Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 416 - Chương 374: Lang Gia Thu Quan

Chương 374: Lang Gia thu quan
Chương 374: Lang Gia thu quan

Trong đám hỗn loạn, quân Tùy giết vào sơn trại, nhanh chóng khống chế kho hàng, cửa trại cho đến những chỗ yếu hại. Một số tên phản loạn vốn không muốn đầu hàng biết được Kim nhị tướng quân đã chết, không thể không buông binh khí xuống đầu hàng.

Trên đại sảnh, Kim Long nhịn đau đớn từ vết thương trên vai truyền đến, báo cáo nguyên nhân sự tình cho Trương Huyễn. Thân binh Vương Thắng và Trương Bình cũng tỉ mỉ kể lại chuyện giết Kim Thái, cuối cùng rơi lệ nói:

- Đại vương chúng ta không rõ tung tích, khẩn cầu tướng quân tha cho phu nhân và hai đứa bé. Chúng ta nguyện gánh vác tất cả trừng phạt thay các nàng.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Nếu đầu xỏ tội ác Kim Thái đã đền tội, ta cũng không truy cứu binh lính trong sơn trại nữa. Dựa theo lời đã nói, ta sẽ thả bọn họ về quê cày ruộng, đoàn tụ với người nhà. Mặt khác, ta sẽ an bài mẹ con Từ phu nhân đi đến quận Bắc Hải, cũng sẽ bảo hộ an toàn cho các nàng.

Nói đến đây, Trương Huyễn liếc mắt nhìn hai người Vương Thắng và Trương Bình, chậm rãi nói:

- Hai người các ngươi trung tâm hộ chủ, đáng giá ngợi khen, ta thưởng cho các ngươi năm mươi lượng vàng, tha cho các ngươi xuống núi.

Hai người quỳ xuống khóc không ra tiếng:

- Chúng tôi nguyện ý đi theo phu nhân, bảo hộ an toàn cho nàng.

- Được rồi! Tùy các ngươi.

Lúc này, mấy tên lính dẫn theo Từ thị vào, Từ thị quỳ xuống thi lễ với Trương Huyễn:

- Tội thiếp tham kiến tướng quân!

Trương Huyễn mời nàng đứng dậy, cười nói:

- Nghe nói phu nhân phụ trách quản lý sổ sách, chắc là biết rõ về tiền lương (lương thực) tích trữ trong kho hàng, có thể nói cho ta biết về tình hình vật tư tồn kho của sơn trại không?

- Hồi bẩm tướng quân, trước mắt trong sơn trại còn bảy mươi bốn ngàn thạch lương thực, ba vạn cuộn vải, chín ngàn sáu trăm lượng vàng, gần hai mươi lăm vạn xâu tiền, còn có vật phẩm bằng đồng, bạc, tơ lụa và đồ sứ, đều là do đại vương nhà ta tích lũy nhiều năm.

Trương Huyễn đã sớm biết Vương Bạc là tên loạn phỉ tích lũy nhiều của cải nhất. Năm đó Vương Bạc lần đầu dấy lên cơn lốc tạo phản, quét ngang Thanh Châu, gần như cướp sạch kho quan trong huyện Thanh Châu không còn thứ gì. Đã nhiều năm trôi qua, Trương Huyễn nghĩ rằng của cải Vương Bạc tiêu hao gần hết, lại không ngờ vẫn còn cất nhiều như vậy trong nhà kho, thật sự làm cho hắn mừng rỡ.

- Đa tạ phu nhân đã nói rõ, ta sẽ không làm khó phu nhân, phu nhân có thể đến ở quận Bắc Hải. Đương nhiên, nếu phu nhân không muốn đến đó ta cũng không miễn cưỡng.

Vương Bạc đã bị tiêu diệt, vợ và con gái của y cũng không còn tác dụng gì, nể tình các nàng đã dụ giết Kim Thái, Trương Huyễn cũng không muốn làm khó các nàng.

