Trương Huyễn không đánh mà thắng liền liên tiếp đoạt được Phí huyện và Lâm Nghi, tiêu diệt hoàn toàn Tôn Tuyên Nhã và Mạnh Nhượng, mấy ngày sau tin tức này truyền đến huyện Chuyên Du, Vương Bạc lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Từ khi bọn họ phát hiện ra quân Tùy ở huyện Chuyên Du là giả trú doanh, Vương Bạc liền đoán được rất có thể là Trương Huyễn dùng kế giương đông kích tây, giả vờ tấn công Chuyên Du, thực chất là tấn công Lâm Nghi, nhưng cuối cùng kết quả vẫn nằm ngoài dự liệu của y.
Hóa ra là Trương Huyễn dùng Mông Âm Bảo làm mồi nhử, lại giả tấn công huyện Chuyên Du, dụ dỗ Tôn Tuyên Nhã tấn công Mông Âm Bảo, còn quân Tùy thì cấp tốc tấn công trở lại, nội ứng ngoại hợp cướp lấy Phí huyện, tiếp theo lại xúi giục Trần Hải Thạch và Triệu Lượng, cướp lấy huyện Lâm Nghi, thủ đoạn vô cùng khéo léo, hành động vô cùng quyết đoán, khiến cho Vương Bạc nghẹn họng nhìn trân trối.
Trên đại sảnh, Vương Bạc vô cùng lo lắng mà khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, y vốn dĩ tưởng rằng sau khi Trương Huyễn bị trọng thương ở Lỗ quận sẽ tiếp tục tấn công huyện Chuyên Du, lại không ngờ rằng, Trương Huyễn quay đầu lại tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã.
Vương Bạc không khỏi thở dài một cái, nói với em vợ Từ Thuận Minh:
- Lần trước chúng ta đánh bại Bùi Nhân Cơ nam chinh, chính là bởi vì hai quân hỗ trợ lẫn nhau, làm cho Bùi Nhân Cơ được cái này mất cái khác, cuối cùng thất bại thảm hại, còn lần này Trương Huyễn lại giương đông kích tây, giả giả thật thật, khiến cho chúng ta hai bên không dám tùy tiện giúp đỡ nhau, lo sợ rơi vào mai phục của hắn, cuối cùng lại bị hắn tập trung binh lực ăn lấy từng cái, hắn phá hủy đi sự phối hợp của hai quân chúng ta, người này có lẽ kinh nghiệm đánh giặc không bằng Trương Tu Đà, nhưng mưu lược lại vượt xa Trương Tu Đà, chỉ sợ không thủ được huyện Chuyên Du nữa rồi.
Từ Thuận Minh nhìn ra được sự sợ hãi trong lòng của tỷ phu này, phỏng chừng là y muốn vứt bỏ huyện Chuyên Du mà rút lui về phía tây, liền khuyên nhủ:
- Đại bộ phận vật tư của chúng ta đều đã chuyển sang Lỗ quận, gia quyến cũng đã đi rồi, huyện Chuyên Du liền thành gân gà*, ý của ta là, nếu Chuyên Du huyện đã không phải căn cứ chủ yếu thì tỷ phu cũng không phải ở lại chỗ này, phái ra một tướng lĩnh bình thường thủ vệ, sau đó chuyển sang Lỗ quận xây dựng, chờ đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.
*Ăn thì vô vị, mà vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì.
Vương Bạc im lặng mà gật đầu, Từ Thuận Minh đã nói trúng tâm tư của y, tuy rằng y sẽ không lập tức vứt bỏ huyện Chuyên Du, còn cần nó để kiềm chế quân đội của Trương Huyễn. Nhưng mình cũng không cần phải thủ tại nơi này. Y nên chuyển về trại mới ở Phòng Sơn thì hơn.
- Được rồi! Đêm nay chúng ta mang chỗ vật tư cuối cùng, suốt đêm rời khỏi huyện Chuyên Du.
Vào ban đêm, trước cửa thành phía tây thắp sáng đầy đuốc, khiến ban đêm được chiếu sáng như ban ngày. Gần nghìn chiếc xe bò và xe la dừng ở trước cửa thành, chứa đầy vải vóc, tiền đồng và tài vật. Lương thực đã được đưa đi trước, lần này đem nốt chỗ tài vật này đi, kho hàng Chuyên Du liền trở nên trống rỗng.
Đương nhiên, cửa chính của kho hàng được khóa sắt khóa lại, còn dán giấy niêm phong. Cảm giác bên trong còn chứa không ít tài vật.
Vương Bạc mặc áo giáp sắt, mang nón sắt, cưỡi trên một chiến mã tốt, y không kiên nhẫn mà hỏi thăm:
- Lưu tướng quân sao còn chưa tới?
