Giữa trưa, Trần Húc vội vàng đi vào thành, tìm được Trương Huyễn đang tuần tra ở trên thành, quỳ một gối thi lễ với Trương Huyễn:
- Khởi bẩm tướng quân, có kết quả rồi!
Trương Huyễn nhìn thấy mặt y lộ vẻ hưng phấn đang cố kiềm chế, liền cười nói:
- Xem ra kết quả không tồi!
- Khởi bẩm tướng quân, cực kì tốt, quả thực nằm ngoài dự liệu của ty chức, ngoại trừ hơn tám mươi binh sĩ lớn tuổi lựa chọn về nhà, còn lại toàn bộ đều lưu lại, nguyện trung thành với tướng quân.
Trương Huyễn khoát tay, cười nói:
- Lời này nói sai rồi, không phải là trung thành với ta, mà là trung thành với Đại Tùy.
Mọi người xung quanh mỉm cười, trong lòng Trương Huyễn cũng rất hưng phấn, kết quả này chính hắn cũng không ngờ tới. Hắn cho rằng có thể có được ba ngàn quân là tốt lắm rồi, nhưng không ngờ tất cả đều tình nguyện ở lại.
Phòng Huyền Linh ở bên cạnh cười nói:
- Xem ra mọi người đều bị thu nhập của Lý Hồng Đào tác động rồi. Nếu không có phần thưởng cho chiến công, sẽ không có ai muốn bán mạng đánh nhau đâu.
Trương Huyễn gật gật đầu, điểm này hắn hoàn toàn đồng ý. Về một mức độ nào đó, hắn có thể hiểu được hành động cho quân cướp bóc của Vương Thế Sung. Quân của Vương Thế Sung đều là người Hoài Nam. Họ không có cảm giác thuộc về phương Bắc, chỉ có thể khích lệ họ chiến đấu bằng cách để họ phát tài. Trong khi đó, Trương Huyễn chiếm ba quận Thanh Châu, dùng ưu thế con cháu binh sĩ, hắn thiết lập chế độ “Quân công đổi đất đai”, khiến binh lính tự nhiên có lòng trung thành, nên mới có được sự thừa nhận của binh sĩ.
Nếu không phải Vương Thế Sung lấy đất đai quận Thanh Hà chia cho binh lính, ai sẽ tình nguyện chiến đấu cho gã?
Nhược điểm lớn nhất của Vương Thế Sung là không chiếm Hoài Nam, khiến cho gã mất đi căn cứ địa. Lúc này Trương Huyễn chợt hiểu ra, Vương Thế Sung tuyệt đối sẽ không ở quận Thanh Hà lâu, gã nhất định sẽ tìm trăm phương nghìn kế để trở về Giang Hoài.
- Tướng quân, đợi Uất Trì tướng quân quay về huấn luyện hàng binh phải không?
Trần Húc thấp giọng hỏi.
Tân binh của quận Bắc Hải cơ bản đều giao cho Uất Trì Cung huấn luyện. Y có nhiều thủ đoạn khiến trong thời gian ngắn có thể huấn luyện xong tân binh, vì thế Trần Húc mới cho rằng lần này cũng giao cho Uất Trì Cung.
Nhưng Trương Huyễn lắc đầu:
- Bọn họ không phải là tân binh, không cần Lão Uất ra tay. Ngươi huấn luyện là được, ta tin ngươi sẽ không làm ta thất vọng!
Được chủ công tín nhiệm khiến Trần Húc vô cùng cảm động, y vội khom người thi lễ:
- Ty chức tuyệt đối không để tướng quân thất vọng, nhất định sẽ huấn luyện bọn họ nghiêm khắc!
- Đi đi! Ta cho người thời gian nửa tháng phải huấn luyện xong.
- Tuân lệnh!
Trần Húc xoay người vội vàng rời đi. Lúc này, Phòng Huyền Linh mới hỏi:
- Tướng quân muốn giằng co với Tôn Tuyên Nhã thêm nửa tháng nữa sao?
Trương Huyễn gật đầu:
- Binh lực chúng ta chưa đủ, vẫn chưa thể vội vàng quyết chiến với quân địch. Đám tù binh này khi huấn luyện xong sẽ là bổ sung quan trọng vào binh lực của chúng ta.
