Bùi Hành Nghiễm không phụ kỳ vọng của hắn, lúc chạng vạng tối, năm trăm kỵ binh phi nhanh như gió bay chớp giật về huyện thành. Bùi Hành Nghiễm đã tiêu diệt hai đội thám tử của phản quân, cũng bắt về hai gã thám tử như lời của Trương Huyễn.
Trong phòng, hai gã thám tử phản quân gần như hoàn toàn bị dọa sợ, tê liệt quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy.
- Tách ra thẩm vấn!
Trương Huyễn chán ghét nhìn thoáng qua hai tên thám tử này, phất phất tay. Hắn không nghĩ rằng hai tên thám tử này lại yếu đuối như thế, chưa cần thẩm vấn đã có dấu hiệu muốn khai hết ra rồi.
Binh lính kéo hai tên thám tử ra ngoài. Lúc này, Phòng Huyền Linh ngồi ở một bên cười hỏi:
- Tướng quân có nghĩ đến việc vì sao Vương Bạc không đi tra xét Mông Âm Bảo mà lại đến điều tra huyện Đông An chăng?
- Vương Bạc muốn điều tra tin tức của ta ở bên này...
Lời còn chưa dứt, Trương Huyễn bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Ý của Tham quân là Mông Âm Bảo do Tôn Tuyên Nhã phụ trách tấn công, Vương Bạc không tiện nhúng tay vào, cho nên mới tra xét huyện Đông An. Có phải thế không?
Phòng Huyền Linh vẫn lắc đầu một cái, thản nhiên nói:
- Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, nhưng ta có cảm giác, Vương Bạc muốn trực tiếp tấn công quận Tề.
Chân mày Trương Huyễn cau lại:
- Tấn công quận Tề thì đến tra xét huyện Đông An làm cái gì?
- Y hẳn là đang tính toán binh lực! Rất có thể y đã biết Mông Âm Bảo có bao nhiêu binh lính. Y lại tính toán quận Đông An có bao nhiêu binh lực, sau đó từ binh lực của Bùi Nhân Cơ xuất binh tiến công Ngõa Cương là suy đoán ra được còn bao nhiêu quân coi giữ quận Tề và quận Bắc Hải.
Phòng Huyền Linh nhìn thoáng qua Trương Huyễn đang kinh ngạc, lại thở dài nói:
- Ta chỉ là suy đoán. Nếu ta là Vương Bạc, có lẽ sẽ trực tiếp giết đến quận Tề.
- Nhưng... y từ bỏ nơi này sao?
Trương Huyễn vẫn có chút hoang mang.
- Tướng quân, huyện Chuyên Du cao lớn chắc chắn, dễ thủ khó công. Y chỉ cần bố trí năm nghìn quân là có thể khiến chúng ta nhất thời khó đánh hạ. Hơn nữa còn có quân đội của Tôn Tuyên Nhã bên kia kiềm chế chúng ta, đây là cơ hội của Vương Bạc.
Lúc đang chìm trong suy nghĩ, một tên quân sĩ bước nhanh đến, trình lên hai phần khẩu cung.
- Tướng quân, bọn chúng đều khai rồi, tất cả lời khai đều ở đây.
Tinh thần Trương Huyễn rung lên, vội vàng tiếp nhận nhanh chóng mở ra xem. Nội dung hai phần lời khai không khác nhau nhiều, xem ra bọn chúng cũng không nói dối. Nhưng điều khiến Trương Huyễn cảm thấy kỳ quái là dường như Vương Bạc không hề chuẩn bị đánh lén quận Tề như suy đoán của Phòng Huyền Linh, mà là đang gia cố tường thành, tích cực tiến hành chuẩn bị phòng ngự. Mặt khác còn liên hệ với Tôn Tuyên Nhã, chuẩn bị liên hợp tấn công Mông Âm Bảo.
Trương Huyễn khó hiểu nhìn Phòng Huyền Linh, Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:
- Nửa tháng trôi qua rồi, bây giờ Vương Bạc mới muốn đánh Mông Âm Bảo, có phải là quá muộn rồi hay không?
- Ý Tham quân là Vương Bạc cố tình làm ra vẻ?
Phòng Huyền Linh gật gật đầu:
- Mấu chốt là Bùi Nhân Cơ suất quân rời khỏi quận Tề, binh lực quận Tề trống không. Đó đã từng là hang ổ của Vương Bạc, y sao có thể không động tâm, làm sao còn có tâm tư đi đánh Mông Âm Bảo. Thậm chí ta còn hoài nghi y phái những tên thám tử này tới cũng là cố ý để tướng quân bắt được, dùng khẩu cung của họ lừa dối tướng quân. Bằng không làm sao một thám tử nho nhỏ lại biết được chủ công của mình bí mật lui tới với Tôn Tuyên Nhã?
