Phật Quang tháp là thời Bắc Tề xây dựng tu sửa, cũng là công trình cao nhất ở Tống Thành huyện, cao tới tám trượng, kết cấu giống một cái cây, cũng là dấu hiệu của Tống Thành huyện, ở trong Bạch Vân tự, nằm ở cửa tây Tống Thành huyện.
Trong màn đêm, mười mấy tên nam tử trèo tường lẻn vào Bạch Vân tự, việc này ở Tống Thành huyện nhìn đã quá quen thuộc, dân đói vì tìm thực vật thường xuyên tụ tập thành đoàn vào chùa chiền, đạo quán, chỉ binh sĩ tuần tra mới có thể ngăn cản, nhưng bây giờ trong Tống Thành huyện đã không còn binh lính tuần tra, dân đói lại không kiêng nể gì, luôn đi trộm đồ, thậm chí còn xông tới cả nhà dân.
Nhưng những người dân đói này đột nhập vào Bạch Vân tự không phải vì lương thực, bọn họ đến thẳng Phật Quang tháp, trực tiếp xông vào nơi lưu giữ kinh văn. Chỉ trong chốc lát, trong Phật Quang tháp khói nổi lên dầy đặc, ngọn lửa từ tầng hai tầng ba tỏa ra, nhanh chóng lan tràn lên phía trên.
Mấy chục dân đói thấy lửa cháy mãnh liệt, hốt hoảng trèo tường mà chạy, lúc này, mười mấy tăng nhân trong chùa vội vàng chạy ra, hô to cứu hỏa, trụ trì chùa gấp đến độ dậm chân, kinh văn cất giữ vài chục năm đều giấu ở trong tháp, như thế này là hoàn toàn hết rồi.
Ngay tại lúc lửa bốc cháy trên Phật Quang tháp, trong quận nha cũng bùng lên hỏa hoạn, lửa cháy ngút trời, dân chúng ở xung quanh đều mang theo thùng gỗ tới cứu hỏa, nhưng thế lửa quá lớn, căn bản không thể dập được.
Chủ tướng quân Tùy Chúc Thanh Vân đang đi tuần tra ở trên thành Bắc, bỗng nhiên có binh lính hô to:
- Tướng quân, bên trong thành xảy ra hỏa hoạn lớn!
Chỉ thấy bên trong thành một đông một tây, quận nha và Phật Quang tháp khói đặc mù mịt, ánh lửa ngút trời, chiếu sáng cả nửa Tống Thành huyện. Chúc Thanh Vân không khỏi ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên của y chính là quân Ngõa Cương phải chăng có nội ứng định công thành, y xoay người nhìn ra ngoài thành, chỉ thấy đại doanh quân Ngõa Cương ngoài thành vẫn đen kịt một mảng, mà công trình ở bên kia vẫn đèn đuốc sáng trưng, vô số thợ thủ công vẫn đang bận rộn chế tác vũ khí công thành.
Quân Ngõa Cương ở ngoài thành không có dấu hiệu công thành, Chúc Thanh Vân càng thêm hoang mang, chẳng lẽ trận lửa lớn trong thành không phải tín hiệu tiến công của quân Ngõa Cương?
Đúng lúc này, một gã nha dịch chạy tới, thở hồng hộc nói:
- Tướng quân, việc lớn không tốt rồi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Sứ quân bảo ta đến báo cho tướng quân, nhà kho Biện Thủy bị hàng loạt dân đói công phá. Dân đói bắt đầu cướp lương thực rồi!
Ánh mắt Chúc Thanh Vân bỗng dưng trừng lớn. Giờ y mới hiểu được vấn đề, hóa ra lửa lớn bên trong thành là do dân đói châm để đoạt lương thực, y gấp đến độ dập chân:
- Theo ta đi xuống!
Chúc Thanh Vân dẫn đầu một ngàn binh lính chạy vào trong thành. Lửa giận trong lòng y đang dâng cao vạn trượng, dù đã chém đầu hơn mười mấy người cũng không hù dọa được dân đói. Xem ra mình đã quá nhân từ rồi, nhất định phải giết, không được lưu tình chút nào mà giết hết loạn dân này.
Nhà kho Biện Thủy ở thành nam là một nhà kho rộng mấy trăm mẫu, bốn phía có tường cao bao vây. Do hơn mười kho hàng lớn tạo thành, có thể cất giữ đến một trăm ngàn bao lương thực.
Bởi vì kênh Thông Tế của Tống Thành huyện là nơi vận chuyển trọng yếu, triều đình vì đảm bảo quân đội và Hoàng Đế Dương Quảng xuôi nam về Giang Đô liền xây dựng kho lương tại đây, trong đây vốn có khoảng tám vạn bao lương thực. Khi Tùy Đế Dương Quảng xuôi nam mang đi năm vạn bao lương thực, hiện tại trong kho hàng chỉ còn ba vạn bao, Dương Quảng từng hạ chỉ, chỗ lương thực đó là quân lương Kiêu Quả quân, không cho phép quan địa phương sử dụng.
