Trương Huyễn suất lĩnh đội quân chủ lực chạy tới Phòng Sơn vào xế chiều, Bùi Hành Nghiễm xấu hổ vạn phần, xuống ngựa hành lễ nói:
- Ty chức không thể đuổi kịp Vương Bạc, ty chức phán đoán sai lầm, xin tướng quân xử phạt!
- Ý của ngươi là, nếu phán đoán không sai lầm, có thể đuổi kịp Vương Bạc, là như thế phải không?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Đúng là như thế, quân đội của Vương Bạc chia hai đường ở chỗ rẽ, một đường chạy về huyện Khúc Phụ, một đường trốn về hướng Phòng Sơn, ty chức suy xét nơi ở của Vương Bạc ở Phòng Sơn, hơn nữa nhân số đông hơn, liền cho rằng Vương Bạc ở đó, nhưng không ngờ Vương Bạc lại chạy trốn về hướng huyện Khúc Phụ, ty chức đã bỏ lỡ cơ hội này!
Bùi Hành Nghiễm càng nói càng hối hận, y liền hận không thể cho bản thân vài cái tát, rồi mắng cho mình một trận.
- Lúc ấy ty chức hẳn là phải chia binh hai đường truy đuổi mới đúng, ty chức nhất thời hồ đồ.
- Ngươi đừng tự trách nữa.
Trương Huyễn cười an ủi y:
- Đây kỳ thật cũng chưa hẳn là chuyện xấu!
- Tướng quân nói sao?
Bùi Hành Nghiễm hơi có chút ngạc nhiên, thế nào gọi là chưa chắc là chuyện xấu.
Trương Huyễn từ trong túi trên ngựa của mình lấy bản đồ, đặt lên tảng đá lớn mở ra, lệnh cho thân binh bên cạnh mình:
- Đi tìm Lưu tướng quân tới đây!
Không bao lâu, Lưu Hạo Xuân vội vàng tới, khom người thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Sở dĩ Trương Huyễn dẫn Lưu Hạo Xuân tới, là bởi vì gã rất quen thuộc Phòng Sơn, chỉ sau Từ Thuận Minh. Có gã ở đây, Trương Huyễn có thể tìm được phương pháp phá được Phòng Sơn.
- Xin hỏi Lưu tướng quân, từ chỗ rẽ hướng tây này, còn có thể trở về Phòng Sơn hay không?
Trương Huyễn chỉ vào một chỗ rẽ trên bản đồ, chính là nơi Vương Bạc đã chia hai đường chạy trốn.
Lưu Hạo Xuân suy nghĩ một chút nói:
- Đến Khúc Phụ rồi vòng lên hướng bắc, quay ngược lại là có thể tới chân núi phía bắc Phòng Sơn, nhưng nơi đó cách sơn trại của Vương Bạc quá xa, đường cực kỳ hiểm trở, hơn nữa đường nhỏ rất nhiều, nếu không quen đường xá một chút là sẽ lạc đường ngay.
- Vì sao không tới chân núi phía tây?
- Tướng quân, phía tây đều là vách núi đá, căn bản không thể qua được.
Trương Huyễn trầm ngâm một lát lại hỏi:
- Ngươi đi theo Vương Bạc đã nhiều năm, ngươi cảm thấy Vương Bạc có thể từ mặt bắc lách trở về sơn trại không?
Lưu Hạo Xuân quả quyết lắc đầu:
- Tướng quân, đặc điểm lớn nhất của Vương Bạc là tuyệt sẽ không đưa mình vào hiểm địa, nếu đại quân của tướng quân đã giết vào quận Lỗ, y cũng sẽ không lo lắng đến Phòng Sơn nữa. Y từng nói với ta, nếu Phòng Sơn không an toàn, y sẽ trở về quận Đông Bình, nếu quận Đông Bình cũng không thuận lợi, y sẽ trực tiếp tìm đến Ngõa Cương nương tựa. Ty chức cảm thấy hẳn là y đã tới quận Đông Bình rồi.
- Nhưng vợ con của gã ở Phòng Sơn, còn có… rất nhiều lương thực và tài vật. Gã đều từ bỏ hết sao?
Bùi Hành Nghiễm không hiểu hỏi.
Lưu Hạo Xuân nhếch miệng thành một tia cười trào phúng:
- Đối với Vương Bạc mà nói, thứ quý giá nhất chính là tính mạng của y, những thứ khác đều không quan trọng. Hơn nữa con của y cũng không ở Phòng Sơn, hẳn là đang ở trong tay Bột Hải Hội. Phòng Sơn chỉ có vợ của y Từ thị và hai đứa con gái, y sẽ không quá để tâm.
Trương Huyễn thu lại bản đồ hỏi Bùi Hành Nghiễm:
- Thân binh của Vương Bạc có bắt sống được ai không?
Bùi Hành Nghiễm do dự một chút nói:
- Chỉ có hai tên lính, những tên khác đều đã bị giết. Ty chức bởi vì muốn hỏi chuyện nên mới giữ lại tính mạng của bọn chúng.
