Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 411 - Chương 369: Sống Mái Với Tặc Vương (Hạ)

Chương 369: Sống mái với tặc vương (hạ)
Chương 369: Sống mái với tặc vương (hạ)

Vào đêm, trong tửu lâu Phúc Khánh nằm ở thành nam đèn đuốc vẫn sáng trưng, khách khứa ngồi đầy, hôm nay con trai của tướng quân Triệu Lượng tròn 3 năm tuổi, Triệu Lượng đặc biệt bao cả tửu quán Phúc Khánh, đặt yến tiệc mừng sinh nhật của con trai.

Mạnh Nhượng vì muốn lôi kéo Triệu Lượng, không chỉ tặng hậu lễ, mà còn đích thân tham dự tiệc rượu, ngoại trừ Mạnh Nhượng, còn có hơn 10 tướng lĩnh cao cấp cũng đến dự lễ, khiến trong tửu quán vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay Mạnh Nhượng vô cùng hưng phấn, năm ngày thu hoạch lúa mạch khiến y lo lắng cuối cùng đã kết thúc, quân Tùy vẫn chưa thấy xuất hiện, kế tiếp y sẽ phải nghiêm khắc khống chế thành trì, có lương thực đảm bảo, y liền có thể kiên thủ mấy tháng không đánh trận, đến khi quân Tùy bị ép rút lui, y sẽ tiếp tục dời lên bắc, một lần nữa khống chế quận Lang Gia.

Trong lòng Mạnh Nhượng sáng như gương, sau khi triều đình tập kích quân Ngõa Cương ở quận Lương, y không thể tiếp tục đến quận Lương để phát triển nữa, nếu như đi đầu hàng Ngõa Cương, trong lòng y lại không cam tâm, huống hồ lần này quân Ngõa Cương đại bại, trong lòng của y đã có chút mất mát, đối với Ngõa Cương đã có phần mất niềm tin, vậy thì cục diện tốt nhất đó là y tiếp tục khống chế quận Lang Gia.

Muốn khống chế quận Lang Gia, trước tiên phải khống chế quân đội, một tên Trần Hải Thạch, một tên Triệu Lượng, y đều phải dốc chút vốn để lung lạc mua chuộc.

Mạnh Nhượng ngồi ở bên cạnh Trần Hải Thạch, nâng ly rượu lên cười với y:

- Đây hình như là lần đầu tiên ta và tướng quân uống rượu với nhau, ta kính tướng quân một ly.

Bốn phía không có thân binh hộ vệ Mạnh Nhượng, Trần Hải Thạch có một loại kích động muốn rút kiếm giết chết Mạnh Nhượng, nhưng y vẫn áp chế nó lại, cũng nâng ly lên cười nói:

- Đa tạ đại vương!

Hai người uống một ly, Trần Hải Thạch cười nói:

- Thu hoạch kết thúc, đại vương hẳn là có cảm giác như trút được gánh nặng nhỉ!

Mạnh Nhượng chính là muốn nói chuyện này với Trần Hải Thạch, trong lòng y rõ, thám tử quân Tùy nhất định sẽ nhân cơ hội thu hoạch lúa mạch trà trộn vào thành, bước tiếp theo y phải tiến hành điều tra quy mô lớn trong thành, đào ra nơi quân Tùy ẩn nấp thám tử quân Tùy, rồi bắt đầu thực thi cấm đi lại ban đêm, trước tiên y phải nhận được sự ủng hộ của Trần Hải Thạch mới được.

- Trần tướng quân cảm thấy quân Tùy liệu có thừa dịp thu hoạch lúa mạch mà trà trộn vào thành không?

- Đó là khẳng định, Trương Huyễn giỏi về nội ứng ngoại hợp để đoạt thành, huyện Phí chính là bị đoạt đi như thế, trí nhớ ta vẫn còn nguyên.

- Ta cũng cho là vậy, ta dự định từ ngày mai bắt đầu lục soát thành trên quy mô, tìm ra thám báo của quân Tùy, hy vọng nhận được sự ủng hộ của Trần tướng quân.