Trương Huyễn chậm rãi đi đến trước sa bàn, nhìn chăm chú vào quận Lang Gia trên sa bàn. Đây là sa bàn quận Lang Gia hắn vừa chế tạo ra. Quả thật dễ quan sát hơn nhiều so với bản đồ. Ánh mắt của hắn lại quay lại quận Tề.
Một khi Vương Bạc thật sự phái đại quân đi đánh lén quận Tề, dựa vào binh lực mỏng manh của quận Tề, tất nhiên rất nhanh sẽ bị chiếm đóng. Khi mình quay về chi viện quận Tề, quân đội của Tôn Tuyên Nhã nhất định sẽ đuổi giết, hai đội quân phản loạn trước sau chặn giết, quân đội của mình nhất định thất bại.
Lúc này, Phòng Huyền Linh đã đi tới, nhặt cây gỗ lên chỉ vào huyện Tân Thái:
- Chỗ này là mấu chốt, đại quân Vương Bạc bí mật bắc thượng, tất nhiên sẽ phải tiếp tế ở huyện Tân Thái.
Trương Huyễn nhìn chăm chú vào huyện Tân Thái. Hắn hiểu ý của Phòng Huyền Linh, nhưng nếu Vương Bạc không định bắc thượng thì phải làm sao?
Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:
- Có Mông Âm Bảo, hẳn là huyện Đông An sẽ không gặp phải sai sót gì.
***
Trong bóng đêm, một đội quân sáu ngàn người đang vô thanh vô tức hành quân dọc theo đường núi gập ghềnh về phía tây. Đội quân này chính là sáu ngàn quân Tùy tinh nhuệ do Trương Huyễn và Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh.
Trương Huyễn ra lệnh cho thiên tướng Lý Thọ Tiết dẫn hai ngàn quân phòng thủ huyện Đông An, lại giữ lại Phòng Huyền Linh phụ tá cho hắn, tự mình suất lĩnh đại quân chạy tới huyện Tân Thái.
Một khi Trương Huyễn đã chấp nhận phán đoán của Phòng Huyền Linh, trực giác của hắn liền bắt đầu trở nên nhạy bén. Bùi Hành Nghiễm nói cho hắn biết, số lượng thám tử bắt đầu tăng lên từ ngày hôm qua, chứng minh rằng Vương Bạc đã chuẩn bị bắc thượng, cực kỳ có khả năng sẽ xuất phát trong hai ngày này.
Thậm chí sau khi nghe tin thám tử bị bắt Vương Bạc liền lập tức xuất phát trong đêm, cũng giống như mình, đã trên đường đi đến huyện Tân Thái.
Huyện Tân Thái và huyện Đông An cách nhau ước chừng hơn trăm dặm, có một đường lớn thẳng tắp nối liền, nhưng ở giữa có một đoạn đường núi hơn mười dặm. Lần trước Bùi Nhân Cơ bị Vương Bạc phục kích trên sơn đạo này, tử thương thảm trọng.
Nhưng hôm nay Trương Huyễn cũng không đi đường lớn này. Hắn đoán Vương Bạc sẽ sắp xếp thám tử giám thị ven đường. Trải qua mấy tháng giao thủ qua lại, Trương Huyễn cũng dần hiểu thấu phong cách tác chiến của đối thủ.
Thẳng thắn mà nói, Vương Bạc là trùm thổ phỉ loại hình quân sư, âm hiểm giả dối, rất có mưu lược, hoàn toàn bất đồng với loại tội phạm giết người như ngóe Trương Kim Xưng.
Vương Bạc vốn là nòng cốt của Bột Hải Hội, chính vì y rất có năng lực mới được Bột Hải Hội phái đến quận Tề làm dấy lên cơn bão tạo phản thời Tùy Mạt. Nếu không phải bản thân Vương Bạc cũng là kẻ bừng bừng dã tâm, y hoàn toàn có thể trở thành quân sư đắc lực nhất của Cao Tuệ.
Đáng tiếc dã tâm xưng đế của y đã khiến y phản bội Bột Hải Hội, mất đi sự ủng hộ của Bột Hải Hội, cuối cùng bị Trương Tu Đà đánh bại.
Cùng tác chiến với loại đối thủ giảo hoạt như Vương Bạc, Trương Huyễn nhất định phải duy trì cảnh giác mười phần, cẩn thận từng bước.
Canh năm, quân đội của Trương Huyễn đã ra khỏi núi non trùng điệp, tiến vào thung lũng nhanh chóng đi đến huyện Tân Thái.
Lúc cách huyện Tân Thái khoảng mười dặm, Trương Huyễn khoát tay chặn lại, quay đầu ra lệnh:
- Đình chỉ hành quân!
