Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 388 - Chương 346: Tình Thế Bắt Buộc

Chương 346: Tình thế bắt buộc
Chương 346: Tình thế bắt buộc

Lương quận, cũng chính là vùng từ Khai Phong đến Thương Khâu ngày nay, tầm quan trọng giống như vùng Hà Lạc của Trung Nguyên, năm vạn quân Ngõa Cương thế như chẻ tre, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã chiếm lĩnh quận Tế Âm và quận Đông Bình, mấy nghìn quân Tùy vô cùng sợ hãi.

Quân Ngõa Cương cũng rất nhanh chóng mở rộng, từ lúc xuất chinh năm vạn quân đã khuếch trương lên tám vạn quân, hơn nữa sau khi đánh hạ quận Đông Bình lại lấy được lượng vũ khí lớn, làm cho trang bị của quân Ngõa Cương càng trở nên mạnh mẽ.

Ngựa của quân Ngõa Cương không dừng vó, đại tướng quân địch Địch Nhượng dẫn đầu chạy như gió lốc về phía nam, càn quét Lương quận, gần ba ngày sau, quân Ngõa Cương thắt chặt bao vây Tống Thành huyện – quận trị của quận Lương.

Tống Thành huyện có năm nghìn quân thủ giữ, chủ tướng là Chúc Thanh Vân, quan đảm nhiệm chức Hổ Bí Lang tướng, nhưng Chúc Thanh Vân cũng không phải trực thuộc triều đình, cấp trên của y là Thông thủ Huỳnh Dương - Tuân Vương Dương Khánh.

Dương Khánh có hơn ba vạn tinh binh, trong đó hai vạn quân trấn giữ quận Huỳnh Dương, là quân đội bên ngoài của đông đô Lạc Dương, mặt khác một vạn hai nghìn quân đội tách ra đóng quân ở Đông quận, quận Đông Bình, quận Tế Âm và Lương quận, ngoài quận Huỳnh Dương thì Lương quận là nơi trọng yếu, có năm nghìn quân đội.

Lúc này binh lính trong Tống Thành huyện tuy rằng loạn thành một bầy nhưng dân chúng của Tống Thành huyện lại bình tĩnh lạ thường, ngay tại vài ngày trước Tống Thành huyện còn bộc phát phong trào cướp gạo, bị quân đội trấn áp, mười mấy người cầm đầu bị mang ra xử trảm.

Trên đường cái tất cả đều yên tĩnh, mấy tháng thiếu lương thực kéo dài đã khiến dân chúng kiệt sức, một đấu gạo đã tăng tới 800 tiền, từng nhà không thể không bớt ăn bớt mặc sống qua lần thiên tai này.

Nhưng đây chỉ là dân chúng bản địa tự cứu mình, còn hơn mười vạn dân đói từ Lương quận và các nơi đến, đấu gạo 800 tiền không khác giết người, dân đói phải vơ hết gia sản bán đi, thậm chí bán con cái, chỉ mong được một ít lương thực cứu sống.

Vì vậy khi quân Ngõa Cương đánh tới, quân Tùy sợ đến mức luống cuống tay chân, nhưng dân chúng bản địa và dân đói lại không có bao nhiêu thể hiện căm thù quân địch, rất nhiều người còn hi vọng quân Ngõa Cương có thể phá thành, có thể mở ra nhà kho cứu tế nạn dân.

Trên đầu thành, Chúc Thanh Vân nhìn đại quân Ngõa Cương đóng quân không thấy điểm dừng ở bên hai bờ kênh Thông Tế. Trong lòng y lo lắng vạn phần. Tống Thành là một tòa thành lớn, chu vi thành trì lên đến ba mươi dặm, có sáu cửa thành, ít nhất cần mấy vạn quân mới đủ để phòng ngự. Mà hiện giờ năm ngàn quân trong tay y căn bản không đủ phòng thủ, mà chỉ đủ để giữ gìn trị an.

Thái Thú Lương quận Hà Tán đứng bên cạnh nhìn Chúc Thanh Vân sầu lo, y liền an ủi:

- Ta đã phái người đi tám trăm dặm tới Giang Đô nhanh chóng báo tin, Lương quận là nơi Thánh Thượng đi về phải đi qua, ta tin rằng Thánh Thượng nhất định sẽ phái binh đến phản kích. Chúng ta cần giờ là phòng thủ vững sáu bảy ngày, viện quân nhất định sẽ tới.

Chúc Thanh Vân cười khổ một tiếng. Chính mình rõ ràng còn phải phòng thủ sáu bảy ngày, chỉ cần quân Ngõa Cương tấn công thành thì một ngày cũng không thủ được. Tuy nhiên quân Ngõa Cương hình như cũng không có chuẩn bị vũ khí tấn công thành, bọn họ đang chế tạo vũ khí ngay tại chỗ. Có lẽ bây giờ mình chỉ còn hai ba ngày.

