Lát sau, Ngu Thế Cơ vội vàng đi vào ngự thư phòng, khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Ngu ái khanh tới đúng lúc, trẫm tìm ngươi có việc cần thảo luận.
- Bệ hạ tìm vi thần vì việc về bắc?
Ngu Thế Cơ cười hỏi.
Dương Quảng gật gật đầu, đưa một phần tấu chương cho Ngu Thế Cơ:
- Đây là tấu chương của Thôi Quân Túc, Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn mời trẫm mùa xuân sang năm đến gặp mặt ở hồ Khất Phục Tái Bắc. Đây là đại sự, trẫm quyết định thuận tiện bắc tuần các quận ở Thái Nguyên, cho nên phải chuẩn bị trước. Trẫm định nửa tháng sau sẽ quay về Lạc Dương.
- Thì ra là thế, thần hiểu.
Ngu Thế Cơ rất rõ ràng vì sao thánh thượng nóng lòng muốn gặp Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn. Ở thời khắc diệt phỉ mấu chốt, biên cảnh phía bắc Đại Tùy nhất định phải duy trì ổn định. Trước tiên, thánh thượng phái Thôi Quân Túc đi sứ Đột Quyết, liên hệ việc song phương gặp mặt, nhưng Đột Quyết lại cố tình kiếm cớ kéo dài, cho đến bây giờ cuối cùng cũng có tin tức chính xác.
- Vi thần hoàn toàn đồng ý với quyết định về bắc của bệ hạ. Thứ chúng ta cần chính là thời gian chuẩn bị, sự tình Đột Quyết trọng đại, thay đổi kế hoạch là rất bình thường.
Sự đồng ý của Ngu Thế Cơ khiến cho Dương Quảng rất vui mừng. Có Ngu Thế Cơ ủng hộ, như vậy những đại thần khác cũng sẽ không khăng khăng phản đối. Lúc này, Ngu Thế Cơ chuyển chủ đề đến quận Đông Hải, y cười nói:
- Nếu Mạnh Hải Công nguyện ý nhận chiêu an của triều đình, bệ hạ định an trí y như thế nào?
- Trẫm định phong y làm Thái thú Đông Hải, thêm Đông Hải Hầu. Tuy nhiên không thể để quân quyền cho y, vậy cũng là hậu đãi rồi.
- Bệ hạ thánh minh! Vậy bệ hạ định xử lý Tôn Tuyên Nhã thế nào?
Ngu Thế Cơ chuyển chủ đề đến Tôn Tuyên Nhã một cách rất tự nhiên.
Dương Quảng hừ lạnh một tiếng:
- Trẫm cho y cơ hội, nhưng y vẫn không lĩnh tình. Nếu hiện tại y rơi vào tay trẫm, trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ cho y, trẫm sẽ công khai xử trảm y, cảnh cáo loạn phỉ trong thiên hạ.
Ngu Thế Cơ hoảng sợ, nếu Tôn Tuyên Nhã chết, hai ngàn hai lượng vàng sắp đến tay có thể sẽ bay mất, y vội vàng cười nói:
- Nếu bệ hạ giết y, chỉ sợ đám người Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức cũng sẽ không đầu hàng triều đình nữa. Kỳ thật vi thần cảm thấy bệ hạ hẳn nên kết hợp khoan dung với nghiêm khắc, có lẽ tiếp nhận loạn phỉ đầu hàng sẽ càng hiệu quả hơn.
- Thế nào là kết hợp khoan dung với nghiêm khắc?
Dương Quảng hỏi.
- Hẳn là bệ hạ nên phát chiếu thư, liệt kê từng tội ác của Tôn Tuyên Nhã, bảo y tội đáng chém. Nhưng trong lúc đang nghiêm khắc, lại nói đến việc y không có hành vi tàn hại bá tánh bình dân, cuối cùng lại hỗ trợ triều đình chém giết Mạnh Nhượng, hơi có thiện tâm, cho nên miễn tội chết, đánh một trăm trượng, lưu đày ba nghìn dặm.
Ngu Thế Cơ nhìn thấu tâm tư của Dương Quảng, y thấy Dương Quảng trầm ngâm không nói, liền biết sát tâm của ông ta đã dao động. Ngu Thế Cơ lại khua môi múa mép khuyên bảo Dương Quảng:
- Bệ hạ, loạn phỉ đều nghĩ rằng sẽ chết chắc, cho nên giết chúng cũng không có ý nghĩa gì, mấu chốt là không giết. Bọn chúng đối xử tử tế với dân chúng có thể miễn tử, để bọn chúng lập công chuộc tội cũng có thể không giết. Như vậy có thể bảo vệ bình dân, khiến cho những dân chúng vô tội cũng nhận được thánh ân, đồng thời cũng có thể châm ngòi ly gián loạn phỉ. Điều này so với việc giết chúng có ý nghĩa hơn nhiều, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ.
Dương Quảng bị y thuyết phục, gật gật đầu:
- Ái khanh nói đúng, không giết càng có ý nghĩa hơn là giết, trẫm sẽ làm theo ý khanh nói, đánh một trăm trượng, lưu đày Liêu Đông, cũng sẽ thông báo toàn thiên hạ!
