Tôn Tuyên Nhã bị giam lỏng trong quân doanh quân Tùy, chiếm ba lều lớn, bốn phía được hàng rào thô to bao vây, trước sau có 30 binh sĩ canh giữ.
Trương Huyễn đối với gã không tệ, ưu đãi về ăn uống nghỉ ngơi, để thị nữ thiếp thân hồi trước của gã hầu hạ gã, dù sao thì gã cũng là trùm thổ phỉ một phương, mà còn có một tòa huyện thành Lâm Nghi vẫn chưa bị cướp đi, Trương Huyễn vẫn cần sự phối hợp của gã.
Tuy là đãi ngộ không tệ, nhưng Tôn Tuyên Nhã lại vô cùng căng thẳng, ăn không thấy ngon, liên tục ba ngày đều trải qua trong tình trạng lo lắng đề phòng, gã cực kỳ lo lắng cho vận mệnh của mình, chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi đã gầy hẳn một vòng lớn.
Tôn Tuyên Nhã ngồi trước một cái bàn nhỏ uống từng ngụm rượu muộn phiền, trong lòng buồn bực đến phát điên, thị nữ ở bên cạnh dè dặt rót rượu cho gã, Tôn Tuyên Nhã bỗng nắm lấy tóc của một thị nữ, thô bạo ấn đầu của nàng ở dưới thân mình.
Ngay lúc này, ngoài trướng bỗng truyền đến tiếng bước chân, dường như có không ít người đến, chỉ thấy thân ảnh của Trương Huyễn xuất hiện ở trước lều của gã, khiến Tôn Tuyên Nhã hoảng sợ vội vàng buông thị nữ ra, khẽ quát một tiếng:
- Cút!
Thị nữ đầu tóc rối bời chạy ra khỏi doanh trướng, Trương Huyễn đứng ở cửa lều lẳng lặng nhìn một màn này, hắn nhìn ra được khát cầu sống còn trong lòng Tôn Tuyên Nhã, chỉ mới vài hôm ngắn ngủi đã tiều tụy đến nỗi như biến thành một người khác.
- Tôn đại vương sống thế nào?
Trương Huyễn bước vào doanh trướng hỏi, theo phía sau hắn là vài thân binh.
Cách xưng hô của Trương Huyễn khiến Tôn Tuyên Nhã cảm thấy vô cùng chói tai, gã hừ lạnh, xoay đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn Trương Huyễn.
Trương Huyễn không hề để tâm, ngồi xuống đối diện với Tôn Tuyên Nhã:
- Ta vẫn nên gọi ngươi là Tôn tướng quân đi! Như vậy ngươi cũng đỡ lúng túng, ta đến là muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi, ngươi có nguyện ý nghe không?
- Giao dịch gì?
Tôn Tuyên Nhã giọng khàn khàn hỏi.
- Liên quan đến huyện Lâm Nghi, ta đương nhiên có thể giành được huyện Lâm Nghi, tin là ngươi cũng biết, Mạnh Nhượng đã là chủ của huyện Lâm Nghi, gã vì lôi kéo binh sĩ mà tạm thời bỏ qua không giết vợ con ngươi, nhưng gã đã tuyên bố với tướng sĩ là ngươi đã chết, cho dù ta áp giải ngươi đến dưới thành thị chúng, gã cũng sẽ nói là ngươi là kẻ giả mạo, tác dụng của ngươi thực ra vốn không lớn, nhưng ta muốn cho ngươi một cơ hội.
Sắc mặt của Tôn Tuyên Nhã trở nên trắng bệch. Gã biết lời của Trương Huyễn là thật. Chỉ cần mình chết đi, Mạnh Nhượng mới có thể thành công đoạt quyền, niềm kiêu hãnh trong lòng từng chút một tan biến, gã cúi đầu không nói lời nào.
Trương Huyễn nhìn gã một cái, lại chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng ngươi hẳn cũng phải có biện pháp, ta hy vọng có thể đoạt được huyện Lâm Nghi với giá thấp nhất.