- Ha ha! Chuyện tốt như vậy ta còn sợ là không có phần của ta nữa kia!

Mạnh Nhượng đương nhiên biết việc soát thành dễ kiếm chác, nhưng y chỉ muốn lợi dụng việc soát thành này để thúc đẩy Trần Hải Thạch hợp tác với mình, việc này cùng với việc cấm đi lại ban đêm sau này đều cần sự tham dự của Trần Hải Thạch.

- Ta dự định mỗi tướng quân tự mình phụ trách một khu vực. Trần tướng quân và Triệu tướng quân phụ trách lục soát thành nam, ta nghĩ Trần tướng quân cũng không hy vọng quân đội của người khác tiến vào thành nam lục soát chứ!

Mạnh Nhượng đang nhắc nhở Trần Hải Thạch, thành nam là địa bàn của ngươi, ngươi nguyện ý để quân đội khác tiến vào, vậy thì ta cũng không phản đối.

Lúc này Trần Hải Thạch đã không muốn hao tâm tổn sức với Mạnh Nhượng nữa, y thuận miệng nói cho có lệ:

- Nếu đã vậy, vậy ta sẽ nghe theo sự an bài của đại vương.

Mạnh Nhượng mừng rỡ, vội nói:

- Sáng mai, mời Trần tướng quân đến Vương phủ thương nghị việc soát thành!

- Được!

Trong lòng Mạnh Nhượng cực kỳ vui sướng, y cuối cùng đã thuyết phục được cục đá lạnh như băng Trần Hải Thạch này rồi. Hôm nay thu hoạch vô cùng lớn.

Lúc này. Trong sảnh tiếng trẻ con khóc nỉ non, con trai của Triệu Lượng cuối cùng đã bị đám quan quân thô lỗ dọa sợ đến khóc rồi, Triệu Lượng vội vàng để bà vú ôm đứa bé hồi phủ.

Đợi nhi tử đi xa, Triệu Lượng lại nâng chén rượu lên cười nói với mọi người:

- Cảm tạ các vị huynh đệ đến tham dự. Mọi người đều biết ta có mấy hũ rượu nho Cao Xương thượng hạng, hôm nay ta đặc biệt lấy ra để mọi người thưởng thức, các vị có thể uống thống khoái!

Trong đại đường vang lên những tiếng hô khen hay, chúng tướng lĩnh đều rót rượu uống thỏa thích, Trần Hải Thạch cười nói với Mạnh Nhượng:

- Ta đi nhà xí đã, trở về lại kính đại vương một ly, xin thất lễ!

Mạnh Nhượng còn muốn tiếp tục nói chuyện soát thành với Triệu Lượng, liền không để ý việc Trần Hải Thạch rời đi. Lúc này, Triệu Lượng rót đầy một chén rượu cho Mạnh Nhượng, cười nói:

- Đa tạ đại vương đến chung vui cho khuyển tử, chén rượu này ta kính đại vương, mời!

Tuy rằng Mạnh Nhượng không sành dùng bát to uống rượu, y thích dùng ly nhỏ nhấm nháp rượu, nhưng trước mắt nếu y không uống chén rượu này, thì không giữ thể diện cho Triệu Lượng, e là y khó lòng tiếp tục lôi kéo Triệu Lượng, y cũng vui vẻ nói:

- Được, vậy ta uống chén rượu này của Triệu tướng quân!

Y bưng bát lên ừng ực một hơi cạn sạch, trong đại sảnh vang lên những tràng vỗ tay, lúc này, một a hoàn hấp tấp chạy đến, thấp giọng nói mấy câu với Triệu Lượng, sắc mặt Triệu Lượng chợt biến, cười với mọi người:

- Thân thể khuyển tử không được khỏe, ta đi xem xem, lập tức trở về bồi các vị uống rượu, các vị tiếp tục, ta sẽ đến sau!