Hắn thấy ngoài trăm bước bên cạnh có một rừng tùng, liền ra lệnh:
- Đại quân vào rừng tùng nghỉ ngơi.
Lúc này, Bùi Hành Nghiễm giục ngựa tiến lên hỏi:
- Tướng quân muốn phái thám báo vào huyện Tân Thái sao?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Ngươi thì không nên đi, để Trần Húc đi thôi!
Chủ tướng kỵ binh Trần Húc bên cạnh thi lễ:
- Ty chức tuân lệnh!
Gã vẫy tay một cái, suất lĩnh một đội thám báo chạy vào huyện Tân Thái.
Trương Huyễn đi vào rừng tùng tối đen, ngồi xuống trước một khối đá lớn. Thân binh đưa cho hắn một bình nước và hai cái bánh kẹp thịt dê. Trương Huyễn đưa cho Bùi Hành Nghiễm một cái, chính hắn cũng vừa đói vừa khát, uống một hớp nước, cắn một miếng bắt đầu ăn lương khô.
Loại bánh kẹp thịt dê này là quân lương của quân Tùy. Thịt dê nấu chín cắt miếng, tẩm muối làm nhân bánh, bên ngoài lại bọc bằng lá sen, dùng dây nhỏ gói lại. Một cái bánh thịt nặng chừng nửa cân, vừa đủ ăn một bữa. Hương vị thịt dê tẩm muối không tồi, nhưng làm bánh thật sự rất cứng, nhất định phải vừa ăn vừa uống nước.
Giống như Trương Huyễn, tất cả binh lính cũng ăn lương khô như vậy, tụ tập một chỗ vừa nói vừa cười, bàn luận về các món ăn ngon.
- Nhị thúc, cho ta một cái!
Tần Dụng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trương Huyễn. Gã cũng đang đói bụng lắm. Trương Huyễn đưa cho gã một cái bánh cười hỏi:
- Nghe nói cha cháu cho cháu trở về, sao cháu không đi?
Tần Dụng nhai bánh, miệng nói nhồm nhoàm:
- Về để làm gì? Lần trước Vương Bạc bắn thương ngựa của ta, ta còn đang muốn tìm y tính sổ đây!
Lần trước khi rút quân bị phục kích, chiến mã bảo bối của Tần Dụng bị trúng hai mũi tên, suýt nữa chết, bây giờ còn đang điều dưỡng ở huyện Lịch Thành. Tần Dụng hận Vương Bạc thấu xương. Lần này gã chủ động xin suất quân xuôi nam, chính vì báo thù một mũi tên của Vương Bạc.
Trương Huyễn đương nhiên biết nguyên nhân thật sự Tần Dụng không chịu trở về là gã muốn giúp mình, đây là sự chất phác của gã. Trương Huyễn vỗ vỗ vai gã cười nói:
- Nếu ngựa của cháu không thể lên chiến trường nữa, ta sẽ nghĩ cách kiếm cho cháu thêm một con.
- Cảm ơn nhị thúc, cháu hi vọng nó không có chuyện gì, cháu thật sự không muốn... thay ngựa!
Tần Dụng cúi đầu.
Trương Huyễn gật gật đầu, đứng lên đi ra khỏi rừng tùng. Thính lực của hắn cực kỳ nhạy bén, từ xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa.
Một lát, Trần Húc dẫn theo hai gã kỵ binh chạy như gió bay chớp giật đến, trên ngựa còn trói một tên phản quân. Trần Húc xoay người xuống ngựa, thi lễ với Trương Huyễn, chỉ vào quân sĩ phản loạn nói:
- Đây là một tên trinh sát tuần tra bắt được trên đường. Tướng quân muốn biết tình hình huyện Tân Thái, chỉ cần hỏi y là được.
Trương Huyễn nhìn lướt qua phía sau y, lại hỏi:
- Mấy huynh đệ khác đâu?
- Ty chức để họ đi dọc theo đường lớn xuôi nam rồi, xem có thể phát hiện tung tích chủ lực quân phản loạn hay không.
- Mang y vào rừng tùng!
Trương Huyễn trở về rừng tùng ngồi xuống, tên binh sĩ trinh sát tuần tra quân phản loạn kia lập tức bị đưa vào. Y thấy trong rừng tùng có nhiều quân Tùy như vậy, lập tức hoảng sợ vạn phần, quỳ bùm xuống trước mặt Trương Huyễn, dập đầu như giã tỏi:
- Trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già con thơ, xin tướng quân tha cho một mạng.
- Nếu như ngươi thành thật khai báo ta sẽ không giết ngươi, tha cho ngươi một mạng!
- Tiểu nhân nói! Cái gì tiểu nhân cũng nói.
Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Ta muốn biết trong huyện Tân Thái bây giờ có bao nhiêu quân đội?