Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 410 - Chương 368: Sống Mái Với Tặc Vương (Thượng)

Chương 368: Sống mái với tặc vương (thượng)
Chương 368: Sống mái với tặc vương (thượng)

Đêm khuya dần, đám người ra ngoài thành cắt lúa mạch đều đã toàn bộ về thành, cửa thành đóng chặt, trên đường lớn cũng dần an tĩnh lại, không cần đến lệnh cấm đi lại ban đêm, cả tòa thành Lâm Nghi cũng đã hoàn toàn chìm vào trong tĩnh lặng.

Trong 6 vị tướng trấn thủ thành Lâm Nghi, có hai người nguyện trung thành với Mạnh Nhượng, hai người khác là có điều kiện mới trung thành, còn Trần Hải Thạch và một vị tướng quân khác tên là Triệu Lượng chỉ là miễn cưỡng biểu thị sự ủng hộ, quân doanh của Triệu Lượng cũng nằm ở nam thành, cách quân doanh của Trần Hải Thạch khá gần, có khoảng hơn 4000 trú quân.

Triệu Lượng cũng là người quận Lang Gia, là đồng hương của Trần Hải Thạch, quan hệ giữa hai người cực kỳ tốt, tình như huynh đệ, lần này Trần Hải Thạch vì bảo vệ cho tính mạng của vợ và con Tôn Tuyên Nhã mới miễn cưỡng đáp ứng ủng hộ Mạnh Nhượng, mà Triệu Lượng thì biểu thị là đi theo Trần Hải Thạch.

Sau khi Thẩm Quang rời đi, Trần Hải Thạch lập tức đến quân doanh của Triệu Lượng, trong lều lớn, hai người vừa uống rượu, vừa thương nghị việc sau này.

Triệu Lượng nhỏ hơn Trần Hải Thạch 8 tuổi, cũng tức là cỡ 24, 25 tuổi, nhưng vóc dáng y vô cùng cao to cường tráng, võ nghệ cao cường, sử dụng một thanh trường đao nặng 60 cân, đầu năm y cũng từng đến kinh thành tham gia Anh Hùng Hội, tiến vào trong 100 người đứng đầu, nhưng lúc tiến vào 50 người đứng đầu bị Tô Định Phương đánh bại.

- Ta từng gặp qua Trương Huyễn, thiên hạ đệ tam mãnh tướng, trận chiến kia của hắn và Lý Huyền Bá khiến người ta kinh tâm động phách, đến nay ta vẫn chưa quên.

Triệu Lượng rót đầy chén rượu cho Trần Hải Thạch, lại cười nói:

- Nếu có thể đi theo hắn, nói không chừng võ nghệ của ta còn có thể tiến cao thêm một bước, có điều Trương Huyễn đáp ứng để đại ca tiếp tục trấn thủ quận Lang Gia, ta cảm thấy tâm địa hắn rộng rãi, đại ca đáng lẽ phải cảm thấy may mắn mới đúng.

Trần Hải Thạch cười khổ lắc đầu:

- Ta là lo lắng cho tính mạng của chủ công, cho dù chúng ta đầu hàng quân Tùy, y có thể giữ được mạng hay không vẫn rất khó nói, những thứ khác đối với ta đều không trọng yếu.

Triệu Lượng biết năm đó phụ thân của Trần Hải Thạch khi từ quận Tề trở về quận Lang Gia gặp phải loạn phỉ, mắt thấy tính mạng khó giữ, vừa may gặp được sự trợ cứu của Tôn Tuyên Nhã đi ngang qua, cho nên Trần Hải Thạch đối với Tôn Tuyên Nhã vẫn mang lòng cảm kích, đối với y vô cùng trung thành.

- Ta cảm thấy đại ca đối với Tôn Tuyên Nhã đã tận tình tận nghĩa rồi, năm đó đại ca cũng là lang tướng của quân phủ quận Lang Gia, thân là Tùy tướng nhưng lại theo y tạo phản, cho nên bá phụ vẫn luôn bất mãn với đại ca chính là vì nguyên nhân này. Nếu đại ca nhớ ơn, có thể thay y nuôi dưỡng nhi tử, đây cũng là cách để báo ơn, lời ta nói không dễ nghe. Tôn Tuyên Nhã sống hay chết không liên quan gì với đại ca nữa rồi, đại ca vẫn là suy nghĩ một chút cho bản thân mình đi, có thể làm Tùy tướng, ít nhất quan hệ với bá phụ có thể hòa giải rồi.