- Đưa bọn chúng tới!
Một lát sau, hai gã thân binh của Vương Bạc bị bắt đã được đưa lên, một tên đầu bị thương, tên kia thì không bị thương, hai người được dẫn tới trước mặt Trương Huyễn, đều cúi đầu.
- Hai người này tướng quân nhận ra chứ?
Trương Huyễn hỏi Lưu Hạo Xuân.
Lưu Hạo Xuân khẽ gật đầu:
- Hai người đều là thân binh tâm phúc của Vương Bạc, ta biết bọn họ.
Trương Huyễn lại nói với hai người:
- Hai người các ngươi lên núi đưa giúp ta một lời nhắn, nếu trên núi đầu hàng, ta không giết một ai, đều thả cho họ hồi hương, vợ và con gái của Vương Bạc ta sẽ dẫn tới quận Bắc Hải, sẽ không làm tổn thương họ. Nhưng nếu như không chịu đầu hàng, vậy một khi ta giết lên núi, chó gà cũng không tha! Cho hai người các ngươi thời gian một canh giờ, đi đi!
- Đa tạ tướng quân!
Hai gã tù binh thi lễ, xoay người rồi chạy lên trên núi. Bùi Hành Nghiễm thấp giọng hỏi:
- Tướng quân cảm thấy bọn họ sẽ đầu hàng sao?
Trương Huyễn thản nhiên cười:
- Có chịu đầu hàng hay không ta không biết, nhưng bọn họ nhất định không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ tấn công sơn trại nội trong hai canh giờ.
Trương Huyễn lập tức nói với Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung:
- Các ngươi dẫn ba nghìn người từ hai sơn đạo đông tây lên núi, nếu trong vòng một canh giờ bọn họ không đầu hàng, các ngươi hãy bắt đầu phát động tấn công.
- Tuân lệnh!
Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung cưỡi ngựa chạy như bay, đều tự dẫn binh lên núi.
Tần Dụng bên cạnh không hiểu hỏi:
- Nhị thúc, vì sao chỉ cho bọn họ một canh giờ.
- Nếu bọn họ thật tâm muốn đầu hàng, một canh giờ ấy cũng đủ rồi.
***
Tướng phòng thủ Phòng Sơn trước mắt là một cặp huynh đệ, một người tên là Kim Long, một là Kim Thái, binh lính thủ hạ có hai ngàn người.
Nhiệm vụ của bọn họ cũng không phải phòng ngự sự tiến công của quân Tùy, chỉ là trông ngữ kho hàng tiền lương trên Phòng Sơn, Vương Bạc suy nghĩ rất khá, sau khi chủ lực của gã đến, quân coi giữ Phòng Sơn đã đạt tám, chín nghìn người, đủ để tạo cho Phòng Sơn thành một cái thùng sắt.
Nhưng huynh đệ Kim thị dù thế nào cũng không ngờ, chủ lực của Vương Bạc ở nửa đường bị quân Tùy đuổi theo, đại quân tán loạn, hiện giờ hai ngàn người trong sơn trại đã trở thành trụ cột để trụ vững sơn trại rồi.
Trên đại sảnh, huynh đệ Kim thị mang vẻ mặt khác nhau khi nghe hai gã thân binh của Vương Bạc truyền đạt lại lời nhắn của Trương Huyễn. Hai gã thân binh thể hiện rất rõ ràng, đầu hàng có đường sống, ngoan cố chống lại thì gà chó không tha. Sau đó, hai gã còn kể lại một lần tình hình của Vương Bạc và Từ Thuận Minh cho bọn chúng.
Huynh trưởng Kim Long nghe thấy thì kinh hồn táng đảm, mắt lộ vẻ sợ hãi, còn lão nhị Kim Thái lại như thoáng chút suy nghĩ, trong mắt lóe lên một tia sáng khó có thể nắm bắt.
Bảo hai gã thân binh lui ra, Kim Thái cười mờ ám nói:
- Đại ca không biết cơ hội của chúng ta đã tới rồi sao?
- Cơ hội gì?
Kim Long không hiểu hỏi.
- Vương Bạc trốn rồi, Từ Thuận Minh cũng đã chết, Lưu Hạo Xuân đầu hàng, sơn trại này chính là của huynh đệ chúng ta rồi. Nhiều lương thực tài vật như vậy, đệ đã tới kho xem qua, hoàng kim sáng loáng có tới hai vạn lượng, còn vô số châu báu thúy ngọc, về phần tiền đồng cũng chồng chất như núi, thêm mấy vạn thạch lương thực nữa. Đây vốn ban đầu của Vương Bạc, còn có hai đứa con gái của Vương Bạc, bây giờ toàn bộ đều thuộc về chúng ta rồi.
- Đệ… đệ không có ý định đầu hàng?
Kim Long giật mình hỏi han.
- Đầu hàng?
Kim Thái khinh thường hừ một tiếng:
- Trương Huyễn chỉ phô trương thanh thế thôi, Phòng Sơn thế núi hiểm yếu, dễ thủ khó công, mấy ngàn nhân mã của hắn muốn đánh hạ Phòng Sơn, nằm mơ đi!
