Thời gian cứ thế trôi qua, quân Tùy đã thử phát động hai lần tấn công, đều bị quân phản loạn đánh lui. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, màn đêm dần dần tiến đến, quân Tùy rốt cuộc vẫn không tìm được phương pháp tiến công thích hợp, không thể không rút quân xuống núi.
Trong sơn trại là một mảnh vui mừng náo nhiệt, Kim Thái đánh bại quân Tùy tiến công, cực kỳ hưng phấn, hạ lệnh giết heo mổ dê khao binh lính. Y lại mang rượu của Vương Bạc cất giữ ra, cùng cạn chén với binh lính, uống thoải mái một phen.
Kim Long bị giam giữ trong địa lao phía sau sơn trại. Ngoại trừ Kim Long, nơi này còn có ba mươi mấy tên binh lính ý đồ đào vong bị giam giữ. Trong địa lao âm u ẩm ướt, chuột rắn thành đàn, đám tù nhân mỗi người đầu tóc rối bù, ánh mắt vô thần ngồi dựa vào tường.
Mặc dù miệng vết thương trên bả vai Kim Long đau đớn khó chịu, nhưng y vẫn lo lắng, đi qua đi lại trong địa lao, suy nghĩ kế sách thoát thân.
Y biết đệ đệ của mình từ nhỏ đã vô cùng xảo trá, cho dù mình làm bộ đầu hàng chịu thua, gã cũng chưa chắc đã tin tưởng, nhiều nhất là thêm một chút thức ăn cho y nhưng tuyệt đối sẽ không thả y ra, địa lao lại khó có thể trốn thoát được.
Kim Long nhìn xung quanh địa lao, vách tường đều được xây bằng đá tảng, trên đỉnh đầu chỉ có một lỗ thông gió nho nhỏ dùng để đưa thức ăn nước uống, thật sự khó có thể chạy trốn, khiến cho Kim Long vô cùng uể oải.
Đúng lúc này, lỗ thông gió trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến âm thanh khe khẽ:
- Tướng quân!
Kim Long nhận ra đó là tiếng một thân binh của mình, y vừa mừng vừa sợ, liền vội vàng tiến lên hỏi:
- Là Tiểu Tam Lang sao?
- Là ta! Tướng quân, ta đưa ít thuốc đến cho ngài.
Một sợi dây thừng được chậm rãi thả xuống từ lỗ thông gió, đưa xuống một gói thuốc trị thương. Kim Long tiếp nhận thuốc trị thương rồi hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
- Hôm nay quân Tùy tiến công quy mô nhỏ hai lần, sau đó liền rút quân xuống núi. Hiện tại nhị tướng quân đang mở tiệc mừng công khao binh lính.
- Quân Tùy tử thương thảm trọng sao?
Đây cũng là vấn đề Kim Long rất lo lắng. Nếu quân Tùy tử thương thảm trọng, Trương Huyễn tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Bọn họ tiến công chả ra sao cả, thương vong rất nhỏ. Đúng rồi tướng quân, có rất nhiều huynh đệ đều muốn đầu hàng, nhưng tất cả mọi người sợ nhị tướng quân, không ai dám dẫn đầu. Mọi người hi vọng ngài có thể đi ra dẫn mọi người xuống núi đầu hàng.
Tinh thần Kim Long rung lên, vội vàng nói:
- Tiểu Tam Lang, ngươi đi tìm phu nhân, nói cho nàng biết, Trương Huyễn đã đáp ứng, chỉ cần chúng ta đầu hàng Trương Huyễn sẽ không giết mẹ con các nàng. Nhưng nếu không đầu hàng, tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm, xin nàng ra mặt chủ trì đại cục.
Kim Long biết Từ phu nhân là người có chủ kiến, hơn nữa uy vọng rất cao. Nếu nàng đồng ý đứng ra chủ trì đại cục, vậy mọi chuyện đều dễ làm rồi.
