Phượng Nghi điện ở bên ngoài ngự thư phòng của thiên tử, là nơi thiên tử lâm thời triệu tập quan quân đến nghị sự công việc quan trọng, mặc dù là nơi quân thần cùng bàn bạc với nhau, nhưng được sự chấp thuận của văn võ quan lớn cùng trao đổi sự vụ trọng đại, cho dù có tranh cãi ngất trời Dương Quảng cũng không hỏi đến.
Lúc này, Đại tướng quân Vân Định Hưng đang cùng Binh bộ thượng thư Vệ Huyền cãi vã đến đỏ mặt tía tai, mặc dù trước đây Vân Định Hưng là nhạc phụ của thái tử Dương Dũng, nhưng y luôn có cách luồn cúi, dựa dẫm vào Vũ Văn Thuật để duy trì, lại lần nữa lấy được tin cậy của hoàng đế Dương Quảng, tiến thân làm đến Tả Đồn Vệ đại tướng quân.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu được, Vân Định Hưng chỉ là một con chó nghe lời của Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật bởi vì sức khỏe không tốt nên rất ít vào triều, thực tế Vân Định Hưng chính là người phát ngôn ở trong triều của Vũ Văn Thuật.
Vân Định Hưng và Vệ Huyền như trước tranh luận việc tiêu diệt quân Ngõa Cương, tiêu diệt quân Ngõa Cương tất nhiên là ý chung của mọi người, nếu không tất cả mọi người đều không thể về nhà, chỉ có điều ai là người xuất binh, ý kiến của Binh bộ và quân đội hoàn toàn trái ngược nhau.
Vân Định Hưng đương nhiên không thể thay thế quân đội, nhưng ở một mức độ nào đó y nói lên tiếng lòng của rất nhiều tướng quân trong quân đội, người nào tạo nghiệt thì người đó đi giải quyết.
Quân Ngõa Cương phát triển lớn mạnh là do ai tạo nghiệt? Tự nhiên Thông thủ Huỳnh Dương - Tuân Vương Dương Khánh phải gánh chịu, quân Ngõa Cương đông chinh là nơi ai cai quản, cũng chính là Tuân Vương Dương Khánh, vì vậy các tướng quân nhất trí cho rằng, phải là do Dương Khánh dẫn quân đi tiêu diệt quân Ngõa Cương, mà không phải là bọn họ đi thu thập cục diện cho Dương Khánh.
Nhưng Binh bộ lại kiên trì cho rằng binh lực của Dương Khánh quá yếu, hơn nữa y tuổi tác đã cao, lại không am hiểu binh pháp đánh giặc, nếu y bị quân Ngõa Cương đánh bại, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
- Vệ thượng thư luôn cho rằng Tuân vương điện hạ không có khả năng đánh giặc, ta liền không hiểu, Vệ thượng thư rốt cuộc có chứng cớ gì, hình như Tuân Vương điện hạ cũng chưa từng đánh giặc nhỉ!
- Chính bởi vì y chưa từng đánh giặc nên chúng ta mới lo lắng, Đại tướng quân biết một khi y chiến bại hậu quả là gì không?
Vệ Huyền vừa mới nói tới đây, phía xa xa trong đại điện truyền tới một giọng nói âm u lạnh lẽo:
- Trẫm cũng muốn biết hậu quả là gì?
Hóa ra là hoàng thượng Dương Quảng đi ra, vài tên đại thần liền vội vàng khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Các ngươi cãi vã để cho người khác khó xử.
Dương Quảng liếc qua phía ngoài đại điện, mọi người lúc này mới phát hiện Bùi Củ đang đứng bên ngoài đại điện.
Vệ Huyền áy náy nói:
- Lão thần thực có lỗi!
Dương Quảng khoát tay rồi hướng về phía Bùi Củ đang đứng ngoài điện có chút do dự nói:
- Nếu Bùi công đã đến, cũng cùng vào đi!
- Ha hả! Vi thần có chút đường đột.
Bùi Củ cười đi vào nội điện.
