Quân Ngõa Cương phục kích Dương Khánh là quân của Lý Kiến Thành vừa mới trở về.
Rất nhiều chuyện xảy ra trùng hợp do trời đất xui khiến. Nhà kho Lê Dương vốn chỉ có năm ngàn quân phòng vệ nhưng sau đó tăng cường lên đến một vạn quân. Điều này khiến cho Lý Kiến Thành dù cho lập kế hoạch tấn công kho Lê Dương từ lâu, cũng đành phải tạm thời từ bỏ.
Khi Lý Kiến Thành chuẩn bị dẫn quân về quận Hà Nội, có tin Giang Đô hạ lệnh bao vây và tiễu trừ quân Ngõa Cương, Lý Kiến Thành nhận thấy nguy cơ của Ngõa Cương Trại, nên lập tức dẫn quân quay về, phục kích được quân Dương Khánh.
Sơn cốc hỗn loạn, quân Tùy vội vã rút lui. Chiến mã trong đám loạn quân rất khó bỏ chạy, nên mấy trăm thân binh của Dương Khánh kéo y xuống ngựa, liều mạng đưa y thoát khỏi vòng vây.
Chiến sự diễn ra ở Trung Nguyên có rất nhiều kịch tính. Nếu kho Lê Dương không tăng cường binh lực thì chắc là Lý Kiến Thành không thể quay về Ngõa Cương kịp lúc.
Trong khi đó, nếu Địch Nhượng lùi ngày rút quân muộn một ngày, gã sẽ biết tin Dương Khánh thất bại khi tấn công vào Ngõa Cương trại, có lẽ gã sẽ tiếp tục trấn thủ ở huyện Tống Thành kiên cố, không gấp gáp lui quân, như vậy chiến cuộc Trung Nguyên có thể sẽ xoay chiều.
Nhưng tất cả chỉ là giả thiết, quân Ngõa Cương không có thành trì kiên cố làm chỗ dựa, đành theo hướng Bắc rút về huyện Trần Lưu.
Lúc này, Bùi Nhân Cơ dẫn tám ngàn quân từ quận Tế Âm đến huyện Trần Lưu, hội quân với Trương Tu Đà. Quân Tùy và quân Ngõa Cương giằng co ở huyện Trần Lưu, hai bên đều chưa phát động tấn công nên chiến cuộc ở Trần Lưu tạm thời ổn định.
***
Vào lúc chiến sự tại Trung Nguyên đang hừng hực khí thế, chiến sự tại quận Lang Gia lại rơi vào thế giằng co, Trương Huyễn phục kích Vương Bạc ở Lỗ quận, khiến hai vạn tinh binh của Vương Bạc tổn thất hơn một nửa. Trương Huyễn cũng không ở lâu tại Lỗ quận, lập tức áp giải tù binh nhanh chóng rút về quận Lang Gia, huyện Đông An.
Trong hơn năm ngàn tù binh mà quân Tùy bắt được, có hơn phân nửa trước đó là quân Tùy. Bọn họ sau khi giải tán hồi hương, lại bị các lực lượng loạn phỉ tranh đoạt, cuối cùng giống như rất nhiều quan viên đã lo ngại, để quân đội giải tán hồi hương, chính là giúp cho loạn phỉ khắp nơi.
Vương Bạc tuy rằng bị Trương Tu Đà đánh bại, nhưng thu được rất nhiều của cải ở Tề Quận. Rời khỏi Tề Quận, nhưng của cải của Vương Bạc vẫn còn nên gã chiêu mộ rất nhiều quân Tùy vừa bị giải tán với giá cao. Vậy nên trong vòng một năm ngắn ngủi, Vương Bạc đã có được hai vạn quân tinh nhuệ.
Trên bãi đất trống ở Thành Tây huyện Đông An chất đầy binh khí, áo giáp quân Tùy thu được lần này, còn năm ngàn tù binh bị áp giải đến trại tù binh ở bắc thành, do mấy trăm binh lính canh giữ.
Mấy chục thợ thủ công đang kiểm tra vũ khí, áo giáp thu được, xem còn bao nhiêu thứ có thể sử dụng được.
Thực ra, binh khí, áo giáp trên chiến trường hao tổn cực kì nhiều. Một cây trường mâu, một thanh chiến đao trải qua mấy trận đánh thì cơ bản không dùng được nữa, nên phải đổi cái khác. Đây là một trong những nguyên nhân khiến chiến tranh làm hao tổn nhiều tài lực của đất nước.
Trương Huyễn tiện tay nhặt một bộ giáp, đây là bộ giáp tiêu chuẩn của quân Tùy, dùng vải chế thành. Hắn lại nhặt một bộ giáp khác, đây lại là một bộ giáp bằng da, dùng hai lớp da thuộc chế thành.
- Bộ giáp da này không tệ, lại có rất nhiều, xem ra Vương Bạc bỏ vốn không ít.
Nói chung, áo giáp của binh sĩ bình thường không thể làm bằng sắt, Đại Tùy không có nhiều sắt như vậy, chỉ có tướng lĩnh cấp Giáo Úy trở lên mới được mặc áo giáp sắt.
