Chiến trường trung nguyên cũng dần bước vào giai đoạn kết thúc, Trương Tu Đà và Bùi Nhân Cơ liên thủ ba lần ở quận Trần Lưu đánh bại Địch Nhượng, quân Ngõa Cương tổn thất hơn 15000 người.
Nhưng bởi vì Dương Khánh thất bại thảm hại ở trại Ngõa Cương, khiến cho quân Ngõa Cương phá vòng vây thành công, đại quân thuận lợi rút về quận Đông.
Nhưng vào lúc này, Trương Tu Đà và Bùi Nhân Cơ đối với bước tiếp theo của hành động xuất hiện ý kiến bất đồng.
Một trận đại chiến vừa kết thúc, trên chiến trường, chiến hỏa vẫn chưa tắt, các binh sĩ đều đang bận rộn dọn dẹp chiến trường, một canh giờ trước quân Ngõa Cương đột phá vòng vây rời đi, đã lui về quận Đông.
Bùi Nhân Cơ nện nhanh bước chân, đi qua một đống vũ khí như ngọn núi nhỏ, trực tiếp đến trước lều lớn của Trương Tu Đà.
Một thân binh khom người thi lễ:
- Đại soái nhà ta đang chờ Bùi soái, xin để tiểu nhân vào bẩm báo trước.
Bùi Nhân Cơ mặt trầm như nước, khoanh tay đứng ở một bên, thân binh nhanh chóng vào trong lều lớn bẩm báo, lát sau liền đi ra hành lễ:
- Mời Bùi soái vào!
Bùi Nhân Cơ mặt không cảm xúc bước vào lều lớn của Trương Tu Đà, chỉ thấy Trương Tu Đà đứng trước một bức bản đồ trầm ngâm, y hơi thi lễ:
- Tham kiến đại tướng quân!
Lúc đầu khi ở quận Tề, Bùi Nhân Cơ là phó tướng của Trương Tu Đà, hiện nay Trương Tu Đà nhận chức đại tướng quân, nhưng cấp bậc của Bùi Nhân Cơ chỉ là tướng quân, còn thấp hơn Trương Tu Đà một cấp.
Huống hồ lần này đánh quân Ngõa Cương, triều đình bổ nhiệm Trương Tu Đà làm chủ soái, Bùi Nhân Cơ chỉ là hiệp trợ, cho nên Bùi Nhân Cơ trước mặt Trương Tu Đà chỉ đành hành lễ của thuộc hạ.
Trương Tu Đà ngẩng đầu khẽ mỉm cười:
- Bùi tướng quân đến rất đúng lúc, chúng ta thương lượng bước hành động tiếp theo.
Bùi Nhân Cơ chần chừ một chút nói:
- Đại tướng quân là muốn tiếp tục tấn công quận Đông sao?
- Đó là đương nhiên! Quân Ngõa Cương đã đại thương nguyên khí, không nhân cơ hội này triệt để tiêu diệt bọn chúng, còn đợi đến khi nào?
Trương Tu Đà nghe được ngụ ý của Bùi Nhân Cơ, y lại hỏi:
- Bùi tướng chẳng lẽ có ý tưởng khác?
- Ty chức nghĩ trước tiến nhập Huỳnh Dương, đề phòng quân Ngõa Cương tiến công về phía tây.
Trương Tu Đà lắc đầu:
- Quân Ngõa Cương nhiều lần liên tiếp bị đánh bại, sĩ khí tổn thương, có thể trốn về với quân Ngõa Cương đã là vạn phúc, sao còn dư tinh lực tấn công Huỳnh Dương, Bùi tướng quân lo lắng dư thừa rồi.
- Nhưng ty chức vẫn kiên quyết đi quận Huỳnh Dương!
Bùi Nhân Cơ cắn răng nhấn mạnh hai chữ ‘kiên quyết’.