Phụ thân của Trần Hải Thạch là một đại nho nổi danh của quận Lang Gia, tuy rằng Tôn Tuyên Nhã cứu ông một mạng, nhưng nhi tử vì báo ơn lại theo Tôn Tuyên Nhã tạo phản, khiến cho lão nhân gia hết sức bất mãn, trong cơn giận đã dọn đến quận Lỗ, còn lập lời thề, chỉ cần Trần Hải Thạch một ngày làm phỉ, ông sẽ không có đứa con trai này.

Trần Hải Thạch uống một ngụm rượu, lặng lẽ gật đầu, y biết Triệu Lượng nói rất có đạo lý. Vận mệnh của Tôn Tuyên Nhã không phải là y có thể quyết định được, y biết Tôn Tuyên Nhã có giấu không ít hoàng kim, có lẽ Tôn Tuyên Nhã có thể dùng số hoàng kim này để chuộc mạng.

Y một hơi uống cạn rượu trong chén, quyết đoán nói:

- Đệ nói rất đúng, ta bảo vệ tính mạng của người nhà y đã là báo ân rồi, hiện tại chúng ta thương lượng một chút kế đó phải làm thế nào?

Con ngươi Triệu Lượng xoay chuyển, cười hắc hắc nói:

- Ta có một cách!

~~~~

Ngày kế, quân dân của huyện thành Lâm Nghi vẫn như mấy ngày trước ra thành thu hoạch lúa mạch, trải qua 5 ngày liên tục thu hoạch, lúa mạch ở ngoài thành Lâm Nghi đã sắp thu hoạch xong, Mạnh Nhượng quyết định ngày cuối cùng để quân dân ra ngoài thu hoạch lúa mạch.

Trước mắt Mạnh Nhượng vẫn chưa nhận được tin tức quân Tùy xuất động của huyện Phí, thám tử y phái giám thị huyện Phí lúc sớm đã truyền đến tin tức, từ ngày hôm qua, quân Tùy cũng bắt đầu thu hoạch lúa mạch ở huyện Phí, tạm thời chưa có dấu hiệu xuất thành xuôi nam quy mô lớn, điều này liền khiến Mạnh Nhượng thầm thở phào, y đoán là Trương Huyễn muốn đợi Bùi Nhân Cơ trở về sau đó mới tiếp tục phát động thế tiến công, có lẽ là Trương Huyễn không yên lòng về Vương Thế Sung.

Mấy ngày liền thu hoạch lúa mạch, ruộng lúa mạch rộng lớn ở ngoài thành Lâm Nghi đã được gặt hái xong, chỉ còn sót lại 2000 khoảnh ruộng lúa mạch ở phía đông nam, đây cũng là nơi tương đối hỗn loạn của thành Lâm Nghi, tất cả ruộng đất đều bị Tôn Tuyên Nhã một lửa đốt rụi, tuyên bố ruộng đất là công hữu, mọi người cùng ra thành đi làm ruộng, sau đó do quân đội thống nhất thu hoạch, rồi thực hiện chế độ phân phối lương thực, người nhà của quân đội được cho nhiều hơn một chút, mấy năm sau vẫn thế.

Nhưng năm nay tình hình đặc thù, bởi vì quân Tùy có thể tấn công bất cứ lúc nào, Mạnh Nhượng liền đồng ý cho dân chúng cũng cùng ra thành thu hoạch lúa mạch, gần như nam nhân có chút sức lao động của cả thành đều ra thành rồi, có nhiều nữ nhân cũng cùng ra thành thu hoạch lương thực, trong lòng mọi người đều rõ, năm nay nói không chừng chế độ phân chia sẽ bị bỏ đi, nhất định phải thu hoạch thêm chút lương thực.

Hơn vạn khoảnh ruộng lúa mạch ở phía bắc đều đã thu hoạch xong, ruộng lúa mạch nhìn không thấy tận cùng nay đã trở thành một mảnh đất trụi lủi, bầu trời quang đãng, đứng ở đầu thành phóng mắt đã có thể nhìn ra hơn mười dặm, có thể thấy rõ ràng gò đất rộng và vô số rừng cây um tùm ngoài chục dặm.

