Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 420 - Chương 378: Dự Khuyết Bi Thương

Chương 378: Dự khuyết bi thương
Chương 378: Dự khuyết bi thương

Ở phần đuôi đội thuyền, hơn ngàn tên sĩ tử đến trước bị quân đội ngăn cản, không cho phép bọn họ đi tiếp về phía trước. Tuy rằng sĩ tử đi đường mệt nhọc, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, nhưng mắt thấy sắp gặp được thánh thượng, lại bị bọn lính cản đường, còn bị mắng chửi, mỗi người đều lòng đầy căm phẫn, vung nắm đấm rống giận:

- Chúng ta muốn gặp thánh thượng! Không được cản đường!

Phía sau bọn lính, Vũ Văn Trí Cập cưỡi trên chiến mã, vẻ mặt miệt thị nhìn nhóm lớn sĩ tử đang tức giận. Những sĩ tử này tuy rằng được đổi thành quan dự khuyết, nhưng trong mắt Vũ Văn Trí Cập y, đám quan dự khuyết này chẳng khác gì chó hoang ăn mày.

- Tướng quân, bọn họ quá kích động, có nên an bài bọn họ đi ăn chút gì, trấn an tâm tình của bọn họ một chút không?

Một gã thuộc cấp nhỏ giọng đề nghị với Vũ Văn Trí Cập.

Vũ Văn Trí Cập hừ lạnh một tiếng:

- Để cho bọn họ ăn cơm no nháo càng hung hăng hơn hay sao?

Gã thuộc cấp không dám hé răng nữa, Vũ Văn Trí Cập lại ra lệnh:

- Phong tỏa đường đi, ai dám cứng rắn xông vào thì bắn, đánh cho ta, đánh chết ta chịu trách nhiệm!

Vũ Văn Trí Cập không có hứng thú đứng xem đám sĩ tử náo động nữa, y quay đầu ngựa rời khỏi. Đúng lúc này, mười mấy tên kỵ binh từ xa chạy tới, binh lính liền ngăn họ lại:

- Đứng lại, các ngươi là ai?

- Ta là tướng quân Trương Huyễn ở quận Bắc Hải, phụng chỉ tiến đến kiến giá!

Vũ Văn Trí Cập bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm phía xa. Chỉ thấy hơn mười tên kỵ binh ngoại lai, đại tướng cầm đầu được đèn lồng chiếu rọi cực kỳ rõ ràng, oan gia ngõ hẹp, chính là Trương Huyễn mà phụ thân y vẫn căm hận.

Đối phương chỉ có hai mươi mấy người, đây là một cơ hội diệt trừ Trương Huyễn. Vũ Văn Trí Cập có quyền kiểm tra bảo vệ, đối với kẻ bị hiềm nghi là thích khách y có quyền giết trước. Nhất thời trong lòng Vũ Văn Trí Cập tràn ngập sát khí, thấp giọng quát lệnh cho tâm phúc:

- Kỵ binh phía trước không rõ lai lịch, bao vây bọn chúng cho ta!

Mấy trăm tên lính nhanh chóng vọt tới, bao vây hai mươi mấy người Trương Huyễn, đao ra khỏi vỏ, chĩa mâu, phát ra sát khí. Biến cố đột ngột khiến đám sĩ tử bên cạnh sợ tới mức lảo đảo chạy đi.

Trương Huyễn khó hiểu, lại giơ thánh chỉ lên nói:

- Đây là ý chỉ của bệ hạ, tuyên ta đến kiến giá, các ngươi làm gì vậy?

Lúc này, Vũ Văn Trí Cập ở cách đó không xa âm trầm nói:

- Người này giả truyền thánh chỉ, mưu đồ gây rối, giết hắn cho ta!

Hơn mười binh lính nâng mâu đâm vào Trương Huyễn. Trương Huyễn đã nhìn thấy Vũ Văn Trí Cập, hiện tại hắn đã tức giận, lập tức giơ tay lấy binh khí của mình ra. Hàn quang chợt lóe, chỉ nghe một mảnh tiếng răng rắc, hơn mười trường mâu đã bị song luân thiên kích chém gãy, dọa cho bọn lính sợ tới mức lui về phía sau.

Mấy trăm binh lính khác lúc này mới nhận ra Trương Huyễn, nhớ tới võ nghệ xông qua ba quân của hắn, trong lòng bọn lính khiếp đảm, không ai dám tiến lên.

Trương Huyễn thấy có nhóm lớn binh lính từ xa chạy tới, hắn biết Vũ Văn Trí Cập muốn nhân cơ hội lợi dụng việc công để trả thù riêng. Hắn không hề nghĩ ngợi giật dây cương, Bảo Diệm Thú lập tức bay lên trời, lướt qua đỉnh đầu mấy tên lính, đi thẳng đến trước mặt Vũ Văn Trí Cập. Vũ Văn Trí Cập không kịp đề phòng, y vừa định rút đao, mũi kích lạnh băng đã sớm chỉ vào cổ họng y.