Trầm mặc một lát, Trương Tu Đà cũng lạnh nhạt nói:
- Nếu Bùi tướng quân đã quyết định, vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa, ta phải lập tức xuất binh, không nói nhiều với Bùi tướng quân nữa.
Trương Tu Đà hạ lệnh đuổi khách, Bùi Nhân Cơ chắp tay với Trương Tu Đà, nhanh chóng bước khỏi lều lớn.
Trương Tu Đà khoanh tay đi đến cửa lều, nhìn bóng lưng Bùi Nhân Cơ đi xa, y quả thực cảm thấy khó hiểu, tại sao Bùi Nhân Cơ nhất định phải tiến vào quận Huỳnh Dương, mà không chịu liên thủ với mình tiêu diệt quân Ngõa Cương....
Nửa canh giờ sau, Trương Tu Đà thống lĩnh ba vạn đại quân rời khỏi quận Trần Lưu, giết vào sào huyệt quân Ngõa Cương ở quận Đông, mà Bùi Nhân Cơ thì thống lĩnh 15000 quân cũng rời khỏi quận Trần Lưu, nhưng là xuất phát về phía tây của quận Huỳnh Dương, hai người tại nơi đây chính thức mỗi người một ngả.
~~~~
Huyện Khuông Thành, nơi đây là nam đại môn của trại Ngõa Cương, cách núi Ngõa Cương khoảng chừng 50 dặm. Quân Ngõa Cương rút quân về bắc quy mô lớn, nhưng hậu quân quân Ngõa Cương mang theo lượng lớn quân nhu, tốc độ rút lui không nhanh, hơn hai vạn binh và 5000 chiếc xe vẫn ở trong huyện Khuông Thành.
Đơn Hùng Tín được Địch Nhượng bổ nhiệm làm chủ soái hậu quân tạm thời, phụ trách việc rút lui của hậu quân và tất cả quân nhu, nhưng họ cách trại Ngõa Cương vẫn còn 50 dặm, đội quân hành quân chậm chạp, ít nhất phải đến khi trời sáng mới đến được núi Ngõa Cương.
Xe la và xe bò trùng trùng điệp điệp chậm rãi đi trên quan đạo, trên mỗi xe đều chất đầy lương thực, đây là chiến lợi phẩm mỗi khi quân Ngõa Cương đánh cướp nhà kho của mỗi huyện thành.
Tất cả chiến lợi phẩm đều được gửi đến giữ tạm ở huyện Khuông Thành trước, chuẩn bị chuyển về Ngõa Cương, nhưng Địch Nhượng cũng không ngờ đám lính của gã bại nhanh như vậy, không đợi lương thực vật tư dời đi, bọn họ đã thất bại và trở về Ngõa Cương.
Lòng Đơn Hùng Tín nóng như lửa đốt, nếu huyện Trần Lưu có thể chống cự được thêm hai ngày, chiến lợi phẩm của họ đã có thể chuyển về Ngõa Cương rồi, nhưng ông trời cứ không chiều theo lòng người, bọn họ vẫn chưa kịp dời đi, quân Tùy đã giết đến rồi.
- Tướng quân, vừa nãy nhận được tin tức của binh lính huyện Phong Khâu, huyện Phong Khâu đã bị quân Tùy công chiếm rồi.
Một tên thám tử cao giọng bẩm báo với Đơn Hùng Tín.
Huyện Phong Khâu ở phía nam của huyện Khuông Thành, khoảng cách giữa hai thành khoảng 20 dặm, tin tức truyền về cũng phải mất một khoảng thời gian, điều này nói rõ truy binh cách họ có thể chưa đến 10 dặm.
- Tiếp tục thăm dò!
- Tuân lệnh!
Thám tử cưỡi ngựa phi như bay.
Đơn Hùng Tín nhìn đội ngũ quân nhu hành động chậm chạp, trong lòng y thầm than, Mạnh Nhượng tại sao lại lệnh cho y phải để quân nhu không được nửa điểm tổn thất? Muốn y phải làm sao mà đối mặt với quân Tùy truy kích đây.
