Vọng tộc lớn nhất của quận Lang Gia là gia tộc Vương thị, các đời đều sống ở quận Lâm Nghi, nhưng thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa, gia tộc Vương thị cũng giống như những đại gia tộc phương bắc khác vượt sông rời đến Giang Nam, sau khi Tây Tấn diệt vong, gia tộc Vương thị tích cực hoạt động, tham dự vào thành lập Đông Tấn, khiến gia tộc Vương thị thịnh vượng một thời ở Giang Nam, có câu nói là ‘Vương Tạ cùng Mã chung thiên hạ’.
Tuy rằng gia tộc Vương thị ở Giang Nam đã đạt được tầm phát triển vượt bậc, nhưng đối với đất tổ quận Lang Gia, gia tộc Vương thị không hoàn toàn vứt bỏ, vẫn lưu lại một nhánh tiếp tục thủ vững quận Lang Gia, tuy nhiên qua dòng chảy trăm năm của lịch sử, gia tộc Vương thị đã suy yếu, mất đi tư cách tham dự cuộc đua vọng tộc trong thiên hạ.
Nhưng lạc đà chết đói vẫn lớn hơn ngựa, gia tộc Vương thị vẫn là đệ nhất vọng tộc ở quận Lang Gia, sau khi Tôn Tuyên Nhã chiếm lĩnh quận Lang Gia, đã tiến hành lung lạc gia tộc Vương thị, gia tộc Vương thị cũng như những gia tộc khác, vì bảo vệ cho gia tộc được an toàn, lựa chọn thái độ hợp tác với Tôn Tuyên Nhã, hiệp trợ Tôn Tuyên Nhã ổn định trật tự địa phương, tiến hành làm những việc thiện như cứu tế dân bị nạn, trợ giúp người già neo đơn.
Huyện Phí cũng là địa bàn hoạt động mạnh của gia tộc Vương thị, tộc phủ của gia tộc Vương thị tuy rằng không ở huyện Phí, nhưng bọn họ vẫn có ruộng đất sản nghiệp ở huyện Phí, huyện Phí thương mại phát triển mạnh, từng thu hút đông đảo thương nhân, cho nên gia tộc Vương thị không chỉ có ngàn khoảnh ruộng đất ở ngoại thành huyện Phí, còn có 3 cửa hàng và 2 tửu quán trong nội thành huyện Phí.
Ở gần cửa thành thành bắc có một tửu lâu rộng khoảng 3 mẫu, gọi là Vương Tứ Tửu Lâu, vừa nghe đã biết là sản nghiệp của Vương gia, quán rượu kinh doanh thịnh vượng, có mười mấy tiểu nhị, chưởng quỹ là một con em của Vương gia, tên là Vương Quang, hai tháng trước y được Vương gia phái đến để quản lý tửu quán, đầu óc rất lanh lợi, người cũng khôn khéo tài giỏi, chỉ mới 2 tháng, liền hòa nhập với các tướng lĩnh đóng ở huyện Phí, nhắc đến chưởng quỹ tửu quán Vương Quang, rất nhiều thủ hạ của Tôn Tuyên Nhã đều giơ lên ngón tay cái, cái tên đó rất khá, thậm chí Tôn Tuyên Nhã cũng biết y.
Nhưng Tôn Tuyên Nhã có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, cái tên Vương Quang này còn có một cái tên khác, gọi là Thẩm Quang, đồng thời còn có một thân phận khác, chính là thủ lĩnh thám tử của Trương Huyễn.
Thẩm Quang từ sau lần dùng phục binh giành lấy huyện Phí xong, liền đến huyện Lâm Nghi, y đại diện cho việc hiệp nghị bí mật giữa Trương Huyễn và gia tộc Vương thị đã thành công, chỉ cần gia tộc Vương thị thầm trợ giúp quan binh thu hồi quận Lang Gia, Trương Huyễn sẽ bỏ qua việc gia tộc Vương thị hợp tác với Tôn Tuyên Nhã, đối với những hành động trợ giúp loạn phỉ của gia tộc Vương thị cũng giữ kín không tuyên bố ra ngoài, gia tộc Vương thị đương nhiên sẽ vui sướng vạn phần mà đáp ứng, không có gia tộc nào nguyện ý kết đồng minh với loạn phỉ, đối với họ mà nói danh tiếng là điều quan trọng nhất.
Chính vì được sự trợ giúp của Vương gia, Thẩm Quan mới hóa thân thành con em Vương thị, còn về vấn đề khẩu âm thì rất dễ giải quyết, Thẩm Quang là người quận Ngô. Thì nói là y đến từ Vương thị Giang Nam, dù sao cũng đều là cùng một gia tộc.
Lúc chạng vạng tối, việc kinh doanh của Vương Tứ Tửu Lâu đạt đến cao điểm, trên lầu dưới lầu vô cùng náo nhiệt, hơn phân nửa khách nhân đều là thủ hạ của Tôn Tuyên Nhã. Đám tướng loạn phỉ này tuy là thô lỗ vô lễ, nhưng chỉ cần có rượu uống thỏa thích, phần lớn sẽ không quỵt nợ.