Từ thị rơi lệ nói:

- Ta vốn là con gái nhà khá giả ở huyện Trâu Bình, phụ mẫu huynh tẩu đều ở đó, ta muốn về ở với bọn họ.

Trương Huyễn gật gật đầu, nói với thân binh bên cạnh:

- Giúp các nàng thu xếp đồ đạc, lại cho các nàng ba trăm lượng vàng, an bài một chiếc xe ngựa đưa các nàng đến huyện Tứ Thủy trước, để Ngụy huyện lệnh an bài các nàng trở về nhà.

Từ thị bái tạ mà đi, hai gã thân binh cũng đi theo chủ mẫu. Trương Huyễn lại sắp xếp cho đám người Kim Long, lúc này mới dẫn theo mọi người đi đến kho hàng trong sơn trại. Trong lòng bọn họ thập phần hưng phấn, đều muốn tận mắt nhìn thấy kho của cải khổng lồ của Vương Bạc.

***

Đem kho của cải khổng lồ của Vương Bạc xuống núi cần ít nhất mười ngày nửa tháng, Trương Huyễn lệnh cho Bùi Hành Nghiễm và Uất Trì Cung suất quân giám sát hoàn thành tốt việc này. Chính hắn thì dẫn đại quân chủ lực đi tiếp từ quận Tề trở về Bắc Hải.

Đến tận lúc này, hơn một tháng tiêu diệt loạn phỉ ở quận Lang Gia rốt cuộc hạ màn, kế tiếp chính là luận công ban thưởng, đồng thời khao thưởng ba quân, trợ cấp thương vong, để cho mỗi binh lính tham chiến đều đạt được lợi ích thực tế.

Những chuyện vụn vặt này để cho trưởng sử Vi Vân Khởi và Tư mã Lưu Lăng hoàn thành, Trương Huyễn sẽ không quan tâm. Việc hắn cần làm chính là viết một phần chiến báo tỉ mỉ, tường thuật lại quá trình diệt phỉ cho Binh bộ và thiên tử Dương Quảng.

Mặt khác, Trương Huyễn còn cần phái tâm phúc vào kinh liên lạc với nhân vật quan trọng, khơi thông quan hệ. Đây là sai lầm mà Trương Tu Đà đã từng phạm phải, khiến cho ông ta chỉ được ở lại quận Tề trong thời gian ngắn. Ngược lại, Tuân Vương Dương Khánh bởi vì quan hệ trong triều đình hòa hợp, khiến cho ông ta được ở lại quận Huỳnh Dương suốt mười năm, trở thành Trung Nguyên Vương danh xứng với thực.

Trương Huyễn hắn nếu muốn tiếp tục ở lại Thanh Châu, phải học tập Dương Khánh, không tiếc vốn gốc khai thông quan hệ trong triều đình.

Trong ngõ Tây Lê Hoa thành Giang Đô có một tòa nhà nhỏ rộng ba mẫu đất, tuy rằng ngôi nhà này chiếm diện tích không lớn, nhưng phòng ốc được xây dựng tinh mỹ tuyệt luân, bốn phía tường cao sừng sững, cây cao bóng cả. Nơi này chính là biệt trạch của quyền thần Đại Tùy Ngu Thế Cơ ở Giang Đô.

Trong thư phòng, con riêng Hạ Hầu Nghiễm của Ngu Thế Cơ cung kính dâng một phần danh mục quà tặng đặt lên bàn Ngu Thế Cơ. Tuy rằng Ngu Thế Cơ cực tham ăn hối lộ, nhưng y cũng rất để ý đến thanh danh Ngu gia, y sẽ không để con mình ra mặt. Con riêng Hạ Hầu Nghiễm chính là trợ thủ vơ vét của cải tốt nhất của y.

