Hai canh giờ sau Trương Huyễn tiên phong đuổi theo được đội ngũ của Vương Bạc, nhưng bọn họ không lập tức tấn công mà chờ đợi quân chủ lực đến, thám tử của Vương Bạc phát hiện một đội quân Tùy chính là kỵ binh tiên phong, bọn họ phụng mệnh tới huyện Tứ Thủy liên lạc với quan phủ địa phương.
Mãi đến canh tư, Trương Huyễn mới dẫn đầu đại quân chủ lực chạy tới khe núi Vương Bạc cắm trại, bọn họ từ hai hướng nam bắc đồng thời phát động tấn công.
Lúc này trong cốc ngoài cốc tiếng trống trận vang lên như sấm, tiếng la hét của binh lính vang vọng khắp nơi, ba nghìn quân Tùy ở phía nam của cốc bắn tên, tên bay như mưa, khiến từng đám người kêu lên, dập tắt ý đồ phá vòng vây của quân giặc.
- Tướng quân, bây giờ hướng gió là hướng nam, đối với chúng ta rất có lợi, chi bằng phóng hỏa đốt cốc!
Bùi Hành Nghiễm đưa ra đề nghị với Trương Huyễn.
Trương Huyễn lắc đầu nói:
- Nơi này rất ẩm ướt, nếu phóng hỏa đốt cốc thì hiệu quả sẽ không cao, trái lại sẽ làm cho khói lửa dày đặc, sẽ bức bách bọn chúng liều chết phá vòng vây, đợi sau khi trời sáng rồi hãy ép bọn chúng đầu hàng.
Đúng lúc này, cửa cốc bỗng xôn xao, tiếng la hét của binh lính không ngừng vang lên, mặt đất ầm ầm rung động, Truơng Huyễn hơi ngẩn người ra, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Tướng quân, có đàn trâu xông đến!
Một gã giáo úy hô to, binh lính đều chạy sang hai bên né tránh, Trương Huyễn và Bùi Hành Nghiễm cũng vội vàng thúc ngựa tránh sang bên cạnh.
Chỉ trong chốc lát, một đàn trâu đông nghìn nghịt chạy vọt ra, phải đến mấy trăm con, trên lưng và mông của chúng đều có vài vết đao, máu chảy không ngừng, đau đớn mãnh liệt khiến mỗi con trâu đều trở nên vô cùng cuồng bạo, nổi điên mà chạy ra ngoài cửa cốc.
- Không ổn rồi! Vương Bạc phá vòng vây rồi!
Trương Huyễn phát hiện chạy sau đàn trâu có hơn hai trăm kỵ binh, vây quanh một người ở giữa, đang như gió bay chớp giật mà gấp gáp chạy ra, lập tức hắn đoán được đây là Vương Bạc lợi dụng đàn trâu để phá vòng vây.
- Dùng loạn tiễn bắn chết!
Lúc này Trương Huyễn liền hạ lệnh, bây giờ đã không kịp ngăn chặn, chỉ có thể dùng loạn tiễn bắn chết những kỵ binh này.
Hơn nghìn mũi tên như gió bão mưa rào bắn về phía đàn trâu và kỵ binh đằng sau đang vọt tới, tiếng ngựa hí vang lên thảm thiết, những kỵ binh trúng tên đều ngã xuống đất, chỉ trong nháy mắt hơn trăm kỵ binh đã ngã xuống.
Nhưng đàn trâu đã chạy thoát ra thành một con đường, hướng phương xa mà chạy mất. Những kỵ binh còn sống cũng quất ngựa chạy theo, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trương Huyễn giận tím mặt, ra lệnh:
- Kỵ binh truy kích!
Bùi Hành Nghiễm xông lên trước, hô lớn:
- Kỵ binh đi theo ta!
Hơn bốn trăm kỵ binh từ hai bên lao ra, cấp tốc đuổi theo như một dòng nước lũ theo hướng Vương Bạc chạy trốn.