- Ta sẽ đi ngay!
Thân binh chạy như bay. Kim Long chậm rãi ngồi xuống. Y thực sự không nắm chắc chút nào, đành nhìn xem ý trời có chiếu cố bọn họ hay không.
***
Thê tử Từ thị của Vương Bạc chừng ba mươi mấy tuổi, có vài phần tư sắc. Nàng không phải nguyên phối của Vương Bạc mà là vợ sau của Vương Bạc sau khi y tạo phản ở Trường Bạch Sơn quận Tề, sinh cho Vương Bạc hai đứa con gái.
Từ thị là một nữ nhân khôn khéo, thay Vương Bạc quản lý vật tư sổ sách, quản lý rất rõ ràng ngăn nắp. Sở dĩ nàng chọn tới sơn trại trước, cũng chủ yếu để kê khai vật tư tiền vàng. Nàng thật sự không ngờ, đại quân của trượng phu lại bị quân Tùy đuổi giết đánh tan. Trượng phu chạy trốn, huynh đệ bất hạnh bỏ mình, vứt bỏ mẹ con các nàng ở lại sơn trại.
Tuy rằng Từ thị có năng lực, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là nữ nhân, nghe nói thuộc cấp Kim Thái chiếm đoạt cơ nghiệp của trượng phu, trong lòng nàng cũng sợ hãi, nấp ở hậu viện không dám đi ra.
- Phu nhân, hình như có người trèo tường vào đây.
Nha hoàn thiếp thân chỉ chỉ vào viện tử, thanh âm run rẩy nói với Từ thị.
Trong lòng Từ thị tức giận đến cực điểm, rút kiếm đi ra khỏi viện tử, cao giọng quát hỏi:
- Là ai?
- Phu nhân! Là chúng ta.
Ba người chợt lóe lên sau một cái cây, hai người phía trước chính là hai gã thân binh của Vương Bạc đến truyền tin thay Trương Huyễn. Từ thị biết bọn họ, là thị vệ bên người trượng phu, một người tên là Vương Thắng, một người tên Trương Bình. Phía sau bọn họ còn có một người, Từ thị lại không biết người này.
Từ thị lập tức rơi lệ nói:
- Hóa ra là các ngươi, Đại vương bỏ lại mẹ con chúng ta, không biết trốn đi nơi nào?
- Phu nhân, bởi vì truy binh gấp gáp, chúng ta chỉ đành tách ra chạy trốn. Hẳn là đại vương vẫn bình an vô sự, tin rằng ngài ấy nhất định sẽ trở về. Mấu chốt hiện tại là phải bảo vệ an toàn cho phu nhân.
- Ta chỉ là một kẻ nữ lưu, ta có thể làm gì?
Người phía sau nói:
- Phu nhân, tiểu nhân Hàn Tam Lang, là thủ hạ của tướng quân Kim Long. Tướng quân Kim Long muốn bảo vệ tính mạng của phu nhân, đầu hàng quân Tùy. Nhưng Kim nhị tướng quân lại chiếm lấy cơ nghiệp của đại vương. Tướng quân nhà ta hi vọng phu nhân có thể đứng ra chủ trì đại cục.
- Tướng quân Kim Long bây giờ đang ở đâu?
- Y bị Kim nhị tướng quân chém bị thương, nhốt vào địa lao.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng phá cửa 'Phanh! Phanh!'.
- Phu nhân mở cửa!
Tất cả mọi người đều nghe ra được đây là thanh âm của Kim Thái. Từ thị hoảng sợ, vội vàng chỉ vào sương phòng nói với ba người:
- Các ngươi trốn trước đi!
Ba người lập tức trốn vào trong sương phòng, lúc này Từ thị mới lệnh cho nha hoàn đi mở cửa. Cửa vừa được mở ra, Kim Thái người đầy mùi rượu liền xông vào, ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm Từ thị. Đêm nay y uống nhiều rượu, dục niệm trong lòng bùng cháy, liền bắt đầu có ý đồ xấu với mẹ con Từ thị.