Nhưng binh sĩ ở trên đầu thành lại không cách nào nhìn thấy tình hình ở trong rừng rậm, lúc này trong rừng rậm ngoài chục dặm, 5000 quân Tùy đã tiến gần huyện Lâm Nghi.

Đúng như lời của Thẩm Quang nói với Trần Hải Thạch, cho dù Mạnh Nhượng phái ra hơn trăm thám tử tuần tra ngoài 30 dặm huyện Lâm Nghi, nhưng bọn họ chỉ tuần tra quan đạo, căn bản không cách nào nắm bắt được trong rừng rậm và đường nhỏ, mà cho dù binh lính tuần tra bị quân Tùy bắt giữ, phát tin tức giả, Mạnh Nhượng cũng khó phân biệt được thật giả.

Nhưng có một điểm Mạnh Nhượng rất xem trọng, đó là động tĩnh của quân Tùy ở huyện Phí, chỉ cần quân Tùy ở huyện Phí xuất động quy mô lớn, y liền lập tức nhận được tin tức.

Chính vì điểm này, 5000 quân Tùy này không phải là đến từ huyện Phí, mà là từ 5000 tù binh đang huấn luyện ở quận Đông An rút ra 3000 người, đi vòng huyện Lâm Nghi, xác nhập với 2000 quân Tùy do La Sĩ Tín thống lĩnh, đi theo đường nhỏ đến huyện Lâm Nghi. Cùng lúc này, Trương Huyễn cũng thống lĩnh hơn trăm người với tư cách là yểm hộ thu hoạch lúa mạch, bí mật từ huyện Phí đến, tối hôm qua hội hợp với La Sĩ Tín ở huyện Lâm Nghi.

5000 quân Tùy ẩn thân nghỉ ngơi trong rừng cây, kiên nhẫn đợi chờ mệnh lệnh xuất kích, Trương Huyễn thì ngồi trên một tảng đá lớn đọc kĩ bức thư nhanh mà Bùi Nhân Cơ gửi từ quận Đông cho hắn.

Bùi Nhân Cơ lo lắng Vương Thế Sung dẫn quân xuôi nam, cho nên nhắc nhở Trương Huyễn phải chú ý phòng bị, nhưng Trương Huyễn biết Vương Thế Sung không thể vượt được Hoàng Hà, so với Vương Thế Sung, hắn càng quan tâm chiến sự ở quận Đông hơn.

- Chiến sự ở quận Đông bên kia thế nào rồi?

La Sĩ Tín ở bên cạnh thấp giọng hỏi, y rất lo lắng tình hình của sư phụ Trương Tu Đà.

- Trên cơ bản sắp kết thúc rồi, quân Ngõa Cương đã rút về sào huyệt, cho dù là tổn thất nghiêm trọng, nhưng vẫn dư sức để bảo vệ sào huyệt, chỉ có điều đại soái e là khó lòng rút quân từ quận Đông rồi.

- Vì sao?

Trương Huyễn cười nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, đại soái hai lần đánh cho quân Ngõa Cương tè ra quần, thiên tử đương nhiên sẽ để đại soái tiếp tục đối phó, thẳng đến khi triệt để tiêu diệt sào huyệt của chúng.

Trong lòng Trương Huyễn cũng rất cảm thán, vốn cho là Trương Tu Đà rời khỏi Phi Ưng quân, thì sẽ không thể tiếp tục đánh Ngõa Cương, nhưng lịch sử vẫn đi theo quỹ tích vốn có của nó, Trương Tu Đà vẫn phải đối mặt với Ngõa Cương, chỉ là Lý Mật đã không còn tồn tại, Trương Tu Đà còn có thể gặp phải kết cục như trước không?

Trương Huyễn rõ ràng nhận thấy rằng, quân Ngõa Cương không còn Lý Mật trước sau đều không thể từ rắn hóa thành rồng, với năng lực và sự quyết đoán của Mạnh Nhượng, y không có khả năng lần nữa phá được kho Khắc Hưng Lạc, không trở thành vật báu nổi nữa.