Y chắp tay với mọi người, lập tức xoay người xuống lầu.

Mạnh Nhượng vốn định bàn chuyện soát thành với Triệu Lượng, không nghĩ tới còn chưa mở miệng, y đã xuống lầu, gã chỉ đành buồn bực ngồi xuống.

Lúc này, Mạnh Nhượng bỗng phát hiện Trần Hải Thạch và Triệu Lượng đều không thấy đâu nữa, trong lòng gã chợt động, bỗng có cảm giác không ổn, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

- Đại vương!

Một tên thân binh của Mạnh Nhượng nghiêng ngả lảo đảo chạy lên lầu hô lớn:

- Bên ngoài có vô số quân đội đã bao vây tửu lâu rồi!

Mạnh Nhượng nhảy dựng lên, lại cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, té ngã trên đất, những tướng lĩnh còn lại cũng đều ngã xuống, trong rượu Triệu Lượng đem đến có thuốc mê cực mạnh, tất cả mọi người đều không chịu nổi, liên tục bị thuốc mê hạ gục.

Lúc này, trăm tên thân binh của Mạnh Nhượng thủ ngoài tửu lâu ngăn không nổi đợt tấn công của hơn ngàn quân Tùy, bị loạn tiễn bắn chết hơn nửa, những thân binh còn lại đều quỳ trên mặt đất xin hàng.

Triệu Lượng tay cầm đại đao dẫn đầu xông lên lầu hai, nhìn Mạnh Nhượng nằm trên mặt đất, y cười lạnh, giơ tay chém xuống, chặt đầu của Mạnh Nhượng xuống, đáng thương cho Mạnh Nhượng vẫn đang chờ bàn với y chuyện ngày mai soát thành, lại mơ mơ hồ hồ bị một đao chém bay đầu.

Triệu Lượng cầm đầu của Mạnh Nhượng lên, đứng trước cửa sổ hô to:

- Mạnh Nhượng đã bị tru sát, những người khác vô tội, chúng ta mở cửa thành nghênh đón quân Tùy vào thành.

Dưới lầu nhất thời vang lên những tiếng hoan hô.

~~~~

Lúc này Trương Huyễn và La Sĩ Tín phân ra hai đường, La Sĩ Tín tiếp tục dẫn 2000 quân thủ ở ngoài cửa bắc thành, còn Trương Huyễn thì dẫn 3000 quân mai phục ngoài cửa nam thành, hắn lo lắng lỡ như kế hoạch có biến, Mạnh Nhượng sẽ chạy từ cửa nam thành đến quận Bành Thành, hắn nhất định phải ở ngoài nam thành chặn đón.

- Tướng quân mau nhìn!

Một tên binh lính chỉ vào trên đầu nam thành hô lớn:

- Có ánh lửa!

Chỉ thấy trên đầu nam thành xuất hiện một ánh lửa, rất nhanh, thế lửa càng cháy càng lớn, cuối cùng tạo thành liệt hỏa hừng hực, đây là ước định của hắn và Thẩm Quang, sau khi sự thành, đốt lửa trên đầu nam thành làm tín hiệu, cùng lúc đó, cửa nam thành cũng từ từ mở ra.

Nhưng Trương Huyễn vẫn án binh bất động như cũ, hắn nhất định phải nhận được tin tức xác thực của Thẩm Quang, mới quyết định có vào thành hay không. Lúc này, Thẩm Quang lao ra cửa thành phất tay hô to:

- Tướng quân, sự thành rồi!

Trương Huyễn nhìn thấy Thẩm Quang, lập tức ra lệnh:

- Toàn quân vào thành!

3000 quân Tùy từ trong đồng trống ngoài một dặm lao ra, giống như một ngọn thủy triều chạy về cửa thành, lát sau đã chạy tới trước cửa thành. Thẩm Quang đi lên trước thi lễ với Trương Huyễn nói:

- Mạnh Nhượng đã bị giết, những tên tặc tướng còn lại đều bị hai vị tướng quân Trần, Triệu bắt giữ, quân doanh các nơi cũng đã bị khống chế, mời tướng quân vào thành!

Trương Huyễn mừng rỡ, quay đầu phất tay ra lệnh nói:

- Đại quân vào thành!

3000 quân Tùy bắt đầu xếp hàng vào thành, ngay sau đó cửa bắc thành cũng đã mở ra, La Sĩ Tín thống lĩnh 2000 binh sĩ từ cửa bắc thành vào thành, đến đây, thế lực của Tôn Tuyên Nhã ở quận Lang Gia cuối cùng đã bị Trương Huyễn triệt để nhổ bỏ, quận Lang Gia chỉ còn lại một vạn quân đội yếu ớt của Vương Bạc cố thủ ở huyện Chuyên Du.

