Trận này quân Ngõa Cương tổn thất nghiêm trọng, nên đành phải hoảng hốt rút quân. Trương Tu Đà cũng không đuổi theo, chỉ nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, đề phòng quân chi viện Ngõa Cương tấn công. Trương Tu Đà biết rõ binh lực Ngõa Cương ở huyện Tống Thành ít nhất có 5 vạn quân, nhưng trên chiến trường chỉ có 3 vạn, rõ ràng là Địch Nhượng vẫn chưa đưa toàn lực ứng phó.
Hai vạn quân Tùy nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ. Lúc này, đội quân tập kích quân Ngõa Cương từ phía sau cũng vừa đi tới, ước chừng khoảng 3 nghìn quân do tướng Tần Quỳnh chỉ huy.
- Đại soái!
Tần Quỳnh phóng ngựa chạy tới, khom người thi lễ:
- Tham kiến đại soái!
Trương Tu Đà cả mừng:
- Hóa ra là Tần tướng quân, ngươi sao lại đến Lương quận?
- Khởi bẩm đại soái, chúng tôi tấn công quận Tế Âm, ở đây quân Ngõa Cương đều là quân mới chiêu mộ nên không chống trả nổi, vừa đánh đã thua, tàn quân tháo chạy về quận Đông Bình. Bùi nguyên soái lo lắng cho Đại soái bên này nên phái ty chức đến đây.
- Lần này nhờ Thúc Bảo tập kích quân phản loạn từ phía sau, nếu không ta còn phải hao phí binh lực mới có thể đánh bại bọn chúng.
- Ty chức không dám, đây là bổn phận của ty chức!
Tần Quỳnh đến gần Trương Tu Đà, lấy ra một phong thư đưa cho ông ta:
- Đây là thư của Bùi nguyên soái gửi cho Đại soái, mời ngài xem qua.
Trương Tu Đà xem qua bức thư. Trong thư Bùi Nhân Cơ mong muốn quân của mình có thể xuôi nam, sát nhập với Lương quận, cùng với quân của Trương Tu Đà đánh bại quân Ngõa Cương.
Trương Tu Đà khẽ cau mày, ông ta hiểu được ý tứ của Bùi Nhân Cơ. Bùi Nhân Cơ tấn công hướng Đông của quân Ngõa Cương, nhưng ở đó đều là quân kém cỏi, quân chủ lực bao gồm thủ lĩnh Địch Nhượng đều ở Lương quận, vậy nên Bùi Nhân Cơ muốn được chia sẻ ít công lao.
Tuy nhiên Bùi Nhân Cơ phụ trách tuyến phía Đông, y không thể tự ý đến phía Nam. Nếu Trương Tu Đà chủ động mời Bùi Nhân Cơ đến trợ chiến thì thánh thượng sẽ không trách tội. Đây cũng chính là mục đích chủ yếu trong thư của Bùi Nhân Cơ.
Trương Tu Đà trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu Bùi nguyên soái nguyện ý đến Lương quận cùng tiêu diệt Địch Nhượng, ta đương nhiên rất hoan nghênh, nhưng như vậy quận Đông Bình phải làm sao?
Ý tứ của Trương Tu Đà rất rõ ràng, Bùi Nhân Cơ phụ trách quận Đông Bình và quận Tế Âm. Hiện giờ tuy loạn phỉ ở Tế Âm đã bị đè bẹp, nhưng chẳng lẽ loạn phỉ ở quận Đông Bình Bùi Nhân Cơ cũng không muốn quản nữa?
Tần Quỳnh vội vàng nói:
- Bùi nguyên soái dự tính sẽ phái ty chức đi bình định loạn phỉ ở Đông Bình. Còn Bùi Nguyên soái sẽ dẫn quân chủ lực xuôi nam để phối hợp với Đại soái.
- Nếu như vậy thì ta không có ý kiến gì, nhưng Thúc Bảo nên cẩn thận, quận Đông Bình đầm hoang rộng lớn, nơi đây loạn phỉ rất dễ ẩn nấp, người không nên sơ suất khinh địch.
- Ty chức hiểu rõ. Ty chức xin đi trước.
Tần Quỳnh ngồi trên ngựa thi lễ, dẫn quân đi gấp về hướng đông bắc.
Trương Tu Đà đợi Tần Quỳnh đi xa, mới hạ lệnh
- Đại quân tiếp tục tiến lên phía Bắc. Mục tiêu là huyện Tống Thành.
***
Mặc dù Địch Nhượng phục kích Trương Tu Đà nhưng lại bị trúng kế, khiến quân Ngõa Cương bị tổn thất nghiêm trọng, tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn suy yếu. Trong tay Địch Nhượng vẫn còn 4 vạn đại quân, thêm vào đó vừa chiêu mộ 2 vạn tân binh từ trong nạn dân. Với 6 vạn quân này hoàn toàn có thể bảo vệ cho huyện Tống Thành.