Quan viên cấp thấp hơn Giáo Úy mặc Minh Quang giáp, là loại áo giáp dùng sắt bảo vệ ngực và hậu tâm, cũng là loại áp giáp rất tốt. Còn binh sĩ bình thường chỉ có thể mặc áo giáp bằng vải hoặc áo giáp bằng vải và da.
Chỉ có một trăm ngàn Kiêu Quả quân hộ vệ thiên tử Dương Quảng mới thể hiện được tài lực hùng hậu của Đại Tùy. Mỗi một binh sĩ đều được trang bị chiến mã Hà Tây, kỵ thương và hoành đao bằng thép tốt, mặc Minh Quang giáp màu đỏ, đầu đội nón trụ đầu báo bằng vàng.
Ngoài ra, chỉ có bộ binh trực thuộc quân đội mới được trang bị áo giáp bằng da, về phần quân Tùy được chiêu mộ ở các nơi chỉ được trang bị áo giáp bằng vải hoặc áo giáp bằng vải và da.
Vì thế, Vương Bạc hô hào rằng đã có được trang bị tiêu chuẩn của quân Tùy, nhưng thực ra chỉ là tầng thấp nhất, phần lớn chỉ là giáp bằng da. Tuy nhiên những bộ giáp da này được ngâm dầu và xử lý đặc biệt nên cũng có khả năng phòng vệ như các loại giáp da thông thường, có thể chống đỡ được cung tên cách năm mươi bước, nhưng không ngăn được tên nỏ, nếu trang bị thêm khiên chắn thì có thể chống được sức mạnh của tên nỏ.
Tướng Tào Tự Ninh ở bên cạnh nói với Trương Huyễn:
- Những bộ áo giáp này phần lớn đều hoàn hảo không hư hại nhiều, ty chức tính đại khái số áo giáp này có thể trang bị cho bốn ngàn quân.
Trương Huyễn quay đầu nhìn về hướng trại tù binh, cười nói:
- Đi xem tù binh thế nào!
Hiện giờ Trương Huyễn chỉ có một vạn ba ngàn người, phải đối mặt với quân phản loạn đông gấp ba, bốn lần. Vậy nên tăng cường binh lực là việc vô cùng cấp bách.
Mặc dù Vi Vân Khởi đã bắt đầu chiêu mộ tân binh ở Bắc Hải, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, huấn luyện những binh sĩ đó ít nhất cần một năm hoặc lâu hơn, vậy nên Trương Huyễn dự định thu nhận những tù binh này để bổ sung lực lượng cho quân Tùy.
Hơn nữa, bọn họ đều là người Thanh Châu, quận Lang Gia, Lỗ quận, Tề quận hoặc quận Bắc Hải, đều là con nhà binh nên chỉ cần qua thời gian ngắn huấn luyện, có thể trở thành binh sĩ của nhà Tùy.
Trương Huyễn gặp Bùi Hành Nghiễm ở ngay cửa trại tù binh. Bùi Hành Nghiễm vội vàng tiến lên thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Trương Huyễn cười hỏi:
- Nguyên Khánh đến đây làm gì vậy?
Bùi Hành Nghiễm đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Ty chức muốn chọn trong đám tù binh một trăm tên khỏe mạnh để bổ sung binh lực.
- Phần lớn những tù binh này đều sẽ trở thành quân Tùy, nên đợi huấn luyện xong rồi hãy chọn! Yêu cầu này ta có thể đáp ứng cho ngươi!
- Đa tạ tướng quân!
Hai người đi vào doanh trại tù binh. Nơi đây vốn là doanh trại của quân Tùy, dỡ bỏ nhà trống của dân chúng sau đó dựng lại doanh trại, bốn phía đều là nhà trệt, ở giữa là thao trường, còn có thể nhìn thấy cây đại thụ mà dân chúng để lại.
Lúc này đang là sáng sớm, năm ngàn tù binh vừa ăn sáng xong, đang tụm năm tụm ba phơi nắng, nói chuyện phiếm. Sự hoảng sợ trong lòng họ đã qua đi, nên giờ đã bình tĩnh chấp nhận sự thật. Theo luật lệ của quân Tùy, bọn họ sẽ bị giam giữ khoảng hơn mười ngày, sau đó được phóng thích trở về nguyên quán. Mấy vạn tù binh bao gồm cả Trương Kim Xưng cũng sẽ được xử lý như vậy. Bọn họ không phạm phải việc gì thương thiên hại lý nên có thể được trở về quê hương.
Lúc này, trong doanh trại vang lên tiếng trống trận dồn dập, tù binh đều sợ hãi nhỏm dậy, chạy đến phía nam thao trường, nhanh chóng xếp thành hàng. Từ cửa lớn có vài viên tướng lĩnh bước vào, rất nhiều người nhận ra ngay người đứng đầu, đó là chủ tướng của quân Tùy, Trương Huyễn.