~~~~

- Ty chức Trần Hải Thạch, Triệu Lượng bái kiến tướng quân, nguyện cống hiến cho tướng quân!

Trương Huyễn vừa đến trước quân doanh, Trần Hải Thạch và Triệu Lượng liền đến bái kiến, Trương Huyễn xuống ngựa đỡ hai vị tướng dậy, cười nói:

- Lần này giết chết Mạnh Nhượng, giúp binh lính quân Tùy không đánh mà thắng giành được huyện Lâm Nghi, hai vị tướng quân đã lập đại công, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với triều đình, biểu dương công tích của hai vị tướng quân.

Trần Hải Thạch vội vàng nói:

- Ty chức chỉ là lấy công chuộc tội, không dám nhận ân thưởng của triều đình.

Trương Huyễn hiểu nỗi lo lắng trong lòng y, Trần Hải Thạch vốn là Tùy tướng, sợ triều đình truy cứu tội lỗi của y, Trương Huyễn vỗ vỗ vai y cười nói:

- Yên tâm đi! Ta sẽ tranh thủ phần thưởng vốn nên ban cho ngươi, xin Trần tướng quân dẫn bản bộ tạm thời trấn thủ huyện Lâm Nghi, đợi diệt xong Vương Bạc, ta sẽ cùng lúc báo lên triều đình.

- Ty chức tuân lệnh!

Ánh mắt của Trương Huyễn lại chuyển sang Triệu Lượng vội vàng nói:

- Ty chức nguyện theo tướng quân đánh Vương Bạc, lập thêm chiến công mới.

Trương Huyễn từ bên Thẩm Quang biết, Triệu Lượng muốn theo mình, người này hữu dũng hữu mưu, là một nhân tài, Trương Huyễn liền vui vẻ cười nói:

- Vậy ngươi tạm thời làm thiên tướng, theo bên cạnh ta.

Triệu Lượng mừng rỡ, khom người thi lễ:

- Nguyện làm trâu ngựa cho tướng quân!

Lúc này, Trần Hải Thạch vung tay lên, thủ hạ áp giải mấy chục tên tặc tướng lên:

- Tướng quân, đây đều là tâm phúc của Mạnh Nhượng, xin hỏi nên xử trí như thế nào?

Đám tặc tướng cùng hô lên:

- Xin tha mạng! Tha mạng!

Trương Huyễn cười lạnh, ra lệnh:

- Giải xuống chém, dùng đầu của bọn chúng để đe dọa Lâm Nghi, còn dám theo loạn phỉ tạo phản, đây chính là kết cục!

Binh sĩ giải một đám tặc tướng đau khổ cầu xin xuống, lúc này, Trương Huyễn lại nói với Trần Hải Thạch:

- Lâm Nghi chỉ giữ lại 3000 thủ quân, binh sĩ còn lại dựa theo quy củ của quân Tùy, mỗi người được phát 5 đấu gạo, toàn bộ cho về làm dân thường.

Trần Hải Thạch nhìn Trương Huyễn không chớp mắt đã xử chém mấy chục tên đại tướng, trong lòng nghiêm nghị, vội vàng ôm quyền nói:

- Ty chức tuân lệnh!

Bình Luận (0)
Comment