- Ty chức đã đến!
Đại tướng Lưu Hạo Xuân nhanh chóng chạy tới, thi lễ với Vương Bạc nói:
- Ty chức đi dò xét quân doanh, đến chậm một bước. Mong Đại vương thứ tội!
Vương Bạc lạnh lùng hừ một tiếng, nói với y:
- Ta đi rồi, người dù chết cũng phải thủ huyện Chuyên Du cho ta. Cố gắng hết sức ngăn chặn Trương Huyễn, ít nhất phải ngăn chặn hắn được hai tháng, ta sẽ trọng thưởng, nhưng nếu đánh mất thành trì, ngươi hãy xách đầu tới gặp ta!
- Ty chức đã rõ!
Vương Bạc không nói nhiều lời nữa, quát lên:
- Toàn quân xuất phát!
Sáu nghìn quân bảo vệ xung quanh nghìn chiếc xe ngựa chậm rãi khởi động chạy về hướng cửa thành, Vương Bạc được bảo hộ chặt chẽ của mấy trăm thân binh mà ra khỏi thành, đi về phía đêm tối đen kịt, sau nửa canh giờ, đại quân rốt cục biến mất trong bóng đêm.
- Đóng cửa thành!
Lưu Hạo Xuân hô to một tiếng, cửa thành ầm ầm đóng lại, kéo cầu treo lên, Lưu Hạo Xuân sai người đi đến kho hàng, lúc này một tên tham quân chạy tới thấp giọng nói:
- Tướng quân, ty chức đã kiểm kê xong, quả thực lương thực chỉ còn một nghìn bao.
Lưu Hạo Xuân cúi đầu mắng một tiếng, đại bộ phận lương thực đều bị chuyển đi, mà bọn họ có hai nghìn binh lính, lại chỉ để lại cho bọn họ một nghìn bao lương thực, lại còn muốn y phòng thủ hai tháng, rõ ràng là muốn để cho bọn họ phải vào trong thành cướp đoạt lương thực.
Mấy trăm binh lính đi theo chủ tướng Lưu Hạo Xuân đi vào đứng trước cửa kho hàng, cửa kho hàng bị một cái khóa sắt lớn khóa lại, mặt trên còn dán giấy niêm phong:
- Đập khóa mở cổng chính!
Lưu Hạo Xuân thấp giọng ra lệnh.
Mấy chục tên binh lính dùng gỗ lớn ầm ầm phá cửa chính kho hàng, mọi người đồng loạt tiến vào, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ ngây dại, trong kho hàng trống rỗng, chỉ còn lại mấu trăm đấu đựng tiền, trên mặt đất lẻ tẻ chỉ còn lại một chút tiền lẻ và vải vóc.
Lưu Hạo Xuân vốn cho rằng Vương Bạc sẽ để lại cho y một chút tiền tài và vải vóc để khích lệ binh sĩ, nhưng không nghĩ tới toàn bộ đều bị Vương Bạc mang đi hết rồi.
Sắc mặt Lưu Hạo Xuân nháy mắt trở nên xanh mét, một câu cũng không nói nên lời…
Ba ngày sau, Trương Huyễn dẫn đầu chín nghìn quân đội đã đi tới huyện Chuyên Du, cửa thành mở ra, Lưu Hạo Xuân cũng không chống cự, y dẫn đầu hai nghìn binh lính ra khỏi thành giơ cờ trắng đầu hàng.
Cảnh tượng Vương Bạc không muốn thấy nhất cuối cùng đã xảy ra, hai nghìn binh lính y ký thác hy vọng đến một canh giờ cũng không chống cự, trực tiếp đầu hàng trước quân Tùy, mà mồi lửa khiến binh lính trực tiếp đầu hàng chính là kho hàng trống rỗng, đây cũng là hậu quả mà Vương Bạc nằm mơ cũng không nghĩ ra.
Trương Huyễn cũng không dừng lại ở huyện Chuyên Du, hắn chỉ lưu lại thiên tướng Đỗ Vân Tư cùng một nghìn binh lính trấn thủ huyện Chuyên Du để trấn an dân chúng, giải tán quân đầu hàng.
Trương Huyễn lưu lại Lưu Hạo Xuân bên cạnh mình, hăng hái hành quân đánh tới Lỗ quận.
…
Từ huyện Chuyên Du đi về phía tây không đến ba mươi dặm đã đi vào vùng núi của Lỗ quận, núi Bồi Vĩ, núi Ni Khâu, Phòng Sơn… từng ngọn núi nhấp nhô trải dài mấy trăm dặm, rừng rậm tươi tốt, dân cư thưa thớt.