Dương Quảng ngồi ở thiên điện, lại phái người đi gọi vài tên trọng thần vào. Không lâu sau, Ngu Thế Cơ, Tô Uy, đám người Tiêu Vũ cũng nghe triệu vội vàng chạy tới. Ngay cả Vũ Văn Thuật cũng ôm bệnh mà tới. Dương Quảng cũng không có triệu y, nhưng y luôn cảm thấy mình nhất định phải tham dự, mọi người ngồi xuống hai bên thiên điện.
Dương Quảng liếc mắt nhìn về phía Vệ Huyền:
- Vừa rồi Vệ thượng thư nói Tuân vương chiến bại hậu quả rất nghiêm trọng. Lời này trẫm có chút không hiểu, thượng thư có thể nói lại lần nữa cho trẫm một chút không.
Vệ Huyền đứng lên thi lễ nói:
- Khởi bẩm bệ hạ. Vi thần nói như vậy là vì lo lắng cho an toàn của nhà kho Hưng Lạc!
Nhà kho Hưng Lạc ở trong quận Huỳnh Dương, là kho lúa lớn nhất Đại Tùy, bên trong cất giữ trên triệu bao lương thực. Sắc mặt Dương Quảng hơi đổi, lại nói:
- Tại nhà kho Hưng Lạc có hơn mười nghìn quân đội đóng giữ. Hơn nữa còn có quan đạo hiểm yếu Hổ Lao trấn giữ, cái đó và Tuân vương có liên quan sao?
- Bệ hạ! Tuân vương trấn thủ Trung Nguyên, không chỉ có phụ trách Đông quận, Lương quận và những nơi khác được an toàn. Một khi y bị đánh bại, quân Ngõa Cương thuận thế xuôi nam, Dĩnh Xuyên, Tương Quốc, hai quận đều không được đảm bảo, toàn bộ Trung Nguyên đều sẽ rơi vào tay quân Ngõa Cương, đến lúc đó binh lực quân Ngõa Cương tăng cường lên đến hơn mười vạn, lương thảo không đủ, dĩ nhiên sẽ chủ ý đánh chiếm nhà kho Hưng Lạc, Hổ Lao mặc dù hiểm trở nhưng làm sao chống đỡ được mấy chục vạn đại quân tấn công, vi thần lo rằng đến lúc đó, không chỉ không giữ được nhà kho Hưng Lạc, mà đến cửa chính phía Đông của kinh thành cũng bị mở ra.
Câu nói sau của Vệ Huyền khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hồn khiếp vía, mặc dù có điểm không thể tưởng tượng được, nhưng suy nghĩ lại một chút, quả thật rất có thể xảy ra, dù sao Lạc Dương cách Hổ Lao quan không quá trăm dặm đường đi, mất đi Hổ Lao, Yển Sư liền khó bảo đảm an toàn, một khi Yển Sư bị chiếm lĩnh, cửa đông Lạc Dương thật sự sẽ bị mở ra.
Lúc này, Vân Định Hưng cả giận nói:
- Quân Ngõa Cương đã ở Đông quận gây sóng gió nhiều năm, vì sao quân đội không bình định chúng, tùy ý để chúng phát triển an toàn, trách nhiệm này do ai gánh vác?
Mặc dù Vân Định Hưng không nêu tên, nhưng chính là chỉ ra trách nhiệm của Binh bộ và Tuân vương Dương Khánh.
Dương Quảng có chút bất mãn liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói:
- Đại tướng quân, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, việc này để sau hãy nói, bây giờ là lúc thảo luận vấn đề tiêu diệt quân Ngõa Cương như thế nào, mặc dù chỉ là loạn phỉ, nhưng cũng không thể khinh địch, tạm thời gọi chúng là quân Ngõa Cương, mọi người phải hiểu là tất cả đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, chủ động vì giang sơn xã tắc Đại Tùy cùng san sẻ, mà không phải chỉ suy xét đến lợi ích của mình.
Dương Quảng bất mãn đối với Vân Định Hưng khiến cho Bùi Củ lập tức tóm được thái độ của Thánh Thượng, y ý thức được thực ra Thánh Thượng đang ủng hộ Binh bộ.
Bùi Củ cười khẽ nói:
- Bệ hạ, lão thần có một đề nghị.
Dương Quảng gật gật đầu,
- Bùi công mời nói!
