Sau nửa canh giờ, bọn họ đi đến trước thuyền rồng của Dương Quảng, Trương Huyễn đứng lại đợi trước thuyền rồng, Bùi Củ lên thuyền rồng, một lát sau lại đi xuống, áy náy nói với Trương Huyễn:
- Thật xin lỗi, Thánh Thượng đã đi ngủ, chỉ có thể đợi đến ngày mai. Trước tiên tướng quân cứ nghỉ ngơi thật tốt đã!
- Không sao, tất cả cứ theo sắp xếp của Bùi công.
Bùi Củ ngẫm nghĩ một chút, liền dẫn Trương Huyễn đi tới con thuyền dành cho quan viên. Trương Huyễn là Tứ phẩm Hổ Bí lang tướng, với phẩm cấp của hắn cũng có một chỗ trên thuyền Bạch Hổ, đồng thời cũng có thể dẫn theo hai thân binh, những thân binh còn lại đành phải ở lại trên bờ. Khoảng cách từ thuyền Bạch Hổ đến doanh trướng cũng không xa, đó cũng là chỗ trú doanh của thị vệ tùy tùng.
Thuyền lớn cấp Bạch Hổ cũng có vài chục chiếc, chủ yếu là thuyền dành cho quan viên văn võ tứ phẩm. Mặc dù có nhiều thuyền, nhưng quan viên lại không nhiều như vậy, khoang thuyền còn lâu mới dùng hết.
Bùi Củ tuổi già, không tránh được thân thể mỏi mệt, cáo từ trước rồi quay về khoang thuyền nghỉ ngơi. Một gã quản sự dẫn Trương Huyễn đến thuyền Bạch Hổ số tám, chỉ vào hai gian khoang thuyền cười nói:
- Trương tướng quân ở chỗ hai gian khoang thuyền này nghỉ ngơi đi! Theo quy củ thì chỉ được một gian, nhưng nếu Bùi công có sắp xếp, vậy đặc biệt cấp thêm một gian nữa, mời tướng quân vào nghỉ ngơi!
Trương Huyễn đã quá hiểu đạo lý đối nhân xử thế rồi. Tuy rằng quản sự đặc cách phá lệ là theo sắp xếp của Bùi Củ, nhưng quản sự đã cho mình thể diện, hơn nữa quản sự này tin tức linh thông, quan hệ tốt chắc chắn sẽ có ưu đãi. Trương Huyễn lấy ra một khối vàng hai mươi lượng nhét vào tay quản sự cười nói:
- Một chút tâm ý, quản sự nhận lấy uống chén rượu nhạt.
Quản sự lập tức cười híp mắt. Trương tướng quân này không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa còn khéo léo hiểu lòng người, sao có thể không được bề trên coi trọng?
Y vội vàng nói:
- Trương tướng quân quá khách khí rồi, trước hết mời nghỉ ngơi, cần đồ dùng gì ta sẽ phái người đưa tới cho tướng quân.
- Đa tạ! Đa tạ!
Quản sự bước nhanh đi, Trương Huyễn để hai gã thân binh đến khoang thuyền sát vách nghỉ ngơi, chính hắn thì đi vào trong khoang thuyền. Diện tích khoang thuyền không nhỏ, chia làm hai gian. Gian ngoài tiếp khách, gian trong nghỉ ngơi, sàn nhà rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Tuy nhiên khoang thuyền rất thấp, Trương Huyễn phải cúi đầu mới đi lại được.
Hơn nữa trong khoang thuyền trống rỗng, không có đồ vật gì. Đây là bởi vì tất cả các quan viên đều có hành lý của mình, rất ít người nửa đường tay không lên thuyền như Trương Huyễn.
Trương Huyễn vừa định ngồi xuống, bên ngoài cửa bỗng có người hỏi:
- Đây là khoang thuyền của Trương tướng quân sao?
Trương Huyễn vội vàng đi đến gian ngoài, chỉ thấy mấy tên tòng sự ôm bao lớn bao nhỏ đựng đầy vật phẩm, có chăn ga gối đệm, có chén nước ấm trà, còn có người cầm chậu rửa chân và thùng phân, mỗi thứ hai phần. Đây là bởi vì Trương Huyễn còn có hai thủ hạ, uy lực của hai mươi lượng vàng đã được âm thầm biểu hiện.
Trương Huyễn và thủ hạ vội vàng nhận lấy đồ dùng, mấy tên tòng sự liền cáo từ rời đi. Bọn họ thu dọn một chút, khoang thuyền lập tức không còn trống rỗng như trước.
Mãi đến lúc này, Trương Huyễn vội vàng đi trong hai ngày liên tục rốt cuộc có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Hắn duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, vươn vai rướn người. Lần đầu hắn nhận ra, cảm giác được nằm lại tuyệt vời như vậy.
