói đối phương chỉ có hơn một ngàn người. Gã không thể cho Đại vương biết là mình trúng kế.
- Ty chức không biết, có lẽ là mấy ngàn người, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Tôn Tuyên Nhã không phát hiện ra Dương Mãnh đang nói dối. Gã cau mày, có tới mấy ngàn người? Lúc này, Tôn Chí An tiến lên sát tai Tôn Tuyên Nhã, thấp giọng nói:
- Ta nghi rằng, Vương Bạc thật ra biết rất rõ lai lịch của quân Tùy. Gã muốn mượn tay chúng ta để phá hủy Mông Âm Bảo.
Tôn Tuyên Nhã chậm rãi gật đầu. Gã đã có phần hiểu ra. Hiện giờ gần như là không có các đoàn buôn bán, nếu Vương Bạc biết được Mông Âm Bảo đang sửa chữa, vậy thì nhất định là trinh thám của gã phát hiện ra. Quân Tùy có bao nhiêu người, cụ thể đang làm gì, Vương Bạc sao có thể không biết?
Gã lại nói với mình, tình hình không xác định. Điều này chứng tỏ gã muốn dụ dỗ mình phái binh đi đối phó với tòa thành này, là muốn mượn tay mình để đối phó với quân Tùy nam chinh. Tôn Tuyên Nhã hận, nghiến chặt răng. Không ngờ mình lại bị tên khốn Vương Bạc đùa bỡn!
- Đi về trước đã!
Tôn Tuyên Nhã tức giận vung tay, dẫn quân rút về Phí Huyện.
***
Hôm sau, ba nghìn quân Tùy do Trương Huyễn dẫn đầu, hùng hổ chuyển lương thực tới Mông Âm Bảo. Đây là đoàn xe do hơn một ngàn xe lương thực tạo thành, đã điều động đa số xe của Tề Quận và Bắc Hải. Hơn hai ngàn phu xe xuôi nam, mỗi lần có thể vận chuyển được gần năm nghìn thạch quân lương.
Trương Huyễn dẫn đầu đoàn xe chở lương thực đến khiến Mông Âm Bảo trở nên náo nhiệt. Binh lính lợi dụng lăn cây để đẩy xe lương lên sườn núi, đi vào trong thành.
Lý Thọ Tiết quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Trương Huyễn nửa đường đã gặp lính truyền tin của Lý Thọ Tiết, khẽ cười nói:
- Trận chiến hôm qua, Lý tướng quân quả thật đã hữu dũng hữu mưu, đánh rất xuất sắc. Danh tướng cũng chỉ như vậy mà thôi, ta sẽ nhớ công đầu của tướng quân trong cuộc nam chinh này!
Chiến tích của Lý Thọ Tiết được khẳng định, trong lòng vô cùng cảm động, vội nói:
- Ngày hôm qua là lần đầu tiên ty chức tự mình đối phó với quân phản loạn, vô cùng căng thẳng. Thắng được cũng là nhờ may mắn.
Trương Huyễn cười ha hả, không nói thêm nữa mà tiếp tục đi vào trong thành. Uất Trì Cung ở phía sau thấp giọng trách cứ Lý Thọ Tiết:
- Ta đã nói với ngươi rồi, trước mặt tướng quân không cần phải nói những lời sáo rỗng. Lấy một ngàn quân Tùy đánh thắng hai ngàn quân phản loạn, vậy mà còn nói là may mắn. Ngươi sẽ khiến cho người khác chê cười.
Lý Thọ Tiết lập tức tỉnh ngộ, vội vàng đuổi theo Trương Huyễn:
- Khởi bẩm tướng quân, trận chiến hôm qua, chúng ta đã bắt được một ngàn hai trăm tù binh. Các huynh đệ hy sinh ba người, mười bốn người bị thương. Đó là toàn bộ tình hình trận chiến đấu.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Về sau cứ dùng con số mà nói. Có thể khiêm tốn nhưng không thể hàm hồ, hiểu chưa?
- Ty chức hiểu rồi.
Trương Huyễn lập tức nói với Uất Trì Cung:
- Cho các huynh đệ nghỉ ngơi tại doanh trại. Buổi tối hãy thêm hai doanh trại ảo. Tôn Tuyên Nhã nhất định sẽ phái người tới điều tra!