Bùi Củ đứng lên chậm rãi nói:
- Vân đại tướng quân cho rằng Tuân vương trấn thủ Trung Nguyên, thì càng hiểu biết tình huống của quân Ngõa Cương, vì vậy Đại tướng quân đề nghị để Tuân Vương đi tiêu diệt quân Ngõa Cương, ý nghĩ cũng không sai nhưng đã hoàn toàn đem quân Ngõa Cương giao cho Tuân Vương, mạo hiểm thật quá lớn, chính như Vệ thượng thư nói, một khi Tuân Vương binh bại sẽ gây nguy hiểm cho nhà kho Hưng Lạc, thậm chí cả Lạc Dương, vì vậy lão thần đề nghị nên là hai bên cùng đánh….
Không đợi Bùi Củ nói xong, Ngu Thế Cơ liền ở một bên lạnh lùng nói:
- Trái cũng không được, phải cũng không được, Bùi thượng thư quả thực rất biết cân bằng!
Bởi vì Vương Thế Sung và Bùi Nhân Cơ có xung đột, Ngu Thế Cơ và Bùi Củ trước đây vẫn tồn tại mâu thuẫn đã dần dần công khai, bọn họ đấu phá với nhau cũng là chuyện bình thường, Bùi Củ đề nghị đi ở giữa hai bên liền bị Ngu Thế Cơ mỉa mai vì hai bên đều không thể đắc tội.
Tiêu Vũ bên cạnh bất mãn trừng mắt nhìn Ngu Thế Cơ, bây giờ đã là lúc nào mà y còn muốn tranh đấu tư lợi, y cũng rất cao giọng nói:
- Bệ hạ, vi thần tán thành phương án của Bùi công, chỉ dựa vào mình Tuân Vương là điều không thể, triều đình nhất định phải phái thêm một đội binh khác phối hợp cùng Tuân Vương chiến đấu.
Dương Quảng trầm tư một lát, lại hỏi Bùi Củ:
- Kế hoạch cụ thể của Bùi công là như thế nào?
Ngu Thế Cơ thấy Thánh Thượng có hứng thú với phương án của Bùi Củ, trong lòng y lạnh lùng hừ một tiếng, liền không lên tiếng nữa.
Bùi Củ thi lễ thong thả nói:
- Lão thần đề cử Trương Tu Đà dẫn một đội quân bắc thượng nghênh chiến với quân Ngõa Cương, mặt khác Thánh Thượng cũng lệnh cho Tuân Vương điện hạ dẫn quân tiến công quân Ngõa Cương ở Đông quận, quân Ngõa Cương hai mặt đều có địch, nhất định bị đánh bại!
Dương Quảng mừng rỡ, phương án này đang giống ý y, y lại hỏi:
- Các vị ái khanh còn có…. bổ sung thêm gì hay không?
Lúc này, Ngu Thế Cơ liếc mắt qua Vũ Văn Thuật một cái, Vũ Văn Thuật lập tức hiểu ý, run rẩy nói:
- Bệ hạ, lão thần cũng có một chút bổ sung.
Vũ Văn Thuật lưng cũng đã gù, thân thể vô cùng yếu ớt, ông ta cơ bản chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng, hôm nay vừa lúc đến triều bái phòng* nhận được tin của Ngu Thế Cơ y liền vội vàng chạy đến điện Phượng Nghi.
*Phòng nghỉ của quan lại trước khi thiết triều
Tuy thân thể Vũ Văn Thuật yếu ớt, nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo, ông ta hiểu được ý tứ của Ngu Thế Cơ, y muốn mình hủy đi kế sách của Bùi Củ, dĩ nhiên, Vũ Văn Thuật cũng có quyết định của riêng mình.
- Vũ Văn đại tướng quân có bổ sung gì không?
- Phương án của Bùi công về phía triều đình rất tốt, lão thần hoàn toàn tán thành, nhưng theo góc độ nhà binh đánh giặc mà suy xét, phương án của Bùi công có chút thiếu sót, nếu ở đông lộ bổ sung thêm một đội quân, như vậy thật viên mãn.
Bùi Củ biến sắc, y bỗng nhiên hiểu được Vũ Văn Thuật muốn nói cái gì?
