Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 396 - Chương 354: Trận Chiến Ở Quận Lương

Chương 354: Trận chiến ở quận Lương
Chương 354: Trận chiến ở quận Lương

Bùi Hành Nghiễm dẫn kỵ binh tập kích hậu cần chỉ để ngăn chặn đường lui của phản quân. Ngay lúc kỵ binh xuất kích, quân Tùy ẩn nấp trong rừng cũng phát động công kích với quân chủ lực địch.

Lúc này, một vạn quân giặc đang nằm ngổn ngang trên cỏ ngủ say sưa, trên người bọc thảm. Bọn họ căn bản không tưởng được nơi này lại có phục binh.

Thậm chí bao gồm cả Vương Bạc. Từ sau khi tiến vào quận Lỗ, một tia cảnh giác cuối cùng của y cũng biến mất. Bất kể thế nào, nếu quân Tùy phục kích bọn họ thì đã sớm nên động thủ, tuyệt sẽ không kéo dài đến bây giờ. Sau khi tiến vào quận Lỗ hai trăm dặm mới động thủ, chuyện này làm sao có thể xảy ra, chỉ có thể nói rằng sách lược đánh lén quận Tề của y sắp thành công.

Chính vì trong lòng yên ổn, Vương Bạc đã cực kỳ mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Bỗng nhiên, một trận âm thanh gõ mõ dồn dập vang lên trong đêm. Theo thanh âm gõ mõ, mấy ngàn mũi tên dài bắn ra như mưa, đánh về phía binh lính quân giặc đang ngủ say dưới mặt cỏ. Chỉ nghe một mảnh tiếng kêu thảm thiết thê lương, vô số binh lính phản quân bị bắn trúng, quay cuồng thống khổ trên mặt đất.

Rất nhiều binh lính đang ngủ bừng tỉnh, bối rối bò dậy, loạn thành một đoàn trên cỏ. Ngay sau đó lại là mấy ngàn mũi tên như che trời phủ đất bắn tới, dày đặc như gió lốc, lại một đám lớn quân giặc trúng tên ngã quỵ.

Lúc này, Vương Bạc cũng đã tỉnh ngủ, y lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, y gấp đến mức lớn tiếng quát to:

- Mau mau tập kết nghênh chiến!

Nhưng thanh âm của y quá nhỏ, bị âm thanh thảm thiết và sợ hãi của binh lính át mất.

'Đông! Đông! Đông!', tiếng trống trận xuất kích của quân Tùy vang lên.

Trương Huyễn vung chiến đao lên, khàn giọng hô to:

- Các huynh đệ! Thời khắc làm anh hùng đã tới, làm cho phản quân run rẩy dưới chiến đao của chúng ta đi!

Quân Tùy giận dữ hét lên, hoành đao và trường mâu tỏa ra sát khí ngập trời. Năm trăm kỵ binh đánh tới từ mặt nam, tấn công mãnh liệt như bôn lôi (sấm đánh), dùng một loại khí thế như bẻ gãy nghiền nát hết tất cả quét ngang phản quân đang thất hồn lạc phách.

Sáu ngàn quân Tùy như sóng to gió lớn giết vào đội ngũ phản quân đang hỗn loạn. Quân tâm phản quân đã hỗn loạn, bọn chúng không còn lòng dạ nào mà chống cự, nháy mắt đã bị dọa sợ, chạy trốn về bốn phía, khóc hô vang trời. Đầu người quay cuồng dưới vó ngựa quân Tùy, tiếng cầu khẩn biến thành tiếng kêu thảm thiết lúc tử vong.

Lúc này là ban đêm, trăng sáng sao thưa, cho dù khôi giáp của phản quân gần giống quân Tùy, nhưng khối lớn màu trắng trên mũ giáp và trước ngực họ vẫn có thể dễ dàng phân biệt được, làm cho quân Tùy không tốn chút sức nào đồ sát bốn phía.

Vương Bạc thấy quân đội của mình vô lực ngăn cản, đã hoàn toàn tan tác, không thể tổ chức phản kháng được nữa, chỉ đành suất lĩnh hai trăm thân binh tâm phúc hốt hoảng bỏ chạy về hướng tây nam.

Trong lòng y bi thương vô cùng. Một vạn quân đội cuối cùng còn lại bao nhiêu đành tùy theo ý trời.

Theo Vương Bạc hốt hoảng chạy trốn, phản quân chạy tán loạn về bốn phía, phần lớn mọi người chạy trốn về phía nam theo bản năng, lại bị năm trăm kỵ binh chặn lại. Bọn lính cùng đường, đều quỳ xuống đất đầu hàng, cầu xin quân Tùy tha mạng.

Một trận chiến này giết cho quân phản loạn máu chảy thành sông, thây phơi khắp đồng. Một vạn quân phản loạn trước sau bị chém giết hơn bốn ngàn người, kẻ chạy trốn không đến ngàn người, quân giặc còn lại toàn bộ đầu hàng.

Mà quân Tùy tử thương không đến trăm người, trở thành một trận chiến huy hoàng nhất từ khi quân Tùy nam chinh quận Lang Gia tới nay.