Hai đứa con gái của Vương Bạc mười hai mười ba tuổi, dung mạo vô cùng xinh đẹp. Kim Thái vốn muốn cùng huynh trưởng mỗi người một em, nhưng huynh trưởng không đồng ý, vậy thì y đành độc chiếm rồi. Không chỉ như thế, bộ dạng phu nhân Từ thị cũng rất xinh đẹp, Kim Thái cũng không muốn buông tha nàng.
- Tướng quân có chuyện gì?
Từ thị lớn tiếng hỏi.
Kim Thái đẩy nha hoàn ra, cười ha hả nói:
- Một mình phu nhân trong phòng nhất định rất tịch mịch, ta đặc biệt đến bồi tiếp phu nhân.
- Khốn nạn!
Từ thị tức giận đến mức cả người phát run, dùng kiếm chỉ vào y mắng:
- Đại vương đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại thừa dịp đại vương không có ở đây ức hiếp vợ con y, ngươi còn là người sao?
Kim Thái mở cửa chính, chỉ thấy bên ngoài ánh lửa ngút trời, không ít binh lính cầm đuốc đứng bên ngoài, Kim Thái lạnh lùng nói:
- Nếu phu nhân không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, tuy nhiên bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ gọi phu nhân là nhạc mẫu. Mặt khác đại vương làm người khắc bạc, tội ác chồng chất, bên ngoài có rất nhiều kẻ thù của y. Nếu phu nhân không cần ta bảo vệ, vậy ta xin cáo từ.
Kim Thái vờ xoay người đi, Từ thị sợ tới mức vội vàng gọi y lại:
- Tướng quân xin dừng bước!
Kim Thái quay đầu lại cười đắc ý:
- Phu nhân thay đổi chủ ý?
Từ thị cắn chặt môi nói:
- Ngươi nhất định phải đáp ứng buông tha con gái của ta!
Kim Thái sao có thể buông tha hai tiểu mỹ nhân, hắn ra vẻ đáp ứng nói:
- Ta đương nhiên sẽ không để cho phu nhân khó xử.
- Vậy được rồi! Cho ta nửa canh giờ, ta muốn tắm rửa trang điểm.
- Được! Ta uống rượu chờ bên ngoài.
Kim Thái cười ha hả, xoay người rời đi. Từ thị sợ hãi bước lên phía trước đóng cửa chính, đi vào sương phòng run giọng hỏi ba người:
- Ta…Ta phải làm gì bây giờ?
Vương Thắng cắn răng nói:
- Nếu y muốn tìm chết, vậy sẽ thành toàn cho y!
Trương Bình cũng nói:
- Phu nhân cứ việc đáp ứng y, dẫn y tiến vào trong phòng, chúng ta mỗi người một đao làm thịt y.
Từ thị chậm rãi tỉnh táo lại, nàng suy nghĩ một chút nói:
- Chỉ sợ kinh động thủ hạ bên ngoài.
- Không ngại, chúng ta tự có biện pháp.
Hàn Tam Lang cũng hưng phấn nói:
- Trên người Kim Thái có lệnh bài, ta có thể thả tướng quân ra, để ông ấy đến chủ trì đại cục.
Mấy người lại thảo luận chi tiết, rồi phân công nhau tự hành động.
Không đến nửa canh giờ, Kim Thái đã bắt đầu cấp bách khó nhịn phá cửa vào:
- Phu nhân, thời gian đã đến!
Cửa mở, thị nữ nơm nớp lo sợ thi lễ:
- Phu nhân đang chờ trong phòng, mời tướng quân theo ta.
Kim Thái mừng rỡ, quay đầu ra lệnh cho bọn lính:
- Đêm nay ta ở lại chỗ này, các ngươi tự mình đi uống rượu, chú ý phòng thủ cho ta!
