Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 409 - Chương 367: Lang Gia Vương Thị

Chương 367: Lang Gia Vương thị
Chương 367: Lang Gia Vương thị

Vương thị là đệ nhất vọng tộc của quận Lang Gia, cũng là đối tượng trọng điểm mà Tôn Tuyên Nhã và Mạnh Nhượng phải lôi kéo, chỉ cần danh môn vọng tộc ủng hộ họ, thì bọn họ trên cơ bản đã có thể đứng vững ở quận Lang Gia.

Cho nên khi Mạnh Nhượng vừa ổn định quân phương liền vội vàng đến bái phỏng Vương gia, tự nhiên cũng nhận được sự tỏ thái độ nhanh chóng của Vương gia, chỉ cần Mạnh Nhượng đối xử tử tế với dân chúng, Vương gia vẫn ủng hộ như trước.

Vương gia ủng hộ Tôn Tuyên Nhã và Mạnh Nhượng đương nhiên chỉ là để tự bảo vệ mình, chỉ cần có một tia cơ hội, Vương gia đều không chịu cùng một chỗ với loạn phỉ, đây là tính nguyên tắc của vấn đề.

Tuy rằng trong thiên hạ có rất nhiều vọng tộc vì tự bảo vệ mình đều âm thầm tư thông với loạn phỉ, nhưng một khi quân Tùy bắt đầu bình phỉ, bọn họ sẽ tích cực tẩy sạch mình, biểu thị bản thân tuyệt đối trong sạch, tuyệt đối ủng hộ quan binh bình phỉ.

Chính vì thứ tâm thái này, Trương Huyễn sau khi bắt đầu tấn công quận Lang Gia, thái độ của Vương gia cũng từng chút một chuyển biến, đặc biệt sau khi Trương Huyễn diệt hết một vạn tinh nhuệ của Vương Bạc xong, Vương gia liền bắt đầu triệt để ủng hộ quân Tùy, chính nhờ sự âm thần ủng hộ của Vương gia, binh lính quân Tùy không tốn chút công sức nào giành được huyện Phí, chuẩn bị tấn công huyện Lâm Nghi.

Gia chủ Vương gia tên là Vương Vĩnh Tuyền, tuổi chừng 40, những năm nay vì ưu sầu quá độ nên tóc trên đầu đã bạc quá nửa, thoạt nhìn vô cùng già cả, giống như đã quá tuổi 60.

Vương Vĩnh Tuyền nghe nói Thẩm Quang đến, lập tức bảo cháu trai dẫn y tới hậu viện.

- Thẩm tướng quân, quan binh sắp bắt đầu công thành rồi sao?

Vương Vĩnh Tuyền tràn đầy mong đợi hỏi.

Thẩm Quang uống một ngụm trà, cười nói:

- Công thành là hạ sách, tướng quân nhà ta nếu không đến nước bất đắc dĩ sẽ không công thành, thượng binh phạt mưu mới là lựa chọn hàng đầu.

Vương Vĩnh Tuyền lập tức nghe ra ngụ ý của Thẩm Quang, chính là muốn Vương gia giúp đỡ, Vương gia đương nhiên cũng nguyện ý giúp đỡ, nhưng điều kiện tiên quyết là Vương gia sẽ không phải mạo hiểm, một khi bị Mạnh Nhượng phát hiện, Vương gia sẽ lâm vào họa diệt tộc, Vương Vĩnh Tuyền nhất thời trầm mặc không nói.

Thẩm Quang hiểu sự lo lắng của đối phương, lại cười nói:

- Kỳ thực cũng sẽ không khiến gia chủ khó xử, chúng ta chỉ hy vọng có thể kiếm được một nơi dừng chân.

Trong lòng Vương Vĩnh Tuyền thả lỏng, yêu cầu này không cao. Vương gia hoàn toàn có thể làm được. Y lập tức vui vẻ cười nói:

- Đương nhiên là được, không biết có bao nhiêu huynh đệ vào thành?

Thẩm Quang giơ hai ngón tay.