Ngu Thế Cơ liếc mắt nhìn qua danh mục quà tặng, hai ngàn hai lượng hoàng kim, hai mươi đôi bạch ngọc, phần danh mục quà tặng này đúng là xa xỉ. Khóe miệng Ngu Thế Cơ lộ ra nụ cười:

- Cầu quan hay là tha tội?

Nói chung, người đưa hậu lễ cho Ngu Thế Cơ, phần lớn là mua quan hoặc xin miễn tội. Ngu Thế Cơ vừa thấy số lễ vật này, liền đoán được một phần.

- Khởi bẩm phụ thân, là Tôn Tuyên Nhã cầu tha tội.

Ngu Thế Cơ nhướn mày, Tôn Tuyên Nhã là loạn phỉ ở quận Lang Gia, bị Trương Huyễn bắt được, đã áp giải đến Giang Đô, chưa quyết định xử trí thế nào. Nhưng từ sau khi Anh Hùng Hội chiêu an thiên hạ thất bại, thánh thượng đã hận thấu xương loạn phỉ các nơi. Lúc này Tôn Tuyên Nhã bị giải vào kinh, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Hạ Hầu Nghiễm nhìn ra phụ thân khó xử, vội vàng nói:

- Nếu phụ thân không tiện, con sẽ cự tuyệt đối phương.

- Không cần như vậy!

Ngu Thế Cơ lại liếc qua danh mục quà tặng, hậu lễ hai ngàn lượng vàng sao y có thể không cần. Y suy nghĩ một chút liền nói với Hạ Hầu Nghiễm:

- Con đến nói cho đối phương biết, ta sẽ làm hết sức. Tuy nhiên bọn họ phải chuẩn bị tâm lý, chỉ sợ không tha tội được, nhiều nhất là giữ mạng.

- Con hiểu rồi!

Hạ Hầu Nghiễm thi lễ, lui xuống. Ngu Thế Cơ trầm tư một lát, hỏi thị thiếp bên cạnh:

- Bây giờ là lúc nào?

- Lão gia, sắp đến lúc vào triều rồi.

- Thay quần áo cho ta, ta sẽ tiến cung ngay.

Giữa trưa mỗi ngày Ngu Thế Cơ đều phải nghỉ ngơi ở biệt trạch một lát, sau đó buổi chiều lại quay về cung Giang Đô. Y thay triều phục, ngồi xe ngựa đi về phía cung ngoài thành Giang Đô.

Sở dĩ Ngu Thế Cơ dám nhận phần lễ vật này, là bởi vì y biết gần đây tâm tình của Dương Quảng rất tốt. Trương Tu Đà đánh bại quân Ngõa Cương ở quận Lương và quận Đông, quân Ngõa Cương tổn thất thảm trọng, trốn về núi Ngõa Cương. Mà Trương Huyễn suất lĩnh một vạn quân tiêu diệt hai chi loạn phỉ Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc ở quận Lang Gia, khiến cho Thanh Châu lại nối liền với Từ Châu. Toàn bộ địa khu Trung Nguyên chỉ còn có núi Ngõa Cương là còn giặc phỉ, quả thật khiến cho lòng người phấn chấn.

Xe ngựa chạy nhanh ra cửa thành nam. Lúc này, một đội kỵ binh từ xa chạy tới, người cầm đầu chính là thứ tử Vũ Văn Trí Cập của Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Trí Cập được phong làm Hổ Bí lang tướng, thống lĩnh năm nghìn quân đội phụ trách bảo vệ an toàn của thuyền rồng.

Ngu Thế Cơ thấy y đi vội vàng, liền gọi y lại:

- Hiền chất!

Vũ Văn Trí Cập nhận ra Ngu Thế Cơ, liền vội vàng tiến lên thi lễ:

- Hóa ra là Ngu thế thúc, tiểu chất không có thấy!

- Vội vàng như vậy, có chuyện gì sao?

Vũ Văn Trí Cập kinh ngạc nói:

- Ngu thế thúc không biết sao?

Ngu Thế Cơ ngẩn ra:

- Biết cái gì?

