Trong quán trà vắng ngắt, gần như không có khách nhân, không ít sĩ tử đi qua bên cạnh quán trà, mặc dù mỗi người đều đổ mồ hôi đầy đầu, mỏi mệt không chịu nổi, nhưng không ai dừng lại cả, tiếp tục vội vàng chạy đi. Trong quán trà, mấy tên tiểu nhị cũng lười tiếp đón bọn họ, ngồi ở một bên uống nước nói chuyện phiếm.
- Mấy thằng khốn các ngươi!
Chưởng quầy gầm lên giận dữ:
- Có khách nhân đến rồi, còn không mau tiếp đón?
Tiểu nhị hoảng sợ, lúc này mới phát hiện hai mươi mấy kỵ binh đang đi vào trong quán trà, bọn họ vội vàng tiến lên dẫn ngựa, tiếp đón đoàn kỵ binh ngồi xuống nghỉ ngơi uống trà.
Trương Huyễn uống một hơi hết chén trà lạnh, lập tức cảm thấy mát mẻ, hắn nhận lấy một chiếc quạt hương bồ, vừa quạt vừa nói:
- Nơi này hình như nóng hơn nhiều so với quận Bắc Hải của chúng ta. Chỗ chúng ta buổi tối thì mát mẻ, nhưng nơi này lại toàn là gió nóng.
Chưởng quỹ hiển nhiên kiến thức rộng rãi, cười bồi nói với Trương Huyễn:
- Tướng quân, quận Bắc Hải là ven biển, chỉ cần không có nắng mặt trời thì khá mát mẻ. Nơi này của chúng tôi lại khác, vừa đến mùa hè là nóng như lồng hấp.
- Nói vậy cũng đúng, có rượu và món ăn đặc sản gì không?
Chưởng quỹ cười khổ lắc đầu:
- Hôm trước có một đoàn quân đội lớn đến quét sạch đồ ăn trong quán chúng tôi. Tiểu nhân hôm nay mới lấy thêm hơn trăm cân thịt dê, nhưng cũng không có rượu, chỉ có trà lạnh, còn có bánh nướng áp chảo ăn kèm thịt dê cũng rất ngon.
Trương Huyễn lấy ra một thỏi vàng năm lượng đặt lên bàn cười nói:
- Mang tất cả thức ăn ra đây, chúng ta bao hết, vàng còn lại thì thưởng cho các ngươi.
Chưởng quỹ quả thực mừng rỡ, hôm nay bọn họ gặp được tài thần rồi, không ngờ còn trả bằng vàng. Ông ta nắm chặt thỏi vàng trong tay, vội vàng chạy tới rống mắng tiểu nhị đi cắt thịt, áp chảo bánh nướng.
Trương Huyễn lại ngoắc tay gọi chưởng quầy đến, cười nói:
- Ta còn có chuyện hỏi ngươi!
- Mời tướng quân nói!
- Đội thuyền của thiên tử đi qua đây lâu chưa?
- Giữa trưa hôm trước, đội thuyền trùng điệp đi qua ba canh giờ liền, còn có hơn mười vạn đại quân, thật là hoành tráng! Hai mươi dặm bờ sông, ngoại trừ người kéo thuyền không cho bất cứ ai tới gần.
- Ồ! Vậy ông cảm thấy đội thuyền bây giờ đi đến chỗ nào rồi?
- Ta phỏng chừng đã đi qua quận Bành Thành rồi, nếu tướng quân đuổi nhanh hơn sẽ đuổi kịp ở quận Tiếu.
Trương Huyễn gật gật đầu, dùng roi ngựa chỉ đến chỗ đám người đọc sách trên đường lớn:
- Bọn họ là ai? Thoạt nhìn đều giống như người đọc sách, sao lại chật vật như vậy?
Chưởng quầy cười lắc đầu:
- Một đám người muốn làm quan đến phát điên rồi, tướng quân có biết khoa cử đầu năm nay không?
- Biết, lúc ấy ta cũng ở Lạc Dương. Chẳng lẽ bọn họ…
Trong đầu Trương Huyễn xuất hiện một ý niệm, những người này không phải là đám người trong bảng sĩ tử mở rộng chứ?