- 20 người sao?

Vương Vĩnh Tuyền thử thăm dò.

Thẩm Quang lắc đầu:

- Là 200 người!

Vương Vĩnh Tuyền có chút ngây ngốc, đến những 200 người, bọn họ rốt cuộc là làm thế nào vào được thành?

- Chúng ta chia làm ba ngày vào thành, hôm nay có lẽ là đã có 80 huynh đệ tiến vào, đã hẹn trước là hội hợp ở xã miếu, ta sẽ dẫn họ qua đây, xin gia chủ chuẩn bị tốt việc tiếp đãi.

Vương Vĩnh Tuyền yên lặng gật đầu, việc đến nước này y cũng không có cách nào, chỉ có thể nhận đại. May mà Mạnh Nhượng không hoàn toàn khống chế được thế cục của Lâm Nghi, để y còn chút cơ hội, y trầm tư một lát rồi hỏi:

- Tất cả huynh đệ đều hội hợp ở xã miếu sao?

- Đúng vậy!

- Ta có một cháu trai đang kinh doanh cửa hàng vải vóc ở gần xã miếu, quy mô kinh doanh khá lớn, nhưng đã đóng cửa hai năm rồi. Nếu tướng quân không chê...

Không đợi Vương Vĩnh Tuyền nói xong, Thẩm Quang liền nói:

- Vậy chúng ta liền ẩn thân trong cửa hàng vải này vậy!

Vương Vĩnh Tuyền mừng rỡ, chỉ cần quân Tùy không ẩn thân trong phủ của bọn họ, vậy thì không còn vấn đề gì nữa, y lại vội vàng bổ sung:

- Lương thực đồ dùng mọi người cần ta sẽ phái người đưa đến, nếu như cần gì, ta nhất định sẽ cố hết sức làm.

- Vậy thì tạ gia chủ!!

Thẩm Quang lại mỉm cười giới thiệu với y Tôn Anh đứng bên cạnh:

- Vị Tôn huynh đệ này của ta phụ trách liên hệ với gia chủ, ta còn có việc khác, mấy ngày này đành làm phiền gia chủ.

