Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 418 - Chương 376: Xuôi Nam Tới Giang Đô

Chương 376: Xuôi nam tới Giang Đô
Chương 376: Xuôi nam tới Giang Đô

Trương Huyễn cười cười:

- Chẳng qua là cảm thấy có nhiều việc cần hoàn thành, an trí nạn dân, khôi phục thành trấn, phân phối đất đai, tạo thuyền vận tải đường thủy, khai thác mỏ, tinh luyện kim loại, nuôi cá, vân vân. Mỗi việc đều rất quan trọng, lại cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.

Phòng Huyền Linh uống một ngụm rượu cười nói:

- Kỳ thật tướng quân chỉ cần nhớ kỹ câu nói đầu tiên là được rồi, mặc kệ bao nhiêu việc, nhìn ăn mặc biết vinh nhục, nhìn kho lương hiểu lễ tiết. Nhìn chung trong lịch sử, chỉ cần giải quyết hai đại sự cơm ăn áo mặc, các vấn đề còn lại đều có thể dễ dàng giải quyết. Kỳ thật tướng quân không cần phiền não.

Trương Huyễn miễn cưỡng cười cười:

- Ngươi nói rất đúng, dân chúng chỉ cầu đủ ăn. Chỉ cần giải quyết vấn đề lương thực, những việc buôn bán còn lại cũng sẽ phát triển nhanh chóng. Chỉ có điều…

Phòng Huyền Linh nhìn chăm chú vào Trương Huyễn:

- Những việc tướng quân thực sự lo lắng cũng không phải là chuyện này, sao tướng quân không nói rõ với ta?

Trương Huyễn yên lặng gật gật đầu, hắn nhìn chén rượu Thanh Mai trong tay một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở dài nói:

- Tục ngữ nói thỏ chết, nấu chó săn. Ta lo lắng sau khi tiêu diệt loạn phỉ quận Lang Gia, thánh thượng sẽ điều ta đi khỏi Thanh Châu, ta sẽ mất đi căn cơ của mình, giống như Vương Thế Sung.

- Điều này đúng là một vấn đề. Lần này tướng quân bình định quận Lang Gia biểu hiện quá mạnh mẽ, rất bắt mắt, quả thật sẽ làm cho thiên tử cảm thấy bất an. Từ xưa đến nay, người tầm thường thì được lâu dài, sở dĩ Dương Khánh ngây người ở quận Huỳnh Dương được mười năm, có quan hệ trực tiếp đến biểu hiện tầm thường của y. Quân Ngõa Cương phát triển ngay cạnh chỗ y, y lại chẳng quan tâm, cả ngày chỉ lo vơ vét của cải. Có điều làm như vậy, thiên tử ngược lại lại yên tâm về y.

Lời nói của Phòng Huyền Linh khiến Trương Huyễn nghĩ tới Lý Uyên. Lý Uyên tham tiền thích rượu, tự hủy thanh danh, cam nguyện từ bỏ quân quyền, cho nên vẫn ngồi đóng giữ ở Thái Nguyên cho đến hôm nay. Vương Thế Sung tung binh cướp dân không phải là một loại tự hủy thanh danh sao, so sánh với họ, mình vẫn còn hơi non một chút.

Trong lòng Trương Huyễn buồn bực, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay. Phòng Huyền Linh rất hiểu tâm tình của Trương Huyễn, lại khẽ cười nói:

- Tướng quân, việc gì cũng có hai mặt, chỉ cần xử lý thật tốt, thánh thượng vẫn sẽ tiếp tục tin dùng tướng quân.

- Lời này có ý gì?

Trương Huyễn vội vàng hỏi.

- Loạn phỉ Thanh Châu đã tạm thời bình định, nhưng cũng không ổn định. Tướng quân phải để cho thánh thượng ý thức được, một khi tướng quân rời khỏi, Thanh Châu sẽ lại lập tức loạn động.

- Ý của Huyền Linh là để ta nghĩ cách làm dấy lên một hồi phỉ nạn sao?

- Cái đó thì không cần, mấu chốt là phải để thánh thượng hiểu được điểm này, hơn nữa ý ta cũng không phải là phỉ nạn ở Thanh Châu, mà là Bột Hải Hội.

Trương Huyễn chậm rãi gật đầu:

- Mời nói tiếp!

- Khiến thánh thượng hiểu được Thanh Châu không ổn chỉ là một mặt, tiếp theo tướng quân phải quán triệt ý đồ của thánh thượng, đây cũng là nhân tố có thể giúp tướng quân tiếp tục ở lại quận Bắc Hải.

- Lời này của Huyền Linh là sao?

Trương Huyễn có chút khó hiểu nói.

Phòng Huyền Linh hạ giọng gằn từng chữ:

- Cao Câu Ly!

Lúc này Trương Huyễn mới chợt tỉnh ngộ. Hắn đã biết mình phải làm gì rồi.