***

Quận Lương huyện Tống Thành, Trương Tu Đà phản kích cũng gặp phải quân Ngõa Cương đón đầu công kích. Ở trấn Long Hoàn phụ cận huyện Tống Thành ước chừng hai mươi dặm về phía nam, Trương Tu Đà tự mình suất lĩnh sáu ngàn quân tiên phong bị mấy vạn quân Ngõa Cương bao vây.

Ánh mắt Trương Tu Đà lạnh lùng nhìn đồng trống bốn phía, ông ta đã nghe được tiếng trống trận và tiếng hò hét như sấm rền từ xung quanh truyền đến. Chỉ thấy quân Ngõa Cương chi chít xuất hiện từ bốn phương tám hướng, phần lớn đều là bộ binh. Bằng kinh nghiệm của mình, Trương Tu Đà phán đoán hẳn là không ít hơn ba vạn người.

Trương Tu Đà phán đoán thật sự rất chuẩn, tròn ba vạn quân. Địch Nhượng, Đơn Hùng Tín, Hách Hiếu Đức đem theo một vạn người từ từ ép sát quân Tùy theo hình tam giác.

Lần hành động nghênh chiến quân Tùy này do Địch Nhượng tự mình bày ra, ba chi quân đội tựa như một cái lưới sắt thật lớn, đang nhanh chóng bắt lấy con mồi. Nhưng khi còn cách quân đội của Trương Tu Đà ước chừng bốn trăm bước, ba vạn quân Ngõa Cương lại dừng bước.

Giống như con mồi là một đầu sư tử hung mãnh, đám thợ săn không ai dám tiến lên bắt con mồi. Dưới tình huống bình thường, đều chờ con mồi tự ngã xuống, huống chi đối phương là Trương Tu Đà danh chấn thiên hạ.

Quân Ngõa Cương từng đại bại dưới tay Trương Tu Đà ở quận Tế Bắc. Đến nay, trong lòng mỗi người vẫn còn sợ hãi, không ai dám mạo muội xuất kích. Ai cũng muốn đạt được chiến lợi phẩm tốt nhất, đầu của Trương Tu Đà.

- Truyền mệnh lệnh của ta, người lấy được đầu của Trương Tu Đà, thưởng năm ngàn lượng vàng!

Địch Nhượng bỏ vốn gốc, ba vạn quân Ngõa Cương bắt đầu rục rịch.

Trương Tu Đà lạnh lùng cười, dường như cảnh tượng này đã nằm trong dự liệu của ông ta. Ông ta chỉ dẫn theo sáu ngàn quân bắc thượng, chính là muốn dụ quân Ngõa Cương ra khỏi thành quyết chiến.

Trương Tu Đà trầm giọng hạ lệnh:

- Kết nỏ trận!

Trong vòng vây, sáu ngàn nỏ quân của Trương Tu Đà nhanh chóng kết thành một vòng, trong ngoài hai vòng tròn lớn. Binh lính vòng ngoài cách nhau một bước, binh lính vòng trong cũng cách nhau một bước như vậy, chỉ là thay đổi cách xếp hàng khác với vòng ngoài. Như vậy, hai bên có thể một ra một vào, tạo thành hai đoạn bắn.

Trên tay mỗi binh lính quân Tùy đều cầm trang bị mới nhất, giác nỗ.

Đây là một loại nỏ hai thạch, thân cung dài ba thước ba, dây cung dài hai thước năm, tầm bắn xa đạt hai trăm bước, tầm sát thương hữu hiệu là một trăm năm mươi bước.

Bời vì tầm bắn của nó xa, kéo dây cung rất mất sức, nhất định phải có lực cánh tay phối hợp với đạp chân. Nhưng trải qua thời gian dài huấn luyện cường hóa, nhóm nỏ binh cũng có thể thuần thục kéo dây cung, có thể kéo dây cung trong thời gian ngắn nhất.

Mũi tên cũng là do thợ thủ công tốt nhất của Quân Khí Giám tỉ mỉ chế tác. Tên dài một thước, đầu mũi tên có hình giọt nước, càng thêm sắc bén, tốc độ nhanh hơn, lực xuyên giáp rất tốt.

Sáu ngàn nỗ binh tạo thành hai vòng tròn lớn trong ngoài, đem sáu ngàn giác nỏ lạnh lùng nhắm về phía quân địch ngoài ba trăm bước, hai bên tạo thành cục diện giằng co.

Nhưng loại cục diện giằng co này chỉ duy trì một lát. Quân đội phía tây bắc do Hách Hiếu Đức dẫn đầu đã phát động công kích. Ngay sau đó, bộ phận Đơn Hùng Tín ở mặt đông bắc cũng phát động công kích. Nhưng một vạn quân của Địch Nhượng ở trước mặt phía bắc lại không động, bọn họ phất cờ hò reo, nổi trống trợ uy.

Trong lòng Địch Nhượng còn có một tia nghi ngờ, Trương Tu Đà danh chấn thiên hạ không nên dễ dàng rơi vào mai phục như vậy, ông ta có chủ ý gì?