Chưởng quầy thở dài:
- Nghe nói năm nay tuyển chọn mấy ngàn người, kết quả chỉ có một trăm người được phong quan, những người khác đều được gọi là “dự khuyết”. Ta nghe bọn họ nói, có tư cách làm quan, nhưng không có chỗ trống, phải đợi không biết bao nhiêu năm mới đến lượt, chính là đám người này.
Trương Huyễn không khỏi lắc đầu, tuyển chọn mấy ngàn người, nhưng không sắp xếp chức quan, Dương Quảng nhất thời nóng đầu lại tạo thành hậu hoạn lớn như vậy, thật sự là làm bậy!
- Nhưng nghe nói triều đình sắp xếp cho bọn họ vào trường Thái Học đọc sách chờ đợi, sao lại chạy đến đây?
Trương Huyễn vẫn có chút khó hiểu hỏi.
Chưởng quầy cười nói:
- Tiểu nhân chỉ nghe mấy người nói chuyện phiếm tố khổ, hình như Lại bộ báo cho họ biết là đi Giang Đô tham gia tuyển chọn, cho nên toàn bộ mấy ngàn người chạy đến Giang Đô. Kết quả là thiên tử lại đột nhiên quay về Lạc Dương. Lại bộ lại sửa lời thành quay về Lạc Dương tuyển chọn, bọn họ lại phải chạy về Lạc Dương.
- Đây không phải là chơi đùa người ta sao?
Trương Huyễn không kìm nổi cười nói.
- Cho nên ta mới nói bọn họ muốn làm quan đến phát điên rồi, nhìn bọn họ một đám người không chịu vào nghỉ ngơi, vì sao? Chỉ sợ mình chậm một bước, chức quan bị người khác cướp đi, phỏng chừng đoạn đường này không ít người mệt chết.
- Tướng quân đến từ quận Bắc Hải?
Chưởng quầy lại cười hỏi.
- Đúng vậy! Chưởng quầy từng đi qua quận Bắc Hải sao?
- Lúc còn trẻ cũng ở đó vài năm. Bên đó có cá khô rất ngon, đến nay còn hoài niệm, nhưng mà tướng quân biết Trương Huyễn chứ?
Trương Huyễn thấy mấy tên thân binh vội vàng muốn mở miệng không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn, lại khẽ cười nói:
- Đương nhiên biết, sao chưởng quầy lại hỏi đến hắn?
Chưởng quầy thở dài:
- Chúng ta đều là người đến từ thành Hoài Bắc, chỗ đó là địa bàn thế lực của Đỗ Phục Uy. Cách mấy tháng, Đỗ Phục Uy sẽ đến một lần, đòi tiền đòi lương thực. Tuy rằng vẫn chưa đến mức giết người cướp của, nhưng cứ quấy rầy như vậy mãi, cuộc sống mọi người đều bị rối loạn, cuộc sống khốn khổ, chỉ có thể chạy. Người già ở bên đó căn bản không còn ai nữa, chúng ta đều nói, nếu tướng quân Trương Huyễn có thể đi Giang Hoài, lo gì Đỗ Phục Uy không bị diệt?
- Nghe nói Vương Thế Sung diệt phỉ ở Giang Hoài, không phải cũng rất lợi hại sao?
- Đừng nhắc tới tên Diêm Vương kia nữa, y vừa giết loạn phỉ vừa giết dân chúng, thà rằng giết lầm ba nghìn, cũng tuyệt không buông tha một người nào, giết sạch mọi người, đương nhiên cũng không có loạn phỉ nữa, chỉ mong y đừng quay trở về nữa!
- Ta biết rồi, trở về ta sẽ nói một câu với Trương Huyễn, để hắn xin đến Giang Hoài diệt phỉ.
Trương Huyễn cười đứng lên, nói với thủ hạ:
- Thu dọn một chút, chuẩn bị đi thôi.
