Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 407 - Chương 365: Đạo Làm Quan

Chương 365: Đạo làm quan
Chương 365: Đạo làm quan

Cuộc chiến Khuông Thành, ở một mức độ nào đó chính là cuộc chiến đại diện cho tôn nghiêm của Đơn Hùng Tín. Đây là cuộc chiến mà quân Ngõa Cương nhất định thất bại, đoàn xe chở đồ quân nhu khổng lồ là điểm yếu lớn nhất của bọn họ, quân Ngõa Cương vì bảo vệ đội quân nhu mà chiến đấu kịch liệt với quân Tùy, cuối cùng lại bị đội quân nhu làm liên lụy.

Ba ngàn kỵ binh quay đầu đánh tan quân đội của Vương Quân Khuếch, giống hệt một lưỡi dao bén nhọn đâm sau lưng quân Ngõa Cương.

Quân Ngõa Cương trước sau bị giáp kích, toàn tuyến sụp đổ, binh bại như núi đổ, hai vạn quân Ngõa Cương điên cuồng chạy trốn, bị quân Tùy đuổi giết trong vòng hơn mười dặm, thây chất đầy đồng, chết vô số kể, Đơn Hùng Tín chỉ dẫn hơn hai ngàn tàn quân trốn về trại Ngõa Cương.

Cuối cùng, đại quân Trương Tu Đà áp giải đội quân nhu của quân Ngõa Cương trở về huyện Trần Lưu.

Liên tiếp thảm bại khiến Trương Tu Đà trở thành ác mộng trong lòng tướng sĩ Ngõa Cương. Nhắc tới tên của Trương Tu Đà, trên dưới quân Ngõa Cương không một ai không kinh sợ.

Khác với trận thắng lớn của Trương Tu Đà ở Đông quận, Bùi Nhân Cơ ở huyện Huỳnh Dương lại là một tình cảnh khác.

Quận trị quận Huỳnh Dương là huyện Quản Thành, chính là Trịnh Châu ngày nay, quân đội của Bùi Nhân Cơ tạm thời đóng trại ở bên ngoài thị trấn, còn chủ soái Bùi Nhân Cơ lại vào thành thăm hỏi Tuân vương Dương Khánh. Trong lòng Bùi Nhân Cơ, thăm hỏi Tuân vương Dương Khánh so với truy kích quân Ngõa Cương còn quan trọng hơn, truy kích quân Ngõa Cương là chiến tranh, còn thăm hỏi Tuân vương lại là chính trị.

Dương Khánh ở quận Huỳnh Dương cày cấy nhiều năm, mạng lưới quan hệ ở Trung Nguyên vô cùng sâu, nhiều khi, y chính là đại diện cho lợi ích của quan viên các quận Trung Nguyên. Điều này cũng có liên quan đến thân phận của Dương Khánh, y từng đảm nhiệm Thái thú Huỳnh Dương, sau lại kiêm nhiệm Hà Nam Đạo giam Sát sử, quan hệ cực kỳ mật thiết với quan địa phương.

Vương phủ của Dương Khánh ở huyện Quản Thành cũng không phải lớn nhất, phủ đệ lớn nhất trong huyện thành là tộc phủ của Huỳnh Dương Trịnh thị, tuy nhiên luận về kim bích huy hoàng thì không đâu có thể so sánh với Tuân vương phủ. Dương Khánh có mấy ngàn khoảnh đất tốt ở địa khu Hà Lạc, của cải vô số kể, bản thân y cũng theo đuổi sự xa hoa, cuộc sống vô cùng xa hoa hưởng lạc, nhưng Dương Quảng lại không oán hận y xa xỉ, trái lại còn khen tính tình trung nhân của y. Đối với hoàng tộc mà nói, theo đuổi cái đơn giản còn nguy hiểm hơn theo đuổi cái xa xỉ, Tuân vương hiển nhiên am hiểu sâu xa về đường đi nước bước ấy.

Bùi Nhân Cơ đến có chút ngoài dự liệu của Dương Khánh, y lệnh cho nhi tử Dương Tích thay y nghênh tiếp Bùi Nhân Cơ trong Quý khách đường.

