Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 387 - Chương 345: Ngày Càng Rắc Rối

Chương 345: Ngày càng rắc rối
Chương 345: Ngày càng rắc rối

Đêm đến, vài tên kỵ binh thám tử quân phản loạn xuất hiện trên gò núi, ở phía sau bọn họ là một dải rừng thông đen nghịt, gió đông mạnh mẽ, dấy lên từng đợt tiếng gió rít qua rừng thông.

Cả một vùng sáng tỏ dưới ánh trăng, toàn bộ khu vực Mông Âm Bảo có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng điều mà nhóm thám tử chú ý chính là đại doanh quân Tùy dưới chân núi, đại doanh chiếm một khu đất rộng lớn, do ba tòa doanh trại lớn tạo thành, trong mỗi doanh trại đèn đuốc sáng trưng, cao cao ở tháp canh có binh lính trinh sát tuần tra đi qua đi lại, cảnh giác chăm chú quan sát động tĩnh bên ngoài.

Nhìn đến ba tòa đại doanh lớn, ước chừng có gần nghìn đỉnh lều lớn, mấy tên thám tử nhanh chóng tính ra được số lượng binh lực của quân Tùy, bình thường mỗi đỉnh lều lớn chừng mười đến mười lăm người ở, đồng thời khấu trừ đi các lều chứa vật tư lương thảo và lều của sĩ quan quân đội.

Nhưng nếu ở tại Mông Âm Bảo, lương thực vật tư cũng không cần để lại bên trong quân doanh, toàn bộ đều là trướng dùng để ở, cho dù điều kiện quân Tùy tốt, một trướng cũng chỉ có mười người, như vậy quân Tùy có ít nhất vạn quân.

Vài tên thám tử quân giặc đều hít một hơi khí lạnh, chủ lực quân Tùy không ngờ đã tới Mông Âm Bảo, bọn họ không tiếp tục ngu ngốc nữa, mà quay đầu ngựa lập tức đi theo hướng núi Khâu, chạy gấp về Phí huyện.

Thám tử quân phản loạn đoán cứ ba lều lớn thì có hai là để không, bình thường dùng kế tăng bếp hoặc kế không doanh để hư tăng binh lực, mê hoặc quân địch, gia tăng đến hai tòa quân doanh, có nghĩa rằng ba nghìn quân đội của Trương Huyễn trong mắt kẻ thù biến thánh mười nghìn quân, ít nhất khiến quân địch kinh sợ không dám tiến đến tấn công Mông Âm Bảo.

Lần này nam chinh, Trương Huyễn hoàn toàn rút ra được bài học từ lần nam chinh thất bại trước, bọn họ không thể gấp gáp tiến quân, nhất định phải cẩn trọng, xây dựng hậu cần lương thực vững chắc tiếp viện khi trọng yếu.

Đây cũng là nơi địa hình quyết định của quận Lang Gia, trong quận Lang Gia nổi tiếng chính là vùng núi Nghi Mông, dãy núi vắt ngang, năm trăm dặm đều hoang tàn vắng vẻ, giao thông vô cùng bất tiện, đối với vận chuyển lương thực lại càng khó khăn, hơn nữa quân đội trấn giữ lương thực dễ dàng bị quân địch tập kích mai phục tại vùng núi này.

Vì vậy điều tất yếu là phải xây dựng một tòa thành chắc chắn cách phía bắc Phí huyện chừng năm mươi dặm. Có một tòa thành làm hậu cần tiếp tế, liền hoàn toàn giải quyết được chướng ngại địa hình của quận Lang Gia khi quân Tùy nam chinh.

Lần này Trương Huyễn xuất quân nam chinh có chút lo lắng Tôn Tuyên Nhã sẽ dẫn đại quân tấn công Mông Âm Bảo, dù sao Mông Âm Bảo vẫn chưa sửa chữa xong, năng lực phòng ngự còn chưa đủ lớn mạnh. Nhưng chỉ cần đem tòa thành này sửa chữa xong, thì chắc chắn có thể chống đỡ ít nhất vạn quân phản loạn tấn công.

Trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, Trương Huyễn khoanh tay đi qua đi lại, lo lắng tìm kế sách phá địch. Quân Tùy ở Tề quận còn chưa tới quận Đông An, so với kế hoạch ban đầu đã chậm mất ba ngày.

Điều này làm cho trong lòng Trương Huyễn đối với Bùi Nhân Cơ có chút bất mãn. Y đặc biệt nhiệt tình thỉnh cầu mình làm chủ tướng xuất binh, khi nào mình xuất binh, Bùi Nhân Cơ sẽ phái binh lính tới hỗ trợ vào thời khắc mấu chốt. Y chậm chạp làm cho mọi việc càng thêm rắc rối.

Điều này làm cho Trương Huyễn không thể không hoài nghi trong lòng Bùi Nhân Cơ có ý đồ, y có phải muốn cho mình binh bại để y có thể ăn nói với triều đình hay không? Hoặc là y muốn thừa dịp Bắc Hải hư không, bưng bít nơi ở của mình?

