Biến cố đột nhiên phát sinh khiến tất cả mọi người đều phát hoảng, Đỗ Đức Minh cuống quýt chạy ra:
- Vương chưởng quỹ, xảy ra chuyện gì?
Nhưng khi gã chạy đến phía trước, bỗng ngoài ý muốn phát hiện mã phu vung đao chặt đứt dây cương, hai con ngựa nhảy dựng lên, chạy về phía trước, gã nhất thời ngây ngẩn, đây là đang làm gì?
Ngay lúc này, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa như tiếng sấm rền, chỉ thấy dưới ánh trăng một đám kỵ binh đông nghịt giết tới cửa thành.
Đỗ Đức Minh hoảng sợ đến hồn bay phách lạc, khi gã muốn hô hoán, toàn thân lại bị Thẩm Quang từ trong xe ngựa lao ra xông mạnh tới, Đỗ Đức Minh lảo đảo vài bước, đứng không vững ‘TỦM!” ngã xuống sông đào bảo vệ thành.
- Mau tới cứu người!
Thẩm Quang hô lớn với đám binh sĩ trong thành:
- Đỗ giáo úy ngã xuống sông rồi.
Liên tiếp chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến đám binh lính thủ thành trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không biết đã phát sinh chuyện gì, dường như hẳn là phải đóng cửa thành đã, nhưng giáo úy vẫn còn ở ngoài thành.
Ngay lúc này, trên đầu thành vang lên những tiếng cảnh báo dồn dập ‘ĐANG! ĐANG! ĐANG!’, có tên lính quân phản loạn trên đầu thành hô to:
- Quân Tùy giết đến rồi, mau đóng cửa thành!
Đám binh lính thủ thành không do dự thêm nữa, lập tức bắt đầu đóng cửa thành, nhưng bọn chúng không ngờ tới tình huống lại phát sinh biến hóa, Tôn Anh và hơn chục thủ hạ của y đều rút chiến đao ra, chém giết đám binh sĩ thủ thành.
Lập tức chém bay 7, 8 binh lính đang đẩy cửa thành, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía, những binh lính còn lại đều sợ đến mức lui về phía sau, hơn chục binh sĩ đều là thủ hạ của Thẩm Quang giả dạng, bọn họ người nào cũng đều vô cùng dũng mãnh, giết đến quân phản loạn liên tục bại lui, đám binh lính nhanh chóng dùng chốt sắt nhét vào khe hở của cửa thành, khiến cho đầu thành không thể đóng cửa thành lại được.
Xe ngựa của Thẩm Quang quả thật là dùng sắt thô đúc thành, nặng gần ngàn cân, nặng vô cùng, gắt gao đè trên cầu treo, khiến cầu treo nhất thời không thể kéo lên được.
Binh lính quân phản loạn liều mạng đẩy bàn kéo, chỉ nghe cầu treo vang tiếng ‘DÁT! DÁT’ rồi từ từ bị kéo lên, Thẩm Quang khẩn trương, từ trong xe ngựa lấy ra một cái rìu bổ vào cầu treo, y điên cuồng bổ cả mười nhát, mảnh gỗ văng tung tóe, rốt cuộc ‘PHỰT’ một tiếng, dây xích bên phải của cầu treo bay lên, cầu treo rung mạnh, cầu treo vừa kéo lên 2 thước lại nặng nề rớt xuống đất.
Lúc này, kỵ binh dẫn đầu của quân Tùy đã giết tới, Bùi Hành Nghiễm dẫn đầu đi tới, dẫn đầu nhảy lên cầu treo, vung mã giáo giết lên thành. Binh lính quân phản loạn trên đầu thành sợ đến chạy tán loạn, không có người quản cửa thành và cầu treo nữa, binh lính quân Tùy dày đặc từ đằng sau đánh tới, mãnh liệt giết vào thành.
Tôn Anh giật mình trợn mắt há hốc mồm, y không ngờ lại thấy chủ tướng Trương Huyễn:
- Tướng quân không phải là thống lĩnh quân tấn công huyện Chuyên Du sao?