Phòng Huyền Linh ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:
- Nhưng không biết tướng quân có nghĩ tới điều này chưa? Chúng ta có thể lợi dụng việc Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc không tin tưởng nhau để đánh từng người một. Thực ra đây cũng là kế hoạch mà thuộc hạ muốn đề xuất với tướng quân. Bình định nạn phản tặc ở quận Lang Gia mấu chốt ở chỗ chia ra để tiêu diệt, đây cũng là để bù vào khuyết điểm binh lực không đủ của ta.
Trương Huyễn đã hiểu rất rõ Phòng Huyền Linh. Giờ y mới đề xuất điều này cho thấy y đã có dự liệu từ trước.
Trương Huyễn liền cười nói:
- Tham quân đã có phương án hay phải không?
Phòng Huyền Linh khẽ mỉm cười:
- Tôi chỉ mới nghĩ như vậy, xin tướng quân suy xét giúp!
***
Lúc chạng vạng tối, Trần Húc dẫn một binh sĩ trẻ tuổi mới quy hàng vào lều của Trương Huyễn.
- Tướng quân, y đến rồi!
Binh sĩ đó liền tiến lên quỳ xuống:
- Ty chức tham kiến tướng quân!
Tên binh sĩ này tên là Tôn Anh, khoảng mười tám, mười chín tuổi, người quận Tế Bắc, người cùng thôn với Tôn Tuyên Nhã, còn là bà con xa với Tôn Tuyên Nhã, đảm nhiệm chức đội trưởng thám báo của quân Vương Bạc.
- Mời đứng lên!
Trương Huyễn đưa mắt đánh giá gã, thấy tiểu tử này bộ dạng rất thông minh, thích hợp làm do thám, bèn cười hỏi:
- Ngươi là bà con với Tôn Tuyên Nhã, sao lại làm việc cho Vương Bạc?
Tôn Anh chán nản nói:
- Khi tôi mười tuổi, vì tranh giành một con trâu, phụ thân bị Tôn Tuyên Nhã đánh chết, từ đó Tôn Tuyên Nhã bỏ trốn, tôi làm sao có thể quên mối thù giết cha mà theo gã?
Trương Huyễn liếc nhìn Trần Húc. Trần Húc gật gật đâu, xác nhận Tôn Anh nói thật.
Thậ ra Trương Huyễn có chút nghi ngờ Tôn Anh là người của Tôn Tuyên Nhã cài vào trong quân Vương Bạc. Tuy nhiên nếu như vậy, Tôn Anh nhất định sẽ thay tên đổi họ, binh sĩ xung quanh sẽ không biết gã có họ hàng với Tôn Tuyên Nhã, vậy nên chắc chắn Tôn Anh không phải là người của Tôn Tuyên Nhã.
Theo tin tức tình báo của Trương Huyễn, Tôn Tuyên Nhã là một gã vô lại ở quê hương. Đúng là khoảng tám, chín năm trước, ã đánh chết một người hàng xóm rồi bỏ trốn. Điều này khớp với lời kể của Tôn Anh. Quan trọng hơn là Tôn Anh đã chuyển đến Tề quận, có đứa con trai hai tuổi, Trương Huyễn không sợ gã giở trò.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Việc này rất quan trọng, nếu ngươi thành công, ta sẽ phong ngươi làm lữ soái thám báo, ghi nhận đại công, thưởng một trăm mẫu ruộng ở Tề quận!
Tôn Anh rơi lệ quỳ xuống:
- Ty chức chỉ muốn báo thù cho phụ thân, chứ không phải vì ban thưởng!
- Tấm lòng muốn báo thù cho phụ thân của ngươi ta có thể hiểu được, nhưng việc ban thưởng là theo quy củ, người không nên từ chối. Nhưng có một điểm ta muốn cảnh cáo ngươi, không được vì tâm lý báo thù mà hành động thiếu suy nghĩ, làm hỏng kế hoạch của ta.
- Ty chức hiểu rồi!
- Ngươi lui trước đi, sắp tới sẽ sắp xếp cho ngươi đi Mông Âm Bảo.
- Đa tạ tướng quân!