Nhưng ý chỉ của Dương Quảng lúc này đã không thể dùng, mấy vạn thanh niên cường tráng của dân đói đã phá tường thành kho hàng, từ tứ phía ùa vào, đem từng bao lương thực khiêng ra khỏi nhà kho, ở phía sau, vô số phững phụ nữ giúp sau xe tiếp ứng, các nàng năm sáu người đỡ một xe, đem xe lương thực vận chuyển về thành bắc, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Trong bóng đêm, kho hàng rộng mấy trăm mẫu đất, vô số bóng người di chuyển, dày đặc như kiến bò, dân đói đổ lên đoạn tường vây, mấy vạn dân đói đối mặt với lương thực chồng chất trong kho hàng, ánh mắt đều đỏ, bọn họ liều lĩnh vận chuyển lương thực ra bên ngoài, trong kho hàng loạn thành một đoàn.
- Đừng cướp!
Tưởng Bách Lý quơ hai tay lớn tiếng quát to:
- Mỗi người khiêng một bao lập tức rời đi!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng hò hét và tiếng kêu thảm thiết, một tên thiếu niên hoảng sợ chạy vào hô lớn:
- Quan binh đến rồi!
Tất cả mọi người trong kho hàng sợ đến mức ngây dại cả người, lúc này Tưởng Bách Lý hô lớn:
- Đói chết cũng chết, liều mạng với bọn chúng!
- Liều mạng với bọn chúng!
Một nhà kho vũ khí được mở ra, mấy nghìn kiện đao mâu rơi vào tay dân đói, bọn họ phẫn nộ mà hô to, vung chiến đao, trường mâu về phía quan binh đánh tới, trên đường cái, hơn một vạn dân đói cầm mộc côn, cuốc và đao mâu cùng binh lính quân Tùy hỗn chiến, sương máu tràn ngập khắp nơi, tứ chi bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên, tiếng la vang dội cả huyện thành.
Đúng lúc này, ngoài thành bỗng nhiên truyền đến tiếng trống long trời lở đất:
- Đông! Đông! Đông! Quân Ngõa Cương phát hiện trong Tống Thành huyện hỗn loạn, bắt đầu nhân cơ hội công thành, trên tường thành càng thêm rối loạn.
Trong thành xảy ra hỗn chiến trên đường, mấy trăm dân đói mở cửa phía nam, Đơn Hùng Tín dẫn đầu một đội kỵ binh từ ngoài thành vọt vào, tay mỗi người cầm một cây đuốc.
- Thành bị phá rồi! Quân Ngõa Cương đã giết vào trong!
Trên thành quân Tùy vạn phần sợ hãi, tất cả đều chạy trốn tứ phía, quân Ngõa Cương công thành đã không còn phòng ngự, từng nhóm nhảy lên đầu thành.
Lúc này, Chúc Thanh Vân cũng nhìn thấy cửa thành phía nam có mấy trăm kỵ binh Ngõa Cương đang giết vào, y kinh hãi, hồn bay phách lạc, hét lớn:
- Truyền mệnh lệnh của ta, nhanh chóng rút quân về cửa thành phía tây!
- Lui binh!
Chúc Thanh Vân quay đầu ngựa chạy về phía tây thành, binh lính đang chiến đấu kịch liệt cùng dân đói cũng dừng lại, tất cả đều hướng cửa thành phía tây mà rút.
Quân Ngõa Cương chủ yếu vây quanh hai cửa nam bắc của thành, ngoài bắc thành quân Ngõa Cương do Địch Nhượng tự mình dẫn đầu, nam thành thì do Đơn Hùng Tín phụ trách tấn công, mặt khác mưu sĩ Vương Nho Tín đề nghị Địch Nhượng xuất binh ra cửa thành đông tây, chỉ cần quân Tùy rút lui, phá Tống Thành huyện dễ như trở bàn tay.
Trong Tống Thành huyện đã loạn thành một bầy, quận nha và Phật Quang tháp ngọn lửa vẫn như trước hừng hực thiêu đốt, dân đói ở nhà kho Biện Thủy hốt hoảng chạy trốn, mấy vạn dân đói trả một cái giá lớn, chết mấy trăm người, mới chiếm được hơn phân nửa lương thực ở nhà kho Biện Thủy, dân đói lui lại vì quân Ngõa Cương từ cửa thành nam bắc giết vào bên trong.
Cùng lúc đó, Chúc Thanh Vân dẫn mấy nghìn quân Tùy từ cửa thành phía tây rút về thị trấn, hướng nam đã lui hết, Thái Thú Hà Tán không rõ tung tích, quân Ngõa Cương bắt đầu đánh chiếm Tống Thành huyện, đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.
***
Quân Ngõa Cương đối với việc chiếm lĩnh Tống Thành huyện là bước khởi đầu đi đến chiếm lấy toàn bộ Lương quận, ngắn ngủi trong năm ngày, quân Ngõa Cương đông chinh liền chiếm giữ được nhiều quận huyện lớn, liên tiếp chiếm Đông quận, quận Đông Bình, quận Tế Âm và Lương quận, khiến thiên hạ chấn động.