Tôn Anh vội hỏi.
Trương Huyễn cười ha hả:
- Ta mà không đi đánh huyện Chuyên Du, Tôn Chí An sao mà chịu xuất thành?
Tôn Anh lúc này mới bừng tỉnh, thì ra đánh huyện Chuyên Du chỉ là che mắt, mục đích thật sự của quân Tùy vẫn là huyện Phí.
- Tôn Tuyên Nhã ở đâu?
Trương Huyễn cao giọng quát.
- Tướng quân mời đi theo ta!
Tôn Anh quay đầu ngựa lại dẫn Trương Huyễn và hơn trăm binh lính chạy nhanh về phía vương phủ tạm thời.
~~~~
Ngay khi tiếng chuông cảnh báo đầu thành vang lớn, thân binh của Tôn Tuyên Nhã cũng đã cảm thấy không ổn, bọn họ mặc kệ, trực tiếp xông vào phòng ngủ của Tôn Tuyên Nhã, trong tiếng thét chói tai hoảng hốt của Hoàng mỹ nhân, bọn thân binh dùng nước lạnh tạt tỉnh Tôn Tuyên Nhã đang trong giấc ngủ say.
Thần trí của Tôn Tuyên Nhã vẫn chưa thanh tỉnh, cả người toàn là nước, y nổi nóng:
- Chuyện gì thế này?
- Đại vương, bắc thành truyền đến tiếng trống cảnh báo nguy hiểm, có thể là quân Tùy giết đến rồi.
- A!
Tôn Tuyên Nhã cả kinh, lập tức tỉnh ngủ, y khẩn trương vạn phần:
- Ở đâu ra quân Tùy?
- Không biết, chỉ nghe thấy tiếng chuông cảnh báo dồn dập truyền đến.
Tôn Tuyên Nhã cũng gấp gáp, vội vàng ra lệnh:
- Mặc y phục cho ta, lên thành xem.
Mọi người ba chân bốn cẳng mặc y phục cho y, ôm y chạy ra ngoài vương phủ, vừa đến cửa, chỉ nghe thấy ngoài đường có tiếng hô to:
- Không xong rồi, quân Tùy tiến vào thành rồi.
Tôn Tuyên Nhã giống như giẫm lên khoảng không, rơi xuống vực sâu vạn trượng, y chợt quát lớn, quay đầu chạy vào trong phủ, đám thân binh gấp gáp kéo y lại:
- Đại vương, nhanh xuất thành!
Tôn Tuyên Nhã đã bị dọa đến hồ đồ rồi, quên bẵng là trong thành vẫn còn một vạn binh lính, y vốn định chạy trốn, mấy tên thân binh dắt chiến mã của y đến, y xoay người lên ngựa, sau lưng lại truyền đến tiếng quát chói tai:
- Tôn tặc trốn đi đâu?
Chỉ thấy một tên đại tướng tay cầm Song Nguyệt Phuơng Thiên Kích, phóng ngựa như bay, điên cuồng xông đến:
- Trương Huyễn ở đây, Tôn tặc nộp mạng đi!
Trường kích của Trương Huyễn vung lên, chém bay hai tên thân binh ngăn cản hắn, chém thẳng tới Tôn Tuyên Nhã.
Tôn Tuyên Nhã sợ đến hồn bay phách lạc, chiến đao trong tay ‘Leng keng!’ rớt xuống, y nằm rạp trên lưng ngựa liều mạng chạy trốn, lúc này, bên cạnh bay đến một kỵ tướng, chỉ thấy y nhảy lên, ôm ngang hông của Tôn Tuyên Nhã, hai người lăn xuống đất.
- Là ngươi!
Tôn Tuyên Nhã ngã tới choáng váng, nhưng vẫn nhận ra gã nam tử khiến y ngã ngựa, chính là cháu trai của y Tôn Anh.
Tôn Anh rút chủy thủ, phẫn nộ hét lớn:
- Hôm nay ta phải thay phụ thân báo thù!
