Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 392 - Chương 350: Sứ Giả Đã Đến

Chương 350: Sứ giả đã đến
Chương 350: Sứ giả đã đến

Việc quân Ngõa Cương đông chinh chiếm Lương Quận rốt cuộc động chạm đến ích lợi trung tâm của vương triều Đại Tùy, thiên tử Dương Quảng lập tức hạ chỉ chia ra ba đường, lệnh cho đại tướng quân Trương Tu Đà suất ba vạn quân phản công Lương Quận, lại lệnh cho Tuân vương Dương Khánh đang đóng quân ở quận Huỳnh Dương dẫn hai vạn quân tiến công sào huyệt quân Ngõa Cương ở Đông Quận.

Cùng lúc đó, Dương Quảng bảo Bùi Nhân Cơ ngừng kế hoạch tấn công Lang Gia Quận, dẫn Phi Ưng Quân đi lên phía đông thu phục quận Tế Âm và quận Đông Bình.

Tam lộ đại quân đồng thời phản kích Ngõa Cương, mà quân đội quận Bắc Hải của Trương Huyễn, lại ngoài ý muốn nhận được ý chỉ, yêu cầu bọn họ tiếp tục tiến công Lang Gia Quận, tiêu diệt hai chi loạn phỉ ở Lang Gia Quận.

Trên bến tàu Hoàng Hà quận Bắc Hải, mấy ngàn tên dân công được chiêu mộ tạm thời đang bận rộn dùng đá xanh sửa chữa bến tàu. Hai bên vịnh nước xa xa neo đậu mười chiếc thuyền lớn vừa vận chuyển tài liệu từ quận Bắc Bình về. Chúng đã đi qua bãi thuyền quận Bắc Bình bốn lần, gần như vận chuyển hết sạch hàng hóa có trong bãi thuyền.

Mặt khác, trên bến tàu có năm chiếc thuyền chiến ngàn thạch thả neo. Đây cũng là những thuyền chiến cũ được mua lại với giá rất thấp từ bãi thuyền Bắc Bình, vừa mới đến bến tàu quận Bắc Hải.

Lúc này, Trương Huyễn đang đứng trên bến tàu thị sát. Bến tàu do Tư Mã Lưu Lăng toàn quyền phụ trách xây dựng cải tạo. Mặt khác, giáo úy thủy giao quân mới nhậm chức Lưu Quế Lâm dẫn một ngàn thủy quân vừa tuyển được đóng quân trên bến tàu.

Lưu Quế Lâm vốn là một gã giáo úy dưới trướng chủ soái thủy quân Đại Tùy Lai Hộ Nhi, ước chừng ba mươi mấy tuổi, người quận Bắc Hải, từng suất lĩnh một thuyền chiến ba nghìn thạch, đã tham gia ba lượt chiến tranh Cao Câu Ly. Năm trước ở kinh thành bị đuổi về quê, ba tháng trước lại gia nhập quân đội của Trương Huyễn lần nữa, được Trương Huyễn trực tiếp bổ nhiệm làm thiên tướng thủy quân.

Lần này Trương Huyễn đến bến tàu quận Bắc Hải, chính là vì thị sát năm chiếc chiến thuyền vừa mua được này.

Lời đồn Bùi Nhân Cơ bị điều đi tiến công quân Ngõa Cương đã được chứng thực. Bùi Nhân Cơ tự mình dẫn theo một vạn quân tấn công quận Tế Âm, không hề tấn công Lang Gia Quận.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là triều đình bỏ qua hai chi loạn phỉ quận Lang Gia. Tuy rằng Trương Huyễn vẫn không có được tin tức chính thức, nhưng trong lòng hắn hiểu được, tám chín phần mười vẫn là do hắn suất quân tiếp tục tấn công loạn phỉ Lang Gia Quận.

Dẫn một vạn quân đi tấn công loạn phỉ Lang Gia Quận, phiêu lưu rất lớn, áp lực còn lớn hơn nữa. Nhưng áp lực chân chính của Trương Huyễn lại là Vương Thế Sung ở mặt bắc. Trương Huyễn biết Vương Thế Sung hận mình, một khi binh lực quận Bắc Hải hoặc quận Tề trống không, Vương Thế Sung nhất định sẽ suất quân tiến vào Thanh Châu lần nữa, hơn nữa sẽ không bỏ qua quận Bắc Hải.

Trương Huyễn không thể ngăn cản quyết tâm của Vương Thế Sung, nhưng hắn vẫn có thể rút củi đáy nồi, khiến cho Vương Thế Sung không thể xuôi nam. Phương pháp rất đơn giản, phá hủy tất cả công cụ có thể dùng để qua sông của Vương Thế Sung. Có thể nói năm chiếc chiến thuyền này vừa lúc dùng đến.

Loại chiến thuyền này cũng là một loại lâu thuyền, cao hai trượng năm thước, dài chừng mười trượng, có thể chở năm trăm binh lính. Thuyền chỉ có năm phần là mới, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một năm nửa năm sẽ phải quay về bãi thuyền đại tu. Nhưng Trương Huyễn hi vọng trong mấy tháng này chúng có thể phát huy tác dụng, có thể phong tỏa mặt sông khi quân đội của mình không ở quận Bắc Hải, không để cho quân của Vương Thế Sung xuôi nam.

