Ngay khi sau khi quân Tùy bí mật rút binh từ Mông Âm Bảo không lâu, một nhánh quân Tùy cỡ 8000 người cũng nhanh chóng rời khỏi quận Đông An, xuất phát đến hướng tây nam, mục tiêu rõ ràng là hướng đến quận Chuyên Du, sào huyệt của Vương Bạc.
Trong bóng đêm, quân Tùy cấp tốc hành động, dẫn đầu là 500 kỵ binh, đằng sau là đội ngũ bộ binh quân Tùy chỉnh tề, mỗi binh lính đều vác túi lương khô, không tiếng động hành quân, không ai nói chuyện, cũng không ai rời khỏi đội, dưới ánh trăng khôi giáp của binh lính ánh lên sắc lạnh, từng thanh giáo vác trên vai lập lòe sắc lạnh, đội ngũ sát khí đằng đằng.
Đây là quân chủ lực xuất chiến của quân Tùy, có thể nhìn thấy ở vị trí chính giữa là chủ tướng Trương Huyễn, trong đội kỵ binh phía trước còn có Bùi Hành Nghiễm, trong đội quân phía sau còn có Uất Trì Cung đang vác thiết thương.
Ngay khi quân Tùy rời khỏi quận Đông An không lâu, liền bị thám tử quân phản loạn mai phục ở gần quận Đông An phát hiện, bao gồm thám tử của Tôn Tuyên Nhã và thám tử của Vương Bạc, bọn họ lập tức dùng chim ưng đưa tin tức tình báo quan trọng này về sào huyệt.
Hai con chim ưng giang cánh bay lượn giữa không trung, chia ra bay về huyện Chuyên Du và huyện Phí.
Từ khi Vương Bạc tập kích lên phía bắc thất bại, tổn thất hơn vạn người, gã triệt để im hơi lặng tiếng, Vương Bạc vốn có 20000 quân, tự cho là có thể dựa vào 20000 quân này mở ra lãnh thổ mới, tự xưng là chư hầu, nhưng gã nghĩ sao cũng không nghĩ ra được rằng, kế hoạch kín kẽ không chút khe hở này mình lại bị thất bại, tổn thất mất 10000 binh tinh nhuệ nhất của gã, tàn binh thoát ra được chưa đến 1000 người.
Lúc này trong tay của Vương Bạc chỉ còn lại 10000 người, 10000 người này đều là thanh niên cường tráng chiêu mộ ở bản địa, huấn luyện chưa đủ, sức chiến đấu kém, mà lòng quân lại bắt đầu không ổn định, hậu quả xấu khi thất bại thảm hại ở quận Lỗ đã dần hiện lên, trong quân lại xuất hiện hiện tượng đào vong, điều này khiến Vương Bạc lo lắng vô cùng.
Gã bắt đầu nghĩ đến việc rời khỏi quận Lang Gia, đi nơi khác để phát triển, nhưng chiến sự của trung nguyên cũng ác liệt như vậy, kế hoạch ban đầu của gã là đến nương tựa Ngõa Cương, nhưng bây giờ không thể thực hiện được nữa rồi.
Nhưng thỏ khôn có ba hang, Vương Bạc không thể không chừa lại đường lui cho mình, ngay khi gã trốn về quận Chuyên Du không lâu, gã liền phái anh vợ cả của mình là Từ Thuận thống lĩnh 3000 quân tiến vào quận Tề nơi lực lượng quân Tùy mỏng yếu. Đưa người nhà của mình đến sơn trại mới Phòng Sơn gần Khúc Phụ. Đó là đường lui tốt mà gã đã sớm chuẩn bị, một khi huyện Chuyên Du thất thủ, gã lập tức rút về quận Lỗ.
Hy vọng lớn nhất của Vương Bạc đó là quân Tùy tấn công Tôn Tuyên Nhã trước, để gã có thời gian xả hơi. Để gã có thể có thời gian dời đi một bộ phận vật tư, tiền và lương thảo cuối cùng, có thể huấn luyện quân đội. Thời gian đối với gã mà nói là vô cùng quỳ báu.
Nhưng ông trời thường không chiều theo lòng người, ngay khi Vương Bạc thầm cầu mong quân Tùy tấn công Tôn Tuyên Nhã trước, gã đã nhận được ưng tin khẩn cấp do thám tử từ quận Đông An gửi đến. Nhánh quân Tùy gần 10000 người đang nhanh chóng giết đến quận Chuyên Du.
Trong đại sảnh, Vương Bạc cả buổi trời vẫn không nói được câu nào, ưng tin trong tay gã rơi xuống đất, gã nhìn thẳng về phía trước, giống như bị sét đánh trúng. Cả người trở thành một bức tượng, gã đã không còn gì cả.
- Đại vương! Đại vương!
Đại tướng tâm phúc của gã Lưu Hạo Xuân khuyên nhủ:
- Việc đã đến nước này, không bằng mau chóng cân nhắc đối sách, có lẽ chúng ta có thể đỡ được kiếp nạn này.