Y nhảy lên, vồ tới Tôn Tuyên Nhã, chủy thủ trong tay lóe ra hàn quang, Tôn Tuyên Nhã khi ngã xuống ngựa tay trái đã bị gãy, cả người đau đớn đến không còn sức phản kháng, y không khỏi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lúc này y nghĩ đến cảnh năm đó mình giết Tôn Đại Khánh, cũng là dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu của Tôn Đại Khánh, không nghĩ tới là mình cũng bị chết trong tay của con trai Tôn Đại Khánh.
Ý trời!
Nhưng đợi một lúc lâu, y vẫn không cảm thấy sự đau đớn khi chủy thủ găm vào thân thể, y từ từ mở to mắt, lại phát hiện mấy tên binh lính quân Tùy đã kéo Tôn Anh ra, Tôn Anh liều mạng giãy dụa, kích động hô lớn:
- Buông ta ra! Để ta giết gã!
Tôn Tuyên Nhã ngẩng đầu, trên đỉnh đầu là một đôi mắt lạnh lẽo, y không khỏi thở dài:
- Nếu tướng quân tha cho ta một mạng, ta nguyện đầu hàng!
Trương Huyễn cười lạnh:
- Ngươi đầu hàng cũng vô dụng, Mạnh Nhượng đã chiếm đoạt vị trí của ngươi ở Lâm Nghi rồi.
- Cái gì?
Tôn Tuyên Nhã sợ đến ngẩn người, đầu óc trống rỗng.
~~~~ .
Trưa hôm sau, cuộc chiến đánh Mông Âm Bảo của quân phản loạn đã tiến hành một canh giờ, tuy rằng số lượng quân phản loạn đông gấp mười lần quân Tùy, có ưu thế tuyệt đối về binh lực.
Nhưng sườn dốc lên núi lại vô cùng hẹp, không thể chứa được hơn ngàn người cùng lúc tiến công.
Quân phản loạn cũng chậm rãi tiến lên, tay cầm tên nỏ, hai chân của bọn chúng run rẩy, có người bước lớn tiến lên, cũng có người sợ hãi rụt rè, bọn chúng cách tường thành càng lúc càng gần, tiếng hò hét khàn khàn cùng vang lên, trên thành dưới thành tiếng trống vang dội, cổ vũ tinh thần mỗi binh lính.
200 bước... 150 bước... 100 bước, đã tiến vào phạm vi sát thương bằng tên nỏ của quân Tùy, quân phản loạn giơ thuẫn lên chắn, hai hàng ở trên cùng kết thành tường thuẫn.
Nhưng Lý Thọ Tiết không hề hạ lệnh bắn tiễn, ánh mắt của y gắt gao nhìn chằm chằm tường thuẫn của quân phản loạn, những tấm thuẫn này đều là thuẫn gỗ mỏng, tuy rằng trong 80 bước không ngăn được lực lượng mạnh mẽ của tên nỏ, nhưng nếu như thêm bố giáp trên người binh lính, e rằng lực sát thương sẽ quá nhỏ.
80 bước rồi, Lý Thọ Tiết vẫn chưa hạ lệnh, không ít binh sĩ trong lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, đây là điều chưa từng có trong suốt bao năm tác chiến của họ, không ngờ 80 bước mà còn chưa phóng tiễn.
Không ít binh lính thầm liếc xéo Lý Thọ Tiết, người thủ lĩnh trẻ tuổi này không đủ kinh nghiệm, lẽ nào y không biết trong 80 bước mà không phóng là tối kỵ của nỏ binh hay sao?
Lúc này, dưới chân núi tiếng trống bỗng gia tốc, binh lính quân phản loạn cũng đột nhiên gia tốc, hô hoán ngợp trời giết vào thành, chiến thuật của bọn chúng rất rõ ràng, dùng ưu thế cung tiễn áp chế quân Tùy, rồi bắt đầu công thành quy mô lớn.
