Trong ngự thư phòng, Dương Quảng bưng chén trà nóng hổi lên uống một ngụm, ông ta nhìn Dương Đàm đang vùi đầu phê duyệt tấu chương phía xa, trong lòng cảm thấy vui mừng khó tả. Đứa con cả sớm qua đời là một đả kích nặng nề với ông ta, nhưng sự trưởng thành của mấy tôn tử, đã trở thành niềm an ủi và hi vọng lớn nhất của ông.
Hơn nữa, hôm nay cuối cùng cũng tìm được phương pháp tốt nhất để tiêu diệt loạn phỉ Ngõa Cương, tâm tình ông ta cực kỳ tốt.
- Bệ hạ!
Một gã hoạn quan đến bên cạnh ông ta, thấp giọng bẩm báo:
- Bùi thượng thư cầu kiến.
- Cho y vào!
Bình thường Bùi Củ cầu kiến Dương Quảng đều không cự tuyệt. Nguyên nhân rất đơn giản, ông ta cho Bùi Củ đặc quyền trực tiếp tiến kiến không cần bẩm báo, nhưng Bùi Củ vẫn tôn trọng ông ta như cũ, mỗi lần đến đều cầu kiến trước, Dương Quảng dĩ nhiên cũng không cự tuyệt.
Không bao lâu sau, Bùi Củ vội vàng đi vào ngự thư phòng, khom người thi lễ:
- Lão thần tham kiến bệ hạ!
- Bùi Công ngồi đi.
Dương Quảng mời Bùi Củ ngồi xuống, lại tươi cười hỏi han:
- Bùi Công tìm trẫm có chuyện gì không?
- Vẫn là về chuyện xuất binh quét sạch Ngõa Cương vừa rồi.
- Ồ...
Trên mặt của Dương Quảng hơi có chút mất tự nhiên, ông ta đã đưa ra quyết định, không muốn sửa lại, nhưng Bùi Củ lại cố tình tìm đến mình, khiến trong lòng ông ta hơi không hài lòng.
- Bùi Công cảm thấy tam lộ xuất binh có gì không ổn sao?
- Tam lộ xuất binh thì không có vấn đề, nếu bệ hạ đã quyết định, lão thần cũng không phản đối nữa. Lão thần chỉ lo lắng về quận Bắc Hải và quận Tề.
Dương Đàm ngồi ở một góc bỗng nhiên dừng bút lại, y nghe được một địa danh mẫn cảm.
- Quận Tề và quận Bắc Hải có vấn đề gì?
Dương Quảng lạnh lùng hỏi.
- Bệ hạ, Bùi Nhân Cơ tây công Ngõa Cương, Trương Huyễn nam chinh Lang Gia quận, Thanh Châu tất nhiên trống không. Vi thần lo lắng việc Vương Thế Sung vượt biên đoạt dân lại phát sinh lần nữa, làm cho Bùi Nhân Cơ và Trương Huyễn không chiến mà thua.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Bùi Củ ngầm thở dài, Thánh Thượng thật sự không để chuyện này trong lòng, ông ta vội vàng nói:
- Bệ hạ, người nhà tướng sĩ đều ở quận Tề và quận Bắc Hải. Vương Thế Sung đoạt vợ con các tướng sĩ, tướng sĩ đang tác chiến ở tiền phương có thể không tan tác sao?
Sắc mặt Dương Quảng trở nên khó coi dị thường, sau một lúc lâu nói:
- Chuyện này trẫm sẽ an bài tốt, Bùi Công không cần lo lắng, lui xuống trước đi!
Bùi Củ hiểu rất rõ Dương Quảng, Dương Quảng nói mình sẽ an bài tốt, rất có thể ông ta căn bản không để trong lòng. Bất đắc dĩ, Bùi Củ chỉ đành nhìn Dương Đàm thật sâu, khom mình thi lễ:
- Lão thần cáo lui!
Bùi Củ lui xuống, Dương Đàm cũng rốt cuộc không kìm nổi, y lấy từ trong tấu chương ra một phần báo cáo của Tiêu Hoài Tĩnh viết, đi đến trước mặt tổ phụ quỳ xuống:
- Khẩn cầu tổ phụ xem phần báo cáo này của Tiêu giám quân.