Trần Húc đưa Tôn Anh lui ra. Lúc này Phòng Huyền Linh bên cạnh mới cười nói:
- Tôn Anh báo thù cho phụ thân, giết Tôn Tuyên Nhã chẳng phải rất tốt sao, tướng quân lại còn cảnh cáo gã?
Trương Huyễn lắc đầu:
- Tôn Tuyên Nhã đâu có dễ giết, chỉ sợ gã không giết được Tôn Tuyên Nhã, làm hỏng đại sự của ta, trái lại còn bị Tôn Tuyên Nhã lợi dụng, lúc đó ta sẽ bị tổn thất thê thảm?
Phòng Huyền Linh cười:
- Tướng quân quả nhiên có cao kiến!
Lúc này, Trương Huyễn đứng lên, cười nói:
- Mệt mỏi mấy ngày rồi, nên nghỉ ngơi đi, chuẩn bị nghênh đón trận đại chiến tiếp theo, để xem Tôn Tuyên Nhã có vướng lưỡi câu không?
***
Trong mấy ngày kế tiếp, quân Tùy tiến hành bố trí liên hoàn, xây dựng những bức tường cao ở huyện Đông An, đem một lô quân tư đến Mông Âm Bảo, lại triệu hồi Uất Trì Cung về Đông An, chuẩn bị thế trận giằng co trường kỳ.
Tôn Tuyên Nhã vốn định liên kết với Vương Bạc tấn công Mông Âm Bảo, nhưng xét thấy Mông Âm Bảo có ba ngàn quân, thành lũy lại kiên cố, nên gã từ bỏ kế hoạch này. Đúng lúc này, có tin quân tinh nhuệ ở Lỗ quận của Vương Bạc bị phục kích, khiến Tôn Tuyên Nhã thấy khiếp sợ, đồng thời phẫn nộ trước hành vi giấu diếm và lừa gạt của Vương Bạc.
Ở trên thành Phí Huyện, Tôn Tuyên Nhã lo âu nhìn về phương Bắc. Hai ngày trước gã vô cùng căm hận vì bị Vương Bạc lừa gạt, nhưng hai ngày nay suy nghĩ lại, gã mới nhận thấy rằng thực lực của Vương Bạc suy yếu có ảnh hưởng rất lớn đến mình.
Sở dĩ lần đầu tiên quân Tùy nam chinh bị thất bại ở quận Lang Gia là vì ã và Vương Bạc hỗ trợ lẫn nhau. Một khi Vương Bạc suy yếu, sẽ dẫn đến cục diện môi hở răng lạnh, điều này khiến gã không thể không lo lắng.
Đúng lúc này, có vài tên kỵ binh thám báo từ xa chạy tới, trong đó trên một con ngựa hình như mang theo một người khác. Tôn Tuyên Nhã ngạc nhiên, liền bước nhanh xuống thành. Một tên thám báo chạy đến hạ giọng nói nhỏ với gã vài câu, Tôn Tuyên Nhã giật mình kinh hãi. Gã nhìn nam tử trẻ tuổi đang đứng xa xa ở phía cửa thành, lông mày lúc chau lúc giãn, gã mơ hồ nhận ra khuôn mặt này.
Một lúc sau, Tôn Tuyên Nhã nói với người thân binh bên cạnh:
- Đưa y đi tắm rửa, cho thay y phục, cho ăn thật ngon rồi dẫn đến gặp ta!
- Tuân lệnh!
Thân binh vội vàng chạy đi.
Tôn Tuyên Nhã lòng đầy nghi hoặc quay về quân nha tạm thời của mình.
Trong phòng, Tôn Tuyên Nhã lại suy nghĩ, người họ hàng của gã Tôn Anh chạy đến nương nhờ gã rồi.
Gã đương nhiên biết Tôn Anh là ai, chính là con trai của Tôn Đại Khánh. Năm đó, khi y còn mang tên là Tôn Mao Tam, Tôn Đại Khánh là hàng xóm của gã. Tám năm trước, gã định trộm con trâu nhà Tôn Đại Khánh mang đi bán, nhưng bị Tôn Đại Khánh phát hiện. Trong lúc ẩu đả, gã dùng dao găm giết chết Tôn Đại Khánh, từ đó trốn tránh khắp nơi, không ngờ tám năm sau con trai của Tôn Đại Khánh lại tìm đến nương tựa gã.