Trương Huyễn đi lên một con thuyền lớn trong số đó, liếc mắt một cái liền thấy đầu thuyền có một khẩu pháo đá. Cái gọi là pháo đá còn được gọi là Phát Thạch Cơ, ngoại hình giống như một chiếc nỏ được phóng đại mười lần. Vũ khí của nó không phải là tên nỏ, mà là đá tròn nặng chừng hai mươi cân, tầm bắn năm mươi bước, có thể đục lỗ trên thân thuyền đối phương, hoặc phá hủy đuôi bánh lái đối phương.

Trương Huyễn vuốt ve khẩu pháo đá được chế từ gỗ cứng, giống như lão hổ ngồi xổm ở đầu thuyền này, trong mắt tràn đầy hứng thú. Phó úy Lưu Quế Lâm bên cạnh giới thiệu cho Trương Huyễn:

- Tướng quân, loại pháo đá này chủ yếu dùng để đánh vào thân thuyền lớn. Nếu cực kỳ may mắn, có thể trực tiếp đục một cái động lớn, nước sông chảy vào, thuyền lớn nhất định phải trở về nơi xuất phát, nếu không nhất định sẽ từ từ chìm xuống đáy sông.

- Tại sao phải cực kỳ may mắn mới được?

Trương Huyễn không hiểu cười hỏi.

- Bình thường thân thuyền lớn được làm rất chắc chắn, pháo đá bắn đá rất khó đục lỗ. Nhưng bất kỳ con thuyền nào đều có lỗ hổng, cái này cần kinh nghiệm và ánh mắt của pháo thủ. Trên một con thuyền chiến, địa vị của pháo thủ thường là cao nhất.

Trương Huyễn gật gật đầu, lại cười hỏi:

- Một khẩu pháo đá cần mấy người thao tác?

- Bình thường cần hai người, thường thường pháo thủ mang theo một đồ đệ, đồ đệ xoay bàn kéo.

Lưu Quế Lâm chỉ chỉ bàn kéo bên cạnh, đỉnh có rãnh. Y lấy ra một cây gậy sắt nhỏ đút vào trong lỗ, dùng sức xoắn động. Khẩu cung nỏ thật lớn này bắt đầu kêu két két, y chỉ chỉ đường rãnh:

- Sau đó đem để hòn đá ở chỗ này, vặn huyền đao ở bên cạnh, hòn đá sẽ được bắn ra. Làm việc này cần thuần thục, nếu không rất dễ làm chính mình bị thương.

Đúng lúc này, một gã kỵ binh cưỡi ngựa từ đằng xa vội vàng chạy tới, ở trên bờ cao giọng hô:

- Tướng quân!

Trương Huyễn đi đến mép thuyền hỏi:

- Chuyện gì?

- Sứ giả triều đình đã đến huyện Ích Đô, nói có thánh chỉ phải tuyên đọc. Vi trưởng sử mời tướng quân lập tức trở về huyện Ích Đô!

Sứ giả triều đình không ngờ lại trực tiếp đến quận Bắc Hải tuyên chỉ, chuyện này vẫn là lần đầu tiên. Lưu Lăng có chút khẩn trương nói với Trương Huyễn:

- Tướng quân, chỉ sợ triều đình có chuyện trọng yếu.

Trương Huyễn gật gật đầu, trong lòng hắn hiểu được lúc này ý chỉ triều đình đến có ý nghĩa gì. Bởi vì trên danh nghĩa hắn là thuộc hạ của Bùi Nhân Cơ, cho nên phần lớn ý chỉ triều đình đều cấp cho Bùi Nhân Cơ, sau đó Bùi Nhân Cơ bố trí các loại mệnh lệnh cho hắn.

Nhưng không ngờ lần này triều đình lại trực tiếp cho mình ý chỉ, ở một mức độ nào đó, triều đình đã để hắn thực sự rời khỏi Phi Ưng Quân rồi, đề cao địa vị của hắn, nhưng đồng thời cũng nói lên phần nào sự trọng yếu của ý chỉ lần này.

Trương Huyễn không tiếp tục thị sát đội tàu, hắn lập tức trở về doanh địa, trở mình lên ngựa, ra lệnh cho mấy tên thân binh phía sau:

- Quay về huyện Ích Đô!

Hắn phóng ngựa lao nhanh, mấy tên kỵ binh phía sau cũng chạy gấp theo, bụi vàng cuồn cuộn, chạy nhanh về hướng quận Ích Đô.

***

Sáng ngày tiếp theo, Trương Huyễn về tới huyện Ích Đô. Trước tiên hắn trực tiếp chạy tới quận nha, xoay người xuống ngựa. Vi Vân Khởi đi vội từ trong quận nha ra:

- Tướng quân đã về rồi.

- Ý chỉ gì thế?

Trương Huyễn hỏi.