Ngay lúc này, lại có một thám tử phi như bay đến, gấp gáp bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, tiền phong quân Tùy đã ở ngoài năm dặm rồi.
Đơn Hùng Tín chấn kinh, y quay đầu tầm mắt dừng ở đường chân trời ở phương xa, lúc này trời đã tảng sáng, nhưng bọn họ còn cách trại Ngõa Cương 30 dặm, nhưng tiền phong quân Tùy cách họ chưa đến 5 dặm rồi.
Mặt đất bỗng truyền đến những chấn động rất nhỏ, thần sắc của Đơn Hùng Tín cực kỳ ác liệt, y biết dưới tay của Trương Tu Đà có một nhánh kỵ binh 3000 người, nhất định là nhánh kỵ binh này đuổi tới rồi.
Thời gian không thể chờ nữa, Đơn Hùng Tín gấp đến độ quát to:
- Toàn quân tập kết, chuẩn bị nghênh địch!
Đơn Hùng Tín chỉ có môt biện pháp, dùng binh lực để ngăn quân Tùy, để đội quân nhu cuối cùng có thể trở về trại Ngõa Cương.
Hai vạn quân Ngõa Cương nhanh chóng tập kết trên đồng trống, bọn họ xếp thành phương trận, kéo dài khoảng 2 dặm, tinh kỳ phấp phới, đao thương như rừng, hai ngàn người này tuy không phải là chủ lực của quân Ngõa Cương, nhưng đều là lão binh, trong đó 10000 người là cấp dưới của Đơn Hùng Tín.
Lúc này, 3000 kỵ binh quân Tùy che phủ đất trời giết đến, tiếng vó ngựa như tiếng sấm rền, bụi vàng bay rợp trời, sát khí đằng đằng, nhưng bọn họ không hề truy kích, mà ở cách quân Ngõa Cương một dặm liền chậm rãi dừng lại, giằng co từ xa với quân Ngõa Cương.
Không lâu sau, từ vài dặm sau lưng kỵ binh, 25000 quân chủ lực của quân Tùy cũng đuổi tới, đại tướng dẫn đầu tay cầm trường đao lá liễu, thân mặc thiết giáp, áo choàng dài buộc trước ngực, cưỡi một con ngựa trắng cao to dũng mãnh, trông oai phong lẫm liệt vô cùng, chính là chủ soái Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà híp mắt đánh giá đại trận của quân Ngõa Cương ở phía trước, là trận hình Ưng Kích điển hình, trung quân ở phía trước, dùng nỏ trấn trận, ngăn kỵ binh xung kích, hai bên là hai cánh trái phải, hô ứng phối hợp với trung quân, nhưng quân Ngõa Cương không có kỵ binh.
Cho dù trận hình của quân Ngõa Cương chỉnh tề, nhưng Trương Tu Đà liếc một cái đã nhìn ra yếu điểm của quân Ngõa Cương, đó là đội xe quân nhu sau lưng chúng, quân Ngõa Cương muốn kìm chân mình để đội quân nhu bỏ chạy.
Trương Tu Đà cười lạnh một tiếng, Đơn Hùng Tín nghĩ vấn đề quá đơn giản rồi.
- Lý tướng quân, ngươi thống lĩnh kỵ binh vòng qua đại trận quân địch đuổi bắt quân nhu địch quân, tiêu diệt toàn bộ quân hộ vệ của địch.
- Tuân lệnh!
Thủ lĩnh kỵ binh Lý Triệu Phong ôm quyền thi lễ, phất kỳ lệnh hô to:
- Kỵ binh đi theo ta!