Vương Bạc chạy trốn làm cho quân phản loạn trong thung lũng mất đi người dẫn đầu, tất cả đều hô to đầu hàng. Các đội binh lính vứt bỏ khôi giáp, vũ khí, giơ tay chạy ra ngoài cốc đầu hàng. Lúc này quân Tùy đã phong tỏa lỗ hổng đàn trâu phá, bắt đầu thu nạp quân phản loạn đầu hàng.
Quân giặc đầu hàng bị lôi sang một bên. Hai tay giơ lên đỉnh đầu, quỳ gối bên trên một mảnh đất trống, rất nhanh đã quỳ đến mấy nghìn người.
Dần dần, binh lính bên trong thung lũng đi ra ngày một ít, Trương Huyễn lập tức ra lệnh:
- Phóng hỏa tiễn, báo với quân đội ở phía bắc cốc cùng nhau vào trong lục soát, ai ngoan cố chống lại giết chết không cần báo.
- Vù - - - - -
Mấy nhóm người phóng hỏa tiễn lên cao, phát ra tín hiệu vào cốc lục soát, Tần Dụng ở nam cốc và Uất Trì Cung ở bắc cốc đều tự mình dẫn theo ba nghìn binh lính bắt đầu vào trong cốc lục soát.
Nhìn vào bên trong thung lũng đã thấy không còn binh lính quân phản loạn. Chỉ còn lại mấy trăm con ngựa và con la cùng với hơn một ngàn chiếc xe ngựa chất đống đồ đạc, trên mặt đất một đống hỗn độn, phần lớn là quân dụng và đồ dùng cắm trại.
- Tướng quân hãy nhìn lên trên núi!
Một binh lính chỉ lên trên núi, chỉ nghe thấy một lũ chim chóc sợ hãi kêu to, đây là có binh lính quân phản loạn trốn trên núi.
- Nhị thúc, chúng ta có phải lục soát trên núi không?
Tần Dụng nóng lòng muốn thử hỏi.
Trương Huyễn lắc lắc đầu nói:
- Hiện tại không có thời gian lục soát, tạm thời không cần để ý tới bọn chúng.
Lúc này Uất Trì Cung dẫn theo một tên quan viên chạy tới:
- Tướng quân, huyện lệnh huyện Tứ Thủy đã đến!
***
Huyện lệnh huyện Tứ Thủy tên là Ngụy Thủ Lễ, là người Khúc Phụ ở Lỗ quận, chừng ba mươi tuổi, dáng người thấp bé, đi cùng với một người có bộ dáng cao lớn như Uất Trì Cung trông vô cùng buồn cười, nhưng thoạt nhìn y có chút khôn khéo hơn người, không giống như những người tầm thường.
- Hạ quan Ngụy Thủ Lễ tham kiến tướng quân!
Ngụy Thủ Lễ hành lễ thật sâu với Trương Huyễn.
Sở dĩ Trương Huyễn muốn tìm huyện lệnh huyện Tứ Thủy, chủ yếu là để suy xét xem tạm thời có thể cất giữ vật tư thu được trong huyện thành không, tránh ảnh hưởng đến việc truy kích quân phản loạn của bọn họ.
- Ngụy huyện lệnh miễn lễ, xin hỏi thị trấn huyện Tứ Thủy cách nơi này có xa không?
- Ước chừng hai mươi dặm, ngoài cốc phía bắc có một con đường, nối thẳng với thị trấn.
Trương Huyễn gật gật đầu, quay đầu nói với giáo úy Cốc Bình:
- Trước tiên ngươi dẫn một nghìn huynh đệ đem tù binh và vật tư áp giải về huyện Tứ Thủy, chờ ta trở lại rồi xử trí!
- Tuân lệnh!
Lúc này đằng sau truyền đến tiếng bước chân dày đặc, chỉ thấy một đàn trâu lớn đang đi đến đây, chính là đám trâu mới chạy kia, chỉ là không bị trúng tên cuồng bạo nên ngoan ngoãn như bình thường, tất cả đều đang trong tình trạng vô cùng kiệt sức.