- Đã không kịp trông cậy vào triều đình rồi, chỉ có thể xem Dương Nghĩa Thần ở gần nhất có thể xuất viện binh giúp chúng ta không, ta đã phái người đi đến chỗ Dương Nghĩa Thần cầu cứu rồi. Chỉ mong y có thể đến kịp.

Nói đến đây, Chúc Thanh Vân hướng Hà Tán nói:

- Mặt khác ta nghĩ nên nhắc nhở sứ quân một chút, tốt nhất là có thể mở nhà kho lấy lương thực cứu tế nạn dân, binh lực hiện tại của ta đã không thể duy trì trật tự an ninh ở đây, một khi dân đói lại gây rắc rối, chỉ sợ sự tình sẽ gây ra động tĩnh lớn.

Hà Tán vẻ mặt ảm đạm nói:

- Trong nhà kho tổng cộng chỉ có không đến hai nghìn bao lương thực, làm sao đủ để cứu tế nạn dân? Nếu cứu tế nạn dân, dân bản địa phải làm sao bây giờ?

Hà Tán là Thái Thú một quận, đương nhiên y không hy vọng phát sinh dân biến, y thật cẩn thận nói:

- Nhà kho ở Biện Thủy thật ra có mấy vạn bao lương thực, không biết tướng quân…..

- Tuyệt đối không được!

Sắc mặt Chúc Thanh Vân lập tức biến đổi, đè lại chuôi kiếm lớn tiếng quát:

- Nhà kho Biện Thủy là kho luonwg lệ thuộc trực tiếp Binh bộ, mặc dù đang ở trong Tống Thành huyện, nhưng đó là quân lương, ai dám tự tiện mở nhà kho?

Có lẽ cảm thấy thái độ của mình quá mức nghiêm khắc, y dịu giọng đi một chút:

- Hà sứ quân đừng nói giỡn, dù cho ta mười lá gan ta cũng không dám mở nhà kho Biện Thủy.

Hà Tán thở dài:

- Nếu quân Ngõa Cương phá được Tống Thành huyện, những lương thực này cũng không được đảm bảo, còn không bằng trước tiên lén chia cho dân, miễn cho bị quân Ngõa Cương cướp đi.

Chúc Thanh Vân trầm tư một lát, vẫn kiên quyết lắc đầu:

- Ta tự thấy không đảm đương nổi hậu quả này, kho thóc quân đội không được dùng để cứu tế nạn dân, đây là ý chỉ của thiên tử, ta không dám kháng chỉ, xin sứ quân thứ lỗi!

Nói xong, y xoay người bước nhanh xuống thành, Hà Tán nhìn theo bóng lưng đã đi xa của y, không khỏi lắc lắc đầu, cúi đầu thở dài một tiếng. Từ Chúc Thanh Vân không chịu kháng chỉ có thể thấy, một khi thành bị phá, Chúc Thanh Vân sẽ lập tức rút quân chứ không cùng quân giặc tử chiến, sẽ đem mấy chục vạn dân chúng Tống Thành dâng cho loạn quân Ngõa Cương.

***

Phía bắc Tống Thành huyện hơn mười dân đói tụ họp, vùng này địa thế trống trải, có miếu thổ địa, có sàn đấu võ, có trường học, nhưng lúc này tất cả các chỗ trống đều chật ních người từ Lương quận trốn tới, bọn họ dùng vỏ cây, đá và bùn đất dựng lều đơn sơ, nhẫn nhịn chịu đói, ngóng chờ cứu trợ.

Nơi duy nhất cung cấp lương thực cho bọn họ là một ít gia đình giàu có ở đầu đường phát cháo, hoặc là bắt chuột, lột vỏ cây ăn đỡ đói.

Một sương phòng bên trái miếu thổ địa, không khí âm u, một đống lửa lúc sáng lúc tối nhập nhòe cháy, có người không ngừng ném một hai cây củi vào, ở cạnh phía tây có một lão già tóc bạc dáng người nhỏ gầy đang ngồi, chuyên chú nhìn chằm chằm đống lửa đến xuất thần.

Ở hai bên lão già, mười mấy nam nhân làm thành một vòng, bọn họ đang thương lượng phương án cướp lương thực, mười mấy người này đều là dân đói ở các huyện đề cử ra đại biểu, đây là lần thứ ba bọn chúng tụ hội, bởi vì rất nhiều nhà cũng đều cạn lương thực, nguy cơ thiếu lương thực đã không thể chịu đựng được.

- Lão Lâm, hôm nay ngươi đi nhà kho của quan phủ, trong nhà kho hiện có bao nhiêu lương thực?

