Chạng vạng, Tôn Anh vội vã đến Vương Tứ Tửu Lâu, việc kinh doanh của tửu lâu vẫn như trước thịnh vượng vô cùng, cho dù là hơn nửa quân đội bị Tôn Chí An đưa đi, nhưng chúng tướng lĩnh đều ý thức được là chiến tranh sắp xảy ra, đều đến tửu quán thanh lâu mua vui.
Vừa đến trước cửa, liền không ngớt người chào hỏi Tôn Anh:
- Tôn tướng quân, hôm nay đến sớm thế!
- Thì ra là Tần tướng quân, hôm nay lại đến uống rượu sao?
- Đúng vậy! Còn không biết là có còn thấy ngày mai không, có thể uống một ly liền tính một ly!
- Tần tướng quân đừng nói vậy, cứ việc đi uống, tiền rượu hôm nay ta trả!
Mấy tên tướng lĩnh mừng rỡ, tên cháu trai của Đại vương này thật hào sảng, ngày ngày mời khách uống rượu, việc tốt như vậy làm sao mà tìm, mọi người cười cười nói nói đi vào tửu quán.
Hai hôm nay, Tôn Anh dưới sự giật dây của Thẩm Quang đã quen biết với rất nhiều tướng lĩnh, nhắc tới cháu trai của chủ công, không ai không giơ lên ngón tay cái khen ngợi, thật sự là phẩm chất khó gặp.
Ngay cả đám tửu bảo cũng đều quen biết y, Tôn Anh vừa bước vào cửa, một tên tửu bảo liền chạy đến đón:
- Tôn tướng quân là đến tìm chưởng quỹ nhà ta sao?
- Đúng vậy, y đang ở đâu?
- Chưởng quỹ ở hầm rượu, mời đi theo ta.
Tiểu nhị dẫn Tôn Anh đi đến hầm rượu, đi vào hầm rượu, chỉ thấy Thẩm Quang đứng trước một cái bàn nhỏ, trên bàn có hai hồ lô rượu, trong tay của Thẩm Quang cầm một túi giấy, đang cẩn thận đem bột phấn trong giấy bỏ vào trong hồ lô rượu, chậm rãi lắc đều hồ lô rượu.
Y nhìn thoáng qua Tôn Anh, liền đưa hai hồ lô rượu cho tửu bảo:
- Cầm đi đi! Đưa qua cho Vương phủ.
Tôn Anh bỗng hiểu ra, đây là rượu để Tôn Tuyên Nhã uống, đợi tửu bảo rời đi, y vội vàng nói:
- E là không được, thân binh của gã phải thử độc mà.
Thẩm Quang nở nụ cười:
- Đó không phải độc, đó là một loại thuốc đặc chế, có thể khiến gã ngủ say trong đêm, sẽ làm rượu càng thơm thuần, nhưng không nếm ra được.
Tôn Anh thở phào, y vội vàng nói:
- Một canh giờ trước, Tôn Chí An suất lĩnh một vạn quân xuất phát lên bắc.
- Ta biết rồi! Cho nên tối nay phải hành động rồi. Quân đội của chúng ta có lẽ là đang mai phục ngoài bắc thành.
- Tướng quân có khẳng định không?
Tôn Anh hơi nghi ngờ, ban ngày cửa thành căn bản không có mở ra, Thẩm Quang làm thế nào nhận được tin tức?
Thẩm Quang nhìn y đầy thâm ý, chậm rãi nói:
- Về sau ngươi phải nhớ kĩ. Quân đội của chúng ta làm việc đều phải lên kế hoạch trước, nếu không sẽ xuất hiện loại tình trạng quẫn bách tạm thời không cách nào liên lạc được này. Tướng quân trước đó đã nói rồi, ngay canh một quân phản loạn xuất quân sẽ hành động, chúng ta phải chuẩn bị sớm!
Lúc này Tôn Anh mới hiểu ra mình đã suy nghĩ vấn đề quá đơn giản rồi. Y thấp giọng hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm gì?
- Ngươi xem có thể lấy được lệnh tiễn xuất thành của Tôn Tuyên Nhã không, nếu thật không được, thì chỉ đành dựa vào ngân bài tướng quân của ngươi thôi, quan trọng là mở cửa bắc ra, quân đội của chúng ta mai phục tại ngoài cửa bắc thành.
Thẩm Quang đã sớm thăm dò rõ quy luật xuất thành của Tôn Tuyên Nhã, cửa thành vẫn chưa có tiến hành khống chế nghiêm ngặt, còn có cơ hội xuất thành, ví dụ như thám báo và quân đội xuất thành, nếu như không phải thám báo ra khỏi thành, ít nhất phải từ tướng quân trở lên mới được, nếu như thêm vào lệnh tiễn xuất thành của Tôn Tuyên Nhã, vậy sẽ tuyệt đối không có sai sót gì rồi.