Quân giặc rốt cuộc đã tiến vào 60 bước, Lý Thọ Tiết cuối cùng cũng hét lớn một tiếng:
- Phóng tiễn!
Ngàn cây cung nỏ đồng thời mạnh mẽ bắn tiễn lên phía trước, mũi tên tạo ra những đường cong dày đặc, tiễn như kình vũ, gào thét vọt về đám quân địch tiến công. Tên nỏ mãnh mẽ lại bay qua những bức tường thuẫn phía trước, nhắm thẳng vào trong đám cung tiễn thủ ở phía sau.
Không có sự che chở của thuẫn, mũi tên mạnh mẽ bắn xuyên qua giáp bì, ghim thẳng lên thân thể, bọn binh sĩ đều ngã xuống, nằm trên mặt đất thảm thiết kêu rên, nháy mắt người ngã ngựa đổ, gần 400 người ngã xuống, sự tiến công của quân phản loạn nhất thời bị áp chế, ngay sau đó vạn tiễn đợt hai cũng đã phóng ra, trong vòng 500 bước, 3000 quân phản loạn tiến công đã bị tổn thất 560 người.
Không ít quân phản loạn ý đồ quay đầu chạy trốn, Tôn Chí An đốc chiến ở đằng sau phẫn nộ, ra lệnh:
- Đao phủ lên trên trấn giữ, người dám lùi bước, chém!
Hơn trăm đao phủ xông lên trên, chém loạn lên hơn chục binh lính phản loạn trốn về, binh lính phản loạn bất đắc dĩ, chỉ đành đội màn mưa tiễn dày đặc mà liều mạng chạy lên trước.
Còn 30 bước, tiễn của quân phản loạn cũng bắt đầu bắn phủ đầy lên đầu thành, dần dần áp chế nỏ tiễn của quân Tùy.
Lúc này, nỏ tiễn của quân Tùy bỗng ngừng lại, Tôn Chí An mừng rỡ, gấp rút hạ lệnh:
- Đưa thang công thành đến!
Từng cái thang công thành đơn giản được làm tạm từ tối qua được đưa đến, cùng lúc này, 3000 cung tiễn thủ của quân phản loạn đều phóng tiễn lên đầu thành, hơn ngàn mũi tên tạo nên màn mưa tiễn dày đặc, bay nhanh trên không trung.
Cho dù thanh thế khiến người khác sợ hãi, nhưng đại đa số cung tiễn thủ đều là ở ngoài 60, 70 bước bắn tên, bắn từ dưới lên, đại đa số tên không tạo nên lực sát thương lớn đối với quân Tùy.
Ngay lúc này, sau lỗ châu mai lăn ra vô số cây lăn, những cây lăn cực đại lăn xuống đất, đè lên lũ quân phản loạn ở trên sườn núi.
Quân phản loạn ở trên sườn núi quá đông, không thể trốn tránh, từng đám quân phản loạn bị đè lên người, tiếng hô rền vang trên triền núi, tuy nhiên đại bộ phận binh sĩ bị va chạm nhưng không chết, người bị thương quá nhiều, lập tức mất đi sức chiến đấu.
Chỉ ngắn ngủi một khắc, trong thành ném ra hơn trăm khối đá và cây lăn, quân phản loạn thiệt hại hơn ngàn người, Tôn Chí An vạn bất đắc dĩ, chỉ đành hạ lệnh:
- Rút quân!
‘ĐANG! ĐANG! ĐANG!”
Tiếng trống rút quân vang lên, quân phản loạn trên triền núi lui lại như nước triều rút, lần thứ ba tấn công lại lần nữa bị tổn thất nghiêm trọng.
Trên đầu thành vang lên những tiếng hoan hô.
Ngay lúc này, ở xa xa có một đội kỵ binh nhanh chóng phi đến Mông Âm Bảo, từ xa Tôn Chí An đã nhận ra người dẫn đầu lại là cháu trai trong tộc Tôn Anh.
Trong lòng của y lập tức có một cảm giác không ổn, chẳng lẽ huyện Phí phát sinh chuyện gì rồi hay sao?