Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 400 - Chương 358: Rút Quân Yếu Thế

Chương 358: Rút quân yếu thế
Chương 358: Rút quân yếu thế

- La phu không đủ, điệt nhi bị sung làm la phu để vận chuyển quân lương.

- Vì sao?

Tôn Tuyên Nhã ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm y:

- Sao ngươi lại muốn làm la phu?

- Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để bỏ trốn. Nếu ở mãi trong trại tù binh thì không biết vận mệnh sẽ như thế nào. Vì thế khi quân Tùy tìm la phu, điệt nhi báo danh đầu tiên, ở nhà điệt nhi cũng có chăn la.

Tôn Anh cứng rắn trả lời, y rõ ràng có chút không vui.

Tôn Anh giải thích chưa đầy đủ, nhưng cũng không tìm ra sơ hở, Tôn Tuyên Nhã nghĩ đến quan hệ máu mủ giữa hai người, nỗi hoài nghi trong lòng cũng giảm bớt, trầm tư một lát lại hỏi tiếp:

- Tại sao người thà đầu quân cho Vương Bạc chứ không đến tìm ta?

Tôn Anh một lúc sau mới hạ giọng nói:

- Tam thúc tự biết nguyên nhân.

Tôn Tuyên Nhã đương nhiên biết, bởi vì năm đó mình đã giết Tôn Đại Khánh, phụ thân của Tôn Anh.

- Vậy tại sao bây giờ ngươi lại nghĩ thông suốt rồi?

- Bởi vì… điệt nhi… không muốn nghèo khổ nữa.

Tôn Anh khó khăn lắm mới nói được những lời này.

Câu nói này khiến ánh mắt của Tôn Tuyên Nhã trở nên dịu dàng. Đây mới là lời nói thật gã muốn nghe, muốn phát tài mới đến tìm mình, mới không so đo việc năm đó mình giết phụ thân của y. “Của cải có thể khiến người ta quên đi mối thù giết cha”, đó là một câu nói kinh điển.

Tôn Tuyên Nhã vỗ vỗ vai Tôn Anh:

- Chuyện năm đó ta thật sự xin lỗi, lúc đó ta cũng không muốn….

Tôn Tuyên Nhã thở dài:

- Tóm lại, ta sẽ bồi thường gấp đôi cho cháu, ta tin rằng phụ thân cháu sẽ tha thứ cho ta.

- Đa tạ tam thúc!

- Đi đi! Về nghỉ ngơi trước, chúng ta từ từ nói chuyện sau.

Tôn Anh thi lễ rồi lui xuống. Tôn Tuyên Nhã nhìn theo bóng lưng y, trong mắt vẫn còn vẻ nghi ngờ. Trương Huyễn thật sự rất giảo hoạt, nên gã không thể không đề phòng, đặc biệt Tôn Anh lại đến vào thời điểm nhạy cảm như hiện nay.

Việc Tôn Anh đến cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn. Tôn Tuyên Nhã cũng không để ý đến y. Lúc này Tôn Tuyên Nhã dồn tất cả sự chú ý đến Trương Huyễn. Gã có một dự cảm mãnh liệt rằng Trương Huyễn sau khi phục kích Vương Bạc thành công, chắc chắn sẽ tiếp tục có hành động khác. Gã phải nắm được nhất cử nhất động của quân Tùy, vì thế Tôn Tuyên Nhã phái hàng trăm tên do thám đến Mông Âm Bảo và vùng phụ cận huyện Đông An để dò la tin tức.

Buổi sáng ngày thứ ba, Tôn Tuyên Nhã lại lên trên tường thành. Nhìn xa xăm về phương Bắc, gã thực rất muốn biết tình hình hiện tại ở Mông Âm Bảo.

Lúc này, một thân binh hạ giọng nói nhỏ:

- Cháu trai của Đại vương không phải từ Mông Âm Bảo đến sao? Sao ngài không hỏi y?

Câu này thức tỉnh Tôn Tuyên Nhã. Gã trầm ngâm một lát rồi ra lệnh:

- Đưa y đến gặp ta!

Thân binh chạy như bay đi. Không bao lâu sau đã đưa Tôn Anh đến. Có lẽ được ăn ngon ngủ ngon nên khí sắc Tôn Anh so với hôm trước đã khá hơn rất nhiều. Tôn Tuyên Nhã nhìn y cười nói:

- Cháu ăn ngủ vừa ý chứ?

- Đa tạ tam thúc sắp xếp, tiểu điệt rất vừa lòng. Có điều tiểu điệt nhàn rỗi không yên, muốn làm việc gì đó cho tam thúc.

Tôn Tuyên Nhã biết y đang đòi mình cho làm quan, bèn cười nhạt nói:

- Làm việc bây giờ chưa vội, cháu cứ bồi dưỡng thân thể trước, rồi sẽ có việc cho cháu làm.