Đằng sau đàn trâu có mười mấy kỵ binh đi theo, cầm đầu nhóm kỵ binh là Trần Húc, y hành lễ với Trương Huyễn rồi nói:
- Khởi bẩm tướng quân, đàn trâu này là tự chạy nên mệt mỏi, liền phân tán ăn cỏ trên vùng quê, Bùi tướng quân sai ty chức bắt bọn chúng mang về.
- Bùi tướng quân đâu rồi?
Trương Huyễn vội hỏi.
- Y dẫn các huynh đệ còn lại tiếp tục đuổi theo, rất có thể sẽ đuổi tới tận Phòng Sơn.
Trong lòng Trương Huyễn lập tức lo lắng, hắn hiểu rất rõ Bùi Hành Nghiễm, hắn lo lắng khi Bùi Hành Nghiễm đến Phòng Sơn sẽ gặp phải tập kích của quân địch, lúc này Trương Huyễn ra lệnh:
- Quân đội lập tức tập kết, chuẩn bị xuất phát!
Binh lính nhanh chóng tập kết, sau đó Trương Huyễn nói với giáo úy Cốc Bình và huyện lệnh Ngụy Thủ Lễ:
- Vật tư và tù binh giao cho các ngươi, chờ ta về rồi xử trí!
Hai người vội vàng đáp ứng, Trương Huyễn dẫn đầu bảy nghìn binh lính nhanh chóng rời khỏi thung lũng, đổi đường đi, theo hướng Phòng Sơn hăng hái chạy đi...
Phòng Sơn là vùng núi lớn cách Khúc Phụ chừng mười dặm, có mười mấy đỉnh núi, phạm vi ước chừng năm mươi dặm, núi cao rừng rậm, địa hình vô cùng phức tạp, trong núi rất nhiều khe rãnh lớn, có thể ẩn nấp đến mấy chục vạn đại quân, từ khi Vương Bạc biến nơi này trở thành căn cứ của y, sơn trại nhanh chóng được mở rộng, từng khu vực lớn được xây dựng lên, tích trữ một lượng lương thực vật tư lớn bên trong.
Vương Bạc vốn nghĩ sau khi Trương Huyễn chiếm được quận Lang Gia sẽ dừng tay, y thì đi đến Lỗ quận, một lần nữa xây dựng căn cứ ở trong này, nhưng y lại quên, Lỗ quận thuộc phạm vi của Thanh Châu, làm sao Trương Huyễn có thể dễ dàng để y xây dựng căn cứ ở đây, Trương Huyễn không chút do dự đuổi cùng giết tận.
Lúc này Vương Bạc đã hiểu ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm lớn, y nên xây dựng căn cứ ở quận Đông Bình, như vậy thì có thể Trương Huyễn sẽ bỏ qua cho mình, y vừa hối hận vừa liều mạng chạy trốn.
Nhưng quân Tùy đuổi theo đằng sau không rời, cách bọn họ không đến một dặm. Vương Bạc bị truy đuổi đến sứt đầu mẻ trán, không ngừng quay đầu lại nhìn, y chỉ cảm thấy đối phương càng đuổi càng gần. Đã gần đến buổi trưa, qua chỗ rẽ phía trước là tiến vào phạm vi Phòng Sơn rồi, Vương Bạc và thủ hạ của y đang trong tình trạng kiệt sức, nhưng chiến mã của quân Tùy lại vô cùng mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chạy thêm vài dặm nhất định bọn họ sẽ bị đuổi kịp, nhưng khoảng cách của bọn họ đến Phòng Sơn còn đến hai mươi dặm.
Vương Bạc đảo mắt, đối với Từ Thuận Minh hô lớn:
- Ta muốn tiếp tục chạy trước, Từ Thuận Minh ngươi hãy chặn bọn họ!
Đây đúng là biện pháp duy nhất, Từ Thuận Minh hô to một tiếng:
- Mọi người tất cả đi theo ta!