- Đâu có! Đâu có! Cống hiến cho triều đình, đó là trách nhiệm không thể chối từ của Vương gia, Vương gia sẽ toàn lực tương trợ.

~~~~ .

Thẩm Quang đã an bài xong các việc nhỏ, Tôn Anh theo cháu trai của Vương Vĩnh Tuyền đến xã miếu nghênh đón các huynh đệ khác, còn Thẩm Quang thì đến nam quân doanh của huyện Lâm Nghi trước.

Bởi vì quân dân đi ra thành thu hoạch lúa mạch lục tục trở về thành, trên đường cái vô cùng náo nhiệt, lệnh cấm vận được Tôn Tuyên Nhã thực thi gần một năm trước tuy chưa bị phế trừ, nhưng trên thực tế đã không còn tồn tại nữa, đây cũng là biểu hiện cụ thể của việc Mạnh Nhượng chưa hoàn toàn khống chế được thế cục Lâm Nghi.

Sáu nhánh quân phản loạn đều tự bày trận của mình, lúc xuất thành thu hoạch lương thực bọn họ ai nấy đều giành đi đầu, nhưng lúc tuần tra đường phố, duy trì cấm vận ban ngày thì không ai nguyện ý xuất lực, Mạnh Nhượng suy xét để mỗi người xuất ra 1000 quân, tổ chức và lập thành một nhánh quân tuần tra trị an do đích thân y chỉ huy, nhưng do cứ tranh giành lẫn nhau nên cuối cùng vẫn chưa có kết quả.

Không lâu sau, Thẩm Quang đã đến nam quân doanh, đây là nơi trú quân của đại tướng Trần Hải Thạch, Trần Hải Thạch là tâm phúc của Tôn Tuyên Nhã, thống lĩnh 8000 quân.

Trần Hải Thạch không hề nguyện ý trung thành với Mạnh Nhượng, nhưng Mạnh Nhượng đáp ứng y là sẽ không giết vợ con của Tôn Tuyên Nhã và Tôn Chí An, Trần Hải Thạch mới miễn cưỡng biểu thị thái độ ủng hộ Mạnh Nhượng chống lại quân Tùy, đợi sau khi quân Tùy rút, y mới quyết định là mình sẽ đi con đường nào?

Đại môn quân doanh của Trần Hải Thạch cũng vô cùng náo nhiệt, hơn ngàn binh sĩ đang khiêng lương lực trở về quân doanh. Trước đó, đã có một lượng lớn lương thực được xe la vận chuyển vào quân doanh, khiến cho vấn đề quân lương vốn đang khẩn trương liền dịu bớt đi, không chỉ là quân đội của y, nhữnh nhánh quân đội khác cũng phái ra một lượng lớn binh sĩ ra khỏi thành cắt lúa mạch.

Thẩm Quang mặc y phục của thường dân, khi y đến gần đại môn quân doanh, lập tức có một binh lính thường trực quát:

- Đứng lại!

Thẩm Quang vội cao giọng nói:

- Ta là thân thích của Trần tướng quân, từ quê nhà đến đây, xin thay ta thông báo!

- Ở chỗ này chờ đi!

Binh lính đang trực nói ra một câu lệnh, liền lập tức xoay người chạy về quân doanh, không lâu sau, một tên thân binh của Trần Hải Thạch theo binh lính thường trực vội vàng đi đến:

- Xin hỏi, vị tráng sĩ này là thân thích gì của tướng quân?

Thẩm Quang lấy ra kim lệnh tiễn lướt qua mặt thân binh, thân binh chấn kinh, vội vàng nói:

- Mời theo ta vào doanh!

Thẩm Quang đi vào đại doanh, thẳng đến trước lều lớn, thân binh đi vào bẩm báo, lát sau đi ra nói:

- Tướng quân mời ngài vào!

Thẩm Quang đi vào lều lớn, trong lều lớn đèn đuốc sáng trưng, chủ tướng Trần Hải Thạch ngồi sau một cái bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đi vào lều lớn.

- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta!

Trần Hải Thạch liếc mắt một cái đã nhận ra Thẩm Quang, lúc đầu khi y bị Trương Huyễn bắt giữ, người này ở bên cạnh Trương Huyễn. Trần Hải Thạch rút trường kiếm xông lên trước, trường kiếm lóe lên, đặt trước cổ của Thẩm Quang hung ác nói:

- Ta nhận ra ngươi, ngươi là thủ lĩnh thám tử của quân Tùy.

Thẩm Quang cười nhạt:

- Tướng quân nhà ta khi bắt ngươi lại, không có dùng trường kiếm đặt trước cổ ngươi.

Trần Hải Thạch nhớ tới Trương Huyễn từng thả mình, mặt y nóng lên, thu hồi trường kiếm:

- Ta sẽ không đầu hàng quân Tùy, ngươi không cần hao tâm tổn sức nữa, ta nể mặt Trương Huyễn từng một lần thả ta, lần này ta cũng tha cho ngươi, ngươi đi đi!

Trần Hải Thạch cho là Thẩm Quang đến để chiêu hàng mình, cho dù trong lòng của y có chút mâu thuẫn, nhưng lòng tự trọng vẫn khiến y không muốn thống khoái mà chấp nhận chiêu an.

Thẩm Quang lấy từ trong lòng ra một bức thư đưa cho y:

- Đây là thư tự tay Tôn Tuyên Nhã viết cho ngươi, ngươi tự mình xem đi!

- A!

Trần Hải Thạch kích động nhận thư:

- Đại vương nhà ta chẳng lẽ chưa chết sao?

- Gã bị bắt sống, tuy rằng hiện tại vẫn chưa chết, nhưng không thể bảo đảm là sau này sẽ không chết, ngươi xem thư trước đã đi!

Trần Hải Thạch vội vàng trở về chỗ ngồi, vội mở thư ra đọc kỹ càng, dần dần, ánh mắt của y trở nên ngưng trọng, cuối cùng là trầm mặc không nói.

Thẩm Quang nhìn ra mâu thuẫn trong lòng của Trần Hải Thạch, y dịu giọng khuyên:

- Trần tướng quân, trong thời điểm chuyển biến vận mệnh mỗi một người đều phải lựa chọn, Tôn Tuyên Nhã vì tìm một con đường sống, lựa chọn hợp tác với tướng quân nhà ta, lúc đầu ở Liêu Đông, lúc ta đang cảm thấy tiền đồ mờ mịt cũng dứt khoát đi theo tướng quân nhà ta, Vương Bạc cũng biết không thể đứng vững ở quận Lang Gia nữa, gã quyết định lén lút dời đến quận Lỗ, tình huống của huyện Lâm Nghi tin rằng tướng quân so với ta còn rõ ràng hơn, Mạnh Nhượng nhất định là lựa chọn chạy trốn về phía nam Từ Châu, vậy tướng quân sẽ lựa chọn thế nào đây?

Trần Hải Thạch đương nhiên rất rõ tình trạng của Lâm Nghi, Mạnh Nhượng vong ân phụ nghĩa, không chút uy vọng, mọi người chỉ là không muốn nội loạn mới tạm thời ủng hộ y, nhưng một khi quân Tùy công thành với quy mô lớn, mọi người liền đường ai nấy đi, Mạnh Nhượng thủ không nổi thành trì chỉ có thể chạy về phía nam, vậy mình phải làm sao đây?

Trần Hải Thạch thở dài:

- Quân Tùy vì sao không công thành, một khi công thành, huyện Lâm Nghi không thủ nổi dù chỉ là nửa ngày.

Thẩm Quang mỉm cười:

- Kỳ thực không cần công thành, chỉ cần 1000, 2000 người cải trang làm binh sĩ của các ngươi trà trộn vào đám người thu hoạch lúa mạch, giống như ta vậy, thì liền dễ dàng vào thành rồi. Trần tướng quân cảm thấy đám tuần tra Mạnh Nhượng phái ra thật sự có thể phát hiện ra quân Tùy lẻn vào sao?

Sắc mặt của Trần Hải Thạch đại biến, để quân dân ra ngoài thu hoạch lúa mạch, quả thật là một lỗ hổng cực lớn. Thẩm Quang nói rất đúng, thám tử Mạnh Nhượng phái ra chỉ là để giám sát các quan đạo nhiều người qua lại của huyện Lâm Nghi, chỉ cần quân Tùy không đi theo quan đạo, bọn họ căn bản không thể phát hiện ra được, y cũng nhịn không nổi lẩm bẩm:

- Vậy vì sao...

- Bởi vì tướng quân nhà ta không hy vọng quận Lang Gia trở thành một quận Thanh Hà khác, cái cảnh tượng thê lương ngàn dặm đồng không nhà trống không thể lần nữa xuất hiện được.

Trần Hải Thạch cúi đầu, y bị tấm lòng của Trương Huyễn cảm động sâu sắc, y vốn là người huyện Phí, đương nhiên không muốn quê nhà của mình chịu cảnh sinh linh đồ thán, càng không muốn quận Lang Gia trở thành quận Thanh Hà thứ hai, càng quan trọng hơn là, một khi thành Lâm Nghi vỡ, y cũng không còn nơi nào có thể đi được, y không thể không đối diện với hiện thực này, tạm thời vứt bỏ sự tự tôn trong lòng.

Thật lâu sau, y nhìn chăm chăm Thẩm Quang chậm rãi hỏi:

- Nếu như ta đáp ứng, vậy ta được gì?

Thẩm Quang lúc này mới lấy ra một bức thư của Trương Huyễn đưa cho y:

- Đây là thư tự tay tướng quân nhà ta viết cho ngươi, đáp án mà Trần tướng quân muốn biết được viết rõ ràng trên đó.

~~~~

Bình Luận (0)
Comment