Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 393 - Chương 351: Rút Củi Đáy Nồi

Chương 351: Rút củi đáy nồi
Chương 351: Rút củi đáy nồi

Tuy rằng lần trước Vương Thế Sung đã đàm phán với Trương Huyễn, giao mười chiếc thuyền lớn cho quận Bắc Hải, nhưng cũng không có nghĩa là từ nay về sau y sẽ một mực không có ý đồ với quận Tề và quận Bắc Hải, Vương Thế Sung lập tức tập hợp một đội thuyền hơn trăm chiếc làm công cụ chuẩn bị tiếp tục xuôi nam.

Cách huyện thành Cao Đường không xa có một con sông nối liền với sông Hoàng Hà, tên là Thanh Thủy, cũng gọi là Thanh Hà. Quận Thanh Hà được đặt tên như vậy cũng vì con sông này. Cách huyện Cao Đường năm mươi dặm về phía tây có một mảnh đất trũng rộng chừng ngàn mẫu, biển cả hóa nương dâu, mấy ngàn năm tháng khiến mảnh đất trũng này biến thành hồ nước. Sông Thanh Hà chảy xuyên qua hồ nước này.

Lau sậy mọc đầy trong hồ nước, nhưng ở bờ bắc hồ nước có một quân doanh rất nhỏ, có chừng 200-300 người đóng quân. Sở dĩ Vương Thế Sung đóng quân ở nơi này là vì chỗ hồ nước này có thể đỗ hơn trăm chiếc thuyền.

Đây cũng là an bài của Vương Thế Sung trước khi đi tới Giang Đô. Cũng không phải vì đề phòng bị Trương Huyễn đột nhiên tập kích mà là đội thuyền này y mất rất nhiều thời gian công sức mới tập hợp được, rất trọng yếu đối với y.

Y cần dùng đội thuyền này để vận chuyển binh lính qua Hoàng Hà, cũng cần đội thuyền này vận chuyển quân lương cho y.

Mặc dù đội thuyền này đỗ trong hồ nước vô cùng bí mật, nhưng vẫn bị thám báo quân Tùy phát hiện, một vài binh lính trú đóng ở bờ hồ đã bán rẻ bí mật trong hồ này.

Ba chiến thuyền chứa đầy binh lính quận Bắc Hải nhờ bóng đêm yểm hộ vô thanh vô tức đi từ sông Hoàng Hà vào sông Thanh Thủy. Lúc này, Vương Thế Sung vẫn còn đang trên đường từ quận Giang Đô trở về quận Thanh Hà. Binh lính trú đóng ở huyện Cao Đường cũng không nhiều, chỉ có hơn ba ngàn người, trên cơ bản đều trú đóng ở bên trong thành.

Hai bờ sông Thanh Thủy cũng không có đóng quân, thậm chí còn hoang tàn vắng vẻ. Trên bờ có một vài cây đại thụ lẻ loi và thôn trang bị vứt bỏ phía xa, lộ vẻ đổ nát hoang vu.

Chiến thuyền đi được hơn mười dặm, mặt sông liền trở nên rộng rãi hơn. Một gã thám báo chỉ vào một mảnh hồ nước gợn sóng thấp giọng nói:

- Khởi bẩm giáo úy, phía trước chính là đường vào hồ nước.

Lần này Lưu Quế Lâm phụng mệnh đánh lén quận Thanh Hà, gã có một loại cảm giác rất hoang đường. Rõ ràng song phương đều là quân Tùy, lại hành động bí mật như vậy, giống như khi đánh lén quân địch vậy. Nhưng gã cũng biết rõ, chỉ cần Vương Thế Sung có thuyền trong tay, uy hiếp mà quận Bắc Hải và quận Tề gặp phải vẫn chưa được giải trừ, chỉ có giải quyết tận gốc, phá hủy hoàn toàn năng lực vận chuyển binh lính đường thủy của Vương Thế Sung mới có thể dập tắt được dã tâm lang sói của Vương Thế Sung.

Đội thuyền đi vào trong hồ. Nơi này hoàn toàn khác so với tưởng tượng của Lưu Quế Lâm. Chỗ này cũng không phải thủy trại, chỉ là một đầm nước mọc đầy cỏ lau, bốn phía không có binh lính tuần tra, càng không có trạm canh gác thuyền trên mặt nước. Xem ra quân đội của Vương Thế Sung cũng không ngờ rằng quân Tùy ở bờ bên kia sẽ đánh lén bọn họ, gần như không có bất kỳ phòng bị nào.

- Giáo úy, ở chỗ này!

Thám báo chỉ về hướng tây bắc thấp giọng hô.