Trong một nhã phòng trên lầu 3. Một mình Tôn Anh đang rầu rĩ ngồi uống rượu, bởi vì thám tử quân phản loạn đã xác nhận là gã cung cấp tình báo, thái độ của Tôn Tuyên Nhã đối với y cũng đã thay đổi, y được phong làm Chấn Uy Tướng Quân, được thưởng 200 lượng, cũng có 50 thủ hạ, chủ yếu là phụ trách tuần thành, duy trì trật tự địa phương.
Tôn Tuyên Nhã đối với y vẫn còn có chút nghi ngờ, không cho y nhiều quân quyền, nhưng tuần thành cũng là một công việc béo bở, dễ kiếm chác, cũng coi như là bồi thường một chút cho y.
Nhiệm vụ mà Tôn Anh nhận được là tiết lộ binh lực thực sự của Mông Âm Bảo, đồng thời thiết lập quan hệ hợp tác với Thẩm Quang. Thẩm Quang tuy là lăn lộn ở huyện Phí không tệ, nhưng dù gì thì cũng chỉ là thương nhân, y cần sự giúp đỡ chân chính của tướng lĩnh quân đội, Tôn Anh liền đảm nhận cái vai này.
Tôn Anh rầu rĩ không vui là vì thù cha khó báo, mỗi lần nhìn thấy Tôn Tuyên Nhã y liền nhớ đến vận mệnh bi thảm của phụ thân mình, y hận không thể xách đao giết chết Tôn Tuyên Nhã, nhưng nghĩ đến mình thân mang trọng trách, y không thể không kiềm chế cái loại kích động muốn báo thù này xuống.
Lúc này, cửa mở ra, Thẩm Quang người đầy mùi rượu từ bên ngoài tiến vào, y vừa nãy đến mấy gian nhã phòng kính rượu, bị đám tướng lĩnh quân phản loạn chuốc không ít rượu, dáng vẻ say ngà ngà, nhưng y vừa bước vào phòng, lập tức tỉnh táo, cười hỏi:
- Ngươi chính là Tôn lão đệ?
Tôn Anh nhận được lời hứa hẹn của Trương Huyễn, nếu như y có thể làm thành chuyện này, y sẽ được phong làm Lữ Soái thám báo, cũng tức là thủ hạ của Thẩm Quang, y vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ:
- Ty chức tham kiến tướng quân!
- Đừng nhắc tướng quân gì, gọi ta là Vương chưởng quỹ!
Thẩm Quang chỉ chỉ hai bên, ý là kẻo tai vách mạch rừng, Tôn Anh lập tức tỉnh ngộ, vội vàng sửa lời:
- Vương chưởng quỹ!
- Ngồi xuống đi!
Thẩm Quang mời Tôn Anh ngồi, y ngồi bên cạnh chậu nước nhúng chút nước lạnh, dùng khăn ướt rửa mặt, mùi rượu trên mặt vơi bớt, y trở lại ngồi xuống, đánh giá thẻ bài của Tôn Anh cười hỏi:
- Thăng lên chức quan gì rồi?
Tôn Anh vội vàng gỡ thẻ bài xuống đưa cho Thẩm Quang, Thẩm Quang gật đầu tán thưởng:
- Chấn Uy tướng quân, không tệ, lại còn là ngân bài, xem ra gã đối với ngươi quả thật không tệ.
Tôn Anh nén nỗi oán hận trong lòng đối với Tôn Tuyên Nhã xuống, nói:
- Gã chỉ cho ta 50 tên lính.
- Điều này là bình thường, người này rất đa nghi, gã sẽ không tín nhiệm ngươi nhanh như vậy, binh sĩ ít hay nhiều không quan trọng, quan trọng là phải quen với người, ngươi hiểu không?
Tôn Anh nửa hiểu nửa không gật đầu, y lại hỏi:
- Khi nào chúng ta động thủ?
Thẩm Quang mỉm cười:
- Đừng gấp, kiên nhẫn chờ đợi mệnh lệnh, có lẽ là mấy ngày này thôi.
- Vậy ta phải làm gì?
- Vừa nãy ta đã nói rồi, nhiệm vụ quan trọng hiện nay là làm quen với người khác, hoặc là nói, khiến tất cả mọi người quen với ngươi, tửu lượng của ngươi thế nào?
- Cũng không tệ, uống năm cân rượu không vấn đề gì!
Thẩm Quang cười ha hả, vỗ vỗ bả vai của y:
- Nếu đã vậy, thì theo ta đi kính rượu, tối nay ngươi mời khách, như vậy danh tiếng của ngươi sẽ được truyền ra, đi thôi!
Tôn Anh đứng dậy, theo Thẩm Quang ra ngoài, bắt đầu đến từng phòng kết giao với tướng lĩnh quân phản loạn.
~~~~
Hai ngày sau, thư cầu cứu của Vương Bạc đã đến tay của Tôn Tuyên Nhã, ngay cả ái thiếp Hoàng Mỹ Nương của Vương Bạc cũng cùng đưa đến.