Bùi Nhân Cơ vừa uống trà vừa đánh giá khách đường cực kỳ xa hoa này. Tọa tháp chỉ dùng tơ vàng gỗ tử đàn chế thành, nạm vàng khảm ngọc. Bên cạnh đặt hai bình phong bằng ngà voi, cái bệ dùng vàng ròng đúc thành, được khảm trăm viên minh châu. Trên tường treo mấy tấm tranh chữ của danh gia, ngay cả bát trà men xanh trong tay y cũng là sứ quan diêu cực phẩm từ Viêu Châu đưa tới. Ngay cả thị nữ hầu hạ bên cạnh cũng là tuyệt sắc mỹ nữ.

Bùi Nhân Cơ âm thầm gật đầu, từng nghe nói Dương Khánh xa xỉ, hôm nay mới thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Lúc này, nhà dưới truyền đến tiếng ho khe khẽ, hai thị nữ đỡ Dương Khánh đi vào khách đường. Bùi Nhân Cơ vội vàng thi lễ:

- Hạ quan tham kiến Tuân vương điện hạ!

- Bùi soái không cần khách khí, thứ cho ta tiếp đãi không chu toàn. Mời ngồi!

Bùi Nhân Cơ ngồi xuống, Dương Khánh đã ngồi xuống đối diện ông ta, cười nói:

- Nghe nói Bùi soái ở quận Trần Lưu đánh bại quân Ngõa Cương, làm ta hổ thẹn quá! Ta cũng thảm bại trong tay quân Ngõa Cương, không còn mặt mũi gặp thiên tử nữa.

- Điện hạ nói quá lời rồi. Nếu không phải điện hạ tiến quân vào Đông quận, thắng ở sào huyện của Ngõa Cương, Địch Nhượng sao có thể từ bỏ, rút lui khỏi phía bắc Lương quận. Chúng ta đều là đại tướng lĩnh quân, không thể làm như không thấy. Trận này đánh với quân Ngõa Cương, mấu chốt là Điện hạ tấn công Đông quận, thắng bại hay không không quan trọng.

- Đa tạ Bùi soái có thể nói vậy, lòng ta thư thái hơn nhiều, chỉ có điều Thánh thượng chưa chắc đã biết!

Bùi Nhân Cơ khẽ cười nói:

- Xin Điện hạ yên tâm, ta sẽ bẩm báo chi tiết với Thánh thượng, không để Điện hạ chịu oan ức!

Trong lòng Dương Khánh thấy hơi kỳ lạ, Bùi Nhân Cơ không truy kích quân Ngõa Cương, lại chạy tới bái phỏng mình, đây là vì nguyên cớ gì?

Tuy rằng không biết dụng ý thực sự của Bùi Nhân Cơ nhưng Bùi Nhân Cơ đối với y tôn trọng có lễ, coi việc thăm hỏi y còn quan trọng hơn cả việc lập công, điều này làm cho trong lòng Dương Khánh hết sức thoải mái, thầm khen ngợi Bùi Nhân Cơ hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.

- Không biết hôm nay Bùi soái tới đây có chuyện gì?

- Ty chức không có chuyện gì lớn, chỉ là tới thăm điện hạ thôi. Ty chức vài lần đi ngang qua Huỳnh Dương đều không có thời gian thăm điện hạ, lúc này bất kể thế nào cũng phải tới bái phóng điện hạ chứ ạ.

- Bùi soái là người có tâm, ta rất cảm động, thành ý của Bùi soái ta ghi nhớ trong lòng.

Bùi Nhân Cơ lại lấy ra một chiếc hộp ngọc, trình lên Dương Khánh:

- Đây là chiến lợi phẩm ty chức thu được, ty chức xin hiến cho điện hạ thể hiện chút tâm ý.

Có người đến tặng lễ, Dương Khánh đương nhiên cũng rất vui mừng. Y cười ha hả nhận lấy chiếc hộp, mở ra nhìn thoáng qua, bên trong lại là một khối mỹ ngọc cực phẩm. Sưu tầm mỹ ngọc cũng là một trong những đam mê của Dương Khánh, y thấy ngọc thể mịn nhẵn trong suốt, không có một chút tỳ vết, ánh mắt lập tức híp lại đầy ý cười:

- Bùi soái khách khí quá rồi, thật sự là ngại quá!