- Vậy ta được gì?
Tôn Tuyên Nhã giọng run run hỏi.
- Ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, ta để ngươi được toàn thây, cho ngươi một cỗ quan tài thật tốt; thứ hai, nếu như ngươi không muốn chết trong tay ta, ta có thể tiễn ngươi đến Giang Đô, nhưng triều đình muốn xử lý ngươi như thế nào, thì ta không biết, nhưng ta có thể cho ngươi thêm một điều kiện, tha mạng cho con trai của ngươi, ngươi tự chọn đi.
Tôn Tuyên Nhã gần như sắp té xỉu. Bị đưa lên triều đình thì gã vẫn mất mạng, vậy thì gã vẫn không còn đường sống.
- Nhưng ta không có . . . giống Trương Kim Xưng . . . lạm sát dân chúng!
Tôn Tuyên Nhã thấp giọng nói, trong giọng nói rõ ràng có ý khẩn cầu.
- Chỉ là đám dân chúng đó không hữu dụng với ngươi, ngươi cần bọn họ để trồng lương thực, đây không phải là điều kiện của ngươi.
- Ta còn có . . . hoàng kim, có 2000 lượng hoàng kim, ta đã giấu đi, ta nguyện ý giao cho tướng quân để đổi một mạng của ta.
Tôn Tuyên Nhã vội vàng nói.
Trương Huyễn lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, nói:
- Sự nhượng bộ mà ta có thể làm được vừa nãy ta đã nói rồi, ta không muốn nói lại lần thứ hai, tuy nhiên . . . nếu như ta là ngươi, ta sẽ chọn lựa điều thứ hai, nói không chừng vẫn còn một đường sống.
- Lời này của tướng quân . . . Là có ý gì?
Thanh âm của Tôn Tuyên Nhã càng thêm run rẩy.
- Ta không thèm mấy ngàn lượng hoàng kim của ngươi, nhưng trong triều đình nói không chừng là có người cần, ngươi hẳn cũng hiểu người ta nói là ai!
Ánh mắt như cá chết của Tôn Tuyên Nhã lóe ra một đường sinh cơ, gã bỗng nghĩ đến Ngu Thế Cơ, gã từng âm thầm phái người đi nối quan hệ với Ngu Thế Cơ.
Trương Huyễn lập tức nói:
- Nhưng ngươi muốn ta đưa ngươi lên cho triều đình, thì ngươi nhất định phải hợp tác với ta giành huyện Lâm Nghi, nếu không, ta sẽ trực tiếp đưa đầu của ngươi dâng lên cho thiên tử để thỉnh công.
- Chúng ta một lời đã định!
Tôn Tuyên Nhã có lòng tin, gã lập tức nói:
- Tướng quân có thể đi tìm Trần Hải Thạch!
Trương Huyễn chỉ cảm thấy cái tên này rất quen tai, hắn trầm ngâm một lát, liền nhớ ra:
- Chính là người tướng thủ thành lúc trước của huyện Phí, được ta thả đi sao?
- Đúng là người này! Người khác ta không tin tưởng, nhưng ta tin y!
- Nếu như y đã nguyện trung thành với Mạnh Nhượng rồi thì sao?
- Người khác có lẽ là có thể, nhưng y sẽ không, y đi theo ta nhiều năm, ta có thể giao tính mạng thân gia cho y.
Dừng một lát, Tôn Tuyên Nhã lại oán hận nói:
- Với lại ta cũng hy vọng tướng quân sẽ diệt Mạnh Nhượng.
. . .
Huyện Phí và huyện Lâm Nghi cách nhau chỉ có 50 dặm, hành quân một ngày là tới, giành được huyện Phí, đồng nghĩa với việc mở ra cánh cửa lớn của huyện Lâm Nghi.