Mặc dù Trương Huyễn không muốn lo lắng loại tình huống xấu nhất này, nhưng nếu quân đội của Bùi Nhân Cơ không đến, lần này nam chinh căn bản không có cơ hội thắng.

Đúng lúc này, ngoài trướng vải có binh lính bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, Phòng tham quân đến.

Sao Phòng Huyền Linh lại đến, trong lòng Trương Huyễn liền có cảm giác không ổn, nhất định là có chuyện lớn xảy ra. Nếu không Phòng Huyền Linh sẽ không mình chân trước vừa mới đi, y liền theo sau chạy đến.

- Mau bảo y vào!

Lát sau, Phòng Huyền Linh vội vàng đi vào lều lớn, khom người thi lễ với Trương Huyễn, gấp giọng nói:

- Tướng quân, xảy ra chuyện lớn rồi!

- Xảy ra chuyện gì? Trương Huyễn vội vàng hỏi.

- Bên kia quận Đông Bình truyền đến tin tức, quân Ngõa Cương xuất năm vạn quân đông chinh, đã đánh vào quận Đông Bình!

Trương Huyễn ngây ngẩn cả người, quân Ngõa Cương thật biết nắm lấy thời cơ, ở Thành Châu quân Tùy vừa mới quyết định nam chinh quận Lang Gia, bọn họ liền bắt đầu đông chinh, điều này rõ ràng có sơ hở.

- Vậy tình hình quận Tế Bắc bên kia thế nào rồi?

Phòng Huyền Linh lo lắng nói:

- Quận Tế Bắc bên kia không có tin tức, nhưng ta lo lắng triều đình sẽ truyền lệnh Phi Ưng quân tây tiến ngăn cản quân Ngõa Cương đông chinh, nếu như vậy, ở Lang Gia quận chúng ta sẽ phải một mình tác chiến.

- Hèn chi Bùi Nhân Cơ chậm chạp không chịu phát binh!

Trương Huyễn nghiến răng uất hận nói:

- Chẳng lẽ y đã nhận được ý chỉ của triều đình?

- Triều đình sẽ không thể nào phản ứng nhanh như thế, nhưng có thể là Bùi Nhân Cơ nghĩ rằng triều đình sẽ phái y tây tiến, hoặc là y sợ người Ngõa Cương nhân cơ hội tấn công Thanh Châu, cho nên không chịu phát binh đến quận Lang Gia.

Trương Huyễn trầm mặc, khoanh tay trong đại trướng đi qua đi lại, bây giờ trong tay hắn chỉ có sáu nghìn quân, dùng sáu nghìn quân để tiêu diệt loạn phỉ ở quận Lang Gia là điều vô cùng khó khăn, nếu Bùi Nhân Cơ thất tín, vậy chẳng phải mình cũng có thể rút quân về quận Bắc Hải sao?

Phòng Huyền Linh thấp giọng khuyên nhủ:

- Tướng quân, việc này không thể kích động, chúng ta chỉ có sáu bảy ngàn quân, quân phản loạn ở quận Lang Gia gấp mười lần chúng ta, cho dù quân giặc chỉ thủ không đánh, chúng ta cũng không thể hạ được thành, trước tiên rút về huyện Đông An, chờ tình hình sáng tỏ rồi quyết định.

Trương Huyễn trầm tư một lát, rốt cục gật đầu, bảy nghìn quân này là căn cơ của hắn, hắn không thể mạo hiểm căn cơ của mình.

- Truyền Uất Trì Cung nhanh chóng đến gặp ta!

Lát sau, Uất Trì Cung vội vàng tới, hướng Trương Huyễn thi lễ nói:

- Tướng quân có chuyện gì tìm ta vậy?

Trương Huyễn chậm rãi nói với y:

- Sáng mai ta sẽ đi theo xe lương thực trở về huyện Đông An, ngươi hãy dẫn ba nghìn quân đóng ở Mông Âm Bảo, Mông Âm Bảo là địa điểm mấu chốt mà chúng ta cướp được ở quận Lang Gia, sự tình quan trọng, ta phải giao nó cho ngươi rồi, ta không cần biết ngươi thủ được bao lâu, nhưng phải chờ đến khi ta báo ngươi mới có thể rút quân.

Uất Trì Cung yên lặng gật đầu, bộ dạng nặng nề, Phòng Huyền Linh bên cạnh lại nhắc nhở:

- Uất Trì tướng quân, Mông Âm Bảo một khi sửa chữa xong sẽ trở nên rất khó tấn công, quân phản loạn sẽ trăm phương nghìn kế dụ dỗ ngươi đi ra ứng chiến, đây chính là phương pháp duy nhất bọn chúng có thể làm để cướp lấy tòa thành này, hy vọng tướng quân nhớ kĩ!

- Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, ta xin ghi nhớ!