***
Ngay lúc Trương Huyễn lên thuyền nghỉ ngơi, trong một chiếc thuyền cấp Hồng Tước, Vũ Văn Trí Cập đi tới trước khoang thuyền của phụ thân. Khoang thuyền của Vũ Văn Thuật nếu so với khoang thuyền của Trương Huyễn thì tốt hơn nhiều, mỗi người không chỉ có năm khoang thuyền, mà khoang thuyền còn cực kỳ rộng rãi, có thư phòng chuyên môn, thậm chí còn có thị thiếp đi cùng.
Vũ Văn Trí Cập chờ giây lát, một gã thị vệ đi ra thấp giọng nói:
- Nhị công tử, Đại tướng quân mời ngài vào!
Trong lòng Vũ Văn Trí Cập không yên, tiến vào khoang thuyền của phụ thân. Kỳ thật trong lòng y hiểu rõ vì sao phụ thân tìm mình, nhất định là vì việc của Trương Huyễn, phụ thân chắc đã nghe được rồi.
Đi vào khoang thư phòng, chỉ thấy phụ thân ngồi dưới đèn, hai tiểu nha hoàn quỳ gối phía sau nhẹ nhàng đấm lưng cho y, còn đại ca Vũ Văn Hóa Cập thì đang ngồi bên cạnh.
Trong lòng Vũ Văn Trí Cập không thoải mái. Y không thích phụ thân răn dạy mình khi đại ca đang ở đây, nhưng lúc này y không thể tránh được, chỉ đành quỳ xuống thi lễ:
- Hài nhi Trí Cập tham kiến phụ thân đại nhân!
Vũ Văn Thuật khoát tay bảo hai nha hoàn đi ra ngoài, lại nháy mắt với Vũ Văn Hóa Cập. Vũ Văn Hóa Cập vội vàng tiến lên đóng cửa khoang thuyền lại.
Lúc này Vũ Văn Thuật mới liếc con thứ một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết vì sao ta tìm ngươi chứ?
- Con biết…là vì việc của Trương Huyễn!
Vũ Văn Trí Cập nhỏ giọng đáp.
- Ta còn cho rằng ngươi không biết, xem ra ngươi cũng không hồ đồ.
- Con biết sai, con không nên gây sự, gây thêm phiền toái cho phụ thân!
- Ta nói ngươi gây chuyện sao?
Vũ Văn Thuật mất hứng hỏi.
Vũ Văn Trí Cập ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu y nhỏ giọng hỏi:
- Vậy ý phụ thân là sao?
Vũ Văn Thuật đột nhiên lên giọng, giận dữ mắng:
- Ta tức giận vì ngươi không giết được hắn!
Bây giờ Vũ Văn Trí Cập mới biết vì sao phụ thân tức giận, sợ tới mức vội vàng giải thích:
- Phụ thân, con cũng muốn giết hắn, là vì… vì Bùi Củ vừa lúc đuổi tới, con mới không xuống tay được…
- Nói bậy!
Vũ Văn Thuật giận dữ mắng mỏ, cắt lời y:
- Rõ ràng là Trương Huyễn ra tay trước, dùng trường kích khống chế được ngươi, ngươi thật là phế vật vô dụng!
Vũ Văn Trí Cập bóp chặt vết thương trên cổ, trong lòng cực kỳ ủy khuất. Chính mình thiếu chút nữa chết trong tay Trương Huyễn, phụ thân lại tuyệt không quan tâm, còn muốn trách phạt mình.
Y không kìm nổi nức nở nói:
- Con võ nghệ thấp kém, không phải là đối thủ của hắn, làm phụ thân mất thể diện rồi.
Vũ Văn Hóa Cập cũng vội vàng khuyên nhủ:
- Phụ thân, võ nghệ của Trương Huyễn xếp hạng ba toàn thiên hạ, ngay cả Ngụy Văn Thông cũng bại trong tay hắn, huống chi là nhị đệ. Kỳ thật con cảm thấy nhị đệ đã làm không tệ rồi, ít nhất đã hạ lệnh giết hắn, chỉ là võ nghệ không bằng người, quả thật không thể trách được.
Trưởng tử khuyên bảo, hơn nữa còn có vết thương trên cổ Vũ Văn Trí Cập, ngữ khí của Vũ Văn Thuật cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, y chậm rãi nói:
- Chỉ có thể nói kinh nghiệm lâm chiến của ngươi không đủ. Ngươi biết rõ Trương Huyễn võ nghệ cao cường, còn để mâu binh và đao binh bao vây hắn, làm sao có thể giết được hắn. Loại tình huống này phải dùng nỏ binh bao vây hắn, trăm quân nỏ đồng thời bắn ra, Trương Huyễn không thoát được, chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Cho nên ta mới tức giận với ngươi, tự nhiên lại bỏ phí cơ hội tốt như vậy.
Vũ Văn Trí Cập xấu hổ cúi đầu. Quả thật y không nghĩ ra việc dùng tên nỏ có thể bắn chết Trương Huyễn, y thấp giọng nói:
- Con biết sai, lần sau nhất định sẽ không tái phạm sai lầm này.