Lúc này, một tên binh sĩ chạy tới bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, Thẩm tướng quân đến rồi.

Tâm Trương Huyễn rung lên, hắn đang đợi tin tức của Thẩm Quang, vội nói:

- Mau dẫn y đến đây!

Lát sau, Thẩm Quang vội vàng đi tới, quỳ một gối thi lễ:

- Ty chức tham kiến tướng quân!

- Ngươi làm thế nào xuất thành được?

Trương Huyễn cười hỏi.

- Khởi bẩm tướng quân, xuất thành kỳ thực rất đơn giản, ty chức lợi dụng thân phận người thu hoạch lúa mạch trà trộn xuất thành, đợi lát nữa theo một xe chở lúa mạch vào thành là được.

Thẩm Quang đem một tấm mộc bài cho Trương Huyễn:

- Đây là thẻ bài ty chức dùng xuất thành, rất cẩu thả, có thể dễ dàng phỏng chế, nếu tướng quân muốn vào thành, phỏng chế mấy ngàn chiếc, buổi tối sẽ có thể tùy ý vào thành.

Trương Huyễn nhìn nhìn tấm mộc bài, quả thật là rất cẩu thả, trên đó chỉ khắc một con số, kỳ thật dùng tấm mộc bài này có công dụng gì đâu, tự lừa mình dối người thôi.

- Chúng ta xuất kích đi!

La Sĩ Tín ở bên cạnh nhịn không được nói:

- Nhân lúc đám người thu hoạch lúa mạch trở về thành phát động tấn công, giành được huyện Lâm Nghi dễ như trở bàn tay.

- Vậy Mạnh Nhượng thì sao?

Trương Huyễn lắc đầu nói:

- Y sẽ dẫn binh trốn xuống nam, rồi sinh linh lại lầm than như quận Bành Thành, đoạt huyện Lâm Nghi đã không còn là vấn đề, mấu chốt là xử lý Mạnh Nhượng, không cho y Đông Sơn tái khởi, còn nữa phải cố hết sức không làm thương tổn dân thường, quận Lang Gia chỉ có những người này thôi, ta không muốn biến nó thành quận Thanh Hà thứ hai.

La Sĩ Tín không dám lên tiếng nữa, Trương Huyễn lại hỏi:

- Bên Trần Hải Thạch tình hình thế nào rồi?

- Khởi bẩm tướng quân, Trần Hải Thạch đã không còn vấn đề nữa, y nguyện ý quy hàng, còn có Triệu Lượng, y cũng nguyện ý quy hàng tướng quân.

Tướng quân, ty chức nguyện ý dẫn 1000 huynh đệ trà trộn vào trong thành, đợi đến khuya đoạt lấy huyện Lâm Nghi.

Trương Huyễn hiểu ý của La Sĩ Tín, nếu như quân Tùy xuất hiện tại ngoài 30 dặm, quân dân ra thành thu hoạch lúa mạch nhất định sẽ bị hối thúc vào thành, quân đội của La Sĩ Tín liền có thể nhân cơ hội này trà trộn vào thành.

Nhưng Trương Huyễn không dám đi bước mạo hiểm này, một khi Trần Hải Thạch thất bại, quân đội của La Sĩ Tín sẽ rơi vào cảnh toàn quân bị diệt, hơn nữa, Thẩm Quang đã dẫn 200 thám báo vào thành, đã đủ nội ứng ngoại hợp rồi.

Quan trọng hơn là, nếu như lúc này bọn họ hiện thân, sẽ ảnh hưởng bất lợi đến kế hoạch của Trần Hải Thạch, ngược lại mất nhiều hơn được, nếu Trương Huyễn đã chọn Trần Hải Thạch, hắn sẽ không gây thêm phiền phức.

Trương Huyễn lắc đầu:

- Chúng ta không cần tiếp tục mạo hiểm, kiên nhẫn đợi bọn họ phát sinh nội chiến thôi.

~~~~ .

Bình Luận (0)
Comment