Ngu Thế Cơ âm thầm vui mừng, y lại hỏi:
- Bệ hạ định thưởng cho công trận của Trương Tu Đà và Trương Huyễn thế nào?
Dương Quảng trầm tư chốc lát nói:
- Trẫm còn chưa suy xét tốt. Tuy nhiên trẫm không yên tâm về Dương Khánh, quyết định để cho Trương Tu Đà tiếp tục tiêu diệt loạn phỉ Ngõa Cương. Về phần Trương Huyễn, sau khi tuyên hắn vào kinh nghe phong, trẫm cần phải cân nhắc bước tiếp của kế hoạch diệt phỉ thật tốt.
***
Thời gian đã dần tới đầu tháng sáu, thời tiết cực kỳ nóng bức, hơn nữa ở gần Hoàng Hà, ánh nắng nóng cháy kết hợp với lượng lớn hơi nước, khiến người ta cảm thấy càng thêm oi bức khó chịu.
Không lâu sau khi Trương Huyễn trở lại quận Bắc Hải liền tới huyện Thọ Quang thị sát tiến độ khôi phục bãi thuyền. Nhờ sự ủng hộ toàn lực của quan phủ, bãi thuyền Thọ Quang đã chiêu mộ hơn ba trăm thợ đóng thuyền đầu tiên, kiến tạo không ít phòng xá. Tuy rằng không thể so với mấy ngàn thợ đóng thuyền trong thời kỳ toàn thịnh, nhưng bãi thuyền cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại.
Trước mắt bãi thuyền Thọ Quang chủ yếu tu sửa thuyền cũ mua lại từ bãi thuyền Bắc Bình, đồng thời tu sửa những chiếc thuyền đoạt của Vương Thế Sung ở quận Thanh Hà. Những thuyền này chỉ là khá cũ kĩ, sau khi tu sửa thay mới hoàn toàn là được chính thức đưa vào sử dụng.
Sau khi Trương Huyễn thị sát bãi thuyền, lập tức lại đi đến bến tàu Bắc Hải. Đây cũng là hạng mục lớn mà hắn vô cùng chú trọng. Bất kể là quận Bắc Hải hay là quận Đông Lai, quận Cao Mật đều cách khá xa địa khu Trung Nguyên, hơn nữa bán đảo Sơn Đông đồi núi ngang dọc, giao thông cũng không thuận tiện. Nếu có thể sử dụng đường thủy, như vậy có thể có hiệu quả nối liền quận Bắc Hải và địa khu Trung Nguyên, liên hệ cung cấp nhân lực vật tư.
Quan trọng hơn là, xây dựng cải tạo bến tàu có thể tăng mạnh liên hệ giữa Thanh Châu và địa khu Hà Bắc, Hoàng Hà và Bột Hải đã ngăn cách tách rời Thanh Châu và Hà Bắc.
Gần hai tháng chưa tới bến tàu Bắc Hải, việc xây dựng cải tạo bến tàu Bắc Hải tiến triển vô cùng thuận lợi, kho hàng và quan nha cũng đã được xây dựng cải tạo xong. Mấy chục kho hàng lớn như người khổng lồ đứng sừng sững ở mặt nam bến tàu, ở phía đông là một quân doanh được làm từ gạch đá, có một ngàn quân trú đóng.
Mà phía tây bến tàu lại là khu dân dụng. Mấy hiệu buôn lớn ở quận Bắc Hải đều tiến đến dành một chỗ. Những hiệu buôn này là của các đại thế gia, ngoài ra còn có một vài thương nhân địa vị khá thấp. Tuy nhiên kinh thương có thể kiếm nhiều tiền cũng là nhận thức chung, cho nên sau lưng các đại thế gia cũng đều có thương đội và hiệu buôn của mình. Hiệu buôn lớn nhất huyện Ích Đô chính là cửa hàng của Đằng gia, kinh doanh tơ lụa, vải vóc, lương thực, lá trà cùng nhiều loại hàng hóa khác.
Nhưng phàm là những hiệu buôn chiếm được chỗ ở bến tàu Bắc Hải đều là những hiệu buôn có bối cảnh, có tài lực, đồng thời cũng là những thương gia thật sự có tầm mắt. Mấy tháng ngắn, giá trị đất đai khô cằn sỏi đá ở phía tây bến tàu đã tăng lên gấp bội. Mỗi mẫu đất bán được ngàn xâu tiền. Phải biết rằng giá đất ruộng ở quận Bắc Hải mới chỉ có hai mươi xâu tiền một mẫu.
Ở bến tàu phía tây, từng cửa hàng, nhà dân đang được nhanh chóng xây dựng, kho hàng La Phúc Ký đã được xây dựng xong đầu tiên, nhìn qua bên cạnh, còn có một loạt mười kho hàng dân dụng đang trong quá trình xây dựng. Hai gian tửu quán và một khách sạn cũng đã khai trương buôn bán.