Tôn Anh cúi đầu suy ngẫm:
- Ta nghĩ cách thử xem!
Thẩm Quang thấp giọng cười nói:
- Kỳ thật không cần ngươi đi trộm, chỉ cần ngươi mời mấy tên thân binh thủ thư phòng uống rượu, ta tự nhiên sẽ đạt được.
- Vấn đề này không khó!
~~~~
Vào đêm, Tôn Anh đưa 7,8 hộp cơm của Vương Tứ Tửu Lâu vào vương phủ tạm thời của Tôn Tuyên Nhã, mời hơn 10 thân binh của Tôn Tuyên Nhã uống rượu, đám thân binh đều vui vẻ nhận lời.
Mấy ngày này Tôn Anh đã tốn 200 lượng vàng mời khách uống rượu, danh tiếng đã vang, mọi người đều đang khen ngợi cháu trai của đại vương giỏi kết bằng hữu, ngay cả thân binh của Tôn Tuyên Nhã cũng đã biết.
Cho nên đám thân binh không hề phản cảm, mọi người bày bàn ở ngoài sân, bày rượu và thức ăn ăn thịt uống rượu.
Mà trong căn phòng trong viện mơ hồ truyền đến từng tràng tiếng cười tục tĩu, đó là chủ công của họ đang hưởng niềm lạc thú ôm tân mỹ nhân uống rượu, mọi người đều không được vào quấy rầy, Tôn Tuyên Nhã cũng không ngăn đám thân binh hưởng chút phúc lợi.
Trên thực tế, bởi vì quân Tùy tấn công quận Chuyên Du của Vương Bạc, mà không nhằm vào Tôn Tuyên Nhã, mọi người đều thả lỏng, phòng ngự của huyện Phí cũng dần nới lỏng hơn, ít nhất không tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Trong viện, đám thân binh nâng ly cạn chén, uống đến vui vẻ phấn chấn, đèn của phòng trong nội viện ở đây đã tắt, trong lòng mọi người đều rõ, người nào người nấy nhướn mày, biết là tướng quân bắt đầu hưởng dụng mỹ nhân rồi.
Ngay trong viện ở cách vách, trong thư phòng của Tôn Tuyên Nhã đã có chút biến hóa nho nhỏ, cửa sau bị cạy mở, một bóng đen lẻn vào trong lầu hai của thư phòng, thân thủ của y vô cùng nhanh nhẹn, vô thanh vô tức lẻn đến trước thư án.
Trong 5 ống bút ngọc trên bàn thường thì cắm 5 chi kim lệnh tiễn dài nhỏ, trên đó có khắc chữ, phân biệt là điều binh, xuất thành, phong thưởng, xuất lương, tác chiến, trong đó lệnh tiễn tác chiến bị Tôn Chí An lấy đi rồi, hiện chỉ còn lại 4 chi.
Thân binh vốn thủ ở ngoài thư phòng và trong viện lúc này đều đã đến ngoài viện cách vách ăn thịt uống rượu rồi, trước cửa thư phòng không có người đứng gác, bóng đen tìm ra lệnh tiễn xuất thành trong đó, lại lấy một chi lệnh tiễn phỏng chế cắm vào trong ống bút.
Bóng đen nghe ngóng một lát, xác nhận bên ngoài không có thân binh thủ vệ, lần này vô thanh vô tức nhảy ra ngoài cửa sổ...
Đã gần đến thời gian canh một, cả huyện Phí đã an tĩnh lại, Tôn Tuyên Nhã sau khi đã thỏa mãn dục vọng đã tiến sâu vào giấc mơ ngọt ngào, thuốc sau khi phát tác khiến y khó lòng mà thức dậy được.
Đám thân binh cũng đã cơm no rượu say, bắt đầu tiếp tục chấp hành thủ vệ trong vương phủ, không ai phát hiện thư phòng của vương gia đã từng có người lẻn vào, đám thân binh đều khen ngợi cháu trai vương gia hiểu cách đối nhân xử thế, sau này có cơ hội sẽ ở trước mặt vương gia nói thêm nhiều lời tốt về y.
Mặc dù đám thân binh có phần lơi lỏng, nhưng việc trong coi của mấy cửa thành huyện Phí vẫn nghiêm mật như thường ngày.
Hơn 100 binh sĩ trông coi đại môn, cửa thành đóng chặt, cầu treo cũng kéo lên cao, bên ngoài là sông đào bảo vệ thành rộng hai trượng, phòng ngự của cả huyện Phí kín như thùng sắt.
Lúc này, một chiếc xe ngựa cực kỳ thong thả đi đến trước cửa thành bắc, những cửa thành khác của huyện Phí đều đã bị phong kín, chỉ còn cửa thành bắc để quân đội ra vào, người dân thường không được ra khỏi thành, càng không được nhập thành...
Xe ngựa vừa đến trước cửa thành, liền bị binh lính thủ thành gọi lại, mấy tên binh lính phi nhanh đến, lớn tiếng quát hỏi:
- Là người nào?