Phần lớn những tù binh này đều xuất thân từ quân Tùy, được huấn luyện rất tốt, nên không mất nhiều thời gian đã xếp thành hàng ngũ. Trương Huyễn thấy bọn họ xếp hàng chỉnh tề, không khỏi âm thầm gật đầu, nếu thả bọn họ đi quả thật rất đáng tiếc.
Trương Huyễn đi lên một đài gỗ cao, nhìn xuống năm ngàn tù binh bên dưới. Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh.
- Các ngươi đều là tướng sĩ của Đại Tùy, tại sao lại liên kết với bọn phản tặc?
Ngữ khí của Trương Huyễn vô cùng nghiêm khắc, cũng không che giấu sự phẫn nộ:
- Cha mẹ, vợ con các ngươi đều mong các ngươi trên chiến trường giết địch lập công, được phong quan hưởng tước, để người nhà được mở mày mở mặt, nhưng các ngươi đã làm gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn con cái của mình có một người cha làm giặc, khiến cha mẹ của mình có một đứa con làm giặc, không thể ngẩng đầu nhìn hàng xóm láng giềng?
Phần lớn binh sĩ đều xấu hổ cúi đầu, một số binh sĩ trẻ tuổi không kìm được òa khóc. Một lão binh ở hàng phía trước không nhịn được giơ tay nói:
- Trương tướng quân, là vì triều đình không cần chúng tôi nữa, chứ không phải chúng tôi muốn làm giặc?
- Nói bậy!
Trương Huyền cả giận nói:
- Triều đình bắt các ngươi đi làm giặc sao? Giải tán các ngươi, là để các ngươi quay về nhà làm nông và chăm sóc cha mẹ, vợ con. Nhưng các ngươi đã làm gì?
Lão binh thấy Trương Huyễn nổi giận, cũng sợ hãi không dám lên tiếng nữa, cả doanh trại hoàn toàn yên lặng.
Trương Huyễn kìm lửa giận và chậm rãi nói:
- Ta cũng là người từ chiến trường Cao Câu Ly trở về. Chúng ta đánh bại quân Cao Câu Ly ở thành Bình Nhưỡng, ép bọn họ đầu hàng, có thể nói đã đạt được chiến công hiển hách. Tuy nhiên khi về kinh, ta cũng giống như các ngươi không nhận được đãi ngộ xứng đáng, ta hoàn toàn hiểu được nỗi khổ tâm của các ngươi, các ngươi tay trắng trở về, không có gì báo đáp cho cha mẹ, vợ con.
Những lời này của Trương Huyễn khiến nhiều người cảm thấy chua xót, khắp thao trường vang lên tiếng thở dài. Ngẫm lại cũng đúng, bọn họ tòng quân nhiều năm như vậy, cuối cùng trở thành tù binh, không có gì trong tay. Những gì tích lũy được đều để lại huyện Chuyên Du, đúng là làm lợi cho Vương Bạc.
- Để ta nói cho các người biết quân sĩ của ta đạt được những gì, họ cũng là lão binh như các ngươi.
Trương Huyễn kéo một lão binh tới trước, nói với mọi người:
- Đây là Lý Hồng Đào, người quận Bắc Hải, từng tham gia đội quân của Lưu Bá Đạo, mười năm đầu Đại Nghiệp bị cầm tù. Khi trở thành thủ hạ của ta, y chiến đầu dũng mãnh, tích lũy chiến công, hiện nay đã được thăng chức đội trưởng, được thưởng 120 mẫu ruộng tốt ở huyện Lâm Truy, quận Bắc Hải, để cha mẹ, vợ con trồng trọt, lại được miễn thuế hai mươi năm.
Ngoài ra, y còn dành dụm được một trăm quan, đều là tiền đồng Khai Hoàng, chuẩn bị cho con trai đi cưới vợ. Nếu chẳng may y chết trận, người nhà y sẽ được trợ cấp một trăm mẫu ruộng, cho con trai y thừa kế, được miễn thuế suốt đời.
Những lời này như có tác động lớn, khiến bên dưới vang lên tiếng thảo luận với nhau. Trần Húc cao giọng quát:
- Im lặng!
Thao trường dần dần yên lặng trở lại. Lúc này mọi ánh mắt đều chăm chú hướng vào Trương Huyễn, ánh mắt đã trở nên ngời sáng.
Trương Huyễn lại tiếp tục nói:
- Chiếu theo quy định, các người sẽ được thả về nhà, nhưng ta cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Nếu bằng lòng trở thành binh sĩ của ta, thì các ngươi sẽ giống như Lý Hồng Đào, cùng chung hưởng vinh quang và của cải của binh sĩ. Người nhà của các ngươi sẽ nhận được ruộng đất, lập được công trạng sẽ được ban thưởng và thăng chức. Trương Huyễn ta chỉ có một quy tắc, đó là thưởng phạt phân minh.
Đương nhiên, nếu không muốn tòng quân, thì theo quy tắc sẽ được phát cho năm đấu gạo để về nhà. Ta chỉ mong các ngươi sẽ không tiếp tục làm quân phản loạn. Nếu để ta bắt được một lần nữa, ta tuyệt đối không tha thứ. Ta đã nói xong rồi, các ngươi tự mình lựa chọn đi!