- Tiểu điệt tuân mệnh!

Tôn Tuyên Nhã chuyển đề tài khác:

- Ta nhớ cháu nói là từ thành Mông Âm chạy đến đây, có phải vậy không?

- Bẩm tam thúc, Mông Âm Bảo phòng bị nghiêm cẩn, tiểu điệt làm sao có thể trốn ra. Lúc làm la phu vận chuyển lương thực, nửa đường trở về huyện Đông An, tiểu điệt đã bỏ trốn.

- Nói như vậy, ngươi đã đi vào Mông Âm Bảo?

- Tiểu điệt ở Mông Âm Bảo hai ngày, chủ yếu là để chuyển lương thực nhập vào kho.

- Vậy trong Mông Âm Bảo có bao nhiêu binh lính, ngươi có biết không?

Tôn Tuyên Nhã không lộ thanh sắc hỏi.

- Cụ thể có bao nhiêu tiểu điệt không biết, nhưng xem ra có khoảng một ngàn người.

- Cái gì?

Tôn Tuyên Nhã giật mình kinh hãi, không nén được hỏi:

- Ngươi có nhìn lầm không? Sao chỉ có một ngàn người, lẽ ra phải có ba ngàn quân mới đúng.

- Tam thúc, tiểu điệt đã từng đi lính, nên phân biệt được rõ ràng ba ngàn quân và một ngàn quân. Tòa thành lớn như vậy, ba ngàn người ở sẽ rất chật chội, nhưng quân giữ thành thật sự là không nhiều, chỉ có một ngàn người, tiểu điệt dám bảo đảm như vậy.

Ở bên cạnh, huynh đệ của Tôn Tuyên Nhã là Tôn Chí An không nhịn được hỏi:

- A Anh, ta hỏi ngươi, chủ tướng của Mông Âm Bảo là ai?

- Bẩm tứ thúc, hình như là họ Lý, còn rất trẻ, gọi là Lý gì đó mà điệt nhi không nhớ.

- Lý Thọ Tiết?

- Đúng! Đúng! Chính là tên này!

Huynh đệ Tôn Tuyên Nhã nhìn nhau, trong mắt hai người tràn đầy nghi hoặc, nếu như Lý Thọ Tiết là chủ tướng, vậy còn Uất Trì Cung thì sao?

Đương nhiên, nếu Lý Thọ Tiết làm chủ tướng, chỉ có một ngàn quân đóng ở Mông Âm Bảo là chuyện bình thường. Nhưng Tôn Tuyên Nhã nhớ rất rõ, mười ngày trước đây đã phát hiện Uất Trì Cung đang tuần tra trên Mông Âm Bảo, giờ Tôn Anh lại nói y không có ở đó. Rốt cuộc là như thế nào? Lẽ nào Tôn Anh cố ý lừa gạt mình?

Tôn Tuyên Nhã có chút không hài lòng, khoát tay nói:

- Ngươi lui xuống trước đi!

- Tiểu điệt cáo từ!

Tôn Anh đi xuống. Tôn Tuyên Nhã nhìn theo bóng lưng Tôn Anh, oán hận nói:

- Tiểu tử này nói hươu nói vượn!

Tôn Chí An do dự một lát rồi nói:

- Đại ca, có lẽ y nói không sai.

- Đệ….sao lại nói vậy?

- Đại ca quên rồi sao? Có hai ngày chúng ta không có quân do thám ở Mông Âm Bảo, có thể trong hai ngày này binh lực trong thành có thay đổi?

- Sao có thể như vậy được?

- Nhưng nếu là thật thì sao?

Tôn Tuyên Nhã động tâm, nếu thật như vậy, gã có thể tấn công và chiếm Mông Âm Bảo. Nhưng Tôn Tuyên Nhã lại không dám khinh suất xuất binh, sợ rơi vào bẫy của Trương Huyễn, gã nhất thời trầm ngâm không nói.

Lúc này, Tôn Chí An hạ giọng nói:

- Đại ca, đệ nghĩ ra rồi, chúng ta có thể phái người leo lên đỉnh núi, trên đỉnh núi có thể nhìn thấy tình hình trong Mông Âm Bảo.

Tôn Tuyên Nhã vỗ trán, thấy mình thật hồ đồ, lại quên mất Mông Âm Bảo nằm ở sườn núi, bọn họ có thể leo lên đỉnh núi do thám tình hình trong thành.

- Ý kiến của đệ hay lắm, lập tức phái người lên núi!