Màn xe kéo lên, bên trong là một nam tử hơn 30 tuổi, đầu đội mũ kim qua, trên người mặc một bộ trường bào hoa lệ, mặt y đong đầy ý cười nói:
- Ta là chưởng quỹ Vương Tứ Tửu Lâu, các vị không nhận ra sao?
Với danh tiếng của Vương Tứ Tửu Lâu, quân đội không ai không quen biết y, hai tên binh sĩ nhận ra y:
- Thì ra là Vương chưởng quỹ, tối thế này rồi có chuyện gì sao?
- Ta có việc gấp phải ra khỏi thành, có thể dàn xếp một chút hay không.
- Cái này...
Hai tên lính nhìn nhau, đương nhiên là không được, nhưng cũng không tiện mở lời từ chối, bọn chúng cười trừ nói:
- Chúng ta không thể làm chủ, phải xin chỉ thị của Giáo úy!
Hai tên lính chạy vội đi bẩm báo, không lâu sau, giáo úy đang trực vội vàng chạy tới, giáo úy tên là Đỗ Đức Minh, khoảng hơn 30 tuổi, dáng người vừa đen vừa gầy, cũng thường xuyên đến Vương Tứ Tửu Lâu uống rượu, gã đi đến trước xe ngựa, chắp tay áy náy nói:
- Vương chưởng quỹ, thật xin lỗi, đại vương có nghiêm lệnh, ban đêm không được mở thành, cũng không cho dân thường ra khỏi thành, ty chức không dám...
Lời chưa nói xong, một đĩnh vàng nặng 30 lượng đã nhét vào tay gã:
- Thật sự là trong nhà có việc gấp, mẫu thân bệnh nặng, ta vừa nhận được bồ câu đưa tin, nhất định phải nhanh chóng trở về, xin hãy giúp đỡ!
Đỗ Minh Đức đương nhiên không nỡ trả lại vàng, nhưng gã cũng không dám mở cửa thành để vị chưởng quỹ này ra, khiến cho gã nhất thời rơi vào tình thế khó xử.
Ngay lúc này, ngoài xa truyền đến tiếng vó ngựa, chỉ thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi cưỡi ngựa dẫn theo hơn chục binh sĩ chạy vội đến, giơ cao lệnh tiễn nói:
- Phụng mệnh rời thành!
Đỗ Đức Minh liếc mắt một cái là nhận ra người nam tử trẻ tuổi này ngay, chính là cháu trai của đại vương, mấy ngày này vô cùng nổi danh, ngay cả Đỗ Đức Minh cũng nhận được chút lợi ích từ chỗ y, uống một buổi rượu miễn phí.
Tục ngữ nói há miệng mắc quai, nếu Đỗ Đức Minh đã nhận được lợi ích từ Tôn Anh, gã cũng trở nên khách khí hơn nhiều, vội vàng tiến lên thi lễ nói:
- Tướng quân muốn xuất thành sao?
Tôn Anh đưa lệnh tiễn cho gã:
- Nhiệm vụ khẩn cấp, phải nhanh chóng đến Mông Âm Bảo, nhanh chóng mở cửa thành!!
Lệnh tiễn không có vấn đề, lại là cháu trai của đại vương, Đỗ Đức Minh đương nhiên không hề hoài nghi, đang định hạ lệnh mở thành, gã bỗng nhiên động tâm niệm, có thể để cái tên chưởng quỹ này cũng nhân cơ hội này ra theo?
Lúc này, Vương chưởng quỹ lại thỉnh cầu Tôn Anh hỗ trợ ra khỏi thành, không ngờ Tôn Anh liền một lời đáp ứng, điều này khiến cho Đỗ Đức Minh đứng bên cạnh thầm vui mừng, cái tên tiểu tử ngốc này đã gánh trách nhiệm rồi, bên trên nếu tra xét, mình cứ nói Tôn Anh dẫn theo ra, không liên quan đến mình.
Lúc này Tôn Anh phất tay ra lệnh:
- Mở thành!
Cửa thành chậm rãi mở ra, cầu treo cũng từ từ thả xuống, Tôn Anh cao giọng nói:
- Vương chưởng quỹ mời ra thành trước!
- Đa tạ Tôn tướng quân, Vương mỗ vô cùng cảm kích!
Xe ngựa từng chút một chạy ra ngoài thành, đi rất thong thả, ngay cả Đỗ Đức Minh cũng cảm thấy kỳ quái, chưa từng thấy qua xe ngựa chậm đến vậy, lẽ này xe ngựa là dùng sắt thô đúc thành sao?
Ngay khi xe ngựa vẫn chưa đi qua cầu treo, bỗng nhiên một tiếng oanh lớn vang lên, trục bánh xe xe ngựa gãy lìa, cả cỗ xe ngựa nặng nề đè trên cầu treo.