- Thánh Thượng sắp trở lại kinh thành rồi.

Ngu Thế Cơ ngây ngẩn cả người, chuyện lớn như vậy sao y lại không biết?

Y vội hỏi:

- Tin này có tin được không? Là tin tức lúc nào?

- Trưa hôm nay tin tức này mới được truyền ra, hẳn là đáng tin cậy, ty chức đã nhận được thông tri, phải chuẩn bị thuyền rồng rồi.

Vũ Văn Trí Cập vội vã muốn rời đi, thi lễ liền cáo từ. Ngu Thế Cơ lại cảm thấy rất kỳ quái. Khó khăn lắm thánh thượng mới tới Giang Đô được một lần, ít nhất phải đến mùa thu mới trở về bắc chứ. Hiện tại mới được hai tháng, sao lại cấp bách không nhịn nổi phải đi về?

Hơn nữa, nếu như là quyết định chính thức, Ngu Thế Cơ y phải là người đầu tiên biết mới đúng, nhưng bây giờ ngay cả y cũng không biết, chỉ có một khả năng, là do thánh thượng tự ý quyết định, không thảo luận với triều thần.

Ngu Thế Cơ lắc lắc đầu, chuyện Thánh Thượng nhất thời nóng đầu quyết định rất nhiều, nhưng chân chính thực hiện lại không có bao nhiêu. Nói tự phụ một chút, nếu như không có sự đồng ý của Ngu Thế Cơ y, việc về bắc chỉ có thể là tin đồn.

- Nhanh hơn nữa, tới cung Giang Đô!

Xe ngựa tăng nhanh tốc độ, dưới sự hộ vệ của hơn mười binh lính nhanh chóng chạy về phía cung Giang Đô cách đó vài dặm…

Mấy ngày nay tâm tình của thiên tử Dương Quảng quả thật không tệ. Quân Tùy thắng lớn ở cả hai chiến trường Trung Nguyên và Thanh Châu, không chỉ đánh đuổi quân Ngõa Cương về hang ổ, mà còn hoàn toàn quét sạch loạn phỉ ở quận Lang Gia.

Hơn nữa quét sạch loạn phải ở quận Lang Gia có ý nghĩa trọng đại, không chỉ khai thông Thanh Châu và Từ Châu, loạn phỉ quận Đông Hải Mạnh Hải Công cũng phái người đến triều đình, tỏ vẻ nguyện ý nhận chiêu an của triều đình. Tôn Tuyên Nhã bị tiễu diệt khiến Mạnh Hải Công mất đi chỗ dựa.

Trong ngự thư phòng, Dương Quảng không kìm nổi lại cầm lấy chiến báo của Trương Huyễn lần nữa, lấy một vạn quân đánh bảy vạn quân loạn phỉ, cuối cùng chỉ dùng cái giá thương vong hơn trăm người đã tiêu diệt loạn phỉ hoàn toàn, chiến báo này quả thật cực kỳ huy hoàng.

Hơn nữa, điều khiến Dương Quảng hài lòng là, ở cuối chiến báo, Trương Huyễn đề xuất đem hai mươi vạn xâu tiền và vạn lượng vàng thu được vận chuyển đến Giang Đô, nộp vào quốc khố.

Tuy rằng hai mươi vạn xâu tiền và vạn lượng vàng Dương Quảng cũng không để vào mắt, nhưng ông ta rất hài lòng về thái độ của Trương Huyễn, đặt lợi ích của triều đình lên đầu, rất đáng quý. So sánh với hắn, các đại tướng đóng quân nơi khác có mấy người nguyện ý nộp chiến lợi phẩm lên triều đình?

Lúc này, một gã hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm bệ hạ, Ngu Thị lang cầu kiến!

- Để ông ta vào!

Dương Quảng đang muốn tìm Ngu Thế Cơ thương lượng một chút về việc trở về kinh.

Bình Luận (0)
Comment