Từ Thuận Minh mang theo hơn sáu mươi kỵ binh chạy vào đường nhỏ, theo hướng bắc trước mặt chạy về phía Phòng Sơn.
Còn Vương Bạc vội vàng chọn chiến mã, mang theo hơn mười thân binh xông vào chỗ rẽ, tiếp tục chạy trốn về hướng tây, thì ra đây là hướng trốn vào huyện Khúc Phụ.
Mà chỉ trong chốc lát, Bùi Hành Nghiễm dẫn đầu hơn ba trăm kỵ binh vội vàng chạy đến, chiến mã của bọn họ mạnh hơn so với quân phản loạn, chiến mã của họ đang vô cùng mỏi mệt, nhưng vẫn còn có thể chạy tiếp.
Chạy tới chỗ rẽ phía trước, Bùi Hành Nghiễm ghìm chặt chiến mã, y nhìn thấy đằng xa đại đội kỵ binh đang chạy về phía bắc.
- Nơi này đi như thế nào?
Bùi Hành Nghiễm chỉ vào đường nhỏ hỏi.
- Tướng quân, bên kia là đường đi Phòng Sơn!
- Vậy còn phía trước này?
Bùi Hành Nghiễm lại chỉ về phía trước hỏi.
- Phía trước là đường đi huyện Khúc Phụ!
Bùi Hành Nghiễm trầm ngâm một chút rồi quay đầu lại chạy về phía Bắc, y cho rằng khả năng Vương Bạc trốn ở hang ổ của mình là lớn nhất.
Lại đi thêm một khắc nữa, bọn họ dần dần đuổi kịp kỵ binh của Vương Bạc, Bùi Hành Nghiễm giương cung tên, bắn về phía người cầm đầu trong đội ngũ một mũi tên.
Người cầm đầu bị trúng một mũi tên ở sau lưng, kêu lên một tiếng rồi ngã ra khỏi chiến mã, thân binh ở xung quanh đều vung đao quay đầu đánh về phía quân Tùy, Bùi Hành Nghiễm vung giáo dài, dũng mãnh vô cùng, lần lượt giết về phía kỵ binh quân phản loạn, nháy mắt giết đến hai mươi người, quân phản loạn còn lại bị kỵ binh quân Tùy bao vây.
Bùi Hành Nghiễm vội chạy đến trước mặt quân phản loạn, tuy rằng y chưa gặp qua Vương Bạc, nhưng y biết Vương Bạc là một lão già chừng năm mươi tuổi, vóc dáng đen gầy, là một văn nhân. Nhưng người trước mắt này chỉ chừng ba mấy tuổi, bộ dạng khôi ngô cường tráng, hiển nhiên không phải là Vương Bạc.
Bùi Hành Nghiễm bỗng nhiên hiểu ra mình đã đuổi sai phương hướng, vừa rồi nhất định là Vương Bạc đã chạy trốn về phía huyện Khúc Phụ.
Y vừa tức giận vừa vội, lập tức chỉ giáo vào ngực đối phương lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tại hạ... Từ Thuận Minh!
Từ Thuận Minh bị một mũi tên bắn trúng tim, đã hấp hối rồi, y miễn cưỡng cười:
- Dùng tính mạng ta đổi lấy chủ công chạy trốn, thực đáng giá!
Bùi Hành Nghiễm giận dữ:
- Ngươi đi chết đi!
Y nổi giận gầm lên một tiếng, một giáo đâm xuyên qua ngực Từ Thuận Minh.
Toàn bộ thân binh còn lại của Vương Bạc cũng bị quân Tùy giết chết, mọi người im lặng đợi mệnh lệnh của Bùi Hành Nghiễm.
Bùi Hành Nghiễm uể oải vạn phần, y hận đến độ hung hăng đem mã giáo cắm xuống đất, truy đuổi hơn nửa ngày, cuối cùng thất bại trong gang tấc, để Vương Bạc chạy thoát.