Căn cứ mới của Vương Bạc tại huyện Khúc Phụ cách Phòng Sơn không xa, vùng này dân cư khá nhiều, hơn nữa Phòng Sơn có thế núi dốc đứng, là nơi tốt cho thổ phỉ.
Hai năm trước ngay từ lúc Vương Bạc mới đến huyện Chuyên Du, đã bắt đầu tìm kiếm đường lui ở Lỗ quận, y thu nạp Từ Viên Lãng – một chi tàn quân vào rừng làm thổ phỉ, rồi lựa chọn Phòng Sơn làm đường lui của y, hai năm qua Vương Bạc không ngừng phái người đến đây xây dựng, khiến cho sơn trại của y dần dần phát triển lớn hơn.
Mấy tháng trước khi lần đầu tiên đánh bại Bùi Nhân Cơ, Vương Bạc liền đoán được quân Tùy sẽ nam chinh quận Lang Gia, từ lúc đó y đã bắt đầu chuyển dời lương thực vật tư, bao gồm cả gia quyến của y cũng dời đến doanh trại mới tại Phòng Sơn.
Mãi đến lúc Trương Huyễn tiêu diệt hoàn toàn Tôn Tuyên Nhã, Vương Bạc ý thức được nguy hiểm sắp tới, y không thể không vứt bỏ căn cứ ở huyện Chuyên Du, lui về hang ổ thứ ba này của y.
Phòng Sơn cách huyện Chuyên Du chừng 250 dặm, chủ yếu là đường núi, gập ghềnh mà đi về phía nam, xe ngựa chở đại bộ phận lương thực hành quân vô cùng chậm chạp.
Binh pháp có nói: “Ba mươi làm một bỏ.”
Ý của nó chính là, một ngày quân đội hành quân ba mươi dặm, ban đêm thì dừng lại nghỉ ngơi, duy trì thể lực sung túc, cũng chờ đợi xe lương thảo đi đằng sau, hành quân quá nhanh sẽ dễ dàng làm cho quân và lương thảo tách rời, dễ gây ra lương thảo bị quân địch mai phục cướp được.
Tuy rằng Vương Bạc không đến mức một ngày chỉ đi ba mươi dặm, nhưng quả thực y rút quân không nhanh. Xe lương thảo hành quân thong thả. Một ngày chỉ đi không đến năm mươi dặm.
Sau ba ngày hành quân, Vương Bạc dẫn đầu đại quân đã đi tới lân cận vùng núi Ni Khâu, cách Phòng Sơn còn hơn trăm dặm, sắc trời đã tối. Đại quân liền cắm trại nghỉ ngơi bên trong một thung lũng hoang tàn vắng vẻ.
- Tỷ phu vẫn đang lo lắng chuyện ở huyện Chuyên Du sao?
Từ Thuận Minh đi đến bên cạnh Vương Bạc cười hỏi.
Vương Bạc lắc lắc đầu:
- Ta không phải lo lắng vì huyện Chuyên Du. Ta là vì lúc trước lòng dạ đàn bà mà hối hận, ta mấy lần có cơ hội có thể trực ăn luôn Tôn Tuyên Nhã, nhưng ta đều không thể xuống tay. Nếu ta có được toàn bộ quận Lang Gia thì hôm nay cũng không phải chật vật như thế này rồi.
- Kỳ thật ta cảm thấy Lỗ quận cũng rất tốt. Phía bắc là Đại Sơn, còn mặt đông là núi Vĩ Sơn, núi Quy Sơn, phía nam là Châu Sơn, phía tây cũng là Cự Dã Trạch. Quanh núi có sông, sản vật dồi dào. Hơn nữa lại không có quân Tùy đóng quân, là một căn cứ tốt, năm đó nếu không phải Từ Viên Lãng có lòng tham đánh về phía bắc, thì cũng không nhanh như vậy bị tiêu diệt, ta cảm thấy chúng ta có thể ở Lỗ quận mà phát triển tốt đẹp, có lẽ còn có cơ hội phản công Tề quận.
Từ Thuận Minh rất biết chuyện mà nói, những câu nói thuyết phục được lòng của Vương Bạc, lông mày Vương Bạc giãn ra rất nhiều, cười nói:
- Ngươi nói không sai, ta chuẩn bị chế tạo thuyền bên cạnh Cự Dã Trạch, nếu quân Tùy đến bao vây, chúng ta sẽ trốn vào bên trong đầm lầy, nếu Trung Nguyên đại loạn, chúng ta lại có thể mưu đồ Trung Nguyên, hơn nữa Cự Dã Trạch cùng với sông núi bốn phương thông suốt, thậm chí có thể đi vào kênh Thông Tế, hai ngày nay ta đã suy nghĩ, trước tiên trốn ở Phòng Sơn hai năm, sau đó tiến vào trong Cự Dã trạch phát triển, từng bước một là có thể trở nên lớn mạnh.