***

Ngay tại đêm trước ngày Trương Huyễn tuần tra bãi đóng thuyền và bến thuyền quận Bắc Hải, hắn đã nhận được ý chỉ của thiên tử Dương Quảng, lệnh hắn đến Giang Đô báo cáo công tác.

Lần báo cáo công tác này rất trọng yếu đối với Trương Huyễn. Trương Huyễn đã đến thời khắc mấu chốt đi từ tầng giữa đến tầng cao hơn. Nếu hắn ứng đối thích đáng thì hắn có thể tiếp tục ở lại Thanh Châu. Nếu thất bại, cực kỳ có khả năng hắn sẽ đi theo vết xe đổ của Trương Tu Đà, phải rời khỏi Thanh Châu.

Từ trước tới nay, Trương Huyễn vẫn cho rằng Trương Tu Đà phải rời khỏi Thanh Châu là vì ông ta không hiểu quy tắc quan trường, đắc tội với quá nhiều người, nhưng đến lúc Trương Huyễn đi đến bước này, hắn mới hiểu được, nguyên nhân căn bản Trương Tu Đà phải rời khỏi Thanh Châu chính là vì biểu hiện của ông ta quá xuất sắc, cuối cùng bị Dương Quảng nghi kỵ.

Mà chính mình rất chú ý đến phương diện quan trường, lại không để ý đến việc phải khiêm tốn, khiến cho hắn đi lên cùng một con đường Trương Tu Đà đã đi.

Nếu hắn không muốn đi theo vết xe đổ của Trương Tu Đà, hắn nhất định phải thuyết phục được Dương Quảng trong đợt báo cáo công tác lần này.

Ba ngày sau, Trương Huyễn suất lĩnh mấy trăm tên lính áp tải đoàn xe chở gần vạn lượng vàng và hai trăm ngàn xâu tiền rời khỏi quận Bắc Hải, tâm sự nặng nề xuất phát đi về phía Giang Đô, bắt đầu hành trình báo cáo công tác của hắn.

Từ quận Bắc Hải đi đến Giang Đô, trước khi quét sạch loạn phỉ ở quận Lang Gia, chỉ có thể đi vòng qua quận Lỗ, sau đó đi quận Bành Thành, lách một đường cong lớn đi Giang Đô. Nhưng hiện tại quân Tùy đã tiêu diệt loạn phỉ quận Lang Gia, Trương Huyễn liền có thể đi qua quận Lang Gia, sau đó đến quận Hạ Bì, phía dưới chính là quận Giang Đô, một đường thẳng tắp xuôi nam, có thể tiết kiệm gần một nửa lộ trình.

Bởi vì dẫn theo hơn trăm chiếc xe la, đội ngũ hành quân cũng không nhanh. Mười ngày sau, Trương Huyễn mới tới huyện Túc Dự, quận Hạ Bì.

Quận Hạ Bì và quận Bành Thành là nơi đóng quân của đại tướng quân Dương Nghĩa Thần, cũng là tấm chắn phía bắc của Giang Đô. Ba vạn đại quân đều trú đóng ở một đường Tứ Thủy và kênh Thông Tế. Bởi vậy vùng này cũng không gặp phải loạn phỉ tàn sát bừa bãi, xã hội ổn định, kinh tế phồn vinh, nhân khẩu đông đúc. Nơi nơi có thể thấy được từng cánh đồng lớn.

Điểm này hơi khác với địa khu Thanh Châu. Ở địa khu Thanh Châu, sau khi thu gặt lúa mì liền bắt đầu trồng ngô, giống như phương thức gieo trồng ở Hà Bắc. Tuy nhiên quận Hạ Bì đã có điểm phát triển theo quận Giang Hoài, trước cũng trồng ngô, nhưng bây giờ cũng bắt đầu trồng lúa nước rồi.

Chủ yếu là vì sản lượng của lúa nước cao gấp đôi so với sản lượng ngô, có lực hấp dẫn rất lớn với nông dân.

Trương Huyễn dùng roi ngựa chỉ vào ruộng lúa hai bên đường lớn cười nói với Phòng Huyền Linh:

- Huyền Linh, ta cũng đang nghĩ sang năm mở rộng trồng lúa nước ở quận Bắc Hải. Bên chúng ta có đủ nguồn nước, hoàn toàn có thể trồng loại lúa nước này. Như vậy sản lượng lương thực sẽ cao hơn rất nhiều, ngươi thấy thế nào?

- Tướng quân, ta cảm thấy loại chuyện này lão nông có kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta, chờ sau khi trở về chúng ta sẽ thỉnh giáo bọn họ một chút, vì sao bọn họ không trồng loại lúa nước này?

Trương Huyễn cười ha ha:

- Nói cũng đúng, hỏi người hiểu việc so với người không biết như chúng ta có ích hơn nhiều.