Lưu Quế Lâm cũng nhìn thấy trên một mảnh cỏ lau xuất hiện một đám cột buồm. Từ độ cao của cột buồm có thể nhìn ra chúng ít nhất đều là thuyền hàng cỡ trung khoảng năm trăm thạch, có thể vận chuyển hàng hóa trong Hoàng Hà. Đương nhiên thuyền nhỏ cũng có thể chạy trên Hoàng Hà, chỉ là không thể vận chuyển số lượng lớn nên cũng không có ý nghĩa gì.

Chiến thuyền trực tiếp đi vào đám cỏ lau rậm rạp, lái vào một vùng nước càng thêm rộng rãi. Trên mặt nước đậu đầy thuyền, chừng hơn trăm chiếc, ước chừng một nửa là thuyền hàng khoảng năm trăm thạch, còn lại đều là thuyền nhỏ khoảng trăm thạch. Những thuyền này đều là thuyền hàng ở sông Vĩnh Tế, bị Vương Thế Sung cưỡng ép trưng dụng.

- Giáo úy, động thủ đi!

Bọn lính phát hiện trên những thuyền này cũng không có người, thả neo ở trong hồ nước, tựa như một đám dê đợi làm thịt. Bọn lính bắt đầu trở nên hưng phấn, đều xắn tay áo lên vào cuộc.

Lưu Quế Lâm nhận được lệnh là phải phá hủy tất cả các thuyền, nhưng giờ khắc này y bỗng có một ý tưởng mới. Y dẫn theo ba trăm năm mươi tên binh lính thủy quân, đều giỏi lái thuyền. Y hoàn toàn có đủ nhân lực đem những thuyền hàng năm trăm thạch này kéo về.

- Không!

Y cười lắc đầu, chỉ vào hơn mười thuyền hàng năm trăm thạch nói:

- Đem kéo toàn bộ những thuyền hàng này về, tập trung thuyền nhỏ lại tiêu hủy đi!

- Nhưng như vậy sẽ bị đối phương phát hiện!

Mấy tên lính lo lắng nói.

- Tiêu hủy thuyền bọn họ cũng sẽ phát hiện, mấu chốt là bọn họ không làm gì được chúng ta. Nắm chặt thời gian, mang những con thuyền này lái ra bên ngoài.

Bọn lính nhảy lên các con thuyền, từng chiếc từng chiếc thuyền hàng năm trăm thạch chạy về phía miệng hồ nước. Mấy chục chiếc thuyền nhỏ còn lại đều bị tập trung một chỗ, hai tên lính dùng một mồi lửa đốt thuyền, lập tức nhảy xuống nước bơi đi.

Lưu Quế Lâm vẫn không để ý đến một chi tiết quan trọng, những chiếc thuyền này bỏ neo dọc theo bụi cỏ lau trong hồ nước, khi mấy chiếc thuyền nhỏ bốc cháy, toàn bộ bãi cỏ lau cũng bị lan đến.

Giữa sông, tất cả binh lính trợn mắt há mồm nhìn lửa lớn đang cháy ngập trời phía xa, khí thế ngọn lửa làm người ta sợ hãi, kinh tâm động phách. Liệt hỏa hừng hực thiêu đốt mênh mông vô bờ như nuốt sống toàn bộ mặt nước, khói đen dày đặc che khuất bầu trời.

Lúc này, cho dù là binh lính trú đóng trên bờ có phát ra tín hiệu cảnh báo, cũng không còn chút ý nghĩa nào. Quân coi giữ huyện Cao Đường đã sớm phát hiện lửa lớn thiêu đốt từ ngoài mấy chục dặm.

Trên đầu thành vang lên thanh âm cảnh báo dồn dập, nhiều đội binh lính lao ra từ trong thành. Dưới sự lãnh đạo của chủ tướng Vương Nhân Tắc nhanh chóng chạy đến chỗ hồ nước. Vẻ mặt Vương Nhân Tắc đầy tức giận, y ý thức được đội thuyền trong hồ nước đã xảy ra chuyện.

- Tướng quân, ở nơi này!

Bọn lính chỉ vào giữa sông kêu to.

Vương Nhân Tắc hung tợn nhìn chằm chằm vào đội thuyền đối diện ngoài trăm bước, đi đầu là một thuyền lớn một ngàn thạch, mười mấy tên lính Tùy đứng trên mép thuyền giương cung lắp tên, cảnh giác nhìn binh lính trên bờ sông phía nam. Phía sau chiến thuyền ngàn thạch là một loạt những thuyền hàng năm trăm thạch, khoảng chừng sáu mươi chiếc thuyền, được mấy tên lính lái đi. Áp trận cuối cùng chính là hai chiếc thuyền lớn ngàn thạch. Lưu Quế Lâm đứng trên thuyền lớn cuối cùng, ánh mắt khinh miệt nhìn binh lính Vương Thế Sung đang bối rối trên bờ nam.

- Bắn tên cho ta!

Vương Nhân Tắc vung đao lớn tiếng rống to.

