Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 395 - Chương 353: Phục Kích Ở Quận Lỗ

Chương 353: Phục kích ở quận Lỗ
Chương 353: Phục kích ở quận Lỗ

Huyện Tân Thái là huyện thành trọng yếu nhất phía tây quận Lang Gia, là cửa ngõ phía bắc từ quận Tề qua quận Lỗ vào quận Lang Gia, vị trí chiến lược quan trọng không thua kém gì huyện Đông An, cướp được huyện Đông An, huyện Tân Thái và huyện Nghi Thủy thì trên cơ bản đã khống chế được phía bắc quận Lang Gia.

Trước mắt huyện Đông An và huyện Nghi Thủy đều đang ở trong tay Trương Huyễn. Duy chỉ có huyện Tân Thái là vẫn trong tay Vương Bạc như trước. Vương Bạc bố trí hai ngàn quân đóng ở huyện Tân Thái. Tuy hai ngàn quân không thể ngăn cản quân Tùy quy mô xuôi nam, nhưng nó có thể kéo dài thời gian quân Tùy xuôi nam, cấp cho chủ lực ở huyện Chuyên Du tranh thủ thời gian bố trí phòng ngự.

Trương Huyễn lấy được một tin tức khác là quân đội chủ lực của Vương Bạc vẫn chưa đi đến huyện Tân Thái. Nói cách khác, hắn đã chạy đến huyện Tân Thái trước Vương Bạc.

Lúc này, trên đường lớn cách huyện Tân Thái ước chừng bốn mươi dặm về phía nam, một đội quân một vạn người đang hăng hái bắc thượng. Chi quân đội này chính là quân chủ lực đánh lén quận Tề do Vương Bạc suất lĩnh. Chính như Phòng Huyền Linh đã phỏng đoán, Bùi Nhân Cơ tây chinh Ngõa Cương, Trương Huyễn xuất quân xuôi nam tấn công quận Lang Gia, binh lực ở quận Tề và quận Bắc Hải trống rỗng, khiến Vương Bạc cảm thấy được cơ hội ngàn năm có một.

Y cùng lúc bố trí nghi binh, mê hoặc Trương Huyễn, mặt khác lại giật dây Tôn Tuyên Nhã tấn công Mông Âm Bảo, giả ý xuất năm nghìn binh liên thủ với Tôn Tuyên Nhã, mục đích là làm chệch hướng quân chủ lực Trương Huyễn ở huyện Đông An. Chính y thì tự mình dẫn một vạn quân tinh nhuệ nhanh chóng bắc thượng, chuẩn bị từ quận Lỗ xâm nhập vào quận Tề.

Phải nói, sách lược của Vương Bạc cực kỳ cao minh, cực kỳ có tính lừa gạt, ngay cả Trương Huyễn cũng bị y mê hoặc. Đáng tiếc y lại gặp phải Phòng Huyền Linh trí mưu càng thêm xuất chúng, khám phá ra kế sách mà y tính toán.

Mặc dù như thế, Vương Bạc vẫn hết sức cẩn thận. y cùng lúc lệnh cho thủ quân huyện Tân Thái tăng cường trinh sát tuần tra, mặt khác lại phái gần trăm tên thám tử tra xét ven đường, e sợ lọt vào phục kích của quân Tùy.

Giữa trưa, đại quân của Vương Bạc đã tới huyện Tân Thái. Bọn họ nghỉ ngơi ở đây một canh giờ, sau đó lại tiếp tục bắc thượng.

Tướng phòng giữ huyện Tân Thái là một người thấp bé, tên là La Trung, cũng là bộ hạ cũ đi theo Vương Bạc tạo phản sớm nhất ở Trường Bạch Sơn.

- Xin đại vương yên tâm, ty chức đã phát ra mười mấy tên thám tử trinh sát tuần tra bốn phía. Có bất kỳ dị động gì, bọn họ đều sẽ kịp thời bẩm báo cho ty chức, đến bây giờ ty chức vẫn chưa phát hiện bất kỳ chỗ nào khả nghi.

Vương Bạc gật gật đầu, thám tử của y cũng không phát hiện chỗ nào dị thường. Lại nghĩ một chút, chính mình phát binh bí mật như thế, hơn nữa không nhằm vào quận Bắc Hải, lực chú ý của Trương Huyễn hẳn phải ở Mông Âm Bảo mới đúng.