Đôi mắt của Tôn Tuyên Nhã híp lại thành một đường, mê đắm nhìn nữ nhân xinh đẹp đang khiếp sợ, mùa thu năm ngoái y có gặp qua vị Hoàng Mỹ Nương này, vẫn nhớ mãi không quên, tiếc rằng vị mỹ nữ này là người phụ nữ Vương Bạc độc chiếm, lúc y đề xuất dùng 3000 thạch lương thực để đổi vị mỹ nữ này, đã bị Vương Bạc quả quyết cự tuyệt.
Không ngờ rằng bây giờ Vương Bạc lại chủ động tặng vị mỹ nữ này cho mình, khiến Tôn Tuyên Nhã đắc ý vạn phần, đây không chỉ đơn giản là nhận được một vị mỹ nữ, mà còn đại diện là Vương Bạc đã cúi đầu trước mình, từ nay Tôn thượng Vương hạ, để xem sau này Vương Bạc còn dám vô lễ với mình không.
Ánh mắt của y lại chuyển đến thân thể của người nữ nhân kiều mỹ nõn nà này, lòng y xao động, kéo mỹ nữ vào lòng mình, hai tay giở trò, mặc kệ thân binh đang đứng ở kế bên liền định xé bỏ khinh sam của nàng.
Hoàng Mỹ Nương sợ đến tái mặt, liên tục cầu xin:
- Thiếp thân xin đại vương hãy thương xót!
Trong miệng của Tôn Tuyên Nhã phun ra khí thô, cởi áo ngoài của nàng ra, mập mờ nói:
- Nàng đừng sợ, ta sẽ đối đãi tốt với nàng.
Ngay lúc này, dưới sảnh có binh lính bẩm báo:
- Nhị đại vương cầu kiến!
Tôn Tuyên Nhã chỉ đành luyến tiếc buông tha mỹ nhân trong lòng, lại sờ nắn gương mặt xinh đẹp của nàng nói:
- Nàng đi tắm trước đi, tối nay ta sẽ lại thương yêu nàng, đảm bảo sẽ khiến cho nàng quên đi cái tên chết dẫm vô dụng kia.
Tôn Tuyên Nhã kìm không nổi cười to, để thị nữ đưa Hoàng Mỹ Nương đáng thương xuống tắm rửa thay y phục, tối nay y sẽ có một bữa tiệc lớn.
- Để y vào gặp ta!
Không lâu sau, Tôn Chí An nhanh chóng bước đến sảnh dưới, thi lễ nói:
- Đại ca tìm đệ?
Tôn Tuyên Nhã quơ quơ lá thư trong tay, đắc ý cười nói:
- Vương Bạc đến cầu cứu rồi, ta trước giờ cũng chưa từng thấy qua y hèn hạ cầu xin ta đến thế, thật con mẹ nó sảng khoái.
- Đại ca sẽ xuất binh cứu gã sao?
Tôn Tuyên Nhã bĩu môi:
- Ta sao lại cứu gã, ta muốn chỗ tốt của mình, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta, xuất binh Mông Âm Bảo, chỉ cần đoạt được Mông Âm Bảo, quân Tùy chỉ có thể rút về quận Tân Thái, đây cũng xem như là cứu gã rồi.
Tôn Chí An mừng rỡ, y từ sớm đã muốn xuất binh đoạt lấy Mông Âm Bảo, y vội vàng nói:
- Tiểu đệ nguyện phân ưu giúp huynh trưởng!
Tôn Tuyên Nhã gật đầu, lại nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Tuy là trú binh ở Mông Âm Bảo không nhiều, nhưng lại cao lớn vững chắc, dễ thủ khó công, binh lực ít thì khẳng định sẽ không đoạt được, ta cho đệ một vạn binh, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cướp lấy Mông Âm Bảo!
Tôn Chí An nghiêm nghị, đại ca vì giành lấy Mông Âm Bảo quả thật là xuất hết vốn rồi, lại để hơn một nửa binh lực huyện Phí cho mình.
- Xin đại ca yên tâm, nếu một vạn quân còn không đoạt được Mông Âm Bảo, tiểu đệ sẽ xách đầu đến gặp đại ca!
Tôn Chí An vội vàng rời đi, Tôn Tuyên Nhã nhìn nhìn sắc trời, tâm tư của y đều đặt vào buổi tối, tối nay y phải thưởng thức Vương Mỹ Nương cho đã, y đã có chút không chịu nổi rồi.
Ngoài ra mỹ tửu của Vương Tứ Tửu Lâu cũng khiến cho y khắc khoải nhớ nhung, mỹ tửu thêm mỹ nữ, đây là điều khoái hoạt đến nhường nào.
Tôn Tuyên Nhã lập tức phân phó vài tên thân binh:
- Các ngươi đi Vương Tứ Tửu Lâu đặt một bàn rượu và thức ăn ngon nhất, gọi rượu nho Cao Xương ngon nhất, đưa đến hậu viện của ta.
~~~~ .