Thế cục nghịch chuyển, Vũ Văn tướng quân lại bị Trương Huyễn khống chế, gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Vũ Văn Trí Cập cả giận nói:

- Ta là tướng quân hộ giá, ngươi buông ra!

Trương Huyễn lạnh lùng nói:

- Ta mặc kệ ngươi là tướng quân chó má gì, dám uy hiếp ta, lão tử làm thịt ngươi trước, bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống, tất cả lui ra!

Vũ Văn Trí Cập do dự một chút, Trương Huyễn hơi đưa mũi kích, đâm rách da y, một dòng máu tươi chảy xuống. Vũ Văn Trí Cập chỉ đành hô to:

- Buông binh khí, lui về phía sau!

Mấy trăm tên binh lính vây quanh Trương Huyễn buông chiến đao và trường mâu, đều lui về phía sau. Thân binh của Trương Huyễn giục ngựa đi lên.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, bên trong xe ngựa bỗng nhiên có người hô to:

- Trương tướng quân, thủ hạ lưu tình!

Trương Huyễn nghe ra đây là thanh âm của Bùi Củ, trường kích của hắn rời khỏi cổ Vũ Văn Trí Cập, lui về sau hai bước. Vũ Văn Trí Cập lấy khăn tay che cái cổ còn đang chảy máu, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Trương Huyễn, lửa giận như phun ra từ trong mắt.

Bùi Củ đi từ trong xe ngựa ra, bước nhanh tới. Ông ta vốn đến để trấn an đám quan dự khuyết, không ngờ vừa lúc gặp cảnh Trương Huyễn khống chế Vũ Văn Trí Cập. Bùi Củ lão luyện cỡ nào, lập tức hiểu được ân oán trong chuyện này. Tất nhiên là Vũ Văn Trí Cập muốn lợi dụng quyền lực trong tay đánh lén Trương Huyễn, lại bị Trương Huyễn khống chế.

Bùi Củ nói với Vũ Văn Trí Cập:

- Vũ Văn tướng quân đi trước đi! Nơi này để ta phụ trách.

Vũ Văn Trí Cập không dám ương ngạnh với Bùi Củ, y hung hăng trừng mắt nhìn Trương Huyễn, vung tay lên:

- Đi theo ta!

Mấy trăm tên binh lính tâm phúc đi theo Vũ Văn Trí Cập nhanh chóng rời đi, ở lại hiện trường chỉ còn có hơn hai ngàn tên lính. Tuy rằng bọn họ cũng thuộc phạm vi quản hạt của Vũ Văn Trí Cập, nhưng bọn họ là phụ trách thường trực ở đây, không thể tự tiện rời đi.

Bùi Củ cười cười với Trương Huyễn:

- Tướng quân chờ một chút, ta xử lý đơn giản chuyện ở đây rồi sẽ theo tướng quân đi gặp thánh thượng.

Trương Huyễn đương nhiên không định sính anh hùng. Nếu nơi này là địa bàn của Vũ Văn Trí Cập, đi theo Bùi Củ khẳng định an toàn hơn nhiều. Tuy rằng hắn không phải quân tử, nhưng cũng không muốn bị dựng dưới tường nguy. Trương Huyễn thu trường kích, khẽ khom người cười nói:

- Xin Bùi công cứ tùy ý!

Bùi Củ đi lên trước, nhóm lớn quan dự khuyết lập tức bao vây ông ta:

- Bùi Thượng thư phải làm chủ cho chúng ta!

- Bùi Thượng thư, chuyện này Lại bộ nhất định phải cho chúng ta một công đạo!

Đám quan dự khuyết kích động la to, át mất thanh âm của Bùi Củ. Trương Huyễn thấy đám sĩ tử kích động, sợ thương tổn đến Bùi Củ, hắn vội vàng nháy mắt với đám thân binh. Đám thân binh nhanh chóng vọt vào đám người, dùng thân hình cao lớn, thân thể cường tráng của bọn họ cưỡng ép tách Bùi Củ và đám sĩ tử ra.

Vừa rồi Bùi Củ gần như ngất đi, rốt cuộc ông ta thở dốc một hơi, không khỏi âm thầm cảm kích Trương Huyễn kịp thời hộ vệ.

Lúc này, Trương Huyễn giục ngựa tiến lên, gầm lên giận dữ:

- Tất cả câm miệng cho ta!

Tiếng hắn như tiếng sấm, hơn ngàn tên quan dự khuyết lập tức sợ tới mức an tĩnh lại. Đám thân binh hộ vệ Bùi Củ đi ra, lúc này Bùi Củ mới nói với mọi người:

- Mọi người không cần ầm ĩ, nghe ta truyền đạt khẩu dụ của thánh thượng!