Tuy nhiên lúc này Địch Nhượng lại có chút kinh hoảng vì gã vừa nhận được tin tức chính xác từ Giang Đô: Nhà Tùy chuẩn bị toàn lực càn quét quân Ngõa Cương. Điều này khiến Địch Nhượng chợt nhận ra mình đã phạm vào sai lầm chiến lược, gã không nên đông chinh để rồi trở thành quân phản loạn đầu sỏ mà triều đình cần diệt trừ.
Ở trong phòng, Địch Nhượng có vẻ nôn nóng bất an, khoanh tay đi qua đi lại. Quân Tùy theo 3 hướng phát động tấn công. Trương Tu Đà ở phía nam đã khiến gã thiệt hại nặng, Bùi Nhân Cơ ở phía Đông thì không cần để ý, một là vì binh lực của Bùi Nhân Cơ không mạnh, hơn nữa quận Đông Bình và Tế Nam đối với gã không quan trọng lắm.
Người khiến Địch Nhượng e sợ là ở phía Tây, Tuân Vương Dương Khánh thống lĩnh hai vạn quân tấn công Đông quận, rõ ràng là muốn tiêu diệt sào huyệt của gã. Đại quân chủ lực của gã đông chinh, một số khác thì cùng với Lý Mật bắc chinh, quân Ngõa Cương còn lại chưa đến 5 vạn làm sao có thể giữ được Ngõa Cương trại?
Địch Nhượng càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Đơn Hùng Tín:
- Đại tướng quân! Ty chức xin cầu kiến!
- Vào đi!
Địch Nhượng thở dài, lúc này gã thật sự cần người đến phân ưu.
Đơn Hùng Tín bước nhanh vào phòng, nói nhỏ với Địch Nhượng:
- Đại tướng quân, tin từ Ngõa Cương trại truyền đến nói huyện Linh Xương thất thủ rồi!
- Hả?
Địch Nhượng chấn động, huyện Linh Xương là cửa ngõ phía Tây của Ngõa Cương, nếu huyện Linh Xương thất thủ, Ngõa cương trại hoàn toàn đối mặt trực tiếp với quân Tùy.
- Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?
Địch Nhượng lo lắng đến mức tay chân luống cuống.
Đơn Hùng Tín vội vàng khuyên gã:
- Đại tướng quân bình tĩnh lại đã, bây giờ lo lắng không phải là cách giải quyết!
Địch Nhượng từ từ bình tĩnh lại. Khi bị Trương Tu Đà đánh bại, gã vốn có ý định rút quân, bây giờ huyện Linh Xương thất thủ khiến gã càng kiên quyết thực hiện ý định này.
Địch Nhượng hỏi:
- Trương Tu Đà vẫn còn đóng quân ở ngoài năm dặm sao?
Đơn Hùng Tín gật đầu:
- Xem ra quân Tùy vẫn chưa muốn công thành!
Dù cho quân Tùy chưa chuẩn bị công thành, Địch Nhượng cũng không muốn ngồi yên chờ đợi. Gã dễ dàng nuốt được Lương quận, nhưng lại nhận ra mình không thể tiêu hóa nổi, cuối cùng đành phải nhổ ra.
Địch Nhượng nói với Đơn Hùng Tín:
- Ngõa Cương trại tuyệt đối không thể để mất. Quân Tùy đã tấn công chúng ta từ mọi hướng, nên chúng ta phải thu hẹp chiến tuyến, truyền lệnh của ta, chuẩn bị lui quân!
Đơn Hùng Tín hiểu rõ Địch Nhượng bất đắc dĩ ra lệnh lui quân, nhưng thực tế là đã thừa nhận lần đông chinh này là quyết định sai lầm, chỉ có điều sợ mất thể diện nên không nói rõ ra thôi.
Đơn Hùng Tín gật đầu:
- Ty chức hiểu rồi, sẽ lập tức rút quân!
Cửa Bắc của huyện Tống Thành mở rộng, mấy vạn quân Ngõa Cương bắt đầu nhanh chóng rút lui về hướng Bắc. Nhiều tân binh mới gia nhập quân Ngõa Cương không thể không xa rời cha mẹ, thê tử nên khắp cửa thành vang lên tiếng than khóc, càng khiến người ta không đành lòng.
Nhưng chiến tranh sẽ không thương xót kẻ yếu, quân Ngõa Cương rút lui rất dứt khoát, trong tiếng khóc thương không nỡ, đại quân nhanh chóng rút về hướng Bắc.
Nửa canh giờ sau, quân Trương Tu Đà chậm rãi tiến vào huyện Tống Thành.
Quân Ngõa Cương rút lui về hướng Bắc không ngoài dự liệu của Trương Tu Đà, nhưng ông ta không ngờ lại rút nhanh như vậy, xem ra Tuân Vương Dương Khánh đã uy hiếp nghiêm trọng sào huyệt của quân Ngõa Cương.