- Huyền Linh, chỗ đó… là tửu quán của Phòng gia các ngươi sao?
Trương Huyễn chỉ vào một tửu quán phía trước treo cờ có viết hai chữ “Phòng Ký” cười hỏi Phòng Huyền Linh.
Mặt Phòng Huyền Linh thoáng nóng lên, hơi ngượng ngùng gật gật đầu:
- Chắc là vậy, Phòng thị chúng ta cũng có một hiệu buôn. Không có cách nào, nhân khẩu trong gia tộc rất nhiều, nếu muốn duy trì gia tộc, chỉ dựa vào đất đai là không được.
- Lúc trước khi ta ở quận Bắc Bình, ta không tin thế gia cũng bí mật kinh thương, công tử La đô đốc đã nói ta kiến thức nông cạn. Sau dần dần ta mới biết, thế gia trong thiên hạ căn bản đều liên quan đến thương nghiệp, ngay cả hoàng tộc cũng có hoàng thương.
- Tuy nhiên thế gia kinh thương chỉ là nghề phụ mà thôi, Phòng gia chúng ta…
Không đợi Phòng Huyền Linh nói xong, Trương Huyễn liền vỗ vỗ bả vai y cười nói:
- Ta biết, Phòng gia là gia tộc học vấn thứ hai ở Thanh Châu, gần với gia tộc học vấn Khổng thị ở Khúc Phụ.
Phòng Huyền Linh cười tự giễu, liền chỉ vào tửu quán Phòng Ký nói:
- Ta mời tướng quân uống một chén.
- Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Trương Huyễn vui vẻ cùng Phòng Huyền Linh đi vào tửu quán…
Phòng gia dành đất ở bến tàu Bắc Hải tương đối sớm, lấy được một mảnh tốt nhất, chiếm chừng mười mẫu. Đây cũng là đề nghị của Vi Vân Khởi, phải phòng ngừa bến tàu bị đại gia tộc lũng đoạn, mỗi gia tộc chỉ được mua nhiều nhất là mười mẫu đất.
Tuy nhiên Phòng gia mặc dù đang mở bốn gian tửu quán ở quận Tề, nhưng hiệu buôn Phòng Ký cũng không phải nổi danh vì kinh doanh tửu quán, hiệu buôn Phòng Ký nổi danh về kinh doanh hàng hải sản. Tửu quán và nhà trọ nổi danh nhất ở Thanh Châu là của Gít gia quận Bắc Hải, chính là gia tộc của Giả Nhuận Phủ, Gia Gia Lầu ở Lịch Thành chính là tửu quán lớn nhất Thanh Châu.
Trước mắt, tửu quán và nhà trọ trên bến tàu, ngoại trừ tửu quán Phòng Ký, hai gian còn lại đều là chi nhánh của Giả Gia Lầu, quy mô cũng lớn hơn tửu quán Phòng Ký.
Trương Huyễn và Phòng Huyền Linh đi vào tửu quán, việc buôn bán tạm thời vẫn còn tương đối vắng vẻ, trên lầu hai cơ bản không có ai, lầu một chỉ mấy bàn có người ngồi, đều là thợ xây đến nơi này dùng cơm trưa.
Chưởng quầy họ Vương, được điều từ tửu quán Phòng Ký ở huyện Trâu Bình quận Tề đến đây. Ông ta nhận ra Phòng Huyền Linh, vội vàng chạy ra đón chào:
- Công tử đến rồi!
Phòng Huyền Linh giới thiệu ông ta với Trương Huyễn:
- Đây là Trương tướng quân, Vương tứ thúc không biết sao?
Vương chưởng quỹ ngây ngốc một chút, ông ta không ngờ Trương Huyễn còn trẻ như vậy, ông ta sợ hãi, vội vàng hành lễ:
- Tiểu nhân vừa tới quận Bắc Hải không lâu, xin tướng quân thứ cho tiểu nhân thất lễ!
Trương Huyễn cười cười:
- Chưởng quầy không cần đa lễ, chiêu đãi tốt thủ hạ của ta là được rồi.
Trương Huyễn quay đầu nói với đám thân binh:
- Các ngươi ăn cơm ở lầu dưới, không được uống quá một vò rượu, thịt có thể tùy ý!
Đám thân binh mừng rỡ, đều tìm chỗ tốt ngồi xuống. Chưởng quầy vội vàng đi qua tiếp đón bọn họ.
Trương Huyễn và Phòng Huyền Linh lên lầu hai, ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ. Phòng Huyền Linh cười nói:
- Rượu Mai Tử của Phòng gia khá nổi danh, tướng quân đã thử qua chưa?
- Ta thật sự chưa uống qua, mang đến một bình rồi nói!
Phòng Huyền Linh bảo tửu bảo đưa lên một bình rượu mai tử, lại gọi mấy món nhắm rượu thật ngon. Phòng Huyền Linh rót đầy một chén rượu cho Trương Huyễn, lúc này mới thản nhiên cười hỏi:
- Tướng quân dọc đường tới đây, dường như có tâm sự?