Trong lòng Tôn Tuyên Nhã có chút cảm khái, nếu không phải lăn lộn khắp nơi, gã sợ không về được quê hương nữa.
Lúc này, thân binh ở cửa bẩm báo:
- Đại vương, y đến rồi!
- Dẫn y vào đây!
Rất nhanh chóng, thân binh đưa Tôn Anh đã thay y phục vào. Tôn Anh vừa vào liền quỳ xuống:
- Điệt nhi Tôn Anh bái kiến tam thúc!
- Đứng lên đi!
Tôn Tuyên Nhã ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tôn Anh. Gã đã nghe quân do thám báo cáo, Tôn Anh vốn là ở chỗ Vương Bạc, mới đây bị quân Tùy bắt làm tù binh, vừa mới trốn ra được.
Gã nghi ngờ liệu có phải Tôn Anh đã đầu hàng quân Tùy, y là do quân Tùy phái đến để lừa gạt mình.
- Ngươi sao lại ở Mông Âm Bảo?
Tôn Tuyên Nhã lòng đầy nghi ngờ, cất tiếng hỏi.
Giới thiệu
Thế gian xoay vần, thiên địa chuyển di. Mạt Tuỳ đã điểm, anh hùng chiến tử. Nhất thống giang sơn, tạo uy tế thế. Kiến công lập nghiệp, đáng mặt trượng phu.
Ấy chà chà, ấy chà chà... Lỡ tay giết người không phải chuyện đáng quan ngại. Nhưng giết lầm người mới là chuyện lớn.
Trương Huyễn là một quân nhân, bản tính lương thiện, có năng lực, có lòng ham mê võ thuật, trong một lần huấn luyện đã biến mất trong một hang sâu không thấy đáy. Sau khi ra khỏi hang động anh ta mới biết được mình đã vượt thời gian đến thời đại nhà Tuỳ khi cuộc tạo phản của Dương Huyền Cảm đang nổ ra. Đó là một thời đại mà anh hùng xuất hiện lớp lớp, kiêu hùng nổi dậy bốn phương, một thời đại có nhiều biến động.
Trớ trêu thay khi anh ta vừa vượt thời gian đến thời Mạt Tuỳ đã ra tay giết chết kẻ sau này có thể xưng hùng xưng bá một cõi - Bồ Công Sơn Nguỵ Công Lý Mật.
Nhưng biết làm thế nào được bây giờ? Nguy cơ lịch sử có thể thay đổi, có thể làm cho thời đại sau này xảy ra biến đổi lớn lao. Không còn cách nào khác Trương Huyễn đành phải tự mình dấn thân vào hiểm nguy nơi chiến trường sinh tử, ngươi chết ta sống, để lần nữa khiến cho lịch sử quay lại quỹ đạo vốn có của nó.
Từ Lạc Dương đến thảo nguyên xa xôi phía bắc, vượt qua biển cả mênh mông, chiến đấu nơi Cao Câu Ly, sang Sơn Đông trừ loạn giặc cướp, đến nơi đâu Trương Huyễn cũng một lòng ôm chí lớn, quyết giành lấy cho mình vinh quang của một người lính, chiến đấu với kẻ thù hung ác. Những trận chiến tàn khốc, những con người ngã xuống có đánh gục được quyết tâm của người anh hùng?
Thế rồi bí mật lớn nhất triều đại nhà Tuỳ sắp được mở ra, khiến người ta trợn mắt há mồm kinh ngạc. Cuộc tranh đấu giữa các thế lực thế gia đại phiệt giành lấy quyền khống chế ngôi thiên tử chí cao khiến bao sinh linh đồ thán. Liệu rằng chàng thanh niên đến từ tương lai này có thể làm nên công lao tế thế giúp đời, giúp nước, hay sẽ bị những kẻ mưu đồ xấu xa trong bóng tối thừa cơ cướp đoạt lấy thành quả?
Bóng giai nhân vẫn ấp ủ trong lòng từ lần đầu gặp nàng, bị một hố sâu gọi là hôn ước thế gia cách trở, chàng có thể giữ trọn lời hứa cùng nàng sống đến trọn đời. Nhưng rồi anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hay mỹ nhân quyến luyến anh hùng.