Quân Ngõa Cương không chỉ chiếm lĩnh phần lớn những nơi giàu có và đông đúc, làm cho binh lực tăng nhanh, quan trọng hơn là quân Ngõa Cương cắt đứt đường đi của hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng trở về kinh, thế cục đột nhiên trở nên căng thẳng.
Giang Đô chính là Dương Châu ngày nay, là kinh đô thứ hai chỉ sau tây kinh Trường An. Sở dĩ Giang Đô được đề cao lên địa vị kinh thành thứ hai, đó là vì thiên tử Dương Quảng đã không tách ra. Sau khi quân Tùy bình định phía nam, thống nhất thiên hạ, để dung hợp sự chia cách mấy trăm năm của nam bắc, Tùy Văn đế Dương Kiên lệnh cho Thế tử Dương Quảng định cư lâu dài ở Giang Đô, vậy mà thấm thoắt đã gần mười năm.
Cá nhân Dương Quảng đối với Giang Đô còn đầy tình cảm, mặt khác, vì coi trọng phía nam, đề cao địa vị phía nam, Dương Quảng liền đem quanh bờ Giang Bắc - Giang Đô thiết lập nên đô thành phía nam của Đại Tùy, trải qua mười mấy năm vất vả xây dựng, Giang Đô đã trở thành nơi giàu có phồn hoa và đông đúc nhất Giang Nam.
Lúc này, toàn bộ triều đình đều đã theo Dương Quảng tuần tra về phía nam đến Giang Đô, không chỉ có triều đình, còn có vợ con quan lại, bọn họ ngồi mấy ngàn thuyền lớn, thuyền rồng cùng mười vạn đại quân hộ vệ trùng trùng điệp điệp đi tới Giang Đô, Giang Đô vốn phồn hoa giàu có và đông đúc càng trở nên náo nhiệt thêm.
Nhưng triều đình bởi vì chuyện quân Ngõa Cương đông chinh trở nên đặc biệt căng thẳng, thần hồn nát thần tính, các đại thần đều cùng nhau ký vào một bản tấu, yêu cầu nhanh chóng xuất binh tiêu diệt quân Ngõa Cương đang kiêu căng bệ vệ.
Trên quảng trường trước cung điện Phượng Nghi ở Giang Đô, Bùi Củ đang vội vàng đi đến cửa chính, ở Giang Đô đã nhận được cấp báo từ Trung Nguyên một thời gian, nhưng quân đội và Binh bộ vì việc xuất binh cãi vã không ngớt, thiên tử Dương Quảng cũng ngày ngày trầm mặc, đối với việc này chưa tỏ thêm thái độ gì.
Bùi Củ tuy rằng đã sớm nhận được tin báo của Bùi Nhân Cơ, nhưng y cũng vẫn giấu kín không báo, y là lão già xảo quyệt, y biết rằng ở trong chuyện này, càng tỏ thái độ muộn càng chiếm ưu thế, y tin tưởng thánh thượng nhất định sẽ chủ động hỏi mình.
- Bùi công xin dừng bước!
Phía sau truyền đến giọng nói của một quan viên, Bùi Củ liền quay đầu lại, hóa ra là Vương Thế Sung, mấy ngày nay Vương Thế Sung ở Giang Đô báo cáo công tác là sắp xếp của Bùi Củ, làm cho Phi Ưng quân nam chinh Lang Gia quận đã không còn nỗi lo về sau.
- Hóa ra là Vương đại tướng quân.
Bùi Củ híp mắt cười hỏi:
- Là thánh thượng triệu kiến Đại tướng quân sao?
- Thánh thượng không có triệu kiến ty chức, ty chức chỉ muốn tìm một cơ hội nói lời xin lỗi với Bùi Công, ty chức tuyệt đối không có ác ý nhằm vào Bùi soái, việc ở Tề quận lần trước, là do ty chức nóng vội, suy xét không chu toàn.
Vương Thế Sung không thể nghi ngờ là một người có đầu óc tỉnh táo, y không để Bùi Nhân Cơ ở trong lòng, nhưng vẫn không dám đắc tội với Bùi Củ ở sau lưng Bùi Nhân Cơ, từ lần đến Giang Đô báo cáo công tác này y có thể nhìn ra được, Bùi Củ đối với thánh thượng có ảnh hưởng rất lớn, không phải là người y có thể đắc tội, vì vậy Vương Thế Sung luôn tìm cơ hội xin lỗi.
- Ha hả! Chỉ là chút chuyện nhỏ, ta đã sớm quên, hơn nữa thánh thượng cũng không truy cứu, ta còn so đo làm gì, Đại tướng quân không cần vì thế mà áy náy.
- Bùi công thật sự là Tể tướng có thể chèo chống, ty chức thụ giáo!
Vương Thế Sung thi lễ thật sâu, liền cáo từ rời đi. Bùi Củ nhìn bóng lưng đi xa của y, không khỏi hừ lạnh một tiếng.