- Nhưng một tháng ngắn ngủi Trương Huyễn đã quét sạch quận Lang Gia, diệt Tôn Tuyên Nhã, giết Mạnh Nhượng, Vương Bạc sợ tới mức chật vật chạy đi, ta nghe nói lúc trước bảy tám vạn quân của Trương Kim Xưng cũng thua trong tay hắn, chỉ sợ hắn không phải đối thủ chúng ta có thể đối đầu.
- Đại ca sao lại nâng chí khí người ta, diệt uy phong của mình thế?
Kim Thái có chút bất mãn nói:
- Lúc trước chúng ta đã nói rồi đấy, cùng nhau chiếm núi làm vua, tạo cho mình địa bàn, hiện giờ cơ hội tới rồi, huynh lại bó tay bó chân. Nếu đại ca không muốn làm đệ cũng không miễn cưỡng, đại ca có thể xuống núi, đệ sẽ tiếp quản sơn trại.
Kim Long thở dài:
- Vậy ta còn phải về nhà sắp xếp ổn thỏa cho cha mẹ đã!
Y vừa dứt lời, Kim Thái biến sắc, rút kiếm bổ về phía y. Kim Long tránh không kịp, bị một kiếm chém vào bả vai, Kim Long quát to một tiếng, băng bó bả vai rồi nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, nhưng chỉ chạy được hai bước đã bị tọa tháp cản lại, té nhào trên đất.
Lúc này, hơn mười binh lính vọt vào, quỳ xuống đất ngăn Kim Thái lại:
- Nhị tướng quân, tha cho Đại tướng quân đi!
Kim Thái dùng kiếm chỉ vào Kim Long nổi giận mắng:
- Nếu không phải nể tình huynh đệ, ta tất sẽ một kiếm giết chết ngươi. Ngươi đừng mơ tưởng phá hỏng đại kế của ta lần nữa.
Kim Thái thét ra lệnh cho hai bên:
- Mang gã xuống, chờ ta đánh bại quân Tùy rồi sẽ xử lý gã!
Kim Long băng bó miệng vết thương ở bả vai không nói một lời, bọn lính dẫn Kim Long lui xuống.
Lúc này, một binh lính vội vàng hấp tấp chạy tới bẩm báo:
- Tướng quân, quân Tùy sắp tấn công núi rồi!
Kim Thái cắn răng một cái:
- Quả nhiên là kẻ lừa đảo!
Gã lớn tiếng quát ra lệnh:
- Truyền lệnh tất cả binh lính vào vị trí, chuẩn bị tử chiến một trận với quân Tùy!
***
Kim Thái muốn thay Vương Bạc, không chịu đầu hàng quân Tùy quả thật có chút lo lắng nhất định. Trải qua gần hai năm thành lập, Phòng Sơn đã trở thành một sơn trại như tường đồng vách sắt, hai dặm cách đỉnh núi cao nhất đã bắt đầu cải tạo tường trại, toàn bộ tường trại đều dùng đá lớn thay thế, cực kỳ chắc chắn, cao tới hai trượng, giống như tường thành bình thường vậy, chiều rộng mặt trên khoảng một trượng, có bắn lỗ, có động để ném đá, chứa được lượng lớn cây lăn.
Hơn nữa tường trong cả sơn trại chỉ có một cửa chính, đã bị đá tảng phong kín. Quân Tùy tấn công sơn trại, chỉ có thể dùng thang cây trèo tường, nhưng phía dưới rất dốc, căn bản không thể dùng thang cây, dù cho miễn cưỡng chống được thang lên cũng sẽ dễ dàng bị bẩy đi.
Hai ngàn người canh giữ trên tường trại, đủ để chống đỡ hai vạn người tiến công, cho nên Kim Thái nghe nói quân Tùy chỉ có bảy tám ngàn người, ý sợ trong lòng gã cũng biến mất ngay, dã tâm hưng phấn bừng bừng.
Trong sơn trại loạn thành một bầy, chỉ nghe Kim Thái hô lớn:
- Sau khi đánh bại quân Tùy mỗi người thưởng năm mươi lượng, nghỉ ba ngày xuống núi tới Khúc Phụ!
Trước số tiền lớn mà Kim Thái dùng để khích lệ, tặc binh vốn không có lòng ham chiến lại một lần nữa dấy lên sĩ khí, đều chạy về phía đầu thành.
Lúc này đã gần đến thời hạn một canh giờ mà Trương Huyễn đưa ra, nhưng quân phản loạn không có bất kì dấu hiệu đầu hàng nào. Hai chi quân Tùy đã đồng thời từ hai hướng đông tây lên núi, dừng bước cách tường trại ước chừng ngoài hai trăm bước.
Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung đều đã có kinh nghiệm tấn công Cẩu Sơn, nhưng Phòng Sơn này so với Cẩu Sơn chỉ có thể gọi là voi gặp kiến, tường trại cao hiểm, khiến Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung nhíu mày, sơn trại này quả thật không phải khó đánh bình thường.