Dương Quảng kinh ngạc liếc mắt nhìn trưởng tôn một cái, nhận lấy tấu chương. Ông ta không phê bình trưởng tôn tự tiện tham dự quân chính. Ông ta biết cháu mình điềm đạm, chắc chắn, nếu đã đưa ra cuốn tấu chương này, bên trong tất nhiên có ngụ ý. Hơn nữa ông ta vẫn luôn chờ đợi báo cáo của Tiêu Hoài Tĩnh về việc Vương Thế Sung cướp dân lần trước.
Dương Quảng chậm rãi lật xem tấu chương, càng xem càng kinh tâm. Trong đó Tiêu Hoài Tĩnh viết Vương Thế Sung suất quân giết qua Hoàng Hà, dẫn binh đánh cướp huyện Chúc A và huyện Lâm Ấp. Dưới ngòi bút của Tiêu Hoài Tĩnh, chuyện này như đầy máu tanh: “Quân Tùy phá thành mà vào, gian dâm cướp đoạt, toàn thành đại họa, đến ác như loạn phỉ cũng cảm thấy mặc cảm. Thần từng đi đến Chúc A, sự phồn vinh ngày trước đã bị thiêu rụi hết, chỉ còn lại vườn tàn tường đổ, vô cùng thê thảm...”.
Ở cuối báo cáo của Tiêu Hoài Tĩnh cũng nhắc tới nội chiến của Trương Huyễn và Vương Thế Sung. Ba trăm binh lính của Vương Thế Sung tiến vào huyện Lâm Tể gian dâm cướp bóc, Trương Huyễn suất quân đuổi tới, ba trăm binh lính kia bị giết sạch.
- Phanh!
Dương Quảng ném thật mạnh báo cáo lên bàn, giận không kìm được nói:
- Quân đội của trẫm không ngờ lại tự giết lẫn nhau, chúng còn để trẫm trong mắt không?
Dương Đàm sợ tới mức cuống quít quỳ xuống:
- Hoàng tổ phụ, nếu không có quân đội của Vương Thế Sung đốt giết cướp đoạt, cũng sẽ không có quân đội Thanh Châu phản kháng. Hơn nữa trong báo cáo của Tiêu giám quân nói Trương Huyễn chỉ bắt họ lại, những binh lính làm ác này là do dân chúng tức giận đánh chết, xin hoàng tổ phụ minh giám!
Dương Quảng tức giận đi qua đi lại trong phòng. Nhắc nhở của Bùi Củ ông ta không để trong lòng, nhưng sự thật Tiêu Hoài Tĩnh miêu tả lại làm cho ông ta rung động. Quân đội của Vương Thế Sung gian dâm cướp bóc khiến ông ta không thể chấp nhận, hai chi quân đội tự giết lẫn nhau càng làm cho ông ta tức giận vạn phần.
Thật lâu sau, Dương Quảng hừ mạnh một tiếng:
- Nhanh gọi Vương Thế Sung đến gặp trẫm!
***
Không bao lâu sau, Vương Thế Sung được hoạn quan dẫn tới ngự thư phòng điện Phượng Nghi, trong lòng Vương Thế Sung thực sự lo lắng không yên.
Ngay vừa rồi y còn miên man bất định, quân đội của Bùi Nhân Cơ từ phía đông xuất kích Ngõa Cương, điều này khiến cho lòng y hiện ra rất nhiều ý tưởng, có thể lợi dụng cơ hội lần này vơ vét huyện Lịch Thành một chuyến hay không? Còn có quận Bắc Hải, y hận thấu xương đối với Trương Huyễn. Nếu không nắm được huyện Lịch Thành, y sẽ trực tiếp đánh đến quận Bắc Hải, hung hăng báo thù một mũi tên của Trương Huyễn đã bắn y.
Vương Thế Sung suy nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ được thánh thượng sẽ triệu kiến mình. Trên đường y hỏi hoạn quan dẫn đường mấy lần, hoạn quan đều nói không biết, điều này làm cho lòng y lo lắng.
- Xin Vương tướng quân đợi ở đây, ta đi thông báo cho thánh thượng một chút!
Lão hoạn quan bảo Vương Thế Sung đứng chờ ngoài cửa lớn, ông ta đi vào thư phòng bẩm báo. Một lát sau, lão hoạn quan đi ra nói:
- Mời Vương tướng quân vào!
Vương Thế Sung sửa sang lại áo mũ một chút, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm thần, bước nhanh vào ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Dương Đàm vẫn vùi đầu phê duyệt tấu chương như trước, thiên tử Dương Quảng thì đang ngồi phía sau thẩm duyệt tấu chương trưởng tôn xử lý. Hai ông cháu dường như không hề chú ý đến Vương Thế Sung đã đến.