- Tỷ phu có thể nhìn thoáng ra thì không còn gì tốt hơn rồi, tất cả mọi người đều nói quận Lang Gia quá nghèo, chúng ta rời khỏi quận Lang Gia nhìn có vẻ như hơi chật vật, nhưng trên thực tế cũng là hành động sáng suốt.
Vương Bạc cười vỗ bả vai y:
- Nói không sai, có tiến bộ, thời gian không còn sớm, đi ngủ đi! Sáng mai chúng ta còn phải gấp rút lên đường.
- Tỷ phu hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước.
Từ Thuận Minh trở về chỗ nghỉ ngơi của mình, hiện tại Vương Bạc thực sự đã hơi mệt rồi, chui vào trong trướng của mình rất nhanh liền ngủ.
Ước chừng khoảng canh tư, Vương Bạc bị thân binh gấp rút kêu gọi đánh thức:
- Đại vương! Mau thức dậy, tình báo khẩn cấp.
- Chuyện gì?
Vương Bạc mơ mơ màng màng hỏi.
- Trinh sát tuần tra của chúng ta phát hiện thấy quân Tùy!
- A!
Vương Bạc lập tức từ giấc ngủ mơ mơ màng màng bừng tỉnh, y khẩn trương hỏi:
- Phát hiện ở nơi nào, có bao nhiêu quân Tùy?
- Ngay tại phía bắc chừng hai mươi dặm, khoảng mười mấy người, hẳn là thám báo quân Tùy, đều là kỵ binh, chạy gấp qua con đường phía trên.
- Đốt đèn cho ta!
Thân binh đốt đèn dầu lên, Vương Bạc luống cuống tay chân mà mở bản đồ, phía bắc hai mươi dặm của bọn họ là huyện Tứ Thủy, theo như lời thân binh nói thì chính là đường đi huyện Tứ Thủy.
- Chẳng lẽ là quân Tùy ở Lỗ quận?
Vương Bạc trầm ngâm một lát, y cảm thấy không có khả năng là chủ lực quân Tùy, hơn nữa chủ lực quân Tùy sẽ không đi huyện Tứ Thủy, đây hẳn là quân ở Lỗ quận.
Nhưng bất kể như thế nào, trong lòng Vương Bạc có một loại dự cảm không lành, bọn họ không thể chậm rãi mà đi nữa, nhất định phải lập tức xuất phát, nắm chắc thời gian trở về Phòng Sơn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức thu thập đồ đạc, chuẩn bị xuất phát!
Vương Bạc hạ mệnh lệnh xuất phát, binh lính đều từ giấc ngủ mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, thấp giọng oán giận, bắt đầu ủ rũ mà thu thập đồ đạc.
Đúng lúc này, ngoài miệng sơn cốc truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết ở trong ban đêm yên tĩnh truyền đi rất xa, tất cả binh lính đều ngây dại.
Một lát sau, vài tên lính gác chạy như điên đến, hô lớn:
- Không xong rồi, cửa cốc bị quân Tùy phong bế.
Bên trong thung lũng lập tức trở nên hỗn loạn. Vương Bạc gấp đến đỏ cả mắt, y bắt lấy một binh lính lớn tiếng hỏi:
- Rốt cuộc có bao nhiêu quân Tùy?
- Không biết, rất đông, chí ít cũng phải có đến mấy nghìn người.
Lúc này, binh lính trinh sát tuần tra phía bắc chạy tới hô to:
- Đại vương, phía bắc thung lũng xuất hiện quân Tùy, lên đến mấy nghìn quân!
Phía nam bắc của thung lũng đều bị công phá, binh lính vô cùng hoảng sợ, y cực kỳ sợ quân Tùy dùng hỏa công, làm cho bọn y bị chết cháy ở trong thung lũng.
Vương Bạc dần dần tỉnh táo lại, lúc này ngoại trừ phá vòng vây thì không còn phương pháp nào khác, y lớn tiếng quát:
- Truyền mệnh lệnh của ta, tấn công cửa cốc phá vòng vây!
“Đông! Đông! Đông!” tiếng trống xuất chiến vang lên long trời lở đất, sáu nghìn binh lính của Vương Bạc reo hò đánh tới hướng nam phá vòng vây.
Bên ngoài cốc loạn tiễn cùng một lúc phóng ra, bắn lên từng mảng binh lính phá vòng vây, ngay tại lúc Vương Bạc không có kế sách gì khả thi, Từ Thuận Minh vội vàng chạy tới, cao giọng nói với Vương Bạc:
- Đại vương, ta có một kế có thể phá vòng vây!