***

Sáng sớm hôm sau, Trương Huyễn dẫn đầu một ngàn quân đội bảo vệ xe lương thực rời khỏi Mông Âm Bảo, cùng lúc đó, Uất Trì Cung cũng đem ba tòa đại doanh rút vào bên trong, y tự mình đốc công, chỉ huy binh lính và thợ tăng giờ làm việc xây dựng tòa thành, y hy vọng có thể sửa chữa xong tòa thành trong vòng mười ngày.

Hai ngày sau, Trương Huyễn quay trở về huyện Đông An, khi cách huyện Đông An còn hai dặm, Bùi Hành Nghiễm liền phi ngựa ra đón, y ở trên ngựa chắp tay thi lễ:

- Ty chức tham kiến tướng quân!

Trương Huyễn thấy Bùi Hành Nghiễm có tâm sự nặng nề, liền hỏi y:

- Nguyên Khánh, đã xảy ra chuyện gì?

- Tần Dụng đến rồi, dẫn đầu ba nghìn quân, vừa mới đến ngày hôm qua!

Trương Huyễn và Phòng Huyền Linh liền nhìn nhau, quả nhiên không ngoài dự tính của bọn họ, Bùi Nhân Cơ lật lọng, không hề phái mười nghìn quân đến, mà là để cho Tần Dụng dẫn ba nghìn quân đến cho có lệ.

Bùi Hành Nghiễm lại lấy ra một phong thư đưa cho Trương Huyễn:

- Đây là thư phụ thân ta viết báo tướng quân tin tức.

Trương Huyễn mở thư ra nhìn một lần, trong thư Bùi Nhân Cơ biểu hiện rất áy náy, giống như lúc trước hắn đoán, hoặc là lo lắng triều đình phái bọn họ xuất binh ứng chiến quân Ngõa Cương đông chinh, hoặc là sợ hãi quân Ngõa Cương thừa dịp Tề quận binh lực nhỏ yếu nhân cơ hội thâu tóm Thanh Châu, tin cuối cùng ám chỉ với Trương Huyễn, Ngõa Cương đông chinh và Bột Hải hội có quan hệ trực tiếp, mà Thanh Châu trước đây chính là trung tâm Bắc Tề, ngụ ý rằng, mục đích chân chính của quân Ngõa Cương thật ra là Thanh Châu.

Trương Huyễn xem thư xong, tiện tay đưa cho Phòng Huyền Linh, hắn thấy vẻ mặt áy náy của Bùi Hành Nghiễm, biết y là vì việc phụ thân nuốt lời mà áy náy, liền cười vỗ vai y:

- Ta không trách phụ thân của ngươi, thực ra ông ấy làm rất đúng, một khi quân Ngõa Cương thừa dịp hai quận Bắc Hải và Tề quận hư không xâm chiếm, gốc rễ của chúng ta đều bị nhổ sạch sẽ, điều này không phải trách nhiệm của ông ấy, chỉ có thể nói rằng cục diện vô cùng phức tạp.

Trương Huyễn an ủi khiến trong lòng Bùi Hành Nghiễm dễ chịu hơn một chút, y lại nói với Trương Huyễn:

- Cha ta còn nói, ông ấy đã dùng phi ưng truyền tin cấp báo cho triều đình ở Giang Đô, hy vọng triều đình có thể cho chúng ta một thái độ rõ ràng.

- Ta cũng hy vọng có thể thấy được thái độ rõ ràng của triều đình, ban đầu là triều đình yêu cầu chúng ta tấn công quận Lang Gia, nếu chúng ta đánh được một nửa, triều đình lại thay đổi thái độ, muốn chúng ta rút quân đánh Ngõa Cương, chúng ta chịu không nổi loại dày vò này, vì vậy phương pháp tốt nhất bây giờ chính là án binh bất động.

Đang nói, phía trước lại có một đội nhân mã chạy tới, cầm đầu là một tiểu tướng, chính là Tần Dụng, y thật xa vui mừng phất tay hô:

- Nhị thúc!

Trương Huyễn cũng rất thích thiếu niên chất phác này, tuy rằng không phải Tần Quỳnh xuất binh đến, nhưng trên thực tế Tần Dụng đến rất tốt, mình không cần lo lắng vấn đề chỉ huy, Trương Huyễn khẽ cười nói:

- Phụ thân ngươi sao không tới?

Tần Dụng lén lút liếc qua Bùi Hành Nghiễm, thấp giọng nói với Trương Huyễn:

- Phụ thân bảo ta nói với Nhị thúc, do thương thế chưa lành, nhưng trên thực tế là đại soái không cho phụ thân ta đến đây, vì vậy phụ thân liền để ta đến thay ông ấy.

- Ngươi tên tiểu tử thối, bán rẻ đại soái.

Trương Huyễn gõ đầu y một cái, cười mắng.

- Nhưng ta không muốn lừa gạt Nhị thúc!

- Tốt lắm, ta đã biết, về thành trước rồi nói sau.

Mọi người vừa cười vừa nói đi tới thị trấn Đông An.

Bình Luận (0)
Comment