Mọi người đều cất bánh thịt còn lại làm lương khô, lại rót đầy trà lạnh vào bình nước, đứng dậy lên ngựa. Trương Huyễn cũng trở mình lên ngựa, chưởng quầy đuổi theo hô lên:
- Tướng quân, đừng quên nói cho Trương Huyễn một tiếng, dân chúng Giang Hoài chúng ta đều ngóng trông ngài ấy đến đấy!
- Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ chuyển cáo cho hắn, cáo từ!
Trương Huyễn giục ngựa chạy nhanh về phía tây, bọn binh lính đuổi theo hắn như một trận gió, trong chớp mắt đã đi xa.
Lúc này, một gã tiểu nhị lại chạy tới thấp giọng nói:
- Chưởng quầy, hình như ta đã từng gặp vị tướng quân này.
- Thối lắm, ngươi đi đến quận Bắc Hải lúc nào?
- Không phải ở quận Bắc Hải, là ở kinh thành. Khi ta đi xem luận võ Anh Hùng Hội ở kinh thành đã gặp hắn, hình như hắn chính là Trương Huyễn.
Chưởng quầy lập tức nóng nảy, tát một cái:
- Tên ngu ngốc này, sao không nói sớm!
Trong lồng ngực chưởng quầy, năm lượng vàng như dài ra đâm vào khiến ông ta có chút khó chịu.
***
Thuyền thiên tử của Dương Quảng đã đến huyện Vĩnh Thành quận Tiếu. Trong màn đêm, mấy ngàn thuyền rồng bỏ neo ở trong kênh Thông Tế, chiếm hết toàn bộ mặt nước. Xa xa nhìn lại giống như một dãy núi kéo dài hơn mười dặm, khí thế cực kỳ to lớn.
Thuyền rồng của Dương Quảng cao bốn trượng năm thước, dài hơn mười trượng, mặt trên có bốn tầng, tải trọng có thể đạt tới vạn thạch. Thân tàu sơn màu đỏ, trang trí bằng vàng ngọc, điêu khắc mỹ lệ, xa hoa vô cùng.
Phía sau là thuyền của hoàng hậu, tên là Tường Ly. So với thuyền rồng của hoàng đế nhỏ hơn một chút, trang sức cũng hết sức xa hoa.
Phía sau nữa còn có mấy nghìn loại thuyền lớn nổi danh như Phù Cảnh, Dạng Thái, Chu Điểu, Thương Ly, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Phi Vũ, Thanh Phù, Lăng Ba, Ngũ Lâu, Đạo Tràng, Huyền Đàn, Hoàng Miệt.
Người kéo thuyền cũng có hơn tám vạn, Kiêu Quả kỵ binh hơn mười vạn người hộ vệ bên hai bờ kênh Thông Tế, cờ xí che kín. Ban đêm ánh đèn mập mờ, đại doanh lều trại liếc mắt không nhìn thấy giới hạn.
Lúc này Dương Quảng khoanh tay đứng trước cửa sổ thuyền, ngắm nhìn khoảng không tối như mực phía bắc. Phỉ nạn ở Sơn Đông đã được bình định, ngoại trừ loạn phỉ Ngõa Cương, toàn bộ địa khu Trung Nguyên đã liền thành một dải. Nhưng vùng Giang Hoài còn có loạn phỉ Đỗ Phục Uy hung hăng ngang ngược, cắt đứt liên hệ giữa Trung Nguyên và Giang Nam.
Còn có Hà Bắc, nơi đó trở thành tai khu phỉ loạn, Trương Kim Xưng bị tiêu diệt chỉ là nhổ xong một cái đinh, còn có Đậu Kiến Đức, Cao Sĩ Đạt, Cách Khiêm, Lư Minh Nguyệt, Ngụy Đao Nhi, Vương Bạt Tu. Ngoại trừ quận Trác, gần như toàn bộ Hà Bắc đã thành thiên hạ của phỉ loạn.
Dương Quảng đã sâu sắc hiểu được, diệt loạn phỉ còn phải cần mãnh tướng, trong tay y có tứ đại mãnh tướng, dùng họ như thế nào?