- Đâu có! Đâu có! Một chút tâm ý, để bày tỏ lòng kính trọng của ty chức tới điện hạ.

Bùi Nhân Cơ tâng bốc vô cùng giỏi, khiến Dương Khánh rất hưởng thụ. Y khẽ cười nói:

- Nếu về sau Bùi soái cần ta giúp đỡ cứ việc mở lời, ta sẽ rất vui được làm chuyện gì đó cho Bùi soái.

- Vậy phải đa tạ rồi, ty chức không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, cáo từ trước!

- Được! Được!

Dương Khánh bảo nhi tử đưa Bùi Nhân Cơ ra ngoài, trong lòng y lại đang suy nghĩ vì sao Trương Tu Đà không tới bái phỏng mình?

Nhưng nghĩ đến Trương Tu Đà liên tiếp đánh bại quân Ngõa Cương, mình đánh với quân Ngõa Cương một trận đã bị đánh bại, thực sự quá cường liệt, trong lòng y liền không nhịn được mà ghen ghét. Bùi Nhân Cơ lại hiểu được tiến thoái, hiểu và thông cảm cho mình, so ra Trương Tu Đà này cũng không để mình trong lòng chút nào cả.

***

Huyện Phí, sau khi Trương Huyễn nắm được huyện Phí, cũng không vội tiến công huyện Lâm Nghi mà bắt tay vào cứu tế dân đói, giữ gìn trật tự, hơn nữa còn phòng ngừa dân chúng thừa dịp loạn lạc ra ruộng lúa mạch ngoài thành cướp lương thực, nên thực thi chính sách quản chế nghiêm ngặt việc ra vào thành.

Sở dĩ Trương Huyễn trì hoãn không tấn công Lâm Nghi là bởi vì hắn biết Mạnh Nhượng tuyệt đối sẽ không để mất cơ hội, nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này cướp đoạt binh lực và địa bàn của Tôn Tuyên Nhã.

Tôn Tuyên Nhã có năm vạn binh lực, ngoại trừ hai vạn quân ở huyện Phí, còn có ba vạn quân Lâm Nghi, chia ra do sáu tướng quân suất lĩnh. Hiện tại Tôn Tuyên Nhã đã là tù binh, số quân Lâm Nghi đó có chủ động đầu hàng quân Tùy? Hay là sẽ tự giết lẫn nhau? Trương Huyễn cần kiên nhẫn đợi thêm vài ngày nữa.

Trên đại sảnh quân nha lâm thời, Trương Huyễn đứng trầm tư trước mô hình mộc chế của huyện Lâm Nghi, mô hình bằng gỗ là do mấy thợ thủ công dựa theo bản đồ làm suốt đêm mà thành.

Các binh sĩ căn cứ vào lời khai của tù binh quân phản loạn, tăng thêm không ít phòng ngự cho huyện Lâm Nghi, khiến mô hình làm bằng gỗ này càng có thêm cơ hội tiếp cận thực tế.

Một lát, Trương Huyễn nhặt thanh gỗ lên nói với mấy đại tướng xung quanh:

- Ngày hôm qua Sĩ Tín đề xuất địa thế Lâm Nghi khá thấp, có thể lợi dụng Nghi Thủy tiến hành thủy công. Ta đã nghĩ qua, nhấn chìm thành trì tuy rằng khả thi, nhưng cách này sẽ phá hủy hơn vạn khoảnh ruộng lúa mạch sắp tới kì thu hoạch, gây tổn hại quá lớn cho bình dân bách tính, cho nên ta nghĩ vẫn không nên thủy công, chúng ta có thể dùng kế để lấy được Lâm Nghi, thật sự không cần dùng biện pháp cứng rắn!

- Nhưng cổng thành có cầu treo, hơn nữa sông đào bảo vệ thành rộng ba trượng, rất khó vượt qua.

Uất Trì Cung bên cạnh lo lắng hỏi.

Trương Huyễn liếc nhìn Thẩm Quang, đưa cây gỗ cho gã.