- Giống như phỏng đoán lúc trước của chúng ta, triều đình định để tướng quân một mình tấn công Lang Gia Quận.

- Ý chỉ chỉ như vậy thôi sao? Không có bổ sung gì khác?

Trương Huyễn đương nhiên đoán được ý chỉ này là muốn mình đánh Lang Gia Quận. Để hắn đánh Lang Gia Quận cũng không phải là không được, mấu chốt là triều đình cấp cho hắn cái gì?

Trực tiếp tuyên chỉ cho hắn, đề cao địa vị của hắn? Điều này trên thực tế không có ý nghĩa gì. Hắn vốn chính là Hổ bí lang tướng, triều đình trực tiếp tuyên chỉ cho hắn cũng không phải là đề cao đãi ngộ gì, hắn cũng không hiếm lạ loại hư vinh này, thứ hắn muốn là lợi ích thực tế.

- Còn một điều nữa, cho phép tướng quân chiêu mộ một vạn quân. Mặt khác Binh bộ cho phép tướng quân mở rộng quy mô dân đoàn.

Trước mắt binh lính của Trương Huyễn có khoảng năm ngàn người. Mặt khác hắn lấy lý do ngăn nạn trộm cướp chiêu mộ năm nghìn dân đoàn, khiến cho binh lực thực tế của hắn đạt tới một vạn người. Hiện tại triều đình cho phép hắn mở rộng binh lực gấp đôi, cũng rõ ràng chấp thuận cho hắn mở rộng dân đoàn. Đây là lợi ích thực tế Trương Huyễn muốn, quân đội của hắn ít nhất có thể mở rộng tăng đến hai vạn người.

Tương đối hài lòng với điều kiện này, hắn liền cười hỏi:

- Sứ giả tuyên chỉ ở chỗ nào?

- Mời tướng quân đi theo ta, y chờ tướng quân đã nhiều ngày rồi!

***

Sứ giả tuyên chỉ tên là Chung Thiện Đồng, là một gã lang trung của Binh bộ. Y dẫn theo hai gã tùy tùng từ Giang Đô đến đây, chờ Trương Huyễn đã ba ngày rồi.

Chung Thiện Đồng đã đợi đến mức gần như không kiên nhẫn được nữa, y còn phải đi U Châu ban chỉ. Y đã ở quận Bắc Hải khá lâu, cũng may Vi Vân Khởi chiêu đãi y rất tốt, khiến bất mãn trong lòng y cũng được chút bồi thường.

- Để Chung lang trung đợi lâu!

Lúc này, Trương Huyễn cùng Vi Vân Khởi đi vào đại sảnh, Chung Thiện Đồng vội vàng đứng dậy, cười khan một tiếng nói:

- Ha hả! Trương tướng quân cuối cùng cũng đến.

- Thật xin lỗi, phải bố trí phòng ngự ở huyện Lâm Truy, để Chung lang trung đợi lâu.

- Không có gì, vậy chúng ta bắt đầu đi!

Vi Vân Khởi vội vàng bảo người đem hương án và lót quỳ đến, Trương Huyễn quỳ xuống trước hương án, Chung Thiện Đồng mở thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc...

Tiễn Chung Thiện Đồng, Trương Huyễn khoanh tay đứng trước sa bàn nhìn chăm chú thật lâu vào Lang Gia Quận. Trong lòng hắn vẫn có áp lực rất lớn. Triều đình cho hắn ba tháng để tiêu diệt Lang Gia Quận, hắn lại có thể tiếp tục mộ binh, nhưng thời gian huấn luyện lại không nhiều. Nhưng hắn cảm thấy may mắn chính là năm trăm trọng giáp bộ binh còn ở trong tay hắn, Bùi Nhân Cơ không kịp mang bọn họ theo.

Dường như Vi Vân Khởi hiểu được lo lắng của Trương Huyễn, ở bên cạnh cười nói:

- Tướng quân có thể mang theo toàn bộ một vạn quân đi, còn có ba ngàn quân của Tần Dụng, trên thực tế có một vạn ba ngàn quân. Ta nghĩ hẳn là có thể đánh một trận với Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc.

- Ý tiên sinh là, binh lính mới chiêu mộ dùng để trấn thủ quận Bắc Hải, đúng không?

- Đúng là ý này!

Vi Vân Khởi gật gật đầu nói:

- Kỳ thật ý nghĩ của ta không chỉ là quận Bắc Hải, thậm chí có thể hiệp phòng quận Tề. Tuy rằng thánh thượng đã cảnh cáo Vương Thế Sung, nhưng Vương Thế Sung chưa chắc đã chịu nghe theo, cẩn thận vẫn hơn.

Trương Huyễn trầm ngâm một chút nói:

- Sau khi ta xuất chinh, tiên sinh hãy an bài Lưu Quế Lâm xuất kích đến quận Thanh Hà một lần, quét sạch thuyền trong tay Vương Thế Sung. Trước đó ta đã phái thám tử lên phía bắc rồi, hai ngày nay hẳn là đã có tin tức trở lại.

- Tướng quân yên tâm đi! Chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng.

Bình Luận (0)
Comment