Mấy hôm trước Vương Thế Sung vừa mới diện thánh báo cáo công tác, lúc ấy thánh thượng đối với y rất nhiệt tình, gần gũi có thừa, cũng không phải lãnh đạm như bây giờ. Trong lòng Vương Thế Sung chợt cảm thấy không ổn liền quỳ “bụp” xuống dập đầu:
- Thần, Vương Thế Sung tham kiến Ngô hoàng bệ bạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Lúc này, sự khiêm tốn của Vương Thế Sung không được hưởng ứng của thiên tử Dương Quảng. “Bốp..” một tiếng, Dương Quảng ném tấu chương của Tiêu Hoài Tĩnh đến trước mặt y:
- Ngươi giải thích cho trẫm!
Vương Thế Sung kinh hồn táng đảm trực tiếp quỳ trên mặt đất mở tấu chương ra xem kỹ. Càng xem y càng kinh hãi, mồ hôi từ trên trán chảy xuống như hạt đậu.
Dương Quảng hừ lạnh một tiếng:
- Trẫm chỉ hỏi ngươi, chuyện này có thật không?
Chuyện đến nước này, Vương Thế Sung đã không dám thừa nhận. Y biết hậu quả nếu y thừa nhận, y chỉ đành kiên trì ngậm chặt miệng, sau lại mời Ngu Thế Cơ đến bù đắp cho mình.
- Bệ hạ, có lẽ là một chút hiện tượng quân kỷ không nghiêm, mượn gió bẻ măng, vân vân, thần không thể bảo chứng là không có. Nhưng việc ác nghiêm trọng như vậy án lên thần cũng không dám nhận. Bệ hạ, dù sao bọn họ cũng là quân đội Đại Tùy!
- Các ngươi không xứng là quân Tùy, các ngươi là ác ma!
Dương Đàm bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa, rống giận đứng lên.
Dương Quảng hung hăng trừng mắt nhìn trưởng tôn một cái, phẫn nộ quát:
- Ngươi không cần lắm miệng!
Dương Đàm cố nén lửa giận trong lòng, cúi đầu. Dương Quảng lại lạnh lùng hỏi:
- Ý Vương tướng quân là, giám quân của trẫm ngậm máu phun người sao?
- Bệ hạ, thần không dám nói như vậy. Nhưng đây khẳng định có từ nói quá!
Vương Thế Sung điều động hết tất cả các tế bào não của y, lưỡi nở hoa sen biện bạch:
- Không phải thần nói Tiêu giám quân khuếch đại suy đoán, nhưng lúc ấy ông ta cũng không ở tại chỗ. Ông ta nghe dân tị nạn miêu tả. Trong lòng những người dân này oán hận, thường sẽ khen đậu Tương thành dưa hấu Trương Thành. Tỷ như binh lính cưỡng ép dân chúng chuyển nhà, xin bệ hạ tha thứ cho vi thần “cưỡng ép” như lời nói.
- Nhưng lúc ấy thật sự rối loạn, phải bắt buộc một phần người quận Thanh Hà hồi hương, binh lính giúp bọn họ vận chuyển rương hòm vật phẩm, có lẽ đã bị ngộ nhận là đánh cướp tài vật. Còn việc lăng nhục phụ nhân hẳn là không có. Thần trị quân cực nghiêm, thà rằng mang theo quân kỹ, cũng tuyệt không cho phép loại sự tình ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự quân đội này phát sinh. Vi thần nguyện thề với trời xanh.
- Thật không có sao?
Trong mắt Dương Quảng đã không còn phẫn nộ như vừa rồi.
Vương Thế Sung nghe được giọng điệu thiên tử đã dịu đi, trong lòng y mừng thầm, vẫn quỳ trên mặt đất như cũ bẩm báo:
- Bệ hạ, rất nhiều nữ nhân khóc hô không chịu rời đi, vì luyến tiếc vứt bỏ nhà cửa gia sản. Binh lính của thần cưỡng ép kéo các nàng lên xe ngựa, có lẽ bị hiểu nhầm là khi nhục nữ nhân.
- Binh lính của ngươi làm gì ở huyện Lâm Tề, ngươi cũng không biết rõ?
- Bệ hạ, một đội ngũ trinh sát tuần tra của thần đúng là đã xảy ra xung đột với binh lính của Trương Huyễn. Nhưng không phải ở trong huyện thành, mà là trong ruộng lúa mạch ngoài thị trấn. Chuyện này kỳ thật hai bên đều có trách nhiệm, nhưng phần nhiều vẫn là hiểu lầm.