***
Tuân Vương Dương Khánh chừng 60 tuổi, là một trong những người hiếm hoi thuộc hoàng tộc của triều Tùy. Y là thúc thúc của Dương Quảng, giỏi nịnh hót, tâng bốc nên cuối cùng không bị Dương Quảng diệt trừ.
Dương Khánh phụng mệnh đóng ở quận Huỳnh Dương gần mười năm, nơi này gần như đã trở thành đất phong của y. Mặc dù phụ trách sự an toàn cho cả vùng Trung Nguyên, nhưng y lại lơ là phòng bị, có thể nói quân Ngõa Cương dần dần lớn mạnh dưới mắt y, nhưng y vẫn làm như không thấy.
Chỉ khi quân Ngõa Cương đông chinh khiến triều đình phản ứng kịch liệt, Dương Khánh bị thiên tử lên án mạnh mẽ, y mới nhận ra mình đã sa vào đại họa.
Để bình định mầm họa Ngõa Cương, bất chấp tuổi già sức yếu, Dương Khánh tự mình thống lĩnh hai vạn quân tấn công Đông quận, xông vào sào huyệt của quân Ngõa Cương.
Đây là chiêu cực kì hiểm độc vì nơi này là địa điểm sống còn của quân Ngõa Cương. Điều này không chứng tỏ Dương Khánh cao minh ra sao, mà ngược lại cho thấy Dương Khánh đã không làm tròn bổn phận, bao nhiêu năm qua đã sơ suất đối với quân Ngõa Cương. Vậy nên quân Ngõa Cương đông chinh mà chẳng hề lo rằng có Dương Khánh uy hiếp ở phía sau.
Dương Khánh dễ dàng công phá huyện Linh Xương chỉ có hơn một ngàn binh trấn thủ. Quân Ngõa Cương đã bỏ chạy trước nên Dương Khánh không đánh mà thắng, chiếm được huyện Linh Xương.
Dù dễ dàng chiếm được huyện Linh Xương, nhưng nơi này chính là cửa ngõ phía Tây của Ngãa Cương trại, là địa điểm trọng yếu nên phá được huyện Linh Xương, núi Ngõa Cương đã ở ngay trước mắt.
Núi Ngõa Cương rộng chừng mấy trăm dặm, thế núi hung hiểm, dễ thủ khó công, bốn phía thổ địa phì nhiêu, trên núi rừng rậm um tùm, có vài chục ngọn núi, được gọi là Ngõa Cương bảy mươi hai đỉnh.
Tuy núi Ngõa Cương rộng mấy trăm dặm, nhưng không khó tìm thấy quân Ngõa Cương, dân ở đó đều biết đó là ở ngay gần ngọn núi cao nhất, cách huyện Linh Xương khoảng năm mươi dặm. Tuy nhiên do huyện Linh Xương bị chiếm, trước Ngõa Cương trại liền không có bất kì chướng ngại nào nữa, đại quân men theo đường lớn dưới chân núi, tiến quân về hướng Đông.
Cách núi Ngõa Cương khoảng hai mươi dặm, quân Tùy tiến vào một sơn cốc. Lúc này đã sắp đến hoàng hôn, sơn cốc rộng chừng năm mươi bước, hai bên có rừng tùng rậm rạp, là loại cây có nhiều nhất ở miền Bắc. Những cây tùng cao lớn tỏa bóng khiến bên trong sơn cốc có chút âm u.
Sơn cốc không dài, chỉ khoảng ba, bốn dặm. Đi qua sơn cốc này, phía trước có một khu đất trống, còn có một dòng sông nhỏ chảy qua.
- Đi qua sơn cốc, đến bờ sông phía trước nghỉ chân!
Dương Khánh cao giọng hạ lệnh, rừng tùng âm u ở hai bên khiến y có chút bất an.
Đại quân tiên phong đã tiến vào sơn cốc. Đúng lúc này, đột nhiên có vài con chim dáo dác bay lên, đại tướng bên cạnh Dương Khánh là Triệu Dịch Thành chợt cảm thấy không ổn, liền nói với Dương Khánh:
- Điện hạ, chim hoảng sợ bay đi, e là trong rừng có mai phục!
Dương Khánh chợt tỉnh ngộ, lập tức hạ lệnh:
- Rút về ngay!
Y vừa dứt lời, chỉ nghe trên núi truyền đến một tràng tiếng vỗ tay, hai bên tên phóng tới như mưa bão, quân Tùy lập tức chết thê thảm, tiếng kêu thảm thiết vang động, đợt tập kích đột ngột khiến quân Tùy tán loạn.
Một tiếng trống lớn vang lên, tiếp theo đó vô số quân Ngõa Cương từ rừng cây xông ra, đại tướng chỉ huy là Từ Thế Tích hét lớn:
- Giết hết cho ta!
Hơn một vạn quân Ngõa Cương reo hò, như thủy triều ào đến tiến đánh quân Tùy đang tán loạn.