3000 kỵ binh chợt phát động, như một trận hồng thủy, theo Lý Triệu Phong chạy về phía đông, hành động này của kỵ binh quân Tùy khiến nhiều tướng lĩnh Ngõa Cương cảm thấy khó hiểu, sao kỵ binh quân Tùy lại rút về đông, nhưng rất nhanh, sắc mặt của bọn chúng liền đại biến.
Kỵ binh quân Tùy không phải là rút về phía đông, bọn họ đi một vòng lớn, truy kích đội ngũ quân nhu sau lưng quân Ngõa Cương.
Đơn Hùng Tín chấn kinh, gấp rút hô lớn với đại tướng cánh trái Vương Quân Khuếch:
- Vương tướng quân, ngươi lập tức dẫn bản bộ đi chặn kỵ binh quân địch, nhất định phải cản chúng lại.
Vương Quân Khuếch cười khổ, 6000 bộ binh của y đi cản 3000 kỵ binh, có ý nghĩa gì? Vạn bất đắc dĩ, Vương Quân Khuếch chỉ đành tuân lệnh, thống lĩnh đại quân đuổi theo kỵ binh quân Tùy.
Vương Quân Khuếch rời đi, khiến cho trận hình của quân Ngõa Cương xuất hiện lỗ hổng, cánh trái của Quân Kích trận đã không còn, thì đồng nghĩa với hùng ưng bị chặt đứt mất một cánh, Trương Tu Đà là người lão luyện đến mức nào cơ chứ, y không cho quân Ngõa Cương cơ hội thay đổi trận, chiến đao vung lên, thét lớn:
- Giết!
“Đông! Đông! Đông!” tiếng trống trận của quân Tùy chợt vang lên dồn dập, 25000 quân Tùy hét một tiếng lớn, đánh tới quân Ngõa Cương ở cách 500 bước.
Đơn Hùng Tín gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, y vốn định thay đổi trận, đổi Ưng Kích trận thành Tinh Nguyệt trận, trận chính ở phía trước thành Nguyệt, cánh phải rút về thành Tinh trận, nhưng Trương Tu Đà không cho y chút cơ hội nào.
Rơi vào đường cùng, y chỉ đành cao giọng ra lệnh:
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
3000 cung tiễn thủ tiến lên trước một bước, giơ trường cung và nỏ cứng, đối diện với đông đảo quân Tùy đánh tới, trong lòng mỗi người đều khẩn trương vạn phần.
Quân Tùy Trương Tu Đà suất lĩnh là đội quân tinh nhuệ theo Dương Quảng xuôi nam, tuy rằng không phải là Kiêu Quả quân, nhưng trang bị cũng không kém bao nhiêu, cơ hồ là hơn một nửa binh sĩ đều mặc Quang Minh giáp, trong tay là hai tầng Phục Hợp thuẫn, tay kia cầm một thanh trường mâu bằng thép tinh luyện, năng lực tấn công và phòng ngự đều rất mạnh.
Khi quân Tùy xông đến trăm bước, Đơn Hùng Tín hạ lệnh bắn, 2000 cung thủ và 1000 nỏ binh đồng thời bắn, cung nỏ dày dặc như màn mưa bắn về phía quân Tùy.
Binh lính quân Tùy chạy ở hàng đầu giơ thuẫn lên đỡ, tiễn nỏ bắn vào tấm thuẫn, những tiếng lốp bốp vang lên, nhưng cũng có không ít binh lính bị tên nỏ bắn trúng, tiếng kêu thảm vang lên.
Trương Tu Đà làm gương dẫn đầu, đại đao chống lại tiễn nỏ, khích lệ binh sĩ xông lên phía trước.
Lại một màn mưa tên bắn ra, quân Tùy đã xông vào trong 30 bước, cung tiễn thủ không thể bắn tiếp nữa, Đơn Hùng Tín vung giáo thét lớn một tiếng:
- Giết!
- Giết!
Quân Ngõa Cương reo hò xông đến, hai nhánh quân như ngọn sóng lớn ập vào nhau.