Lúc này, một đội kỵ binh chừng mười mấy người chạy đến trước mặt, cầm đầu là một gã quan viên ngoài năm mươi tuổi. Y tiến lên thi lễ với Trương Huyễn:

- Xin hỏi ngài có phải là Trương tướng quân từ quận Bắc Hải tới?

Trương Huyễn tiến lên đáp lễ cười nói:

- Ta là Trương Huyễn, xin hỏi các hạ là…

- Tại hạ là Quận thừa Hạ Bì Lý Văn Chương, phụng quân lệnh của Dương đại tướng quân, chuyển đến một tin tức trọng yếu cho tướng quân.

- Hóa ra là Lý Quận thừa, thất lễ, xin hỏi Dương đại tướng quân gửi tin gì cho ta?

- Nếu tướng quân muốn đi Giang Đô diện thánh, vậy tốt nhất nên trở về!

Trương Huyễn ngẩn ra:

- Vì sao?

- Bảy ngày trước thánh thượng đã rời khỏi Giang Đô bắc thượng hồi kinh rồi. Hôm trước đội thuyền tiến vào kênh Thông Tế quận Hạ Bì chúng ta, Dương đại tướng quân cũng tiến đến diện thánh rồi.

Trương Huyễn lập tức giật mình kinh hãi, thiên tử không ngờ đã rời khỏi Giang Đô bắc thượng rồi. Không ngờ hắn không biết chút nào, hắn vội vàng hỏi:

- Vậy đội thuyền của thánh thượng bây giờ đã đến nơi nào rồi?

- Ta nghe Dương đại tướng quân nói, lần này thánh thượng về bắc khá gấp, thuyền đi rất nhanh. Nếu Trương tướng quân khoái mã đuổi theo, có lẽ có thể gặp được đội thuyền ở quận Tiếu.

Trương Huyễn và Phòng Huyền Linh nhìn nhau, đoàn xe của bọn họ quá chậm, cứ đi như vậy thì rất khó đuổi theo đội thuyền.

Phòng Huyền Linh vội vàng nói:

- Hay là tướng quân đi trước một bước, thuộc hạ dẫn đoàn xe đi theo sau.

Đây cũng là một biện pháp, Trương Huyễn liền gật gật đầu:

- Vậy ta đi trước một bước, ngươi mang đồ quân nhu đi theo, tốt nhất là đi thuyền cho nhanh.

Lý Văn Chương bên cạnh cười nói:

- Xin tướng quân yên tâm, ta sẽ sắp xếp thuyền vận chuyển quân nhu.

- Đa tạ Lý Quận thừa!

Trương Huyễn thi lễ, lại dặn Phòng Huyền Linh vài câu, lập tức dẫn theo hai mươi tên thân binh quay đầu ngựa chạy gấp về phía kênh Thông Tế.

***

Ban đêm, đoàn người Trương Huyễn đã tới huyện Hạ Khâu. Đây là một huyện nhỏ bên kênh Thông Tế, ở chỗ giao giới quận Hạ Bì và quận Bành Thành. Trương Huyễn cần nghe ngóng tin tức đội thuyền ở chỗ này.

Bọn họ đi vội mấy dặm dọc theo đường lớn, ngoài trăm bước bên trái là kênh Thông Tế trứ danh, mặt nước rộng chừng hơn mười trượng, phẳng như gương, vô cùng to lớn. Hai bên kênh Thông Tế đậu đầy thuyền, đây chính là đội thuyền rồng đưa tiễn thiên tử vừa trở về.

Có thể nhìn ra được, đội thuyền của thiên tử cũng đi không bao lâu, nếu không đội thuyền nhỏ này đã sớm tiến vào kênh Thông Tế rồi.

Nhưng điều khiến Trương Huyễn hơi thấy kỳ lạ là, khắp nơi trên đường lớn đều là người. Hơn nữa rất nhiều người là người đọc sách, lưng mang hành lý, cưỡi lừa. Mỗi người vẻ mặt lo âu, tinh thần mỏi mệt, cúi đầu vội vã chạy đi, lại không biết những người đọc sách này từ đâu đến?

- Này! Các ngươi là người đọc sách sao?

Một tên binh lính cao giọng hỏi vài tên sĩ tử.

Không ngờ những người đọc sách này lại không thèm nhìn bọn họ, chỉ là căm hận liếc bọn họ một cái, tiếp tục chạy về phía trước.

- Tướng quân, những người này xảy ra chuyện gì, làm như chúng ta trêu chọc bọn họ vậy.

- Thôi đi, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân trước đã.

Đi vội một ngày, người ngựa đều đã mỏi mệt, bọn họ cần nhanh chóng tìm một nơi nghỉ ngơi một lát, lại thuận tiện hỏi thăm chút tin tức.

- Tướng quân, phía trước có một quán trà, có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút!

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Đi quán trà nghỉ ngơi!

Mọi người đều giục ngựa, đi theo Trương Huyễn chạy về phía quán trà.

Bình Luận (0)
Comment