- Thôi đi, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại. Nếu đã bị Bùi Củ chõ mũi vào ngươi cũng không thể công khai giết hắn nữa, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó bảo toàn. Nhớ kỹ, về sau khi có cơ hội, dùng tên nỏ giết hắn!
- Con nhớ kỹ!
- Đi đi!
Vũ Văn Trí Cập dập đầu một cái, chậm rãi lui xuống.
Vũ Văn Hóa Cập rót một chén trà cho phụ thân, cười nói:
- Phụ thân thực sự cảm thấy đó là cơ hội giết Trương Huyễn sao?
Vũ Văn Thuật gật gật đầu:
- Trí Cập thân có trọng trách hộ giá, có quyền xử trí tức thời, có thể giết chết thích khách không cần hỏi tội. Trương Huyễn mang theo binh khí và thân vệ đi vào khu thuyền, Trí Cập có quyền bắt họ giao ra binh khí, nếu Trương Huyễn không chịu còn muốn cứng rắn xông vào, vậy giết hắn thì người khác cũng không thể nói gì được. Ít nhất là Trí Cập đang chấp hành công vụ, nhiều lắm là quá cứng nhắc theo luật, bị xử phạt giáng chức mà thôi. Chỉ cần vậy mà giết được Trương Huyễn là mua bán có lợi cỡ nào. Cho nên ta nghe nói nó lãng phí cơ hội tốt như vậy liền tức giận!
- Việc đã đến nước này, phụ thân tức giận cũng vô dụng, ngược lại sẽ hại đến thân thể. Phụ thân hẳn nên bảo trọng thân thể để suy xét đại sự.
- Con nói đúng!
Qua một năm này, Vũ Văn Thuật vẫn tương đối hài lòng với trưởng tử. Tuy rằng chưa đến mức ưu tú, nhưng ít ra không còn là công tử phóng đãng như trước kia, cũng có thể suy xét đại sự, thật sự khiến cho y vui mừng. Y cho rằng trưởng tử của mình là đại tài trưởng thành trễ, đến hơn bốn mươi tuổi mới có chút tỉnh ngộ lại.
Vũ Văn Thuật lại nói:
- Trong quá khứ ta phạm vào rất nhiều sai lầm, sai lầm lớn nhất là không nên tiêu diệt Dương Huyền Cảm, tiếp theo là không nên đè ép quý tộc Quan Lũng. Nếu Dương Huyền Cảm còn tồn tại, nếu Vũ Xuyên Hội không giải tán, thiên hạ sẽ tiếp tục đại loạn, gia tộc chúng ta liền có cơ hội.
Vũ Văn Hóa Cập yên lặng gật đầu, y thấp giọng nói:
- Kỳ thật hiện tại người có dã tâm còn rất nhiều, đều âm thầm ẩn nấp, chờ cơ hội. Tỷ như Trương Huyễn, con càm thấy hắn là một người có dã tâm, còn có Lý Uyên và Vương Thế Sung, thậm chí là quý tộc Quan Lũng còn đang ngủ đông, con cũng đã nhìn ra.
- Con nhìn ra những điều đó sao?
Vũ Văn Thuật kinh ngạc hỏi han, y không ngờ ánh mắt của con mình lại trở nên sắc bén như thế.
Những điều đó đương nhiên không phải là Vũ Văn Hóa Cập nhìn ra được, đó là do Nguyên Mẫn nói cho y biết. Y cũng do dự một chút, vẫn gật đầu:
- Vâng, là kết luận sau khi con đã cẩn thận quan sát.
Vũ Văn Thuật vui mừng vuốt râu cười nói:
- Ánh mắt của con quả thật có tiến triển, không tệ. Quả thật như thế, cho nên ta mới bảo Trí Cập không được hành động thiếu suy nghĩ. Thành thật mà nói, hiện tại thù hận của ta với Trương Huyễn đã phai nhạt rất nhiều. Người làm đại sự không ở mối hận nhất thời, ta đang hi vọng sáng tạo cơ hội cho hắn. Hiện tại mấu chốt là phải làm cho Đại Tùy loạn, sáng tạo cơ hội cho những kẻ có dã tâm, như thế gia tộc chúng ta có thể đục nước béo cò rồi.
- Phụ thân có ý gì sao?
Vũ Văn Thuật âm hiểm cười:
- Giờ ta đang nhìn thấy một cơ hội ngàn năm có một, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng ngoại lực làm loạn Đại Tùy.
Vũ Văn Hóa Cập bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Ý phụ thân là mùa xuân sang năm…
Vũ Văn Thuật gật gật đầu:
- Cho nên ta muốn con đi một chuyến đến quận Đại, xây lại mộ tổ tiên, con hiểu ý phụ thân không?
- Con hiểu, nhất định sẽ không để cho phụ thân thất vọng.