Trương Tu Đà là đệ nhất mãnh tướng trong tay y, có ông ta, loạn phỉ Ngõa Cương không đáng để lo nghĩ. Tiếp theo là Dương Nghĩa Thần, cũng là mãnh tướng thiện chiến. Nhưng Dương Nghĩa Thần là hậu nhân Uất Trì gia tộc, cũng là một trong quý tộc Quan Lũng, hơn nữa lại có quan hệ chặt chẽ với Đậu gia. Điều này khiến cho Dương Quảng có chút lo lắng về người này, không thể để ông ta nắm giữ quá nhiều quân quyền.
Mặt khác còn có hai nhân tài mới xuất hiện, Vương Thế Sung và Trương Huyễn. Vương Thế Sung càn quét loạn phỉ ở Giang Nam, nhiều lần lập kỳ công, có thể ủy thác trọng dụng, còn Trương Huyễn là lương đống Dương Quảng muốn cấp cho tôn tử. Sự thật đã chứng minh, Trương Huyễn đúng là trụ cột của Đại Tùy. Tuy rằng làm việc hơi bừa bãi, nhưng đó là do trẻ tuổi huyết khí phương cương, chờ sau khi hắn dần dần thành thục sẽ trở nên điềm đạm, chắc chắn.
Hiện tại loạn phỉ Sơn Đông đã bình ổn, Hà Bắc có Vương Thế Sung trấn thủ, Dương Quảng liền bắt đầu suy xét điều Trương Huyễn đến Giang Hoài đối phó, diệt trừ phỉ nạn Đỗ Phục Uy, làm cho Giang Nam và Trung Nguyên liền thành một mảnh.
Đang tự hỏi, bỗng có hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Bùi Thượng thư cầu kiến!
Dương Quảng thu hồi suy nghĩ, gật đầu nói:
- Mời ông ta vào!
Lát sau, Bùi Củ vội vàng đi vào khoang thuyền của Dương Quảng, khom người thi lễ:
- Lão thần tham kiến bệ hạ!
- Mời Bùi công ngồi!
Dương Quảng cười mời Bùi Củ ngồi xuống, lại bảo tùy tùng mang lên hai chén nước ô mai ướp lạnh, cười nói:
- Thời tiết rất oi bức, Bùi công còn đi theo trẫm lặn lội đường xa, thực sự cực khổ rồi.
- Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thân thể lão thần không tệ, không có gì vất vả. Nhưng nghe nói mỗi ngày bệ hạ đều xử lý triều vụ đến khuya, hy vọng bệ hạ nghỉ ngơi nhiều hơn.
- Trẫm cũng là thói quen, Bùi công tìm trẫm có chuyện gì sao?
- Bệ hạ, lão thần là vì chuyện tuyển chọn quan mới, muốn đề nghị bệ hạ tạm dừng hoặc là chậm lại.
- Vì sao?
Dương Quảng khó hiểu hỏi.
- Bệ hạ, Lại bộ đã sớm định ra tuyển chọn vào tháng năm, cho nên mấy ngàn quan dự khuyết từ kinh thành chạy tới Giang Đô. Kết quả tuyển chọn còn chưa bắt đầu, chúng ta lại sốt ruột trở về Lạc Dương. Chừng đó người dự khuyết lại từ Giang Đô đi theo về Lạc Dương, tiếng oán than dậy đất, nghe nói đã có không ít người bị cảm nắng chết giữa đường.
- Còn có chuyện này, trẫm vẫn không biết.
Dương Quảng lại không kìm nổi cười nói.
- Bệ hạ trăm công ngàn việc, loại chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên không cần biết. Nhưng lão thần chủ quản Lại bộ, đây cũng là chức trách của lão thần. Lão thần đề nghị bệ hạ định rõ ngày tuyển chọn, hoặc là hoãn lại đến mùa thu, bọn họ cũng không cần chạy gấp về Lạc Dương như vậy.
Dương Quảng trầm tư một lát, vẫn lắc đầu một cái nói:
- Chính là không dễ có được thì bọn họ mới quý trọng, không cần hoãn lại đến mùa thu. Bùi công có thể phái người nói cho họ biết, sau khi trở lại kinh thành lập tức bắt đầu tuyển chọn, để cho bọn họ vất vả một chút, chịu đói, chịu mệt. Thế mới có lợi cho bọn họ.