Vương Bạc cuối cùng đã hoàn hồn lại, gã thở dài một hơi:
- Hối hận không nên mạo hiểm xuất binh đến quận Tề, khiến cho quân tinh nhuệ của ta mất đến hầu như không còn gì cả, hiện nay trong thành chỉ có 6000-7000 người, sĩ khí không vượng, chiến lực suy yếu, ta sao mà ngăn được cuộc tiến công quy mô lớn của quân Tùy?
- Đại vương, có thể là lương thảo quân Tùy mang theo không đủ, chúng ta chỉ cần giữ được thành trì, đợi lương thảo của quân Tùy cạn, bọn chúng tự nhiên sẽ lui binh.
Vương Bạc lắc đầu:
- Nếu như quận Tân Thái không bị mất, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội này, nhưng quận Tân Thái đã mất, quân Tùy nhất định sẽ từ quận Tân Thái chuyển lương thảo xuôi nam, vấn đề này sao mà Trương Huyễn không nghĩ đến được?
Lời vừa dứt, một binh lính chạy đến dưới sảnh bẩm báo:
- Bẩm báo đại vương, quận Tân Thái truyền đến tin tức, một nhánh lương đội đã xuất phát từ quận Tân Thái, tiến đến quận Chuyên Du của chúng ta.
Trên mặt của Vương Bạc lộ ra ý cười chua xót, nói với Lưu Hạo Xuân:
- Nhìn thấy chưa, lương thảo tiếp viện của quân Tùy đã xuất phát rồi, bọn họ từ quận Đông An xuất phát không đem theo quân nhu, chính là để đẩy nhanh tốc độ hành quân, lương thực tiếp viện thực sự là ở quận Tân Thái, ta đoán không sai.
- Vậy thì ty chức nguyện ý thống lĩnh một nhánh quân đi phục kích đội quân lương thảo, chỉ cần ty chức phục kích thành công, quân Tùy chỉ có thể rút lui!
- Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.
Vương Bạc cười lạnh:
- Ngươi nghĩ ra được, lẽ nào Trương Huyễn không nghĩ ra được hay sao? Hắn sẽ dẫm vào vết xe đổ của Bùi Nhân Cơ? Ngươi đi phục kích lương thực, chỉ ngược lại bị quân Tùy chặn đánh, vừa hay đúng ý của Trương Huyễn.
Lưu Hạo Xuân cúi đầu không dám hó hé nữa. Vương Bạc khoanh tay đi mấy bước, kiên quyết nói:
- Trong kế hiện giờ, chỉ có kế vây Ngụy cứu Triệu, để Tôn Tuyên Nhã xuất binh tấn công Mông Âm Bảo hoặc quận Đông An, Trương Huyễn mới có thể rút quân, hóa giải nguy hiểm của quận Chuyên Du ta.
- Nhưng...
Lưu Hạo Xuân rất khó xử nói:
- E là Tôn Tuyên Nhã vẫn còn đang tức giận việc chúng ta lén tập kích quận Tề, không chịu xuất binh tương trợ, mà ty chức cảm thấy y hình như cũng hy vọng quân Tùy đánh chúng ta trước.
- Không có việc này, môi hở răng lạnh, nếu như ta bị diệt, đối với Tôn Tuyên Nhã cũng không phải việc tốt, ta còn có thể rút về quận Lỗ, y thì có thể rút về đâu? Đạo lý này ta tin là Tôn Tuyên Nhã cũng rõ, chẳng qua là...
Vương Bạc cũng biết việc mình lén tập kích quận Tề đã chọc giận Tôn Tuyên Nhã, chỉ bằng một bức thư quả thật khó mà vơi đi nỗi bất bình trong lòng Tôn Tuyên Nhã, cũng đành vậy, luyến tiếc đứa con đánh không được sói, Vương Bạc rất rõ Tôn Tuyên Nhã vẫn luôn muốn có được ái thiếp Hoàng Mỹ Nương của mình, thì tặng Hoàng Mỹ Nương cho y vậy.
Nghĩ đến đây, Vương Bạc lập tức viết một bức thư, tìm đội trưởng thân binh của mình, giao thư cho y, lại dặn dò y mấy câu.
Thân binh gật đầu, lập tức rời đi.
Sau nửa canh giờ, 50 tên thân binh của Vương Bạc bảo vệ một chiếc xe ngựa cấp tốc chạy về Tây Sử, trong xe chính là tiểu thiếp Hoàng Mỹ Nương mà Vương Bạc thương yêu, vì để Tôn Tuyên Nhã xuất binh, Vương Bạc cũng bất chấp tất cả rồi.
Trưa hôm sau, chủ lực quân Tùy đã tới huyện Chuyên Du, nhưng bọn họ không có lập tức phát động tiến công, mà dựng đại doanh ở cách quận Chuyên Du ngoài 5 dặm, bọn họ giống như là đang chờ đợi xe lương thảo của quận Tân Thái đến.