Đúng như dự liệu của Trương Huyễn, sau khi toàn quân của Tôn Tuyên Nhã ở huyện Phí bị tiêu diệt, Mạnh Nhượng lập tức phát động cuộc chính biến ở huyện Lâm Nghi, 6 vị đại tướng thống lĩnh quân đội ở huyện Lâm Nghi, có 2 vị tướng ủng hộ y, ngoài ra có hai người bảo trì trung lập, dưới thủ đoạn vừa đấm vừa xoa liên tiếp của Mạnh Nhượng, y cuối cùng cũng đã khống chế được huyện Lâm Nghi, ba vạn quân thủ vệ cũng đã tuân theo chỉ thị của y.
Tuy rằng lúc đầu Mạnh Nhượng từng viết thư cho Trương Huyễn, biểu thị là y nguyện ý nhường huyện Lâm Nghi, rút quân về quận Lương, nhưng lúc đó không hề phát sinh vụ quân Ngõa Cương đông chinh, nhưng khi đội quân của Trương Tu Đà cường thế tập kích quân Ngõa Cương đông chinh xong, Mạnh Nhượng cũng đã ý thức được y không thể lui binh đến trung nguyên, thậm chí tiến vào quận Bành Thành cũng là rất khó khăn.
Trên thực tế, Mạnh Nhượng phát hiện bản thân ngoại trừ tử thủ huyện Lâm Nghi, y không còn bất cứ đường lui nào nữa.
Chính vì duyên cớ này, Mạnh Nhượng không thể thực hiện lời hứa của mình, mà bắt đầu tích cực bố trí phòng ngự ở huyện Lâm Nghi, y hy vọng Trương Huyễn không tấn công nổi huyện Lâm Nghi, cuối cùng đành phải rút về quận Bắc Hải.
Lúc hoàng hôn, trên vạn mẫu lúa mạch ở bốn bề huyện Lâm Nghi, mấy vạn binh sĩ và dân chúng đang liều mạng gặt hái lương thực, lúa mạch vừa chín, trước lúc quân Tùy tấn công huyện Lâm Nghi bọn họ nhất định phải thu lương thực về thành, từng hàng xe lớn chở đầy lúa mạch chạy vào trong thành.
Mạnh Nhượng khoanh tay đứng trên đầu thành, dõi mắt nhìn quân dân đang bận rộn trên ruộng lúa mạch đằng xa, trong lòng của y vô cùng đắc ý, ít nhất đám quân dân này sau khi xuất thành không nhân cơ hội bỏ trốn, đây là một dấu hiệu tốt, cho thấy quân dân huyện Lâm Nghi đã thừa nhận sự thống trị của mình.
Thời gian đã qua năm ngày, quân Tùy vẫn chưa đến tiến công huyện Lâm Nghi, điều này khiến trong lòng Mạnh Nhượng nảy sinh nỗi nghi ngờ, y và Trương Huyễn từng giao thủ ở quận Cao Mật, hiểu rõ Trương Huyễn giỏi về dùng mưu kế, Trương Huyễn có thể sẽ dùng lại kế cũ, cho binh sĩ tinh nhuệ của hắn trà trộn vào huyện Lâm Nghi hay không?
Mạnh Nhượng lo lắng nhìn về đám quân dân trong ruộng lúa mạch, bên ngoài có hơn vạn người đang thu hoạch lương thực, muốn trà trộn vào quả thật rất đơn giản, biện pháp duy nhất là khống chế mỗi hộ gia đình, nhưng y vừa mới tiếp nhận Lâm Nghi, ngay cả quân đội cũng chưa hoàn toàn chịu sự khống chế của y, nói gì đến khống chế dân chúng?
Nhưng nếu như không thu lương thực ở ngoại thành, thì quân đội của y ngay cả nửa tháng cũng không duy trì nổi, đại bộ phận lương thực đều bị Tôn Tuyên Nhã vận chuyển đến huyện Phí rồi.
Đắn đo mãi, y chỉ đành mạo hiểm đi bước này, dù gì thì lương thực mới là cơ sở để duy trì sự tồn tại của quân đội.