Tôn Tuyên Nhã mới là đại địch số một của hắn, còn chưa đến phiên mình. Nghĩ vậy, lòng nghi ngờ của y cũng dần dần biến mất, đứng lên cao giọng hạ lệnh:

- Nghỉ ngơi nửa canh giờ nữa, đại quân xuất phát!

***

Trong một rừng cây rậm rạp bao trùm sườn núi cách huyện Tân Thái chừng vài dặm, hai gã thám báo quân Tùy nhìn chăm chú vào huyện thành phía xa, chỉ thấy một vạn quân phản loạn trùng trùng điệp điệp tiến nhập thị trấn.

Hai gã thám báo nhìn nhau, nhanh chóng rời núi. Chạy về phía chân núi, bọn họ tìm được chiến mã giấu trong bụi cây, trở mình lên ngựa chạy gấp về phía đông.

Chạy một hơi mười dặm, thám báo đi tới chỗ quân Tùy nghỉ ngơi trong rừng tùng tối đen. Sáu ngàn quân Tùy đã nghỉ ngơi ở chỗ này gần nửa ngày, phần lớn quân Tùy đều đã ngủ một giấc, tinh thần mỗi người đều được chấn hưng, nhất thời quét sạch mỏi mệt vì hành quân cả đêm.

Hơn mười trinh sát tuần tra quân giặc bị trói chặt ở một góc rừng tùng, bọn họ là lính trinh sát tuần tra do huyện Tân Thái phái ra, bị quân Tùy mai phục bắt được.

Rất nhiều chuyện đều do trời đất đưa đẩy, dường như là ý trời. Nếu Vương Bạc đến chậm một ngày, tướng phòng giữ huyện Tân Thái sẽ phát hiện ra rất nhiều lính trinh sát tuần tra y phái ra đã một đêm chưa về, sẽ ý thức được có tình huống dị thường xảy ra, có lẽ Vương Bạc cũng sẽ không tiếp tục bắc thượng nữa.

Nhưng hết lần này đến lần Vương Bạc và Trương Huyễn lại đến huyện Tân Thái trước sau nửa ngày, y lại không chịu ở qua đêm tại huyện Tân Thái. Điều này làm cho bọn họ không phát hiện được dị thường ngoài thành.

Thám báo hồi báo cho Trương Huyễn những gì bọn họ phát hiện. Trương Huyễn đã biết tin tức đại quân Vương Bạc bắc thượng trước một bước, hiện tại hắn cần phải có được thông tin chi tiết về quân phản loạn.

- Khởi bẩm tướng quân, một vạn quân đội của Vương Bạc trên cơ bản đều là bộ binh, ty chức không thấy kỵ binh. Từ trạng thái tinh thần của bọn họ có thể thấy được vẻ hơi mỏi mệt, đội ngũ cũng không quá chỉnh tề.

- Mỗi đội có bao nhiêu binh sĩ, đội ngũ dài bao nhiêu?

Trương Huyễn hỏi chi tiết từng cái.

- Trung bình đại khái khoảng hai ba người, đội ngũ rất dài, ước chừng ba dặm.

- Trang bị thế nào?

Bùi Hành Nghiễm bên cạnh hỏi.

Đây là vấn đề quan trọng nhất. Trang bị ưu khuyết của đối phương liên quan đến mức độ thương vong của bọn họ. Vốn Trương Huyễn định hỏi cuối cùng, Bùi Hành Nghiễm lại gấp gáp không nhịn được hỏi ra.

- Khởi bẩm Bùi tướng quân, trang bị hoàn toàn giống như quân Tùy, thậm chí khôi giáp cũng giống nhau. Chỉ có điều trên mũ giáp và trước ngực là màu trắng. Chiến đao, trường mâu, khiên tròn đều giống y như quân Tùy. Lúc đầu ty chức còn tưởng là một đội ngũ quân Tùy, nếu không phải nhìn cờ xí còn không thể tin đó là một đội quân của loạn phỉ.

- Đồ hậu cần quân nhu có bao nhiêu?

Trương Huyễn hỏi ra nghi vấn cuối cùng.