***

Đúng như Tôn Anh miêu tả, quân đóng trong Mông Âm Bảo đã giảm bớt, còn lại chỉ khoảng hơn một ngàn. Đại tướng đóng ở thành cũng chuyển từ Uất Trì Cung thành Lý Thọ Tiết. Ba ngàn người có thể phòng thủ kiên cố, nhưng nếu chỉ có một ngàn người phải cố gắng hơn rất nhiều. Về điểm này quân Tùy chắc hẳn biết, mà Tôn Tuyên Nhã cũng biết rõ.

Vì thế, khi Tôn Tuyên Nhã nghe nói trong thành chỉ có một ngàn quân phòng thủ, gã thật sự động tâm. Mông Âm Bảo cách Phí huyện chỉ có tám mươi dặm, có thể nói đây là thanh kiếm sắc trên đỉnh đầu Phí huyện, là gai độc cắm sau lưng bọn họ, cũng là căn cứ khi quân Tùy tấn công về phía nam.

Nếu nhổ đi cái gai độc này, việc cung ứng vật tư và quân lương cho quân Tùy lúc nam chinh sẽ trở nên rất khó khăn, không thể tác chiến lâu dài, chỉ cần Tôn Tuyên Nhã kiên trì phòng thủ, quân Tùy không đánh mà tự thua trận.

Mông Âm Bảo là quân cờ mấu chốt khi quân Tùy nam chinh, vì thế bất kể là với quân Tùy hay với Tôn Tuyên Nhã, nơi này đều rất quan trọng.

Sáng sớm, quân Tùy vẫn thủ vững trong thành như thường ngày. Chủ tướng Lý Thọ Tiết đang kiểm kê lương thực trong kho. Gần một tháng vận chuyển, kho lương của thành Mông Âm đã có mười ngàn thạch lương thực. Số quân lương này có thể giúp một vạn quân Tùy tác chiến trong hai tháng, ngoài ra còn có một vạn bộ áo giáp và các vật tư như muối, dầu, thịt khô, cá khô…

Số lương thực, áo giáp này là triều đình quyết định tấn công quận Lang Gia nên điều phối từ chỗ kho Lê Dương đến quân Phi Ưng. Bùi Nhân Cơ lại chuyển đến cho Trương Huyễn, một trận chiến không phải chỉ cần một tờ công văn của bộ Binh, mà còn cần phân phối các loại vật tư dùng cho chiến trận, đây mới là điểm mấu chốt.

Lương thực tương đối dễ dàng kiểm kê. Một thạch một bao, một kho để một ngàn bao, trong thành xây dựng mười mấy kho lớn, còn có doanh trại, nên trong thành rất chật chội.

Lý Thọ Tiết nhìn những bao lương thực được xếp đặt gọn gàng, thấy dường như những bao lương thực nặng trịch này đang đè nặng trong lòng y. Y thực sự rất lo lắng, chỉ có một ngàn binh lính, làm sao có thể chống đỡ được sự tấn công của Tôn Tuyên Nhã? Một khi thất thủ, y sẽ trở thành tội nhân của chiến dịch, cũng không hiểu tướng quân nghĩ thế nào, lại rút đi hai ngàn binh lính.

Đúng lúc này, một tên lính chạy vội tới bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, các huynh đệ phát hiện có mười mấy tên phản loạn lên sau núi, Vương Giáo Úy xin chỉ thị có nên phái người đi bắt sống bọn chúng hay không?

Lý Thọ Tiết không nói gì, y lập tức rời khỏi kho lương, bước nhanh lên tường thành, nhìn về sau núi phía xa xa.

Mông Âm Bảo xây dựng giữa sườn núi, một mặt là vách đá cao trăm trượng, một mặt là thế núi hùng vĩ, trên núi là rừng rậm, có rất nhiều loại đá kì quái lởm chởm từ trong rừng nhô ra, giống như đầu của một loại quái thú đang nhìn xuống phía dưới.

Đương nhiên, không thể tấn công Mông Âm Bảo từ trên núi, nhưng từ phía trên có thể do thám bên dưới, thấy được nhất cử nhất động bên trong Mông Âm Bảo.

Lúc này, Vương Giáo Úy bước nhanh đến, hạ giọng nói với Lý Thọ Tiết:

- Có khoảng mười lăm tên phản loạn lên núi, nhất định là đến thăm dò động tĩnh của chúng ta, ty chức xin dẫn một toán huynh đệ đi bắt chúng về.

Lý Thọ Tiết đương nhiên cũng muốn bắt bọn giặc kiêu ngạo này, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Uất Trì Cung trước lúc rời đi, đành buồn bực thở dài:

- Đừng để ý, để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm!

Vương Thao ngạc nhiên:

- Tại…tại sao vậy?

- Đây là mệnh lệnh của tướng quân, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?

Lý Thọ Tiết bực dọc trừng mắt nhìn gã, xoay người đi xuống thành. Vương Giáo Úy nhìn lên núi, gãi gãi đầu, không hiểu được là vì duyên cớ gì.

Bình Luận (0)
Comment