Mấy ngàn binh lính cùng nhau bắn tên vào đội tàu đang chạy trên sông. Mũi tên như mưa bắn vào bầu trời đêm, nhưng toàn bộ đều rơi vào trong mặt sông đen ngòm.

Sông Thanh Thủy rộng chừng một dặm, tuy rằng không to lớn hung hãn như Hoàng Hà, nhưng cũng là một con sông lớn. Đội thuyền men theo bờ bắc mà đi, cách bờ nam chỉ có mấy trăm bước, nhưng mũi tên cũng không thể bắn trúng đội thuyền.

Chỉ bắn tên hai đợt, binh lính bờ nam liền đình chỉ việc bắn tên không có chút ý nghĩa nào này, ngơ ngác nhìn đội thuyền đang dần đi xa ngay trước mặt họ. Vương Nhân Tắc tức giận đến mức trước mắt tối sầm, nhưng cũng không có cách nào, trơ mắt nhìn chiếc thuyền cuối cùng chạy nhanh ra xa. Y chợt quát to một tiếng, phun một ngụm máu tươi.

***

Ngay lúc thủy quân Bắc Hải cướp đi chiến thuyền của Vương Thế Sung, Trương Huyễn xuất lĩnh ba nghìn quân đã tới huyện Đông An. Ba nghìn binh lính này Trương Huyễn vốn dùng làm quân đội thủ vệ quận Bắc Hải. Trên thực tế, ngoại trừ khoảng một ngàn binh lính thủ vệ bến tàu quận Bắc Hải, Trương Huyễn đã điều động tất cả binh lính ba quận Bắc Hải, Cao Mật và Đông Lai, tròn một vạn người.

Trong đó, ba nghìn quân đội do Uất Trì Cung suất lĩnh trấn thủ Mông Âm Bảo, bốn ngàn quân còn lại chia ra do Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín suất lĩnh, phân ra đóng tại huyện Đông An và huyện Nghi Thủy. Mặt khác, ở huyện Đông An còn có một chi quân đội khác trú đóng, chính là ba nghìn quân do Tần Dụng suất lĩnh, trong đó bao gồm cả năm trăm trọng giáp bộ binh.

Chính ba nghìn quân này đã khiến Trương Huyễn hơi chút có hảo cảm với Bùi Nhân Cơ. Bùi Nhân Cơ phụng chỉ tây chinh Ngõa Cương, ông ta hoàn toàn có thể đem theo cả ba nghìn quân đội này. Nhưng Bùi Nhân Cơ vẫn để lại chi quân đội này cho Trương Huyễn, xem như thực hiện một chút hứa hẹn với hắn lúc trước.

Đương nhiên, Bùi Nhân Cơ cũng biết binh lực của Trương Huyễn không đủ, rất khó chống lại hai chi loạn phỉ quận Lang Gia. Một khi quân của Trương Huyễn bị đánh bại, Vương Bạc sẽ giết về quận Tề trước tiên, Bùi Nhân Cơ cũng không hi vọng Trương Huyễn thua trong tay Vương Bạc.

Tuy rằng quận Bắc Hải trống không, nhưng Vi Vân Khởi đã bắt tay vào việc chiêu mộ tân binh rồi, hơn nữa người quận Bắc Hải an lòng, cũng không có phỉ loạn nổi dậy, an toàn hẳn không phải vấn đề lớn.

Khi còn cách nửa tháng, Trương Huyễn lại suất quân đi đến huyện Đông An lần nữa.

- Ty chức tham kiến tướng quân!

Bùi Hành Nghiễm khom người nghênh đón Trương Huyễn trước cửa thành.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Quân phản loạn có động tĩnh gì không?

- Thảm tử của quân phản loạn tăng lên rõ rệt trong hai ngày gần đây. Sáng hôm nay không ngờ lại xuất hiện ba chi thám tử, mỗi chi đội ngũ ước chừng năm sáu người, đều là kỵ binh, rất khó đuổi theo!

Bùi Hành Nghiễm oán hận nói.

Trong lòng Trương Huyễn vừa động, hắn bỗng nhiên ý thức được điều gì? Nhất định là Vương Bạc đã biết được tin tức Bùi Nhân Cơ tây chinh Ngõa Cương, chẳng lẽ y muốn chủ động tấn công sao?

Nhu cầu cấp bách của hắn lúc này là biết được hướng đi của quân đội Vương Bạc. Nghĩ vậy, Trương Huyễn liền cười nói với Bùi Hành Nghiễm:

- Ta cũng dẫn kỵ binh đến, muốn xả giận một chút không?

Ánh mắt Bùi Hành Nghiễm lập tức sáng lên.

- Nói trước, ít nhất phải để lại hai tên còn sống.

Trương Huyễn nhìn ra sát khí lộ ra trong mắt Bùi Hành Nghiễm.

Bình Luận (0)
Comment