- Không có đồ quân nhu, mỗi binh lính đều mang một túi lương khô nặng năm sáu cân, còn có siêu, một tấm thảm lông, trường mâu, cung tiễn, chiến đao, tấm chắn. Phụ trọng mỗi binh lính phải mang ít nhất là hai mươi cân. Ty chức đoán vậy.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Khổ cực rồi, đi nghỉ ngơi đi!

Thám báo thi lễ lui xuống. Lúc này Trương Huyễn đưa bản đồ ra bày trên tảng đá lớn nhìn kỹ, nhưng bản đồ lại không thể cho thấy địa hình phức tạp gần đó.

Chỉ xem chốc lát, Trương Huyễn đành phải thu hồi bản đồ, phân phó:

- Đem tăng nhân kia đến!

Không lâu sau, một tăng nhân trung niên bị dẫn lên, pháp danh Tuệ Luân, là tăng nhân ở Bảo Lâm Tự huyện Tân Thái, khi đốn củi ở ngoài thành thì bị quân Tùy bắt được.

- Bần tăng tham kiến tướng quân!

Tăng nhân chắp tay thi lễ nói.

- Ta muốn hỏi đại sư, phụ cận huyện Tân Thái ngoài đường lớn bắc thượng còn có đường nhỏ bắc thượng nào nữa không?

- Hồi bẩm tướng quân, phụ cận đường lớn còn có mấy đường nhỏ, nhưng không dễ đi như đường lớn, xe ngựa cũng không đi được.

- Thỉnh đại sư dẫn đường cho chúng ta. Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ thả đại sư.

- A Di Đà Phật, mong tướng quân có lòng từ bi, ít làm hại nhân mạng...

Trương Huyễn không kiên nhẫn khoát tay, để binh lính dẫn tăng nhân đi. Hắn nhìn sắc trời một chút, đã qua chính ngọ, Trương Huyễn lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị xuất phát!

***

Quân của Vương Bạc đã rời khỏi huyện Tân Thái bắc thượng, tiếp tục đi về phía quận Tề. Trước tiên bọn họ phải vào quận Lỗ, sau đó liền trực tiếp xâm nhập quận Tề.

Một đường bắc thượng, có thể nói là ngàn dặm không gà gáy. Tuy rằng thời gian đã đến đầu hạ bừng bừng sức sống, nhưng mỗi nơi quân đội Vương Bạc đi qua đều không nhìn thấy bóng người. Khắp nơi đều là thôn trang rách nát và huyện thành không một bóng người, tựa như quỷ vực. Sau khi loạn phỉ, cả vùng đất quận Lang Gia đã trở thành cảnh tượng suy bại và bị tàn phá nặng nề.

Trong lòng Vương Bạc có chút nặng nề. Y còn nhớ rõ khi mới đến quận Lang Gia, còn có ít người ở. Thôn trang cũng không rách nát như vậy, vì sao trong mấy năm ngắn ngủi quận Lang Gia lại trở nên hoang vắng như thế?

Lúc này y mới cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Trương Huyễn khi đòi hơn một ngàn người già từ Vương Thế Sung. Mấu chốt là dân tâm. Sở dĩ Vương Bạc y thất bại ở quận Tề cũng là bởi vì y không chiếm được dân tâm ủng hộ.

Dân chúng quận Lang Gia không bị Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc y khống chế, trên cơ bản đều bỏ chạy về quận Tề và quận Bắc Hải, cho nên bên này mới trở thành một mảnh rách nát.

Vương Bạc không khỏi ngầm thở dài, nếu như mình chiếm lĩnh quận Tề, quận Tề sẽ trở thành cảnh tượng như thế nào?

Đại quân của Vương Bạc một đường bắc thượng, hành quân nhanh chóng một ngày một đêm. Đêm kế tiếp, quân đội đã tới bờ nam Vấn Thủy. Nơi này là chỗ nối quận Tề và quận Lỗ, là một mảnh đồi núi kéo dài hơn mười dặm, mà trấn Vu Bắc đối diện con sông là cửa vào quận Tề.

Vùng này thế núi trầm, rừng rậm rạp. Bởi vì nhân khẩu chủ yếu tập trung ở địa khu phía nam quận Tề, cho nên nhân khẩu vùng này rất ít, cảnh sắc không bị phá hoại, có một khu rừng lớn rậm rạp dài trăm dặm.