Lão già hỏi một nam tử trung niên.

Nam nhân trung niên thanh âm khàn khàn hạ giọng nói:

- Nhà kho quan phủ cũng không còn nhiều lương thực lắm, ta ước chừng nhiều nhất là hai nghìn bao, nhiêu đây không đủ chúng ta nuôi sống vợ con, cần phải đi nhà kho Biện Thủy.

- Nhưng nhà kho Biện Thủy rất nhiều binh phòng ngự!

- Không! Không! Không!

Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay:

- Ta đã xác nhận qua rồi, cửa chính phụ cận nhà kho Biện Thủy chỉ không tới năm mươi quân coi giữ, ở bên trong cũng không có trinh sát tuần tra, khi tất cả quan binh đều lên trên thành, chính là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta.

- Lâm đại ca nói đúng!

Một nam tử trẻ tuổi nói:

- Nếu chúng ta còn không hạ thủ, một khi quân Ngõa Cương vào thành, lương thực ở nhà kho Biện Thủy đều sẽ thành quân lương của chúng, sẽ không tới phiên chúng ta, chúng ta nhất định phải nhanh chóng hành động!

Lúc này, mười mấy ánh mắt của bọn họ đều nhìn vào lão già ở giữa, lão già tên là Tưởng Bách, con lão là người cầm đầu trong lần đoạt lương thực trước, bất hạnh bị quan binh giết chết, khiến lão bị đả kích trầm trọng, nhưng lão mới là đầu lĩnh của dân đói, trong dân đói rất có uy danh.

Tưởng Bách chậm rãi nói:

- Chỉ sợ chúng ta bị giám thị, một khi chúng ta có động tĩnh, quan binh sẽ lập tức tới trấn áp.

Người đàn ông giọng khàn khàn nói:

- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, đại thúc, chúng ta còn bó tay bó chân, nhất định sẽ bị chết đói!

- Đúng! Dù sao cũng là một lần chết, không bằng chết vì đoạt lương thực, để người nhà chúng ta được sống.

Mấy người bên cạnh ai ai cũng sục sôi tinh thần, dùng nắm tay đánh xuống mặt đất, hận không thể lập tức hành động, Tưởng Bách khoát tay:

- Mọi người nghe ta nói hết đã!

Trong sương phòng yên tĩnh lại, hơn mười ánh mắt đều chăm chú nhìn vào Tưởng Bách, Tưởng Bách không chút hoang mang nói:

- Ta không phải nói không đi đoạt lương thực, nhưng phải bàn bạc sách lược một chút, như thế nào mới có lợi? Làm cho quan binh không thể đối phó với chúng ta, mọi người hiểu không?

Tất cả mọi người đều trầm mặc, Tưởng Bách liếc mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói:

- Nếu quân Ngõa Cương vây khốn ở bên ngoài, chỉ cần để quân Ngõa Cương biết trong thành xảy ra biến cố, ta nghĩ quân Ngõa Cương sẽ nhân cơ hội tấn công, quan binh sẽ không thể để ý đến chúng ta.

- Ý của đại thúc là, chúng ta ra ngoài truyền tin sao?

- Truyền tin ngược lại không cần thiết, quân Ngõa Cương sẽ không tin tưởng chúng ta, ý của ta là ở trong thành tạo ra việc lớn, ví dụ như châm một mồi lửa đốt quận nha và Phật Quang tháp, ngọn lửa ngút trời nhất định sẽ khiến quân Ngõa Cương chú ý, nói không chừng bọn họ sẽ ngay lập tức công thành.

- Đại thúc nói rất có lý, quận nha và Phật Quang tháp cách nhà kho Biện Thủy khá xa, rất có thể sẽ dẫn quan binh đi xa, đây quả là biện pháp tốt!

Tưởng Bách gật gật đầu nói:

- Mấu chốt là phải nhanh, lần đoạt lương thực này, nam nhân xông lên trước, nữ nhân ở đằng sau tiếp ứng, người già và trẻ nhỏ không được tham dự, cuối cùng mọi người đều có phần, các vị thấy sao?

Đây cũng là một điều quan trọng, nếu không đoạt được lương thực, mẹ góa con côi sẽ chết đói, mọi người thương lượng một chút, tất cả đều tỏ vẻ đồng ý.

- Đại thúc, khi nào thì bắt đầu hành động?

Nam nhân giọng nói khàn khàn hỏi.

Tưởng Bách nhìn về phía mọi người, thấy mọi ánh mắt đều lộ ra khát vọng, lão liền cười nói:

- Nếu tất cả mọi người đều không chờ đợi được, vậy tối nay chúng ta động thủ!

Bình Luận (0)
Comment