Thị nữ đóng cửa viện tử, Kim Thái cầm rượu bước vào trong phòng:
- Phu nhân ở đâu?
Trong phòng truyền đến thanh âm dịu dàng quyến rũ của Từ phu nhân:
- Tướng quân, thiếp thân ở chỗ này!
Kim Thái đi vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng ánh nến mông lung, trên đỉnh giường treo màn lụa, có thể mơ hồ thấy được dáng người nổi bật của một nữ nhân trong màn.
Kim Thái không kìm được, cởi bỏ áo ngoài lao vào giường:
- Mỹ nhân, ta đến rồi!
Nhưng y mới đi vài bước, đột nhiên cảm thấy cổ căng một cái, miệng mũi bị một bàn tay lớn che lại. Không đợi y kịp phản ứng, cổ họng đau nhức, một con dao găm sắc bén đã cắt đứt cổ họng y, lập tức lại một con dao găm sắc bén đâm xuyên qua hậu tâm y.
Kim Thái ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không được, mất mạng ngay tại chỗ.
Hàn Tam Lang đoạt lấy lệnh bài bên hông y, rồi trèo tường ra ngoài từ cửa sau, lập tức chạy như điên về phía nhà giam.
***
Thời gian đã vào canh ba, ngoài tường sơn trại, quân Tùy lại lặng lẽ lên núi lần nữa. Sau khi mọi người thảo luận thật lâu, ngoại trừ lợi dụng ban đêm quân địch thả lỏng phòng ngự đến đánh lén sơn trại cũng không có biện pháp nào khác. Quân giặc chuẩn bị đã lâu, cắt nước chặn lương cũng không quá thực tế.
Lúc này, trong sơn trại bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào và một ánh lửa, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Lập tức có thám báo bẩm báo cho Trương Huyễn. Trương Huyễn dẫn theo các tướng bước nhanh đến trước tường sơn trại, cẩn thận nghe một lát, Trương Huyễn nói với mọi người:
- Hình như sơn trại có kẻ bất ngờ làm phản, thông tri các huynh đệ, chuẩn bị tiến công!
Mệnh lệnh của Trương Huyễn nhanh chóng truyền xuống. Năm nghìn quân Tùy ẩn thân trong rừng cây nhanh chóng vọt tới tường sơn trại, khiêng mười mấy cái chùy công thành giản dị.
Chùy công thành làm từ gỗ lớn, vót nhọn một đầu, hơn trăm binh lính ôm nó đụng vào tường, lực va đập cực lớn có thể đục thủng một lỗ lớn trên tường. Đây là biện pháp phá tường quân Tùy vừa mới nghĩ ra, hẳn là có hiệu quả.
Lúc này, mấy trăm tên thủ quân trên đầu tường cũng phát hiện quân Tùy đang ầm ầm tiến đến, tiếng chuông cảnh báo dồn dập vang lên. Binh lính xung quanh quát to:
- Quân Tùy đến công thành!
- Tướng quân, bắt đầu tiến công đi!
Bùi Hành Nghiễm cấp bách khó nhịn hô lên.
Trương Huyễn lại khoát tay chặn lại:
- Chờ một chút!
Hắn ngưng thần lắng nghe động tĩnh trong sơn trại. Chỉ nghe thấy một mảnh hò hét cách tường trại ngày càng gần, mảnh lớn hỏa quang cũng đến gần tường trại.
Bỗng nhiên, trên tường trại truyền đến tiếng nổ ầm ầm, tảng đá lớn vốn phong kín cửa trại lại được mở ra lần nữa. Từng khối đá lớn bị ném ra, lộ ra cửa chính tường trại. Chỉ thấy một nhóm lớn binh lính vọt ra, giơ tay hô lớn:
- Chúng ta đầu hàng! Đầu hàng!