Vương Bạc thấy binh sĩ đều đã mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa y lại đem theo không ít lương thảo quân nhu từ huyện Tân Thái, chưa dựng cầu không thể qua sông. Vương Bạc liền lệnh cho binh lính nghỉ ngơi tại chỗ.

***

Trương Huyễn dẫn sáu ngàn binh lính hành quân ven theo rừng rậm, đi nhanh song song với đường lớn. Ở chỗ cách đường lớn hơn năm dặm, dưới ánh trăng, có thể thấy được rõ ràng. Lòng tin của Trương Huyễn tăng lên gấp trăm lần, hắn biết rằng mình cách thành công càng ngày càng gần.

Lúc này, một gã thám báo cưỡi ngựa chạy tới, thấp giọng nói với Trương Huyễn vài câu, Trương Huyễn gật gật đầu, khoát tay ra hiệu binh lính tiếp tục đi tới. Bùi Hành Nghiễm bên cạnh hắn vẻ mặt ngạc nhiên. Vì sao tướng quân không thừa dịp quân địch hành quân xuất kích, ngược lại phải xuất kích lúc quân địch đang nghỉ ngơi?

Hơn nữa gã càng khó hiểu, vì sao tướng quân phải kéo dài đến quận Lỗ mới hạ thủ?

***

Ban đêm, thời gian đã đến canh một, trên đường lớn cách Vấn Thủy chừng hai dặm, có một đội xe lớn dừng lại, ước chừng hơn năm trăm chiếc, chủ yếu là xe la, trên xe chở đầy lương thực và quân giới.

Phu xe và binh sĩ đều tranh thủ thời gian vào trong xe ngựa ngủ. Bọn họ phỏng chừng phải hai canh giờ nữa mới có thể tiếp tục đi về phía bắc. Lúc đầu tất cả mọi người rất cảnh giác, nhưng từ khi tiến vào quận Lỗ, tính cảnh giác cũng giảm đi, ngay cả lính gác cũng không biết trốn đi chỗ nào ngủ.

Xe lớn đậu ngổn ngang trên đường lớn, ngựa cũng ăn cỏ khô uống nước xong, đứng ngủ trước xe ngựa. Bốn phía một mảnh yên lặng, tràn ngập tiếng côn trùng kêu liên hồi.

Đúng lúc này, một mũi hỏa tiễn phóng vù tới đống cỏ khô trên chiếc xe ở giữa. Ngọn lửa nhanh chóng cháy bùng lên kêu lốp bốp. Nương theo gió thổi, lửa bùng lên, một lát liền phóng lên cao. Người chăn ngựa nằm ngủ trong đống cỏ trên xe ngựa kêu thảm ngã xuống, lửa lớn đã đốt đến tóc y.

Hỏa tiễn đầy trời phóng tới, trong khoảnh khắc, hơn năm trăm chiếc xe lớn đều bị đốt. Trên đường lớn một mảnh hỗn loạn, đám binh sĩ hộ vệ trở mình lên ngựa, liều mạng nắm lấy dây cương, ý đồ muốn ổn định chiến mã bị chấn kinh.

- Giết!

Bùi Hành Nghiễm rống to một tiếng, suất lĩnh năm trăm kỵ binh như mãnh hổ lao ra từ trong rừng rậm, lao thẳng tới đoàn xe kịch chiến với quân phản loạn hộ vệ. Tiếng binh khí chạm nhau leng keng, binh sĩ phản loạn bị chém trúng ngã khỏi xe ngựa.

Hơn ngàn tên phản quân hộ vệ xe ngựa làm sao là đối thủ của quân Tùy. Chỉ khoảng nửa khắc, binh sĩ hộ vệ đã chết quá nửa, mấy trăm tên lính còn lại chạy trốn về tứ phía. Dần dần, phần lớn xe ngựa hoàn toàn bị lửa lớn nuốt sống. Vô số xe la bị lửa đốt hoảng loạn liều mạng chạy trốn trên đường lớn và đồng hoang, rất nhanh đã ngã trên mặt đất. Con la cũng bị thân xe bốc cháy và lương thực trên xe vùi lấp.

Bình Luận (0)
Comment