Vương Thế Sung ngừng một chút, y cảm thấy tất yếu phải tránh chỗ mạnh, đánh chỗ yếu, gánh vác một chút trách nhiệm có thể được thiên tử tha thứ, không thể một mực trốn tránh.
- Bệ hạ, thần quả thật có chỗ làm không đúng, không nên thừa dịp Phi Ưng Quân nam chinh để đến quận Tề quấy rồi, lại càng không nên ép buộc dân chúng bắc thượng. Nhưng có điều thần có thể cam đoan, dân chúng ở quận Thanh Hà bắc thượng được an trí rất khá, trên cơ bản đều đã trở về quê quán, thần nguyện thỉnh tội vì đã không suy xét chu toàn!
Lời giải thích của Vương Thế Sung rõ ràng là giả dối. Chẳng hạn như đánh cướp tài vật nói thành giúp dân chuyển nhà, dâm nhục phụ nữ nói thành bắt buộc phụ nữ bắc thượng, Dương Quảng đương nhiên cũng nghe ra được. Nhưng Dương Quảng chỉ hi vọng Vương Thế Sung không làm quá phận, ảnh hưởng đến ổn định xã tắc của mình.
Quan trọng hơn là, Dương Quảng còn cần Vương Thế Sung thay mình diệt phỉ ở Hà Bắc, cho nên ông ta cũng không xử phạt Vương Thế Sung. Tuy nhiên ông ta cũng không hi vọng Vương Thế Sung lại xuôi nam quận Tề, phá hỏng đại kế tiêu diệt loạn phỉ của ông ta.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Dương Quảng lạnh lùng nói:
- Vương tướng quân đến quận Thanh Hà đã được một thời gian, chắc là ngươi đã thích ứng. Trẫm hy vọng một tháng sau nhìn thấy chiến báo tiêu diệt loạn phỉ của ngươi.
Trong lòng Vương Thế Sung nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói:
- Thần quay về lập tức bắt tay bố trí công việc diệt phỉ, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ.
Dương Quảng gật gật đầu:
- Đó chỉ là thứ nhất. Thứ hai, trẫm không muốn thấy tin tức quân đội của ngươi tự tiện vượt qua Hoàng Hà xuôi nam nữa. Mặc kệ ngươi có lý do gì, nếu phát sinh loại sự tình này, trẫm cũng sẽ không tha thứ cho ngươi nữa.
Vương Thế Sung sợ tới mức liên tục dập đầu:
- Thần tuyệt không dám tự tiện xuôi nam nữa!
- Chuyện trước kia trẫm không truy cứu nữa. Nhưng như trẫm đã nói, nếu tái phạm, là tội khi quân, đi đi!
Vương Thế Sung dập đầu thi lễ, vội vàng hấp tấp lui xuống...
- Tổ phụ không biết người này toàn là nói dối sao?
Dương Đàm oán hận nói.
Dương Quảng cúi đầu thở dài, ý vị thâm trường nói với trưởng tôn:
- Y có nói dối hay không trẫm rất rõ ràng, trẫm cũng từng mang binh đánh giặc, biết nếu không để cho binh lính được chút ưu đãi, binh lính chưa chắc đã chấp nhận cống hiến. Những đại tướng mang binh này cũng có chỗ khó, cho nên lúc đầu Trương Tu Đà và Trương Huyễn tự tiện dùng đất đai ở Thanh Châu triều đình ban cho đến chống đỡ, trẫm cũng không trách bọn họ.
- Vương Thế Sung cũng là vì khích lệ sĩ khí, cho nên trẫm mới không xử phạt y. Thứ trẫm muốn là chiến báo, để y đi diệt phỉ. Chỉ cần có thể tiêu diệt được Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức, trẫm cũng có thể dễ dàng tha thứ một chút vấn đề trong quân kỷ của y.
- Nhưng chỉ sợ tổ phụ dung túng khiến cho y càng thêm không kiêng nể gì.
Dương Quảng thản nhiên cười:
- Cho nên trẫm mới cảnh cáo y. Nếu lại xằng bậy, trẫm cũng sẽ không tha thứ cho y nữa.
Tuy rằng Dương Đàm vẫn không thể chấp nhận quan điểm của hoàng tổ phụ, nhưng hoàng tổ phụ đã nói đến mức này, y cũng không thể làm to chuyện lên được, chỉ đành giữ lại cục tức này trong lòng.