Dương Quảng cực kỳ có hứng thú, vội vàng nói:
- Vũ Văn Đại tướng quân mời nói tiếp.
- Lão thần đề nghị Thông thủ Tề quận Bùi Nhân Cơ dẫn Phi Ưng quân theo đông tuyến tiến quân tấn công quận Tế Âm và Đông Bình, Trương Tu Đà từ nam diện tiến quân tấn công Lương quận, Tuân Vương theo tây tuyến tiến quân tấn công hang ổ quân Ngõa Cương, như thế này liền tạo thành thế công hình tam giác hỗ trợ lẫn nhau, vô cùng kiên cố.
Bùi Củ không hi vọng Bùi Nhân Cơ bị cuốn vào trong lần tiêu diệt quân Ngõa Cương này, y vội vàng nói:
- Bệ hạ, Bùi Nhân Cơ phải tiêu diệt loạn phỉ ở quận Lang Gia, sợ rằng khó có thể thoát ra.
Y vừa dứt lời, Vũ Văn Thuật liền cười mờ ám nói:
- Loạn phỉ ở quận Lang Gia giao cho Trương Huyễn suất quân đi là được rồi, chỉ là hai khu hại dân hại nước, cần gì huy động nhiều nhân lực?
Đây mới là mục đích thật sự của Vũ Văn Thuật, điều quân đội của Bùi Nhân Cơ đi, làm cho một mình Trương Huyễn đi đối mặt với hai đội quân loạn phỉ ở quận Lang Gia, tốt nhất là Trương Huyễn có thể chết trong tay loạn phỉ.
Tô Uy vẫn không nói gì, lúc này chậm rãi nói:
- Binh lực của Trương Huyễn không nhiều lắm, bắt hắn đối mặt với sáu bảy vạn quân loạn phỉ, việc này dường như hơi quá sức.
Vũ Văn Thuật cười ha hả:
- Tô tướng quân có điều không biết, tinh binh hiện tại không nhiều, lúc trước Trương Tu Đà chỉ có một vạn quân đội đã tiêu diệt được hơn mười vạn loạn phỉ của Vương Bạc, Trương Huyễn cũng từng lấy mấy nghìn quân toàn diệt tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng, bọn loạn phỉ này bất quá cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, lão thần tin tưởng, Trương tướng quân nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của mọi người, tiêu diệt được loạn phỉ quận Lang Gia.
Tiêu Vũ cũng cảm thấy không ổn, từ bắc diện nam chinh quận Lang Gia quá khó khăn, Trương Huyễn sẽ rất bị động.
Nhưng Dương Quảng không cho bọn hắn cơ hội, y lúc này quyết đoán nói:
- Làm việc chỉ sợ là nói suông, trẫm quyết định nghe theo phương án của Vũ Văn Đại tướng quân, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Trương Tu Đà dẫ ba vạn quân bắc thượng Lương quận, Dương Khánh và Bùi Nhân Cơ hai bên theo đông tây hai đường tiến quân, nhất định phải tiêu diệt loạn phỉ Ngõa Cương cho trẫm!
Nói xong, Dương Quảng trực tiếp đứng lên trở về ngự thư phòng, không để ý đến các đại thần trong điện, trong đại điện bàn luận sôi nổi, Vũ Văn Thuật cười đắc ý nhìn Bùi Củ đang được Vân Định Hưng đỡ đi khỏi đại điện.
Tô Uy đi đến trước mặt Bùi Củ, cười cười nói:
- Thực ra ta thấy để Nhân Cơ đi đánh quân Ngõa Cương cũng không tệ.
Bùi Củ thở dài:
- Chỉ có điều áp lực của Trương Huyễn quá lớn, Tô tướng quốc không nhìn ra có người muốn mượn đao giết người hay sao?
Tô Uy dĩ nhiên biết Bùi Củ đang ám chỉ Vũ Văn Thuật, y bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:
- Chỉ là tâm ý Thánh Thượng đã quyết, rất khó có thể thay đổi.
Lúc này, Bùi Củ nhìn thoáng qua bóng lưng của Ngu Thế Cơ, y càm thấy cần thiết phải nhắc nhở lại Thánh Thượng một chút.