Khiến Mạnh Nhượng lo lắng nhất là, quân Tùy lợi dụng cơ hội dân chúng ra ngoài thu hoạch lúa mạch về thành để giết đến, lúc đó y đóng cửa thành cũng không kịp, vì phòng quân Tùy bắt được chỗ hổng này, Mạnh Nhượng đặc biệt phái hơn trăm thám tử tuần tra ngoài 30 dặm huyện Lâm Nghi, chủ yếu là khi chủ lực của quân Tùy xuất hiện, bọn họ liền lập tức thả bồ câu thông báo về huyện thành.
Lúc đó y sẽ khẩn cấp hạ lệnh cho quân dân trở về thành, nhưng nếu quân Tùy nhân cơ hội trà trộn vào thành với quy mô nhỏ, vậy thì y cũng không thể làm gì được.
Mạnh Nhượng tâm phiền ý loạn thở dài, xoay người đi xuống dưới thành, nơi cửa thành, một đội xe lớn vận chuyển lương thực đang tiến vào thành, trên tay mỗi người đều có một tấm mộc bài nhỏ, phải dựa vào tấm mộc bài này mới có thể vào thành.
Đây là biện pháp duy nhất mà Mạnh Nhượng nghĩ ra, nhận biết thân phận . . . Nhưng . . .
Mạnh Nhượng cũng biết trong đó có một lỗ hổng rất lớn, y cũng không có cách khác, chỉ đành gửi hy vọng vào việc Trương Huyễn không phái binh lính do thám vào thành, y thầm lắc đầu, quay trở về quan thự, cũng chính là vương phủ ở Lang Gia của Tôn Tuyên Nhã.
Sắc trời tối dần, quân dân ở ngoài thành thu hoạch lúa mạch bắt đầu lục tục trở về thành, mỗi cửa thành đều chật ních binh sĩ và dân chúng muốn vào thành, mỗi người đều vác một túi lương thực, đây là thù lao của họ khi ra ngoài lao động.
Ở cửa thành đông, mấy nghìn người ở ngoài ầm ĩ, bởi vì binh sĩ muốn nghiệm chứng mộc bài, tốc độ vào thành rất chậm, khiến cho những người ở ngoài thành chờ mà lòng nóng như lửa đốt, vô cùng bất mãn.
- Đám tiếp theo!
Binh lính thủ thành kiểm tra 20 người một, kỳ thực cũng không chậm, chỉ là mọi người đều gấp gáp muốn về nhà, không bình tĩnh mà đợi.
20 người được dẫn vào, đều là nam tử 40,50 tuổi, mỗi người đều vác một túi lương thực, trong tay cầm mộc bài, binh lính thủ thành cũng đã không kiên nhẫn, nhìn mộc bài trong tay họ, liền phất tay để họ tiến vào.
- Đám tiếp theo!
Binh sĩ hét lớn.
Binh lính thủ thành làm thế nào cũng không nghĩ tới được, 20 người vừa nãy vào thành có 2 người là thám báo của quân Tùy, trong đó có một người là Thẩm Quang, người kia là Tôn Anh đi theo y, Trương Huyễn phong Tôn Anh làm Lữ Soái Thám Báo, chính thức trở thành bộ hạ của Thẩm Quang.
- Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?
Tôn Anh thấp giọng hỏi.
Thẩm Quang cười khẽ:
- Cứ đi theo ta là được!
Lần này Trương Huyễn lợi dụng cơ hội Mạnh Nhượng phái người ra thành thu hoạch lương thực, lệnh cho Thẩm Quang thống lĩnh 20 thám báo trà trộn vào huyện Lâm Nghi, hắn hy vọng có thể thực hiện kế cũ, không đánh mà thắng chiếm được Lâm Nghi, theo lời của Tôn Tuyên Nhã thì đa phần có thể tin cậy được.
Hai người rất nhanh đã đến trước một đại trạch có quy mô cực lớn, Thẩm Quang cười nói với Tôn Anh:
- Đây chính là chỗ dừng chân tạm thời của chúng ta, phủ của Lang Gia Vương thị.