Thẩm Quang hiểu ý Trương Huyễn, nhận lấy cây gỗ chỉ về hướng cổng đông:

- Các vị tướng quân, cầu treo cổng đông đã ba mươi năm không thay mới, ta đã đi riêng qua đó vài lần, đi ở trên rung động cọt cà cọt kẹt, dây sắt đã rỉ sét loang lổ, chúng ta có thể phá hỏng cầu treo vào ban đêm, rồi dùng chùy công thành bằng thức tấn công vào thành, hiệu quả có thể rất cao.

- Cái gì gọi là chùy công thành bằng thức?

Mọi người đều không hiểu hỏi.

Trương Huyễn ở bên cười nói:

- Đây là đề nghị của một thợ thủ công, ta đã bảo họ tạo một cái làm mẫu trước.

Mọi người cảm thấy vô cùng hứng thú với chùy công thành bằng thức mà Trương Huyễn nhắc đến, rôm rả tiếp tục truy hỏi:

- Tướng quân có thể nói thêm một chút được không?

- Mọi người có hứng thú có thể tới doanh công sự tự mình xem xét, nếu có ý tưởng tốt hơn có thể đề xuất, có điều ta phải nói với mọi người, lần tấn công huyện Lâm Nghi này có lẽ không cần phải dùng chùy công thành, ta cảm thấy có thể dùng lại kế cũ, phái thám báo vào thành nội ứng ngoại hợp.

Thẩm Quang giật mình kinh hãi, vội vàng nói:

- Khởi bẩm tướng quân, hiện tại huyện Lâm Nghi hẳn là phòng ngự vô cùng nghiêm mật, thám báo chỉ sợ khó mà vào thành.

- Không! Hoàn toàn ngược lại.

Trương Huyễn cười đầy thâm ý:

- Ta không tấn công Lâm Nghi, chính là cho Mạnh Nhượng thời gian mấy ngày để tiến hành chuẩn bị cho chiến tranh, ta tin tưởng hiện tại vào thành sẽ dễ dàng hơn bao giờ hết.

Mọi người ngạc nhiên, Trương Huyễn cười nói:

- Tự các ngươi hãy ra khỏi thành xem sẽ biết.

***

Mọi người cáo từ lui ra, trên đại sảnh dần dần yên tĩnh lại, Trương Huyễn mới cười hỏi Phòng Huyền Linh nãy giờ vẫn trầm mặc không nói:

- Tiên sinh hình như có ý tưởng?

- Tướng quân, thuộc hạ vẫn đề nghị thả Tôn Tuyên Nhã ra.

Phòng Huyền Linh thấp giọng nói:

- Đương nhiên là có điều kiện để thả gã về, bắt gã rút lui khỏi huyện Lâm Nghi, như vậy chúng ta có thể không đánh mà thắng, chiếm lĩnh được huyện Lâm Nghi. Cho dù Tôn Tuyên Nhã thay đổi, nhưng sau khi gã trở về tất nhiên sẽ nội chiến với Mạnh Nhượng, bất kể là Mạnh Nhượng chết, hay là Tôn Tuyên Nhã chết, đều có thể làm suy yếu phòng ngự của Lâm Nghi, đối với việc chúng ta tấn công huyện Lâm Nghi sẽ rất có lợi.

Trương Huyễn thở dài:

- Kỳ thật ta đang lo lắng bị người ta nắm được nhược điểm buộc tội, nói chúng ta lén thả trùm thổ phỉ, hơn nữa chuyện như thế rất khó giải thích rõ ràng, Thánh thượng cũng chưa chắc chịu nghe giải thích, ta cân nhắc lợi hại, vẫn cảm thấy thả gã ra mất nhiều hơn được.

Phòng Huyền Linh am hiểu chiến thuật mưu lược, nhưng về chiến lược vẫn hơi thiếu một chút, y quả thật chưa suy xét đến nguy hiểm từ phía triều đình.

Phòng Huyền Linh nhất thời im lặng không nói gì, sau một lúc lâu mới hỏi hắn:

- Vậy tướng quân định thế nào?

Trương Huyễn thản nhiên nói:

- Ta vẫn cần phải nói chuyện với Tôn Tuyên Nhã một lát đã.

Bình Luận (0)
Comment