Hai vạn quân Ngõa Cương từ hai bên trái phải mạnh mẽ đánh tới, khí thế như dời non lấp biển, làm cho người ta hoảng sợ. Nhưng Trương Tu Đà vẫn không nhúc nhích, ông ta đã định liệu trước, cũng không hốt hoảng. Trương Tu Đà thấy quân phía bắc mặc dù hô giết mấy ngày liền nhưng cũng không tiến công thực tế, trong lòng hiểu ra đôi chút, liền nhanh chóng điều chỉnh trận hình, chuyển vòng tròn thành hình bán nguyệt, mở rộng ra.

Mặc dù quân Tùy chỉ có sáu ngàn người, nhưng bọn họ lại vững như núi Thái Sơn. Một đám ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, tay cầm giác nỏ, nhắm ngay vào quân Ngõa Cương trước mặt. Bọn họ không có chút e ngại hay thoái ý nào. Sáu ngàn người phát ra sát khí hùng mạnh không thua gì mấy vạn quân Ngõa Cương.

Quân Ngõa Cương nhanh chóng chạy về phía quân Tùy, ba trăm bước... hai trăm năm mươi bước... hai trăm bước... một trăm năm mươi bước, quân đội phía tây bắc do Hách Hiếu Đức dẫn đầu tiến vào phạm vi sát thương.

Một trận thanh âm như gõ mõ đột nhiên vang lên trong đội ngũ quân Tùy, theo sau thanh âm gõ mõ, ba nghìn mũi tên bắn ra như mưa, đánh về phía binh lính Ngõa Cương dày đặc. Chỉ thấy một mảnh người ngã ngựa đổ, hơn một ngàn tên binh lính Ngõa Cương đã bị bắn trúng, ngã xuống đất. Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, loạn thành một đoàn.

Ngay sau đó, ba nghìn binh lính vòng trong bước nhanh ra phía trước, lại ba nghìn mũi tên được bắn ra, dày đặc như gió lốc, lại tám chín trăm tên lính trúng tên ngã quỵ.

Một vòng bắn qua đi, binh lính nhanh chóng lui về phía sau, ba nghìn nỗ binh vừa bắn đã lắp lại tên lên nỏ, lại bước ra. Thời gian dần qua, binh sĩ quân Tùy đã hình thành ăn ý, bọn họ không còn một trước một sau mà là bắn tên song song, mỗi người đều cùng chiến hữu bên cạnh tạo thành thời gian nghỉ. Một vòng tên bắn ra, lại một vòng tên khác nối tiếp.

Lắp tên, kéo cung, hạ người, bắn tên, giống như là hành văn liền mạch lưu loát, động tác thuần thục dị thường. Thế cho nên tiễn trận không có bất kỳ sự đình trệ nào, thư sướng như nước chảy mây trôi. Một vòng lại một vòng tên che trời phủ đất bắn về quân trận quân địch. Trong khoảng cách trăm bước ngắn ngủi đã bắn ra năm lượt ba vạn mũi tên, quân Ngõa Cương tử thương đã gần đến tám ngàn người.

Binh lính Ngõa Cương bị tiễn trận hùng mạnh của đối phương và thương vong máu tanh dọa sợ, càng ngày càng có nhiều binh lính quay đầu chạy trốn.

Quân đội của Hách Hiếu Đức dẫn đầu sụp đổ, toàn quân triệt thoái về phía sau, rút khỏi vây công.

Địch Nhượng thấy nỗ quân đại trận của quân Tùy không ngờ lại sắc bén như thế, làm cho y hoảng sợ. Hơn nữa quân đội của Hách Hiếu Đức đã lui lại, chỉ còn lại có quân đội của Đơn Hùng Tín. Tác chiến một bên như vậy sẽ xuất hiện lỗ hổng binh lực. Quân Tùy có thể thong dong bỏ chạy từ chỗ sơ hở này.

Y lập tức hô lớn:

- Thu binh!

Kẻng thu binh vang lên Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!, quân Ngõa Cương đang cảm thấy bất lợi liền rút lui như thủy triều ra ngoài ba trăm bước. Sau một lát, trên chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại có thi thể đầy đất và tiếng kêu rên không ngừng của thương binh.

Đúng lúc này, Trương Tu Đà vung tay lên:

- Lệnh chủ lực xuất kích!

Chiến kỳ giơ cao huy vũ, đây là tín hiệu xuất kích. Một vạn quân Tùy mai phục ở ngoài hai dặm thấy được tín hiệu xuất kích, từ hai hướng đông tây đánh tới chiến trường.

Quân Ngõa Cương lập tức trở nên hoảng loạn. Địch Nhượng ý thức được y đã bị lừa, quân Tùy là dụ mình ra khỏi thành, y khàn giọng ra lệnh:

- Nhanh chóng rút quân trở về thành!

Bỗng nhiên, phía sau quân Ngõa Cương đại loạn, một chi quân đội mấy ngàn người đánh tới từ phía sau quân Ngõa Cương, vô cùng sắc bén, lập tức làm rối loạn trận cước quân chủ lực Ngõa Cương.

Trương Tu Đà cũng ngây ngẩn cả người, đây là quân đội nơi nào?

Bình Luận (0)
Comment