Nếu vừa rồi mọi người chợt an tĩnh là bị Trương Huyễn kinh hãi, như vậy lúc này lại là vì khẩu dụ của thánh thượng đã tới. Đám người liền lặng ngắt như tờ, bọn họ đều rướn cổ lên, vểnh tai, sợ nghe thiếu một chữ.

Bùi Củ không chút hoang mang nói:

- Lần này Lại bộ sửa lại một số chức quan, chuẩn bị phong quan cho các vị ở Giang Đô. Chỉ là bởi vì đã xảy ra tình hình khẩn cấp, Thánh Thượng mới quyết định về bắc trước, nhưng cũng không hủy bỏ phong quan. Thánh thượng quyết định tiếp tục ở Lạc Dương. Việc các ngươi qua lại bôn ba rất vất vả, Thánh Thượng cũng biết. Ngài cho đây là một khảo nghiệm đối với các ngươi, không cần oán giận, oán giận ngược lại sẽ gây bất lợi cho các ngươi. Phải biết rằng, chờ triều đình phong quan không chỉ có các ngươi.

Câu nói cuối cùng của Bùi Củ cực kỳ có lực sát thương, đám quan dự khuyết vừa định kháng nghị lập tức ngậm miệng lại. Tất cả mọi người đều rõ ràng, người có tư cách làm quan không chỉ có bọn họ, quan cao cửa ấm, thị vệ cung đình, lão lại địa phương, dựa theo lệ thường của triều đình cũng có thể bổ sung vào chỗ thiếu, hơn nữa người ta còn có hậu đài. Bọn họ thì không có cái gì, mọi người chỉ đành nén một bụng oán khí trong lòng.

Lúc này, có người hỏi:

- Xin hỏi Bùi Thượng thư, thời gian phong quan cụ thể là vào lúc nào? Có điều kiện gì không?

Đây cũng là vấn đề mọi người cực kỳ chú ý, Bùi Củ cười nói:

- Thời gian cụ thể vẫn chưa quyết định, nhưng khẳng định phải đợi đến khi về đến kinh thành rồi mới nói sau. Cho nên mọi người cũng không cần vất vả như vậy, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ không phong quan trên đường. Về phần điều kiện, hẳn là phải phỏng vấn, sau đó chọn người ưu tú phong quan.

Trương Huyễn lại nói với mọi người:

- Nơi này cách huyện Vĩnh Thành rất gần, mọi người đến huyện thành nghỉ ngơi đi! Trời quá nóng, đừng để bị mất nước ngã xuống đất mất mạng.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, chỉ đành nặng nề bước về phía tây đi đến huyện thành trước mặt. Đám người rốt cuộc dần dần tản đi.

Bùi Củ cười nói với Trương Huyễn:

- Vừa rồi ít nhiều cũng nhờ tướng quân tương trợ, nếu không ta thật sự không chịu được mà té xỉu mất.

- Nên làm mà, mời Bùi công lên xe ngựa.

Bùi Củ ngồi lên xe, Trương Huyễn cưỡi ngựa đi theo. Hai người chậm rãi đi dọc theo đường lớn cạnh bờ kênh.

- Bùi công vừa nói, triều đình có tình hình khẩn cấp phải về bắc, không biết là có chuyện gì xảy ra?

Bùi Củ cười cười:

- Kỳ thật cũng không có đại sự gì, bởi vì Đột Quyết Khả Hãn mời bệ hạ đến gặp mặt vào mùa xuân sang năm ở hồ Khất Phục. Thánh thượng rất coi trọng lần gặp mặt này, trước tiên phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Nếu mùa thu mới trở về thì quá gấp, cho nên liền về bắc trước.

Trương Huyễn không khỏi ngẩn ra, năm Đại Nghiệp thứ mười hai không phải là bao vây ở Nhạn Môn sao? Thiếu chút nữa Dương Quảng chết trong tay người Đột Quyết.

Nhưng lúc này Trương Huyễn đã không quá dùng lịch sử so sánh với hiện thực, rất nhiều chuyện đều không giống như suy nghĩ của hắn, cũng không phải đơn giản như trong lịch sử ghi lại. Hắn nghe xong liền trầm mặc.

Trương Huyễn thản nhiên cười:

- Hồ Khất Phục cũng không phải là một nơi tốt. Lúc trước người Đột Quyết cũng mai phục ở nơi đó, chờ đợi thương đội triều Tùy bắc thượng, ta chính là trốn thoát được một mạng từ nơi đó.

Trong lòng Bùi Củ sửng sốt. Ông ta cẩn thận suy ngẫm ý tứ trong lời nói của Trương Huyễn, trong lúc nhất thời cũng trầm tư không nói.

Bình Luận (0)
Comment