~~~~
Huyện Phí, cùng lúc với Vương Bạc nhận được tin tức quân Tùy xuất quân, Tôn Tuyên Nhã cũng nhận được tin tức quân Tùy xuất quân đến huyện Chuyên Du, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên, đánh Chuyên Du quả thật là thuận lý thành chương, Trương Huyễn ngay khi tiêu diệt hoàn toàn quân chủ lực của Vương Bạc, lại thuận thế chiếm lấy huyện Tân Thái.
Lúc này là lúc Vương Bạc yếu nhất, Trương Huyễn không đánh Vương Bạc quả thật là có điểm không đúng, chỉ là Vương Bạc nhất định sẽ cầu cứu mình, y nên làm sao đây? Trong nhất thời Tôn Tuyên Nhã cũng nghĩ không ra chủ ý nào.
Ngay khi Tôn Tuyên Nhã đang chần chừ bất định, huynh đệ của y Tôn Chí An đến dưới sảnh, khom người nói:
- Đại ca vẫn đang vì việc quân Tùy xuất binh huyện Chuyên Du mà phiền não sao?
Tôn Tuyên Nhã cười khổ:
- Nhị lang có ý kiến gì không?
Tôn Chí An đi đến đại sảnh, nói với Tôn Tuyên Nhã:
- Nếu đại ca cũng biết là môi hở răng lạnh, tại sao không nhân cơ hội đánh Mông Âm Bảo, giải quyết họa tâm phúc này?
Tôn Tuyên Nhã thở dài:
- Ta chỉ là không rõ vì sao quân Tùy rút quân từ Mông Âm Bảo? Ta cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình, nếu quân Tùy muốn đánh quận Chuyên Du, vậy thì phải tăng cường phòng thủ Mông Âm Bảo mới phải, sao lại trái lại giảm bớt trú quân? Điểm này không hợp lẽ thường!
- Có lẽ đây chính là kế nghi binh của Trương Huyễn, để đại ca cảm thấy không hợp lẽ thường, cho nên không dám manh động.
- Rất không có khả năng!
Tôn Tuyên Nhã lắc đầu:
- Loại kế nghi binh này quá mạo hiểm, Trương Huyễn không cần thiết phải đi bước mạo hiểm này.
Tôn Chí An trầm mặc chốc lát:
- Đại ca không thấy lần này Trương Huyễn xuất binh đến quận Chuyên Du là rất vội vã sao?
- Sao đệ nói vậy?
- Đệ cảm thấy Trương Huyễn vốn không hoàn toàn chuẩn bị tốt, hắn ngay cả la phu cũng không có kiếm đủ, liền bắt đầu phát động thế tiến công, đệ cảm thấy hắn có ý muốn tốc chiến tốc thắng.
Tôn Tuyên Nhã vẫn chưa hiểu hết ý trong lời của huynh đệ, y chau mày:
- Rốt cuộc đệ muốn nói gì?
- Đại ca, đệ là muốn nói, Trương Huyễn rất có thể là không đủ binh lực, hắn rút quân từ Mông Âm Bảo về, rất có thể là quân đội đã điều về quận Bắc Hải và quận Tề rồi, đại ca quên mất Vương Thế Sung rồi sao?
Tôn Tuyên Nhã bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Ý đệ là, Vương Thế Sung lại muốn nhân cơ cướp lấy quận Bắc Hải và quận Tề rồi sao?
- Đệ chính là ý này, nếu hoàng đế triều Tùy không có xử phạt Vương Thế Sung, thì đồng nghĩa với ngầm đồng ý cho hành động của gã, với tham vọng của Vương Thế Sung, lần này Trương Huyễn xuôi nam, Bùi Nhân Cơ lại đi đánh quân Ngõa Cương, quận Tề và quận Bắc Hải trống không, Vương Thế Sung nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ xuôi nam cướp đoạt lần nữa, cho nên Trương Huyễn mới gấp rút xuất binh huyện Chuyên Du, hắn muốn diệt Vương Bạc, giao phó với triều đình, sau đó hắn sẽ rút quân về bắc.
Tôn Tuyên Nhã khoanh tay đi qua đi lại trong đại sảnh, trong lòng y rất kích động, nếu thật là như vậy, Trương Huyễn sẽ không thể đánh mình, trong lòng y bắt đầu sục sôi, nghi ngờ vốn có cũng dần mất đi, sao mình lại quên nhân tố quan trọng Vương Thế Sung này đi, khó trách Trương Huyễn lén rút quân từ Mông Âm Bảo, nhất định là trở về phòng thủ quận Bắc Hải rồi.
- Đại ca, chúng ta quả thật có thể đánh Mông Âm Bảo, cơ hội khó được!
Tôn Tuyên Nhã trầm tư một lát, lạnh lùng nói:
- Trước đừng gấp, xem Vương Bạc cầu xin ta thế nào đã!